3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.





Gần đến ngày ra tòa, suốt một tuần trước đó, hôm nào Tiêu Chiến cũng bận đến vắt chân lên cổ. Tối thứ sáu, mẹ anh gọi điện kêu anh đưa Tiên Tiên về nhà ăn bữa cơm, nhưng lúc bấy giờ Tiêu Chiến vừa mới kết thúc cuộc họp qua video với đối tác bên A, trước mắt vẫn còn dở chút việc chưa thể rời ra được.

"Giờ con vẫn còn chưa tan làm nữa mẹ ơi." Tiêu Chiến lạch cạch gõ bàn phím trả lời bên A, vừa kẹp điện thoại bằng vai vừa nói chuyện với mẹ.

Bà ngoại Tiên Tiên giật mình: "Thế ai đi đón Tiên Tiên tan học?"

"Luật sư Vương sẽ đi đón thằng bé, ngày mai phải ra tòa rồi, bọn con đã hẹn nhau để hôm nay rà lại một lần nữa." Tiêu Chiến mở bản thảo đã chỉnh sửa lần thứ bảy ra, khoanh tròn vài chỗ mà ban nãy đối tác cứ nhắc đi nhắc lại đòi sửa cho bằng được, "Cậu ấy bảo sẽ đưa Tiên Tiên đi ăn Haidilao, lát nữa con xong việc ở đây sẽ qua thẳng đó với hai chú cháu luôn. Hôm nay không về nhà ăn cơm nữa đâu mẹ ạ."

"Ôi trời, người ta là luật sư," Mẹ anh nghe xong bèn khuyên răn một thôi một hồi, "Con đừng có thấy người ta dễ tính mà cứ phiền hà người ta mãi như vậy chứ."

"Con đâu có đâu," Tiêu Chiến nghĩ mẹ anh đang hơi nghiêm trọng hóa vấn đề, "Chừng nào kiện tụng xong xuôi con sẽ đưa phong bì dày để cảm ơn cậu ấy, thế đã được chưa ạ?"

"Lại còn bảo không phải nữa," Mẹ anh bắt đầu liệt kê, "Hôm kia với hôm kìa đều là luật sư Vương người ta đi đón Tiên Tiên tan học đưa về nhà cho con đấy."

Tiêu Chiến ngẩn người, lúc này anh mới ý thức được rằng hình như đúng thế thật.

"Việc con đưa phong bì dày để cảm ơn người ta đấy là chuyện phải làm rồi," Mẹ anh vẫn đang cằn nhằn, "Chưa thấy nhà ai lại suốt ngày sai bảo luật sư chạy vặt cho mình như thế bao giờ đâu, con coi người ta là bạn trai con đấy à?"

"Mẹ nói linh tinh cái gì thế!" Tiêu Chiến nghe xong giật thót cả mình.

Bà ngoại Tiên Tiên vẫn chưa chịu thôi: "Mẹ nói linh tinh gì nào, mẹ với bố con cũng có thể đi đón Tiên Tiên tan học được cơ mà..."

Dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến vẫn đang dừng lại ở nỗi hoảng hốt vừa xong, anh đáp bừa vài câu cho qua chuyện rồi cúp máy.

Chẳng biết từ bao giờ, những lúc bận rộn quay cuồng, việc lo không xuể, anh đã quen với việc để Vương Nhất Bác đứng ra san sẻ gánh vác đỡ cho mình một cách hết sức tự nhiên. Chuyện đi đón Tiên Tiên tan trường cũng vậy, trước giờ anh chỉ dám để cho bố mẹ đi đón thay mình thì mới thấy yên tâm.

Vậy mà giờ đây, Tiêu Chiến hồi tưởng lại điều mình đã kể như một lẽ dĩ nhiên trong cuộc nói chuyện điện thoại với mẹ, rằng thì Vương Nhất Bác sẽ đưa Tiên Tiên đi những đâu, làm những gì, đến chính anh cũng bắt đầu phải cảm thấy bối rối: Lẽ nào anh đã trở nên dựa dẫm vào Vương Nhất Bác rồi?

Câu "bạn trai" của mẹ anh và tiếng "bố dượng" của Lưu Kính Sơn cứ liên tục tua đi tua lại, quẩn quanh trong đầu anh. Tiêu Chiến đâm ra chóng cả mặt vì bị ý nghĩ này quấy nhiễu, anh vội vã xử lí nốt những công việc dang dở, lái xe lao thẳng đến nhà hàng Haidilao nọ.

Vừa mới ngồi xuống, Tiêu Chiến đã bắt đầu xin lỗi: "Xin lỗi, rất xin lỗi, hôm nay lại phải làm phiền cậu rồi."

Vương Nhất Bác đang bận vớt viên tôm cho Tiên Tiên, chỉ ngẩng lên mỉm cười: "Không sao."

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Tiên Tiên vẫn mải mê ăn uống đến độ mồm miệng bóng nhẫy, nom có vẻ rất hài lòng, anh lắc đầu nhè nhẹ, đoạn quay sang cam đoan với Vương Nhất Bác: "Hôm nay là lần cuối cùng rồi, lần sau sẽ không thế nữa đâu."

Động tác trên tay Vương Nhất Bác khựng lại. Hắn chau mày: "Sao thế? Do tôi chăm sóc cho Tiên Tiên chưa đủ chu đáo à?"

"Không phải vậy," Tiêu Chiến cuống quýt phủ nhận, anh buộc phải công nhận rằng những lời mẹ nói hôm nay đều rất có lí, "Là tại tôi, lúc nào cũng phải phiền hà đến cậu."

