01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tin tức bị lộ ra, Tiêu Chiến đang cắn chặt tay chảy nước mắt. Tiêu Chiến vừa bắn một bên khuyên tai từ hôm trước, vì da của anh khá nhạy cảm nên đã gây ra một chút viêm nhiễm.

Từ khi sinh ra Tiêu Chiến anh đã nhạy cảm với đau đớn, lúc còn bé, chỉ riêng việc đi tiêm phòng cho anh thôi, ba mẹ cũng đã phải tốn tới hai ngày.

Nhưng đừng kể tới Tiêu Chiến sợ đau, xỏ khuyên đích thị cũng đau vô cùng mà, không hiểu sao người con trai Vương Nhất Bác kia lại có thể bắn được cả hai bên tai, thậm chí là không chỉ bắn một chỗ.

Tiêu Chiến mang theo khẩu trang tìm tới quầy trang sức, tìm một chiếc khuyên tai bạch kim đơn giản để đeo. Cơn đau gấp gáp đuổi theo đến mức Tiêu Chiến chỉ có thể dùng tay trái nghe điện thoại.

"Em đang ở đâu?" Người đại diện hét lên trong điện thoại: "Dù em đang ở đâu cũng đừng quay về căn hộ, đến nhà bạn bè nào đó cũng tốt, nhanh lên."

Tiêu Chiến lại chẳng hề để ý, chậm rãi dung bắt taxi, báo cho tài xế một địa điểm, sau đó ngả người lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

**

Lúc Tiêu Chiến gõ cửa, điện thoại trong túi đã rung lên mấy lần. Anh vội vàng móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, là người đại diện.

Vừa định nhấc máy, cánh cửa đã bật mở.

Đứng ở cửa chính là Uông Trác Thành đầu tóc rối mù như tổ quạ, cậu cầm điện thoại di động trên tay phải, ánh mắt đông cứng lại khi nhìn thấy Tiêu Chiến, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.  Cả hai lúc này đều mặc áo len dày và áo khoác ngoài, rõ ràng là tháng mười hai âm lịch của mùa đông ấy thế mà Trác Thành kia vẫn nhễ nhại. 

Uông Trác Thành giấu điện thoại sau lưng, thận trọng nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới kéo Tiêu Chiến vào nhà. Cánh cửa khẩn trương bị đóng lại, Uông Trác Thành thậm chí còn cẩn thận khóa luôn.

Tiêu Chiến vỗ vai cậu một cái rồi lách người qua đi vào phòng khách.

Tiêu Chiến mang theo ý cười, đưa tay sờ loạn mái tóc tổ quạ của Uông Trác Thành liền bị cậu né tránh.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh còn cười được?"

Tiêu Chiến nhìn cậu ta, có một chút thu liễm ý cười. Người này từ lúc quen biết tới nay, dường như đã thành thói quen, thời điểm nghiêm túc lông mày liền nhíu chặt lại, Uông Trác Thành nóng nảy mở miệng trách móc: "Anh có biết bây giờ có bao nhiêu tay săn ảnh đang chờ chực tấn công anh không?"

"Lúc đầu em đã dặn không được kích động, đừng trêu chọc người ta, anh nhìn xem, hiện tại đã xảy ra chuyện gì."

"Thế nào gọi là trêu chọc?"

"Anh còn mạnh miệng nói đứa nhỏ kia rất có năng lực, quay đầu liền gửi ảnh chụp cho đám nhà báo. Đây là cái gì? Không chiếm được liền ra tay hủy hoại? Hừ, có năng lực, quả nhiên là có năng lực."

Tiêu Chiến giật giật khóe miệng, cúi đầu đi tìm dép lê, Uông Trác Thành tức giận không có chỗ phát tiết. Ghét nhất là Tiêu Chiến kia đối với sự tình lúc này còn xem như không có gì.

Cậu hung hăng kéo mạnh tay Tiêu Chiến đang ngó trước ngó sau tìm dép lê: "Anh tìm dép làm gì? Ai cho anh qua đêm ở đây."

Tiêu Chiến mặc kệ Uông Trác Thành đang nóng mặt nổi đóa, tới lui đi tìm đôi dép lê màu lam anh vẫn thường đi, khuôn mặt trước sau vẫn là một bộ dạng tươi cười: "Không chứa chấp anh, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh bị đám săn tin nhào vào xâu xé sao?"

Thấy Uông Trác Thành trực tiếp phớt lờ mình, Tiêu Chiến chỉ vào cốc nước trong tay cậu, "Rót cho anh một ly, khát muốn chết. Anh chạy trối chết, đi ngang cửa hàng tiện lợi cũng không dám xuống xe mua nước."

"Đi đi, sao không tìm Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến cà lơ phất phơ hiện tại mới có điểm căng thẳng, nhấn giọng: "Tìm cậu ấy làm gì?"

