06 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày Tiêu Chiến đề nghị thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng, công ty đã thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đã tới nước này, mặc dù phía công ty trước đó có lạnh lùng vô tình thế nào đi nữa, Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình không xứng đáng ở lại công ty.

Công ty một mặt muốn dẹp bỏ mớ hỗn độn, mặt khác lại muốn đào tạo nhóm người tiếp theo, Tiêu Chiến rời đi rất tiêu sái, không chút nào làm chậm trễ và gây khó xử cho cả hai bên.

Vào ngày đầu tiên lấy lại tự do, Tiêu Chiến đã thuê luật sư kiện những tin đồn trên mạng rằng cuộc sống riêng tư của anh bị xáo trộn, tài khoản thị phi, cái gọi là người tố giác và một nhóm dân mạng đã trực tiếp tấn công vào cuộc sống của anh.

Luật sư đang thu thập chứng cứ được nửa chừng thì bất ngờ nhận được một thông tin đầy đủ và nhiều ảnh chụp màn hình khác nhau, luật sư gấp gáp gọi cho Tiêu Chiến hỏi: "Em nhận được chứng cứ đầy đủ rồi."

Tiêu Chiến khó hiểu: "Chứng cứ gì cơ?"

"Anh không gửi cho em à ?

"Tôi gửi cái gì cơ?"

Tiêu Chiến nhìn vào email kia, đoán xem người hâm mộ đích thực nào đã tạo ra nó. Tiêu Chiến cảm động trong một mớ hỗn độn.

Vào ngày xét xử bằng chứng, Tiêu Chiến thậm chí cũng không màng kết quả nữa.

***

Phần bị bắn khuyên đã lành lại một chút mặc dù vẫn còn hơi ngứa vì ra da non. Tiêu Chiến tìm thấy chiếc khuyên tai kín đáo được giấu trong túi của mình.

Đó là vào sinh nhật của anh, anh gọi cho Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật nói rằng anh muốn cậu tới đón anh bằng motor.

Chỉ còn hai giờ nữa.

Anh không ngờ rằng người kia thực sự đã đến.

Cậu của lúc ấy đã đeo một khuyên nhỏ trên tai phải. Có một tia sáng le lói trong ánh sáng mờ ảo và bóng nến bị thổi tắt.

Tiêu Chiến đã bị cuốn hút vì ánh sáng nhỏ bé đó và quay qua hỏi cậu về chiếc khuyên.

Vương Nhất Bác có chút đờ đẫn và bối rối, nói rằng chiếc khuyên tai đó chỉ được mua một cách tình cờ ở Hàn Quốc và vô giá trị.

Thấy anh nài nỉ, cậu cuối cùng cũng gỡ xuống đưa cho anh. Tiêu Chiến nhéo nhéo chiếc khuyên nhỏ, thầm nghĩ, ngày sinh nhật cũng thật hữu dụng.

Tiêu Chiến đeo vào chiếc khuyên lúc trước của Vương Nhất Bác, nhìn trong gương một nam nhân có chút không giống mình lắm, nhưng Tiêu Chiến lại rất hài lòng. Ngón tay sờ lên chiếc khuyên, nở nụ cười.

Thông tin Tiêu Chiến chấm dứt hợp đồng đã sớm được đưa ra.

Công ty cũ vô cùng ác ý, sau đó liền dùng bao nhiêu lời lẽ không tốt để nói về Tiêu Chiến.

Uông Trác Thành nói rằng anh bị điên rồi.

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên gõ, nhanh chóng trả lời: "Trời cao đất rộng, anh vẫn không tin là không có chỗ cho mình."

Uông Trác Thành hỏi anh tại sao không kiện cậu nhóc kia, Tiêu Chiến không trả lời, Uông Trác Thành biết tính anh, bất lực nói: "Anh vẫn rất dễ mềm lòng".

Uông Trác Thành nói đi nói lại: "Nói là anh thận trọng, nhưng có thể add WeChat cho một nam tử xa lạ lần đầu gặp mặt, nói anh dũng cảm, nhưng là chưa từng dám thổ lộ với Vương Nhất Bác."