"Tôi chưa bao giờ thấy phiền hết." Ánh mắt Vương Nhất Bác rất mực tha thiết và chân thành.

Đầu óc Tiêu Chiến bị xới tung cả lên bởi cái nhìn của cậu. Anh cúi đầu, luống cuống cầm đũa lên, "Ăn, ăn cơm trước đi đã."

Tiên Tiên đã ăn xong, cậu bé ngồi dựa vào người Vương Nhất Bác, ríu rít kể với hắn câu chuyện cười mà mình vừa được nghe hôm nay, diễn tả đến là sinh động.

Tiêu Chiến chống đũa xuống lòng đĩa, ngắm hai bóng hình một lớn một nhỏ đang nói cười rộn rã trước mặt, bất giác thở dài.

Anh không biết như thế này liệu có đúng hay không nữa.





Về đến nhà, Tiêu Chiến giục Tiên Tiên đi vào phòng ngủ làm bài tập, anh đứng cạnh bàn học giám sát một hồi rồi trở ra, quay xuống bếp rót nước cho Vương Nhất Bác.

"Mai là ra tòa rồi, căng thẳng không?" Vương Nhất Bác nhấp một ngụm nước.

Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu. Vương Nhất Bác nhìn anh bằng ánh mắt an ủi, lấy tài liệu ra dặn dò một lượt từ đầu tới cuối, nhắc nhở anh nên nói gì và đừng nên nói gì trước tòa.

"Đừng để bị Lưu Kính Sơn dắt mũi. Đến lúc đó, rất có thể luật sư của anh ta sẽ đặt câu hỏi cho anh, nếu như cảm thấy khó khăn quá, anh có thể để tôi thay anh trả lời." Vương Nhất Bác căn dặn.

Tiêu Chiến đáp lời hắn bằng một câu "Được", anh nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn mới trên WeChat phát ra từ điện thoại Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu ra hiệu với anh rồi mở tin ra xem, Tiêu Chiến vô tình liếc qua, nhìn thấy màn hình khóa của hắn, cứ có cảm giác hai người trong ảnh trông hơi quen.

Lâu đài mộng mơ, pháo hoa rực rỡ, biển người đông nghịt, hai người đàn ông vai sát kề vai.

Tiêu Chiến thề chắc rằng anh không bị hoa mắt, kiểu ảnh được đặt làm màn hình khóa đó rõ ràng là tấm ảnh selfie của hai người mà anh gửi qua cho Vương Nhất Bác sau buổi tối ở Disneyland. Những suy nghĩ trong anh bắt đầu rối tung rối mù, thành ra tiếp sau đó Vương Nhất Bác có nói gì anh cũng chỉ lơ ma lơ mơ, lượng thông tin tiếp thu được vào đầu chỉ ngót nghét non nửa.

"Khả năng thắng kiện của anh rất lớn, không cần phải lo lắng quá nhiều." Trước khi ra về, Vương Nhất Bác vẫn còn an ủi anh, "Tối nay nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Tiêu Chiến buộc mình phải tỉnh táo lại sau cú sốc về màn hình khóa vừa rồi, gật đầu lia lịa: "Muộn lắm rồi, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, xe tôi đỗ ngay gần đây thôi." Vương Nhất Bác trả lời.

"Thế để tôi tiễn cậu qua đó." Tiêu Chiến vội vàng nói.

"Không sao mà, anh cứ ở nhà với Tiên Tiên đi," Vương Nhất Bác cầm chìa khóa xe trong tay, "Sáng mai tôi qua đón anh, mình đưa Tiên Tiên tới nhà bà ngoại thằng bé trước rồi cùng đến tòa án."

Tiêu Chiến quan sát rất chăm chú, chìa khóa xe được đính chung với một chiếc móc khóa hình người nhện, đó chính là món quà anh mua tặng Vương Nhất Bác hôm đi chơi ở Disneyland.

Anh vừa hé miệng định nói gì thì Vương Nhất Bác đã gọi với vào trong phòng ngủ: "Chú về nhé, Tiên Tiên."

Tiên Tiên cầm nguyên cả bút chì trong tay xông ngay ra khỏi phòng ngủ. Nhóc con vòng tay ôm chặt lấy đùi Vương Nhất Bác, lưu luyến nói lời tạm biệt: "Bái bai, thần tượng."

Vương Nhất Bác xoa đầu bé, quay sang vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến rồi ra về.

Tiên Tiên nhìn cái dáng vẻ đau đáu ngóng trông của Tiêu Chiến, ẩn ý sâu xa mà rằng: "Chú Nhất Bác mà không về thì tuyệt biết mấy, nhỉ?"

Tiêu Chiến vô thức gật đầu, đến khi ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh mới thẹn quá hóa giận: "Con nói nhăng nói cuội cái gì thế!"

Tiên Tiên nhún vai đầy vô tội: "Con đang nói con mà, con mong sao chú Nhất Bác cứ ở lại nhà mình mãi thôi, sao thế ạ?"

Tiêu Chiến bị cháu ruột mình chiếu tướng, làm bộ muốn khóa mồm Tiên Tiên lại, Tiên Tiên mau chóng bảo vệ đường cơm đường nước của mình trước khi anh kịp ra tay, nhóc con ôm má chạy vọt vào phòng ngủ, vờ vịt như đang quay về làm bài.

Tiêu Chiến dừng bước trước cánh cửa phòng ngủ của Tiên Tiên, lòng dạ rối như tơ vò: Người trong cuộc thường không tỉnh táo, chẳng lẽ cả Tiên Tiên và mẹ anh đều đã nhìn rõ được nhiều điều hơn anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net