Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bo biến mất rồi.

Tiêu Tán sau khi nhận được cuộc điện thoại của bà Tiểu Bồ, đã ngồi máy bay suốt đêm về nhà. Gõ cửa nhà bà Tiểu Bồ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng năng động của heo nhỏ.

"Tiểu Tán à, bà xin lỗi." Bà Tiểu Bồ sau khi mở cửa mới biết là Tiêu Tán liền khóc một lúc lâu.

Thật sự không nên nói đây là lỗi của bà Tiểu Bồ, nói cho cùng bà Tiểu Bồ chỉ là chuẩn bị ra ngoài dắt chó đi dạo, ai dè heo nhỏ nhân cơ hội trốn qua khe cửa.

Tiêu Tán bế Kiên Quả cũng được gởi ở nhà bà Tiểu Bồ, trầm lặng nói: "Bà đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ cố gắng tìm được heo nhỏ."

Có điều là heo nhỏ quá nhỏ, có thể tìm ở đâu đây?

Sau khi Tiêu Tán vô cùng lo lắng đem Kiên Quả về, mở đèn pin đã phủ đầy bụi, một mình ra khỏi cửa.

Đã vài giờ từ khi Vương Nhất Bo mất tích, huống hồ chân heo nhỏ ngắn như vậy, chắc là vẫn chưa chạy xa, Tiêu Tán tự cổ vũ bản thân.

"Vương Nhất Bo!" Mang theo sự may mắn tìm kiếm heo nhỏ ở mọi ngóc ngách trong khu chung cư, nhưng hơn một giờ trôi qua, Tiêu Tán như cũ không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tiêu Tán có phần chán nản, thất vọng ngồi trên xích đu, mờ mịt nhìn xung quanh.

Vương Nhất Bo, chỉ cần em quay về, anh sẽ mua cho em rau mùi mọng nước đắt nhất có được không?

Trong vài giờ tiếp theo, Tiêu Tán lại lần lượt đến các bệnh viện thú y, siêu thị và những nơi khác đã từng đưa Vương Nhất Bo đến, nhưng đã tìm rất lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của heo nhỏ, lúc về nhà kim đồng hồ cũng đã chỉ ba giờ rồi.

Mấy ngày liên tục phải thức đêm để bàn chuyện studio, khiến Tiêu Tán vô cùng mệt mỏi, mặc dù bây giờ hai mí mắt đang đánh nhau. Nhưng chang trai ấy có  vẫn ngồi trước máy tính, hạ xuống bốn chữ "thông báo tìm heo".

Thật là một heo nhỏ thối! Dựa vào đâu mà em muốn đến là đến, muốn đi là đi chứ! Tiêu Tán càng viết càng đau lòng.

......

Vương Nhất Bo đã quan sát bà Tiểu Bồ mấy ngày, thấy bà Tiểu Bồ tuy là hiếm khi ra ngoài, nhưng mỗi ngày sau khi ăn tối xong sẽ dắt Vượng Tài ra ngoài đi dạo, thế là cậu cũng bắt được cơ hội lẻn ra ngoài.

Cậu muốn nhân lúc Tiêu Tán không ở đây mà hồi tộc một chuyến.

"Tiểu Bo, con từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan." tộc trưởng nhìn heo nhỏ thông minh trước mặt, thở dài, "Con thật sự muốn sao?"

Vương Nhất Bo gật gật đầu heo nhỏ: "Ụt ịt ụt ịt!"

Tộc heo xưa nay luôn có luật ngầm, nếu muốn vĩnh viễn duy trì hình dạng con người, cần phải hoàn toàn vứt bỏ thân phận trong tộc heo, cũng có nghĩa là, tuổi thọ của heo sẽ bằng tuổi thọ của con người, đồng thời sẽ vĩnh viễn mất đi pháp lực.

Thấy Vương Nhất Bo đã quyết định, tộc trưởng cũng không dài dòng, lấy pháp trượng bắt đầu thi triển pháp thuật.

Nghi thức dài thường rất đau đớn, Vương Nhất Bo nghiến răng, cau mày, những giọt mồ hôi rơi từ trên mặt xuống đất, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang xé nát cơ thể, lại đột ngột bị đẩy ra khỏi cơ thể.

"Ah!!!"