"Đó là sự khác biệt. Vì anh thích nên lại càng đắn đo, từng câu từng lời, như thế nào mới là không quá dài dòng, cũng không quá phô trương, suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng không dám nói nữa."

Uông Trác Thành hỏi lại: "Còn tình cảm của anh với cậu ấy?"

Tiêu Chiến bình thản vô cùng: "Đã là chuyện quá khứ rồi, anh cũng không thể cứ ôm mãi không buông. Em biết đấy, anh không muốn bẻ cong thẳng nam để cùng anh đi con đường này."

Sức nóng của chủ đề kia cuối cùng cũng chịu giảm xuống một chút. Nhưng Tiêu Chiến vẫn từ chối mọi cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.

Một Weibo đã được đăng.

Không muốn bán thảm, không muốn giấu giếm

"Tôi vẫn luôn vì không thể làm tốt mà cảm thấy có lỗi. Và tôi cũng sẽ cảm thấy tức giận khi xem những tin tức bạo lực gia đình, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng xu hướng tính dục của một người cũng là điều đáng bị công chúng phán xét. Tôi có thể chấp nhận rằng kỹ năng diễn xuất của tôi không đủ tốt và giọng hát của tôi không đủ truyền cảm để bị chỉ trích, nhưng tôi không hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc tội lỗi vì xu hướng tính dục của mình. Tôi xin lỗi những người hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi vì đã làm các bạn thất vọng, nhưng tôi không xin lỗi vì tôi là người đồng tính. Trên thế giới có hàng nghìn đôi tình nhân khác nhau nhưng tình cảm của chúng tôi thì giống nhau. Đều có ý nghĩa và đều rất đẹp. Không có gì phải xấu hổ cả. Tôi ngưỡng mộ tất cả những phụ nữ có năng lực và nghĩ rằng các cô gái đều xinh đẹp và dễ thương. Nhưng trái tim tôi mách bảo rằng tôi thích đàn ông. Tôi đang chờ đợi một thời đại mà mọi người sẽ không còn bàn tán quá nhiều về xu hướng tính dục của người khác nữa. Ai cũng xứng đáng được yêu thương. Và tình yêu nào cũng rất đẹp. Tôi sẽ luôn tin tưởng vững chắc như vậy cho đến ngày kỷ nguyên mới này đến. "

Không lâu sau khi Weibo của Tiêu Chiến được đăng tải, chàng trai là nguyên nhân gây ra sự cố này vào thời điểm đó cũng đứng lên. Việc thừa nhận của "bạn trai cũ" đã khiến công chúng ngay lập tức đồng cảm với Tiêu Chiến.

Một số nhóm LGBT đã công khai tình nguyện ủng hộ anh ấy trên Weibo.

Một số công ty mỹ phẩm đã quay lại mời Tiêu Chiến làm đại diện thương hiệu nhưng đã bị anh từ chối.

Sau đó, giới truyền thông hoàn toàn không thể tiếp cận anh được nữa.

Ngay khi Tiêu Chiến tìm thấy khách sạn, Uông Trác Thành đã gọi điện, do dự một lúc, hỏi: "Anh đã đi đâu?"

"Đoán xem?"

Một lúc lâu sau đầu bên kia điện thoại im lặng, giọng nói Uông Trác Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tiêu Chiến. Em không biết phải nói thế nào với anh, cũng không biết có nên nói với anh hay không."

Uông Trác Thành dừng một chốc, lại nói: "Vương Nhất Bác đã gọi cho em vào ngày anh gặp chuyện."

Nghe vậy, đôi mắt đang khép hờ của Tiêu Chiến ngay lập tức mở lớn lên: "Có đúng không?"

Uông Trác Thành cẩn thận nói: "Em không biết rằng anh đã gặp chuyện, nhưng hôm ấy em tình cờ ở nhà và nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, cậu ấy bảo em phải liên lạc với anh càng sớm càng tốt."

"Nhưng cậu ấy, ngày hôm sau Vương Nhất Bác tìm đến đã nói rằng cậu ấy rõ ràng đến đấy để gặp em." Tiêu Chiến như không tin vào tai mình.

