03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày tuyết rơi dày đặc giữa tháng 12, Tiêu Chiến bị quấn chặt trong chiếc chăn ấm giống như một quả cầu đen cuồn cuộn nhét vào trong xe taxi, chuyển tới nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mua căn hộ này cũng chỉ để có một chỗ ở sau khi trở về từ phim trường. Chỉ đơn giản là một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.

Tiêu Chiến ngồi trên giường xem phim, nghe thấy tiếng động liền tháo tai nghe ra, thay vào đó Vương Nhất Bác lại đi tới, khó xử cầm lấy một cái gối từ trên giường.

Vừa mới tắm xong, mặt Vương Nhất Bác còn nhuốm hơi đỏ, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Tiêu Chiến ném ra một câu: "Em ra phòng khách ngủ."

"Chuyện này là sao?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ trầm mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác đang định đem gối bỏ đi hỏi: "Em như thế là sao, đều là nam nhân, ngủ cùng nhau thì đã sao?"

Vương Nhất Bác khó xử, hồi lâu cũng không có giải thích.

Tiêu Chiến thở dài, khoanh tay nói: "Vương Nhất Bác, em cảm thấy anh là gay nên muốn tránh anh?"

Nói đến nước này, Vương Nhất Bác liền không có cách nào từ chối nữa. Lặng im không nói gì, chỉ đem chiếc gối vừa rồi bị mình ôm đi đặt lại giường.

Tiêu Chiến cũng không nói thêm, với tay tắt đèn.

Hai người nằm trên chiếc giường một mét tám quay lưng về phía nhau.

Trong bóng đêm yếu ớt, hai người trên giường đồng thời xoay người lại, hai mắt đối diện nhau, hơi thở ngâm nga phun vào mặt nhau.

"Em có phiền không?"

"Anh ngủ chưa?"

Hai người đồng thời nói.

Tiêu Chiến nhăn mặt, cảm thấy có chút không hợp lý: "Em nói trước."

Vương Nhất Bác thích bướng bỉnh với anh, cau mày nói: "Anh nói trước đi."

Tiêu Chiến tự hỏi liệu cả hai có phải sẽ phải dùng trò oẳn tù tì như trước hay không.

Trước khi anh đưa tay ra, Vương Nhất Bác đã giành nói trước: " Ít nhất đối với em, em không ngại. Tiêu Chiến, anh rất tốt, thật sự rất tốt."

Vẻ nhăn nhó trên gương mặt Tiêu Chiến lập tức tan biến, anh khịt mũi, xoay người nằm thẳng, nhìn trần nhà tối om, vô hình, anh không biết mình nên cảm kích hay nên đau lòng nữa.

Định hướng có vẻ thực sự thờ ơ.

Vương Nhất Bác dường như đối với hướng tính của anh dường như không để ý tới. Nhưng thà là cậu cùng đám người kia ngồi tám chuyện ăn dưa, so ra với hiện tại còn không đau lòng bằng. Đối với thái độ nghiêm túc này của cậu, càng khiến anh đau lòng hơn vạn lần. Bao giờ cậu mới nhận ra tình cảm của anh.

Cuối cùng, anh chỉ biết thở dài: "Nhưng không phải ai cũng như em."

"Đến lượt anh." Vương Nhất Bác ngắt lời: "Tiếp theo anh định làm gì?"

"Nhìn mấy ngày nay anh không phản hồi, em cũng biết thái độ của công ty là như thế nào rồi. Chỉ có thể lạnh nhạt phủ nhận và giải quyết mọi chuyện."

Vương Nhất Bác nhìn anh, lại nói: "Đấy là công ty, em muốn nghe quyết định của anh."

"Em biết anh không phải là loại búp bê ngoan ngoãn làm theo mọi quyết định của công ty, anh cũng có những suy nghĩ, những kế hoạch riêng và một thái độ kiên quyết không bao giờ bỏ cuộc."

Tiêu Chiến thoáng kinh ngạc và nở một nụ cười, ra vẻ khoa trương: "Không ngờ tới Vương lão sư lại hiểu anh như vậy".

Tiêu Chiến chỉ cười, nhưng dường như không có ý định nói ra suy nghĩ của bản thân.

Vương Nhất Bác cũng không có ý định cố chấp truy vấn chỉ hỏi: "Anh nói cho em biết được không?"

"Gì cơ?"

"Lúc sáng anh nói anh cùng tên nhóc kia không có quan hệ là ý gì?"

Tiêu Chiến quay đầu qua nhìn vẻ mặt của cậu, tựa hồ muốn nghe, nhưng cũng mím môi sợ lại nghe được cái gì không muốn nghe.

"Có gì mà phức tạp." Tiêu Chiến lắc đầu và chọn ra một số từ đơn giản giải thích: "Nó có nghĩa là, đó không phải là bạn trai cũ. Vì nó đã không xảy ra."

"Chiến ca thích hắn sao?" Vương Nhất Bác vội vàng hỏi.

Tiêu Chiến khẽ mở mắt ra, trong đêm đen còn có chút ánh sáng, đường nét khuôn mặt góc cạnh đối diện với đèn đường ngoài cửa sổ rọi vàng càng mềm mại. Có chút gì đó giống như một cậu bé rất hoạt bát khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy.

Tiêu Chiến cong môi: "Em quản nhiều như vậy để làm gì."

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Tại sao ngay từ đầu không tới chỗ em mà tới chỗ Trác Thành ca? Khoảng cách từ Hoành Điếm đến nhà em còn gần hơn so với nhà của anh ấy."

Đáp án đã sờ sờ trước mắt, rõ ràng là Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy cậu.

Làm thế nào có thể giải thích được lí do, đối diện Vương Nhất Bác vẫn nhìn anh chằm chằm như vậy, Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Anh không nhớ được địa chỉ."

Vương Nhất Bác đã sớm không giống như trước kia dễ dàng bị lừa gạt, Tiêu Chiến lại ra vẻ mêt mỏi bận bịu ngáp một cái che giấu, ngón tay chọt vào trán cậu: "Nhanh ngủ đi nhóc con."

Không nghe được câu trả lời mình muốn, Vương Nhất Bác lại tiếp tục phản bác lại: "Chiến ca, năm nay em đã 26 rồi."

Tiêu Chiến thuận thế xoa mặt cậu nhóc một cái, sau đó lại nghĩ đến tình hình hiện tại, vội buông cậu ra: "Thêm mười năm nữa, sự thật em thua anh sáu tuổi cũng không thể thay đổi được."

"Này là tuổi trẻ." Vương Nhất Bác bĩu môi.

"Ý em là chê anh già?" Tiêu Chiến vểnh mũi lên phản bác.

Vương Nhất Bác nghe ra Tiêu Chiến ngữ khí bắt đầu trở về quen thuộc như lúc trước liền cười cười đổi giọng: "Không, không, Tiêu lão sư được bảo dưỡng rất tốt và luôn trông như mười tám tuổi."

Tiêu Chiến cau có phàn nàn: "Không chân thành chút nào." Sau đó lại nói: "Vương Nhất Bác, từ bé anh đã không đáng yêu bằng em."

"Anh phải gọi em là đẹp trai. Tiêu Chiến. "

"Em biết không ? Đáng yêu là tính từ cao nhất."

Đề tài kết thúc một lúc lâu, Tiêu Chiến đã buồn ngủ đến rã rời, một lời nói bất chợt vang lên bên tai khiến cho anh tỉnh giấc : "Em không đáng yêu."

——Damn, thẳng nam


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net