Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Tán năm nay đã 26 tuổi.

Người ta nói ở độ tuổi này mà chưa yêu đương là không thể nào, Tiêu Tán trông rất đẹp, những người theo dõi xếp hàng dài từ ngoài cửa đến Pháp, hồi học đại học anh cũng từng thử hẹn họ với vài cô, nhưng rồi sau đó cũng chẳng đi được đến đâu nên đành từ bỏ.

Theo lời của bạn gái cũ:

"Tiêu Tán, anh căn bản là không biết cái gì gọi là tình yêu."

Ầy.

Không hiểu chính là không hiểu, anh cũng lười muốn thử nữa, chẳng qua chỉ là cả đời như vậy. Cơm no rượu say, cuộc sống này là đủ.

Nhưng bây giờ vấn đề là, Tiêu Tán mẹ nó không thể ngồi yên.

"Tiêu Tán hôm nay con phải cho mẹ một buổi xem mặt tốt đẹp, cố gắng mang về một cô con dâu cho mẹ!"

"......hiểu rồi mà mẹ"

Cúp điện thoại, Tiêu Tán ngã cái đùng trên sô pha, đôi mắt mơ màng nhìn trần nhà.

Nói phải tìm một cô gái thích hợp để kết hôn, Tiêu Tán thật ra cũng không bài xích, thế này ba mẹ cũng vui vẻ. Nhưng không biết tại sao, anh chỉ là không muốn, cứ cảm giác thiếu cái gì đó.

Vương Nhất Bo ăn bắp cải bên cửa sổ, ăn đến khi bụng tròn vo vừa ý mới thôi, sau đó bước đi bằng móng heo nhỏ xinh đẹp nhảy lên sô pha.

Dùng chiếc mũi heo nhỏ bột bột của cậu cọ cọ Tiêu Tán.

"Ụt ịt ụt ịt~" (Laopo laopo ơi~)

"Đã gần một tuần rồi, sao không thấy có ai tìm em hết vậy?" Tiêu Tán nhướng mắt, tiện tay ôm heo con vào lòng, vuốt ve đầu heo nhỏ của cậu "Không thì cứ theo anh em thấy thế nào?"

??Laopo cuối cùng cũng hong muốn heo heo rời đi!!!

Vương Nhất Bo mắt sáng lên, ụt ịt ụt ịt cọ cọ tay Tiêu Tán: "Ụt ịt ụt ịt (Bo Bo mới hong có chủ! Bo Bo chỉ có laopo hoi!)

Tiêu Tán nhìn thấy tim của heo con đã bị tan chảy, cười nói: "Nếu đã chịu theo anh rồi, vậy hôm nay anh trai đây sẽ đi tìm cho em một cô dâu xinh đẹp, để cô ấy chăm sóc em có chịu không nà?"

!!!!!

Huhuhu laopo hong muốn Bo Bo rồi sao? Có phải Bo Bo ăn quá nhiều khiến gia cảnh vốn đã nghèo khó của laopo lại càng thêm túng quẫn, vậy sau này Bo Bo sẽ ăn ít lại chút là được rồi TT.

Vương Nhất Bo vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Tiêu Tán, vội xoay vòng tròn lên sô pha, nhìn bắp cải bên cửa sổ với ánh mắt không nỡ, sau đó dùng đôi mắt ướt đẫm cực kỳ tủi thân của heo heo nhìn Tiêu Tán: "Ụt ịt ụt ịt" (Vợ hong được bán thân, đợi Bo Bo biến trở lại thành người nuôi vợ!)

Tiêu Tán bật cười: "Em cũng muốn anh tìm một người con gái thích hợp để kết hôn sao?"

Heo nhỏ cuống cuồng: "Ụt ịt ụt ịt!" (Vợ ơi hong muốn!)

Tiêu Tán giọng điệu thán phục, thậm chí một con heo còn cảm thấy anh nên kiếm một người thích hợp để kết hôn, xem ra anh xác thực nên suy nghĩ cẩn thận một chút.