Uông Trác Thành lại nói: "Anh có biết gần đây Vương Nhất Bác từ chối một bộ phim truyền hình không? Cậu ấy vừa mới gia nhập đoàn phim vào ngày hôm trước. Vì vậy, không có cách nào để liên lạc với anh vào ngày hôm đó."

Vậy tóc đen của Vương Nhất Bác được nhuộm vì muốn tham gia đoàn phim ... Sau đó lại từ chối nhà sản xuất lớn? Là như vậy ? Vì anh sao?

"Anh hẳn là chưa xem tin tức hôm nay đi, Vương Nhất Bác tự mình công khai, đăng lại Weibo của anh, nói, cậu ấy sẽ cùng anh chờ tới ngày đó."

"Ngày hôm đó hai người bị chụp ở cổng nhà. Bức ảnh kia cũng là do một người đặc biệt chụp cho cậu ấy. Em đã hỏi cậu ấy đang yên ổn không muốn lại muốn tự mình đập nhà hay sao? Anh biết cậu ấy nói gì hay không? Cậu ấy nói: ...

"Em muốn cùng anh ấy công khai."

Cậu ấy đã nghĩ tới chuyện tỏ tình với anh, sau đó công khai. Nhưng sau đó anh lại giải thích, nụ hôn kia chỉ là vì anh say mà thôi. "

"Cậu ấy điên rồi sao?" Tiêu Chiến sững sờ.

"Em cũng nghĩ cậu ấy thực sự điên rồi. Hai ngày qua Vương Nhất Bác điên cuồng đi tìm anh. Bay đi bay lại qua mấy thành phố, em đã nghĩ cậu ấy sẽ sớm gọi cảnh sát nếu anh cứ tiếp tục trốn như vậy."

Tiêu Chiến ngẩn người một lúc, đạp đạp đống tuyết trắng dưới chân: "Cậu ấy sẽ tới tìm anh."

"......cái đó......" "Em đã nói là không biết anh đi đâu."

"Để cậu ấy tự đoán."

"Vậy nếu cậu ấy không đoán được thì sao?"

Tiêu Chiến cười nhạt mà không đáp lại.

Uông Trác Thành thở dài: "Tiêu Chiến, mọi người nên học cách hòa giải với chính mình. Đừng vì sợ hãi vết thương thêm sâu mà khiến cho xuất hiện nhiều những vết thương khác. Rõ ràng là anh rất thích cậu ấy. Cậu ấy vừa vặn cũng rất thích anh. Cậu ấy hỏi em có biết xu hướng tình dục của anh từ trước không. Cậu ấy đã quấy rầy em suốt mấy ngày, và trách em tại sao không nói cho cậu ấy biết. Dù sao, cậu ấy cũng đã làm phiền em phát điên."

Tiêu Chiến khịt mũi, thở ra một hơi trắng nõn, ngẩng đầu hứng lấy bông tuyết, trên lông mi một mảnh nhu hòa, ướt đẫm.

Câu đố gây khó hiểu nhất trong nhiều năm qua cuối cùng đã được giải.

Nguyên lai cũng là thăm dò lẫn nhau, sợ hãi bị đối phương xa lánh. Lấy danh thẳng nam mới dám cùng nhau vui cười một cách tư lự dưới muôn vàn công kích đáng sợ.

Hai người đã như vậy là tự làm chính mình tổn thương, cũng làm người kia đau lòng.

Điều cuối cùng Uông Trác Thành nói là: Đám người yêu nhau chết tiệt.

Tiêu Chiến nghiêng về phía trước với một nụ cười. Không đáp lại nữa.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Chiến còn đang thu dọn trong khu vườn của nhà khách ở Otaru, cô con gái nhỏ của chủ nhà chạy đến và đưa cho Tiêu Chiến một phong thư.

Một đôi mắt to cười thật dễ thương.

Bên trong là một đôi khuyên tai sáng bóng.

Cùng với một tờ giấy nhỏ: "Gửi Tiêu lão sư, anh còn nợ em một nụ hôn. – Cún con."

Hoàn chính văn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net