Cuối cùng cũng kết thúc, Vương Nhất Bo đau đớn hét lớn, đầu đầy mồ hôi thở hổn hển nằm trên mặt đất. Quá trình này chắc chắn rất đau khổ, nhưng khi Vương Nhất Bo đưa tay ra, nhìn thấy năm ngón tay chặn ánh nắng chói chang trước mặt, cậu chỉ cảm thấy tất cả đều xứng đáng, cuộc sống dường như có thêm rất nhiều hy vọng.

Trang phục ban đầu của heo nhỏ đã không thể mặc vừa được nữa, tộc trưởng đã biến cho Vương Nhất Bo một bộ đồ, tình ý sâu xa nói: "Con bây giờ vừa rời khỏi tộc heo, đang duy trì giai đoạn đầu của hình dạng con người, nhớ kỹ không được quá kích động, nếu không con sẽ phải trở lại hình dạng ban đầu trong một khoảng thời gian ngắn."

Vương Nhất Bo ngẩng đầu, nghi hoặc: "Con sẽ biến thành heo sao?"

Giáo chủ vuốt vuốt râu trắng, cười nói: "Ngủ một giấc có thể hồi phục sinh lực."

......

Thức dậy sau hai ba tiếng, Tiêu Tán ăn vài miếng bánh mì coi như bữa sáng rồi chuẩn bị tiếp tục đi tìm heo nhỏ, lúc này tiệm photo vẫn chưa mở cửa, anh định sẽ đi tìm trước vài tiếng rồi mới đi photo thông báo tìm heo.

"Cạch" một tiếng, cửa mở, Tiêu Tán sải đôi chân dài đi về phía thang máy.

Vài giây sau, Tiêu Tán trên đường về.

Nhìn thấy một thiếu niên đang dựa vào cổng nhà mình mà ngủ say sưa, Tiêu Tán trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi: "Này? Cậu là ai?"

Dường như nghe thấy giọng nói của laopo, Vương Nhất Bo ung dung tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn đại mỹ nhân trước trước mặt, lập tức giật mình một cái cả người tỉnh táo, mắt chiếu sáng nói: "Laopo! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"

Tiêu Tán khóe miệng giật giật: "Có bệnh!"

Nhìn thấy Tiêu Tán muốn đi, Vương Nhất Bo nhanh chóng đứng dậy cản anh, đôi mắt ướt đẫm đáng thương nhìn Tiêu Tán: "Laopo không biết Bo Bo sao? Em là Bo Bo đây~"

Tiêu Tán đảo mắt nhìn trời, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu uống say rồi thì cứ tìm đại một khách sạn mà ngủ, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian ở đây tán gẫu với cậu."

Vương Nhất Bo cực kì tủi thân, tại sao laopo lại ghét bỏ mình sau khi mình biến thành trai đẹp chứ.

Tối qua lại đến những nơi đã tìm rồi để tìm kỹ lần nữa, nhưng vẫn như cũ không thấy heo nhỏ, Tiêu Tán lòng nặng trĩu bước vào bệnh viện thú ý cuối cùng.

Hỏi thăm một phen cũng không có kết quả, Tiêu Tán nhìn đồng hồ, tiệm photo chắc đã mở cửa rồi, nhìn thời gian chắc có thể photo thông báo tìm heo.

Vương Nhất Bo theo Tiêu Tán một quãng đường nghi hoặc: "Laopo anh là đang tìm heo heo sao?"

Tiêu Tán liếc nhìn cậu: "Nói chuyện đàng hoàng, ai là laopo của cậu."

Vương Nhất Bo tủi thân: "Ca ca là đang tìm heo heo sao?

Nhìn thấy cậu hỏi, Tiêu Tán thở dài, nghĩ đến heo nhỏ có thể gặp chuyện nguy hiểm, tâm trạng kìm nén suốt đêm cuối cùng cũng được trút bỏ, viền mắt đỏ hoe nói: "Heo của tôi mất tích rồi, nhưng đã tìm rất lâu, vẫn không thấy..."

Vương Nhất Bo còn chưa nghe xong, trong lòng bắt đầu xúc động, thở dài quả nhiên là laopo yêu sâu đậm mình mà, Bo Bo và laopo quả nhiên là tâm đầu ý hợp!

Cậu phấn khích nói: "Laopo laopo! Em là heo heo á!"