"Vậy tối nay biểu hiện tốt một tý, cố gắng kiếm một chị dâu xinh đẹp về cho Bo Bo nhá."

Heo nhỏ lúc này trong lòng có một cơn sóng thần, nhưng heo nhỏ im lặng đứng dậy, không có để bất kì ai biết TT.

...

Tiêu Tán hôm nay đi làm sớm, đặt bàn trước rồi vội vàng về nhà thay quần áo.

Cũng không phải đặc biệt thay quần áo vì buổi xem mắt...nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, cà phê đổ lên một chiếc giày, mực nước vung vẫy hết lên chân, thậm chí lúc dì dọn dẹp văn phòng nhổ cỏ cho cây cảnh, bụi đất đều bay vào cơ thể anh.

Tiêu Tán: ...FUCK!

Trái ngược với sự bối rối của Tiêu Tán, heo nhỏ đang thoải mái ở nhà một mình với điều hòa, trong lòng còn thầm đắc ý: Ụt ụt! Tuy rằng hiện giờ Bo Bo không thể biến trở lại thành người, nhưng chút pháp thuật nhỏ này vẫn còn ịt ịt~

"Cạch" một tiếng, là tiếng mở khóa.

Vương Nhất Bo vội vã nhảy xuống sô pha, vui vẻ bước từng bước nhỏ chạy về phía Tiêu Tán.

"Ụt ịt ụt ịt!" (Vợ anh về rồi! Bo Bo nhớ anh lắm luôn!)

Vương Nhất Bo đung đưa đuôi heo, thích thú chạy xung quanh dưới chân Tiêu Tán, thỉnh thoảng Tiêu Tán dừng lại sẽ cọ cọ chân anh.

Tiêu Tán chớp mắt rồi lại chớp mắt, lấy một bộ đồ sạch sẽ trong tủ quần áo, mở cúc áo sơ mi.

Chỉ có một con heo nhỏ mà thôi, không có gì phải xấu hổ.

Nhưng Vương Nhất Bo người tự xưng là chồng của Tiêu Tán không nghĩ vậy.

Chỉ thấy mắt của heo nhỏ nhìn thẳng, chân cũng không cọ nữa, lén nuốt một ngụm nước bọt, mặt heo nhanh chóng nóng lên, ngay cả tiếng ụt ịt cũng yếu đi: "Ụt ịt! Ụt ịt!" (Laopo đừng có mà quyến rũ Bo Bo! Bo Bo vẫn chỉ là một con heo heo nhỏ!)

Ụt ịt xong liền nhanh chóng quay người, vùi mặt xuống thảm, chỉ còn một cái mông chổng cao cao của heo đối diện với Tiêu Tán.

Tiêu Tán một ngày phiền muộn đã bị quét sạch, nâng cổ của heo nhỏ bằng một tay: "Chuyện gì vậy chứ? Anh một đại nam nhân còn chưa xấu hổ, em một con heo mà còn xấu hổ à?'

Vương Nhất Bo điên cuồng dùng bốn móng heo vùng vẫy trong không trung, nhắm chặt mắt.

Tiêu Tán cười thành tiếng, đặt Vương Nhất Bo lên thảm: "Tối nay em phải ở nhà cẩn thận đó nha."

Cái gì?!!

Mỗi lần về nhà đều thấy heo heo đáng yêu như này! Anh vậy mà còn có ý nghĩ đi ra ngoài tìm một người phụ nữ hoang dã sao?

Chẳng phải chúng ta đã nói là làm thiên thần của đối phương sao?

Hả?

Hả???

Hả?????

Đồng tử heo nhỏ co rút lại, heo nhỏ không thể tin được.

Mắt thấy thời gian không còn kịp nữa, Tiêu Tán gọi một chiếc DiDi, khi chân bước lên xe lại cảm thấy bắp đùi đến lòng bàn chân nặng nặng.

Tiêu Tán bèn cúi đầu, người và heo nhìn nhau, bốn mắt đối diện.

Tiêu Tán: "......Em sao lại chạy ra ngoài đây?"