Uông Trác Thành nhìn không được thái độ hai mặt chuẩn mực của anh, liền thở dài phẫn nộ: "Anh như vậy là muốn hại chết em sao?"

Tiêu Chiến lại nở một nụ tranh thủ làm vui lòng chủ nhà: "Chỉ có em là bằng hữu tốt, không tìm em thì tìm ai."

Uông Trác Thành trợn to hai mắt, động tác đưa nước có phần miễn cưỡng, hỏi lại: "Người đại diện đã nói gì?"

Với một cốc nước ấm, hơi lạnh tràn từ khóe mắt và lông mày của Tiêu Chiến đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh có chút mím chặt môi, đôi mắt trong veo dịu dàng và trong sáng hiện tại đã có chút mù mịt.

"Vừa rồi cô ấy gọi cho anh hai cuộc, anh tự mình cúp máy, một cuộc khác ở cửa gọi cho anh, bị em ngắt lời."

Uông Trác Thành đổi tư thế ngồi, hai tay cầm ly nước có chút nghiêng người, lầm bầm trách anh mấy câu, lại nói: "Nhanh lên, gọi người đại diện xem nên xử lý như thế nào."

Tiêu Chiến nhún vai, thờ ơ phân tích như đang nói chuyện của người khác, "Không lẽ cứ giết hắn rồi lên tiếng phủ nhận, hay là mua chuộc hắn phủ nhận tin đồn. Dù sao, quan hệ công chúng chính là như vậy. Theo thời gian, định hướng của dư luận sẽ bị mọi người lãng quên thôi. "

"Hừ." Uông Trác Thành mở Weibo lên, một loại những dòng chữ in đậm chói mắt.

#BạntraicủaTiêu Chiến.

#XuhướngtínhdụccủaTiêuChiến

#TiêuChiếnbịlộảnhvớibạntrai

#TiêuChiếntìnhcảmlưuluyến

Tiêu Chiến liếc mắt, sau đó ho khan một tiếng phản bác: "Trời đất, đúng là anh thích đàn ông, nhưng sớm như vậy đã bị phát hiện ra?"

Màn hình điện thoại bị ngón tay Uông Trác Thành trượt dài, cậu nóng lòng đọc cho anh nghe, nghiến răng nghiến lợi, "Em không nói chuyện đó, cái này anh đã xem chưa?"

Anh bấm vào tìm kiếm hotsearch, ​​trên đầu tweet còn có mấy chục nghìn lượt tương tác. Hình ảnh hai bóng lưng mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến quanh năm tiếp xúc với máy ảnh, cho dù bị làm mờ cũng có thể mơ hồ nhận ra. 

Ánh sáng và bóng tối này kết hợp rất tinh tế, nhìn bóng lưng hai người như thể đang hôn nhau, còn có hình ảnh rõ ràng hơn là khuôn mặt của chính họ mờ mịt, khoác vai ôm ấp, hai người con trai như thế này, nói là mơ hồ chi bằng quá rõ nét nhưng bị che đi thì đúng hơn. Thật là họa tử tới nơi rồi. Góc chụp cũng căn chuẩn như vậy.

Không chỉ có như thế, ngoài ra còn có một đoạn âm thanh, Uông Trác Thành tức giận cũng đặc biệt mở ra cho Tiêu Chiến nghe:

"Anh đúng là thích đàn ông. Anh cũng nghĩ em rất xuất sắc, cả về cách ăn mặc và khuôn mặt đều phù hợp với hình mẫu của anh. Chúng ta có thể thử."

Đó là những gì Tiêu Chiến đã nói khi lịch sự khi từ chối cậu bé gì kia.  Nguyên văn còn có một câu khác ở giữa: "Thế nhưng anh đã có người để thích, nếu không chúng ta đã có thể thử."

Đầy đủ chính là: "Anh đúng là thích đàn ông. Anh cũng nghĩ em rất xuất sắc, cả về cách ăn mặc và khuôn mặt đều phù hợp với hình mẫu của anh. Thế nhưng anh đã có người để thích rồi, nếu không chúng ta có thể thử."

Chính là đã bị xử lý qua rồi.

"Đây không phải là toàn bộ những lời lúc đó." Tiêu Chiến nghe xong nhàn nhạt phản bác.

Uông Trác Thành cắt đứt âm thanh, lo lắng nói: "Anh trai, đại ca của em, anh có biết sắp tới sẽ có chuyện gì không? Em sợ rằng đến lúc đó anh thậm chí còn không có cơm mà ăn."

Tiêu Chiến bĩu môi: "Không ăn thì không ăn."

Uông Trác Thành nâng lên một tông giọng: "Tiêu Chiến, nó không chỉ đơn giản như vậy. Trọng điểm là người hâm mộ của anh sẽ bùng nổ, họ không thể chấp nhận được thần tượng của mình là người đồng tính. Hiện tại không chỉ là anh sẽ bị đám người kia một mực quay lưng mà thậm chí còn phải đối mặt với công việc ngừng hoạt động, không ngừng bị cư dân mạng tấn công. Anh hiểu không?" Nói xong mặt và cổ cũng đỏ bừng.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, môi hơi cong lên, "Nhưng mà nói cho anh biết, anh có sai không?"

Uông Trác Thành còn muốn nói thêm gì đó, khóe miệng bỗng trở nên chua xót, nụ cười như không hề có chuyện gì của Tiêu Chiến càng khiến cậu lo lắng và tức giận, thay vì lộ ra vẻ chua xót, Tiêu Chiến lại luôn tỏ ra vẻ chính mình rất bình tĩnh.

Thật khiến người khác không yên lòng.

"Vậy thì ... Vương Nhất Bác cũng biết."

Uông Trác Thành vừa rồi có chút đau lòng, hiện tại hai mắt lại trợn ngược lên, tới lúc nào rồi mà còn nghĩ tới Vương Nhất Bác, hắn nhịn không được vội vàng lui về phía sau: "Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?"

Tiêu Chiến ném mình xuống ghế sofa, một lời cũng không nói nữa.

***

Anh lại mơ thấy Vương Nhất Bác.

Vẻ mặt cậu...

Cau mày, khóe miệng đè xuống, đáy mắt lưu luyến.

Việc những người trong làng giải trí bàn tán với nhau về xu hướng tính dục không phải là chuyện mới đây, Tiêu Chiến đã hơn một lần nghe mọi người bàn tán hay nói đùa rằng anh có phải là người đồng tính hay không.

Hơn nữa, bản thân bộ phim hợp tác là chủ đề đồng tính, tuy gọi là tình huynh đệ nhưng những cảnh quay đều rất mập mờ, cả đoàn phim thậm chí còn suốt ngày đem hai người ra trêu chọc.. Họ cũng đã nói rằng chắc chắn là có vấn đề với mắt của họ khi luôn nhìn thấy hai người ái muội nhìn nhau.

Tiêu Chiến bước đến từ phía sau nghe được có chút lặng người, rất nhanh nhào vào tỏ vẻ bình tĩnh cười hỏi:  "Mọi người đang nói gì thế, tôi cũng muốn nghe."

Chỉ là lần này Tiêu Chiến không dám phá lệ, Vương Nhất Bác vừa mới trang điểm thay quần áo liền từ bên kia đi qua, Tiêu Chiến không biết mình đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ như thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác thì trong lòng lại nhói lên. 

Vương Nhất Bác đã nói từng từ một, rất hào sảng và mạnh mẽ, cậu ấy nói, em không bao giờ có thể thích đàn ông.

Tiêu Chiến vô cùng đau lòng.

Nhưng anh không hề bỏ cuộc. Anh quyết định dũng cảm thăm dò một chút.

Cảnh hai người chuẩn bị quay cùng nhau nghỉ ngơi, cần nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, ngay khi Tiêu Chiến vừa mở mắt ra liền nhìn thấy vết sẹo trên dái tai của Vương Nhất Bác. 

Tiêu Chiến chưa xỏ khuyên bao giờ, cũng không biết nó có cảm giác gì, nhưng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy sau một lúc nhìn chằm chằm vào nó, anh không biết chính cuộc trò chuyện vừa rồi đã kích thích anh hay vì lí do gì khác, chỉ biết anh bây giờ khẩn cấp cần thứ gì đó để đè quả bóng đang lơ lửng trong lòng xuống.

Dường như vết sẹo kia đã có từ rất lâu, càng khiến cho anh tò mò về quãng thời gian lúc trước của Vương Nhất Bác.

Tại thời điểm tiếp đó, Tiêu Chiến không đứng dậy khỏi vòng tay của cậu, hỏi cậu trong tư thế khá mơ hồ rằng có đau không.

Vương Nhất Bác nhìn anh nhắc nhở rằng lời thoại đã sai.

Tiêu Chiến lại hỏi, có đau không? Vết thương trên tai kia có đau không?

Vương Nhất Bác cư nhiên trả lời là không đau, chỉ chảy máu chứ không có đau.

Tiêu Chiến đã từng nhìn qua cái kia video, vành tai bị xé rách trong nháy mắt, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn.

Hai người kế tiếp vẫn ở trong tư thế kia, một khắc này Tiêu Chiến chỉ muốn ngay lập tức chạm vào đó.

"Anh chạm vào được không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Như thế thật kì lạ." Vương Nhất Bác trả lời như thế sau đó tránh đi.

Tiêu Chiến bị cơn đau đánh thức, vị trí lỗ tai mới bấm có một ít máu chảy ra, trên gối trắng in một bông hoa nhỏ đỏ tươi.

Đau nhói, ngực trái so ra còn đau hơn vết thương kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net