Tiêu Tán tức giận: "Im miệng cho tôi!"

Thấy Tiêu Tán không tin mình, Vương Nhất Bo kích động: "Em thật..."

Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng "bụp", người sống trước mặt Tiêu Tán không thấy nữa rồi, thay vào đó là một con heo nhỏ nhỏ trên mặt đất ngẩng đầu heo nhỏ nhìn anh.

Tiêu Tán mở to mắt, kinh hồn bật ra câu chửi thề: "Duma!"

Bác sĩ bệnh viện thú y nghe thấy tiếng động chạy qua xem: "Có chuyện gì có chuyện gì?"

Không được! Không thể để người khác phát hiện sự khác thường!

Tiêu Tán nhanh chóng chặn Vương Nhất Bo ở phía sau, nở nụ cười giả tạo hung dữ nhất cuộc đời: "Không có gì không có gì, tôi tìm được heo rồi, tôi nhất thời kích động thôi hahaha."

Bác sĩ yên tâm thở phào: "Sau này phải cẩn thận một chút đó"

Tiêu Tán gật đầu lia lịa "Tất nhiên tất nhiên." Nói xong tận dụng lúc bác sĩ không chú ý, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đưa heo nhỏ ra khỏi hiện trường.

Trên đường về nhà, trong não Tiêu Tán hoàn toàn là một mớ hỗn độn, cái duma gì đây? Vừa rồi là chuyện gì? Lẽ nào là do mình ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này nên đêm nằm mơ thấy?

Hoài nghi nhân sinh về đến nhà, Tiêu Tán ném heo nhỏ lên sofa, không thể chờ được mà nhéo cánh tay đầy thịt.

A~đau quá~không phải là mơ sao?

Tiêu Tán càng kinh hồn! Duma! Vậy còn cậu thiếu niên khi nãy!

Đại mỹ nhân nuốt một ngụm nước bọt, phòng bị đến gần heo nhỏ "Nếu em là Vương Nhất Bo, thì gật đầu..."

Vương Nhất Bo thấy Tiêu Tán cuối cùng cũng nhận ra mình là Bo Bo rồi, phấn khích gật gật đầu heo nhỏ.

Tiêu tán ngổn ngang trong gió, giữ chút hi vọng cuối cùng: "Nếu em là cậu thiếu niên khi nãy, thì một bên gật đầu một bên hét lên..."

Heo nhỏ thấy laopo đang kềm tra IQ, lẹt xẹt dùng bốn móng heo phấn khích xoay vòng tròn, chắc chắn nhìn Tiêu Tán lần nữa gật gật đầu heo nhỏ: "Ụt ịt ụt ịt!"

Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, Tiêu Tán bất lực nói một câu "Đệt" lập tức nhắm hai mắt ngã xuống.

Thấy Tiêu Tán đột nhiên ngã trên sofa, heo nhỏ giật mình, vội vã chạy lên phía trước phát hiện Tiêu Tán chỉ là ngủ thôi. Thuần thục lấy chăn bên cạnh, đắp lên người Tiêu Tán, bản thân sau đó cũng nằm trong lòng ngực Tiêu Tán.

Tỉnh dậy lần nữa đã là hoàng hôn Vương Nhất Bo thoải mái nâng cái eo lười biếng, trần truồng chạy tới tủ đồ của Tiêu Tán thuận tiện lấy đi một bộ đồ ở nhà thoải mái mặc vào.

Heo nhỏ đang vô cùng đắc chí thưởng thức mình trong gương, a~quả nhiên là bản thân mặc gì cũng đẹp, laopo nhặt được một người chồng có tướng mạo phi phàm như mình, đã là kiếm được một đống tiền lời rồi hahaha.

Soi gương xong lại tự mãn chạy lại sofa nhìn người đẹp ngủ trong rừng. Không biết xấu hổ hôn hôn liếm liếm, ăn đậu hủ của Tiêu Tán, còn đắc chí liếm liếm cái môi vừa hôn, nhìn thấy trời đã tối, vội vàng chạy vào nhà bếp làm đồ ăn.

Tiêu Tán bị đánh thức bởi tiếng đập dưa leo, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy một trai đẹp đang múa dao.

Emmm đây là tiên nữ không ăn thịt người? Còn nấu ăn cho anh~ không phải là con trai sao?