Không nói nên lời, Tiêu Tán dắt theo heo nhỏ cùng vào nhà hàng, chỉ mong trên đường đi không có bất trắc gì.

"Em chút nữa đừng gây rắc rối cho anh đó, không thì tối nay về làm móng heo kho."

Vương Nhất Bo cả thể run rẩy, thầm nghĩ đợi khi về nhà tốt hơn là cứ giấu hết nồi.

Buổi xem mắt tại nhà hàng âm nhạc bên sông, vị trí rất tốt, nhìn một cái liền có thể phát hiện sự náo nhiệt của thành phố lớn. Không khí trong nhà hàng rất tuyệt, ánh sáng rất mờ, chỉ có chút ánh sáng phát ra từ nến trên bàn ăn. Lúc Tiêu Tán bước vào, nhà hàng đang phát nhạc nhỏ với giai điệu du dương, tràn đầy cảm giác mơ hồ.

Một nơi rất tốt cho một buổi xem mắt.

Đối tượng xem mắt lần này tên là Hoàng Điềm Điềm, vừa mới đi du học nước ngoài về.

Mắt nhìn của mẹ Tiêu Tán từ trước đến nay đều không tệ, cô gái ngồi đối diện Tiêu Tán cao một mét bảy với đôi chân dài miên man, dù là học vấn hay hoàn cảnh gia đình đối với Tiêu Tán mà nói cả hai chính là môn đăng hộ đối, nếu miễn cưỡng tìm một người để kết hôn, cô gái trước mặt là một sự lựa chọn không tồi.

Hai người xã giao một lúc, bắt đầu đi vào vấn đề.

Tiên Tán đặt cái đầu heo đang không yên lên chân, chỉ là Vương Nhất Bo đến một nơi xa lạ không thích ứng được, còn dịu dàng trấn an cậu.

Hoàng Điềm Điềm là một người giỏi kiểm soát biểu cảm, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tán không nhịn được mà nổi lên sắc tâm, bây giờ đang cố gắng để Tiêu Tán đi theo hướng kết hôn.

"Tôi vô cùng thích trẻ con, nếu như anh không phiền chúng ta sau này có thể sinh hai đứa..."

Tiêu Tán cứng đờ.

Không phải vì những lời của Hoàng Điềm Điềm, mà là vì heo nhỏ trên chân đặt mũi heo vào chỗ không nói được của anh mà cọ cọ xoa xoa...

Vậy mà anh không biết xấu hổ còn...cứng rồi.

Lúc này Tiêu Tán có một câu đmm không biết nên nói khi nào.

Tiêu Tán tức giận bình tĩnh đặt Vương Nhất Bo xuống chiếc ghế bên cạnh, áp chế sự khác thường của cơ thể, trên mặt mỉm cười trong lòng tiếp tục nghĩ đến hôn.

Hoàng Điềm Điềm vô hình cảm thấy lạnh lạnh sau lưng, nhưng không thể nói rõ là thứ gì, đành phải nuốt xuống một ngụm nước bọt, tiếp tục khó khăn nói chuyện về chủ đề chính.

"Hay...hay là sau này chỉ sinh một đứa thôi?"

Vương Nhất Bo không thể kìm lại được nữa.

Bo Bo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chỉ thấy móng sau của heo nhỏ hơi cong, lông chân dùng lực, "biu" bật khỏi ghế nhảy qua phía Hoàng Điềm Điềm.

Mà Hoàng Điềm Điềm không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một vật thể không xác định màu hồng đang bay theo chuyển động đều trên đường thẳng hướng về phía mình, "bia" một tiếng vồ lấy khuôn mặt thanh tú của cô, lập tức cả thế giới tràn ngập bóng tối.

Đại mỹ nữ bất ngờ chửi tục: "Đệt đây mẹ nó là cái thứ quỷ gì!"

Khung cảnh biến thành một trận hỗn loạn.

Hoàng Điềm Điềm thử kéo sinh vật không xác định ra khỏi mặt, Vương Nhất Bo lại gắng sức không buông móng, người phục vụ nghe âm thanh vội chạy qua cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến, nhưng Vương Nhất Bo lo lắng quá nên trên cơ thể dính đầy nước tiểu...

Tiêu Tán kinh hãi nhìn trận chiến của người và heo trước mặt, ngớ ra một lúc.

"Ụt ịt!" một tiếng, Vương Nhất Bo hét lên khi bị tàn nhẫn ném lên trời.

Tiêu Tán lòng ngực run rẩy, ngay lập tức phản ứng chạy lại đỡ lấy heo nhỏ của mình, một người một heo bị ngã trên mặt đất.

Tiêu Tán như một miếng thịt không có thời gian để cảm nhận cơn đau từ cơ thể mình. Vội vàng lật người Vương Nhất Bo tỉ mỉ kiểm tra một hồi, nhìn heo nhỏ không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, vật nhỏ như vậy rơi xuống, không chết cũng phải què.

"Ụt ịt ụt ịt..." heo nhỏ sống sót sau tai nạn trong vòng tay Tiêu Tán nhẹ nhàng run rẩy, rõ ràng là bị dọa rồi, Tiêu Tán đau lòng xoa xoa đầu của heo nhỏ, mắt sắc lạnh, có phần tức giận nhìn Hoàng Điềm Điềm.

Cho dù heo nhỏ có lỗi trước, nhưng cô cũng không nên tàn nhẫn như vậy.

Rõ ràng không nghĩ đến buổi xem mắt này đột nhiên xuất hiện một con heo, Hoàng Điềm Điềm chết lặng một lúc: "Tôi...không phải...nó...là nó vồ tới..."

Tiêu Tán trong não là một mớ hỗn độn, đây đều là chuyện gì đây.

"Tôi còn cho rằng chúng ta không quá thích hợp" Tiêu Tán ngắt lời cô một cách lịch sự "Là heo của tôi gây rắc rối cho cô rồi, vì vậy bữa ăn này tôi mời, vô cùng xin lỗi."

Suy cho cùng là bản thân heo gây họa trước, thật xấu hổ khi nói cái gì mà oán trách, vì vậy Tiêu Tán đã rời đi sau khi thanh toán.

Vương Nhất Bo nằm trên vai Tiêu Tán, đầu heo nhìn về phía Hoàng Điềm Điềm, nghịch ngợm lè lưỡi.

Hoàng Điềm Điềm: "...Quái lạ, heo sao có thể lè lưỡi được chứ?"

Heo nhỏ có thể có tâm tư xấu gì chứ? Heo nhỏ chỉ muốn một laopo mà thôi.

...

Gặp phải một ngày lộn xộn, Tiêu Tán đã sớm mệt mỏi đến cực điểm, về nhà cũng không thay quần áo, nằm lên giường ngủ ngay.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Tán, heo nhỏ mới nhận ra mình đã làm sai chuyện, vội vàng ụt ụt ịt ịt nhảy lên giường cọ cọ tay của Tiêu Tán.

Tiêu Tán xoa xoa đầu heo nhỏ theo phản xạ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ sáng, là khoảng thời gian yên tĩnh.

Trong căn phòng nào đó trên tầng 8 của khu chung cư 23 Bách Quả, một người có tướng mạo giàu có với chiếc má sữa còn tỉnh táo.

Thiếu niên đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng ném quần áo của Tiêu Tán, nhẹ nhàng thoa thuốc lên những vết bầm tím trên người anh.

"Laopo ơi, em xin lỗi~"

Sau khi Vương Nhất Bo bôi thuốc, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Tiêu Tán, hôn nhẹ lên môi anh.

Sau khi hôn xong còn liếm môi, ừm, ngọt ngọt.

Tiêu Tán người không biết rằng mình đã bị ăn đậu hủ đang cau mày trong giấc mơ, cụ thể là một cơn ác mộng, trong giấc mơ có một cái đầu heo đuổi theo anh, nói muốn để anh cho heo làm laopo.

Tiêu Tán nghi hoặc: Vì sao lại là heo nhở?

_____
30.8.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC