4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vai Tiêu Chiến sưng tấy, đau đến không nói được, mọi người vội vàng đưa anh đến bệnh viện, chụp phim thì nói xương bả vai của anh bị nứt, sau khi xuất viện, phải nghỉ từ 6 đến 8 tuần.

Sở cho anh nghỉ phép có lương còn phát thêm tiền thưởng, không ai không phục. Nếu không có Tiêu Chiến ở đó, tượng Bồ Tát đời Tống đã bị rương gỗ nặng nề đập xuống. Hậu quả đó không ai dám nghĩ đến.

Ngày 10 tháng 10 sau Quốc Khánh, cuộc sống của các tổ trong Viện bảo tồn di sản văn hóa không có gì thay đổi, giống như triển lãm thanh thế to lớn bên ngoài không liên quan gì đến mình, vẫn như cũ chọn văn vật trong kho rồi đem ra tu sửa.

Tiêu Chiến ở nhà nghỉ ngơi, bảo Vương Nhất Bác luân chuyển đến các tổ khác công tác, có thể giúp đỡ nâng đồ chuyển đồ, thuận tiện thân thiết với mọi người hơn một chút. Tính cách cậu ta hướng nội, bình thường không ra khỏi tổ đồng hồ, đến đây mấy tháng, người quen cũng không có mấy người. Tính tình của Vương Nhất Bác điềm đạm, Tiêu Chiến lường trước cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nói trước với mấy vị lão sư phụ chiếu cố cho cậu ta.

Nào dự đoán được lại xảy ra chút rắc rối.

Thì ra Vương Nhất Bác luân chuyển tới tổ kim thạch, vừa vặn gặp đàn anh Vương Hạo Hiên cao hơn cậu hai khóa ở đại học Thanh Hoa. Lúc ở trường đã biết trình độ của Vương Nhất Bác khá tốt, Hạo Hiên nhờ cậu thay mình tô một bức hoa văn trên thanh đồng lưu trữ. Uông Thành không nhìn ra, còn khen bức hoa văn này tô rất tốt. Sau đó người trong tổ đi mách lẻo, Uông Thành liền nổi giận, nhưng hoa văn kia là cậu ta khen qua, lúc này làm sao có thể trở mặt mắng người.

Một phần cũng do Vương Nhất Bác xui xẻo, đồng hồ của tổ kim thạch vừa hay bị hỏng, cậu ta cả ngày trời cũng không sửa xong. Uông Thành mượn chuyện này la cho một trận, nói Vương Nhất Bác học hành không giỏi, lại muốn nhúng tay vào việc của người khác, không bằng cậu đi nói với Tiêu Chiến, dứt khoát chuyển đến tổ kim thạch đi. Sư phụ cậu từng rời đi khỏi tổ kim thạch, bây giờ cho đồ đệ vào thay cũng được.

Xuân Lộ tan ca, mang theo một ít hoa quả đến thăm Tiêu Chiến, thuận tiện đem chuyện này nói ra, cuối cùng còn lắc đầu nói: "Đồ đệ của anh bị lão Uông mắng thật thảm."

Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Mắng là phải, ai bảo cậu ta nhúng tay vào việc của người khác, không có quy tắc."

Xuân Lộ liếc anh một cái: "Sao anh không có lương tâm vậy? Ngày hôm đó lúc rương gỗ rơi xuống người anh, nét mặt của cậu ấy thật sự dọa chết người a~. Còn suốt một đêm túc trực bên giường bệnh, nắm lấy tay áo của anh không buông. Đó là đồ đệ thân thương của anh đó lão Tiêu."

Nhưng Tiêu Chiến lại đuổi cô ra ngoài: "Ra ngoài đi, giỏ trái cây em mang về ăn hết đi."

Lại qua vài ngày, Tiêu Chiến tự cảm thấy khá hơn một chút, chuẩn bị trở lại làm việc. Buổi sáng cuối thu ở Bắc Kinh trời khá lạnh, buổi tối hôm trước lại đổ mưa, càng thêm ẩm ướt, nước trong hẻm nhỏ ngâm lá rụng đen vàng, từ trên mặt đất tràn lên hơi ẩm. Tiêu Chiến ra cửa hai bước liền cảm thấy lạnh, siết chặt khăn quàng đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi con hẻm, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác. Thiếu niên giống như không biết lạnh, mặc quần yếm denim đang đứng bên cạnh một chiếc xe kéo chờ anh.

Tiêu Chiến đi tới nhìn thiếu niên: "Đang làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng: "Đón anh đi làm, vết thương của sư phụ không phải còn chưa lành sao."

Tiêu Chiến cười: "Cậu đạp xe được không? Sẽ không phải tôi chở cậu chứ?"

Vương Nhất Bác nói: "Sư phụ yên tâm, tôi còn có thể chạy xe máy."

Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, chờ sau khi Vương Nhất Bác đặt chân lên bàn đạp, liền bước hai bước rồi nhảy lên.

Vương Nhất Bác đạp xe rất ổn định, Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau vểnh hai chân lên, hỏi: "Chạy tốt thật, có phải lúc đi học thường xuyên chở bạn gái không?"

Thanh âm Vương Nhất Bác phần lớn bị gió thổi bay, Tiêu Chiến không nghe thấy, liền hỏi: "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu lớn tiếng vọng lại: "Nếu tay sư phụ lạnh thì bỏ vào túi tôi."

"Ây ây ", Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cái gì," Dừng xe, dừng xe."

Vương Nhất Bác tưởng rằng mình đã quên thứ gì đó, vội vàng dừng xe. Tiêu Chiến nhảy xuống đi tới đầu xe phê bình cậu: "Sao đạp xe mà không mang găng tay? Trời lạnh thế này lại mặc phong phanh vậy?"

Vương Nhất Bác có chút bối rối: "Tôi... bên trong mặc áo len."

Tiêu Chiến cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn hai vòng trên tay trái Vương Nhất Bác, lại quấn hai vòng trên tay phải, khoảng cách giữa hai tay lỏng lẻo, sợ khăn quàng cổ xoắn vào bánh xe, Tiêu Chiến dứt khoát quấn hai đầu thắt nút quanh tay lái.

Vương Nhất Bác đột nhiên nói: "Tôi chưa từng đạp xe chở bạn gái."

Tiêu Chiến theo phản xạ nói: "Hả?"

"Tôi chỉ chở anh."

Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay trời quá lạnh, lạnh đến mức tai anh nóng bừng.

Đến tiểu viện phía Tây của tổ đồng hồ, Vương Nhất Bác đi mở cửa, Tiêu Chiến chậm rãi đi theo sau, vào cửa vừa nhìn, đoán chừng là thiếu niên đạp xe dẫn người phát nóng. Hệ thống sưởi trong phòng lại rất tốt, Vương Nhất Bác đã cởi bớt quần áo bên ngoài, đang giơ cánh tay cởi áo len trùm đầu của cậu, cổ áo có chút chặt, cánh tay cậu nâng lên khiến áo sơ mi bên trong cũng nhấc lên, thắt lưng liền lộ ra một đoạn, da thịt săn chắc mịn màng, có thể thấy được rõ ràng cơ bụng.

Tiêu Chiến nghĩ thầm hệ thống sưởi ấm này đốt quá tốt, bất lợi cho bọn họ khi tu sữa văn vật đòi hỏi cần duy trì đầu óc tỉnh táo.

Anh nói: "Tôi cảm thấy nếu cậu đến tổ đồ gỗ cũng không tệ, tổ đồ gỗ đang cần một chàng trai trẻ như cậu."

Vương Nhất Bác vừa mới kéo áo len từ trên đầu xuống, một đầu tóc rối, cậu còn đưa tay ấn xuống, nghe được một câu không đầu không đuôi này của Tiêu Chiến, không hiểu ý, chỉ có thể cười cười.

Tiêu Chiến ước lượng thời gian rồi nói với Vương Nhất Bác: "Mặc quần áo làm việc vào, theo tôi ra ngoài."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến trực tiếp đưa cậu đến tổ kim thạch.

Uông Thành vừa mới đi làm, đang ở trong phòng nghiên cứu, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào, hừ một tiếng từ trong mũi.

Tiêu Chiến cười híp mắt nói với mấy tiểu bối: "Lần trước Vương Nhất Bác không sửa xong đồng hồ cho các cậu liền ném đi sao? Lấy ra cho tôi xem một chút."

Mấy tiểu bối tổ Kim Thạch phản ứng không kịp, đôi tay kia của Tiêu Chiến đã sửa qua văn vật gì, vội vàng tới đây chỉ để sửa cho bọn họ một cái đồng hồ bị hỏng?

Một người trẻ tuổi xách đồng hồ tới, Tiêu Chiến nói một tiếng cảm ơn, rồi tháo hộp dụng cụ nhỏ trên vai xuống, mượn bàn làm việc, gọi Vương Nhất Bác sang bên cạnh, vừa tháo đồng hồ kia vừa nói:

"Cậu nha, mới học vài ngày đã ra ngoài sửa đồng hồ với người ta, đồng hồ này khó sửa lắm, phải chính sư phụ cậu tự mình xuất chiêu."

Vương Nhất Bác trong lòng hiểu được, nhịn không được lộ ra một nụ cười, nhìn sư phụ thao tác lưu loát nhấc nắp sau của chiếc đồng hồ kia lên, điều chỉnh thử một chút, lại lắp ráp nguyên trạng, lật qua nhìn, kim đồng hồ vẫn bất động.

Tiêu Chiến mỉm cười liếc Uông Thành một cái, đưa tay móc phía sau mặt đồng hồ, lấy ra hai cục pin ước lượng trong tay: "Đồ đệ, sư phụ trách lầm cậu. Đồng hồ sửa rất tốt, lần sau nhớ kỹ, kiểm tra pin, hết pin rồi này, cho dù sư phụ có ở đây, đồng hồ cũng không chạy được."

Mấy tiểu bối tổ kim thạch lúc này mới kịp phản ứng Tiêu Chiến có ý gì, nhìn sắc mặt Uông Thành xanh mét thật sự không dám cười, một người bóp tay người kia, nghẹn đến đỏ mặt.

Tiêu Chiến giả vờ như không thấy việc gì, lấy ra 2 cục pin AA, chỉnh lại kim giờ sau đó không nói thêm tiếng nào liền dẫn Vương Nhất Bác rời khỏi.

Trên đường về tổ đồng hồ, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Uông Thành mắng cậu, sao không nói cho tôi biết?"

Vương Nhất Bác nói: "Anh ta là tiền bối, tôn sư trọng đạo, là việc tôi nên làm."

Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước: "Sư phụ của cậu là Tiêu Chiến, sư tổ là Mã tiên sinh. Trọng đạo ở đây là thiên đạo, nhân đạo. Uông Thành là ai? Làm thế nào đến lượt đi mắng đồ đệ của tôi."

Vương Nhất Bác cũng dừng lại, cúi đầu nói: "Sư phụ dạy rất phải."

Tiêu Chiến lấy ngón tay chỉ vào trán thiếu niên: "Cười cái gì mà cười? Việc của người khác, cậu cũng dám ôm vào người. Ai dạy cậu quy tắc đó? Lần này xem như cho cậu bài học, nhớ lâu một chút."

Tbc
28.10.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net