Con trai...

Con trai??

Con trai!!!

Tiêu Tán ngay lập tức tỉnh giấc...

Quấn mình trong chăn bông, Tiêu Tán hai tay ôm đầu gối, trầm tư nhìn cậu trai trong phòng bếp.

Nhớ sáng nay, thiếu niên đột nhiên từ người biến thành heo, anh tận mắt chứng kiến...nhưng heo nhỏ anh hôm nay mang về đã biến mất không biết tung tích, trái lại trong nhà nhiều thêm một người con trai...Tiêu Tán cảm thấy thế giới quan hai mươi năm qua đã chịu một tác động lớn, giáo viên chính trị cao trung rõ ràng nói rằng đây là một thế giới duy vật!

Nhưng nếu thiếu niên trước mắt thật sự là Vương Nhất Bo, như vậy...thảo nào lúc đầu heo nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở nhà anh, thảo nào heo nhỏ có thể viết chữ có thể nghe hiểu tiếng người, cũng chẳng trách heo nhỏ thông minh như vậy...

Tiêu Tán vò đầu bứt tai suy nghĩ suy nghĩ, không phải nói sau khi lập nước không được tinh luyện sao?

Tiêu Tán nghe thấy động tĩnh từ phòng khách, Vương Nhất Bo chạy đến với một đĩa dưa chuột và một đĩa rau mùi: "Laopo! Em làm món ngon cho anh đó!"

Laopo?

Tiêu Tán khóe miệng giật giật, nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau heo nhỏ si ngốc nhìn anh, thảo nào, hóa ra mọi thứ đều được lưu trữ trong tâm trí này...

Tiêu Tán bực bội: "Im miệng"

Vương Nhất Bo tủi thân: "Người ta là đang lo laopo bị đói bụng hoi mà!"

Tiêu Tán ngửi thấy mùi giấm trong không khí, liếc nhìn món dưa leo đen đen, cạn lời một lúc lâu, nhưng mà giấm nhà anh ấy là miễn phí hay gì?

Thuận tay bỏ điện thoại qua bên cạnh, qua loa đâm đâm, Tiêu Tán nhìn Vương Nhất Bo muốn cậu xử lý đĩa dưa leo đen thui này, nhưng sợ làm heo nhỏ đau lòng, đành phải gượng gạo nói: "Anh vừa mới đặt món, em đừng ăn cái này."

Vương Nhất Bo trong lòng nở hoa, quả nhiên laopo lo mình không đủ nguyên khí, gọi món ngon cho Bo Bo, laopo rất yêu mình~ nghĩ đến đó theo thói quen chạy đến cọ cọ.

Tiêu Tán giật mình một cái, nhảy cao ba thước, lập tức tạo ra khoảng cách với Vương Nhất Bo, kết quả là quay đầu lại nhìn thấy Vương Nhất Bo với khuôn mặt bị thương biểu cảm rất đáng thương, đành phải cà lăm an ủi nói: "Anh...anh...cái đó...anh chính là...để anh thích ứng một chút là ok rồi..."

Mặc dù biến thành người, nhưng Vương Nhất Bo chung quy vẫn là heo nhỏ của mình, Tiêu Tán không thể phủ nhận cả hai đã ở cùng nhau một tháng trời, Tiêu Tán càng không thể phủ nhận heo nhỏ cứu anh ra dầu sôi lửa bỏng hết lần này đến lần khác, dù sao vẫn không thể để heo nhỏ đau lòng bị thương.

Vương Nhất Bo mím môi, tỏ vẻ đã hiểu: "Em biết rồi laopo~"

Tiêu Tán ngắt lời cậu: "Lúc trước em là heo nhỏ anh không biết mình đã chiếm tiện nghi của em bao nhiêu, nhưng bây giờ có thể trao đổi rồi, chúng ta có ba quy định đi có được không?

Vương Nhất Bo khịt khịt mũi: "Là sao vậy laopo?"

Tiêu Tán trong lòng có một vạn câu đcm: "Đầu tiên, không được gọi anh là laopo!"

Heo nhỏ chấn kinh, hai mắt ngấn lệ: "Tại sao vậy?"

Tiêu Tán tức giận: "Anh là một đại nam nhân em gọi anh laopo để làm gì!"

__________

13.9.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC