Chương 26: Quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
pháo hoa bị cấm ở Bắc Kinh nên không có tiếng nổ nào làm nền cho những cuộc điện thoại vào đêm giao thừa, nhưng bên phía Tiêu Chiến có vẻ sôi động hơn chỗ hắn.

Giọng anh vui vẻ hơn bình thường, lấn át lời mở đầu mơ hồ của người dẫn chương trình.

Anh nói: "Chúc mừng giao thừa, Vương Nhất Bác!" Hai người đã cùng nhau trải qua năm đêm giao thừa và bỏ lỡ bốn đêm giao thừa, đến năm thứ năm, họ vẫn không ở cùng nhau.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ giao thừa năm năm trước, nhớ lịch trình xuân vãn căng thẳng, nhớ bánh chẻo ở CCTV, nhớ xe bảo mẫu lao về nhà, cả rượu sâm panh đổ ướt người, câu đối cong vẹo và Bạch Lộ Nam say khướt, nhớ lũ quỷ nghịch ngợm, nhớ hạt dưa và đậu phộng, nhớ một đêm khó quên, nhớ nguyện vọng của tất cả mọi người.

Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã cách rất xa những sân khấu đó, thậm chí không có cảm giác gì khi nhìn thấy sân khấu rực rỡ kia.

Đương nhiên, không chỉ là sân khấu, mà là ký túc xá của họ, nhóm nhạc của họ, giấc mơ của họ.

Còn có, Tiêu Chiến của hắn.

Tối hôm đó ai cũng vui vẻ, họ ôm nhau, kể nhau nghe nguyện vọng tốt đẹp trong tương lai, một tương lai lấp lánh, Tiêu Chiến ôm hắn hôn hắn, đòi lì xì, gọi hắn là uncle, lúc đó anh cũng nằm trong tương lai của hắn.

Nhưng họ đã tốt nghiệp rồi, một giấc mơ vội vã kết thúc lúc đang nổi tiếng, không có gì là mãi mãi.

"Sớm quá, không thức đón giao thừa sao?"

"Sợ lúc mười một mười hai giờ em bên đó không tiện nghe điện thoại, em có đang ở nhà không?"

Tiêu Chiến nói chuyện rất ngoan, Vương Nhất Bác nghe được mấy tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng xe đẩy, chắc đang ở ngoài cửa, hắn đoán Tiêu Chiến đang ở trong toilet của một phòng VIP trong nhà hàng.

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, lại hỏi: "Ông chủ, sao em không chúc anh giao thừa vui vẻ?"

Không có gì bất tiện, Vương Nhất Bác nhớ lúc nhỏ nửa đêm nghe điện thoại quả thực không tiện, bởi vì nhà nào cũng treo một dây pháo đỏ bên ngoài cửa sổ và châm lửa, phải nổ to nổ dai hơn nhà người ta, cháy càng lâu thì năm mới càng thịnh vượng.

Thế giới trở thành không gian cho tiếng nổ lốp đốp, bầu trời tràn ngập đủ loại pháo hoa xếp chồng lên nhau, lớn nhỏ xanh đỏ, vô cùng náo nhiệt, thực sự không thể nói chuyện điện thoại, vì còn chẳng nghe rõ âm thanh chính mình.

Thời đó, ý nghĩa của việc đón Tết quá quan trọng, phải vượt qua trăm sông ngàn núi để về bên cạnh người quan trọng nhất, không cần phải gọi điện thoại, bây giờ, đón Tết chỉ tồn tại trong các nhóm Wechat và giao diện ứng dụng.

"Giao thừa vui vẻ, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, điều anh muốn Vương Nhất Bác thực sự đã nói rồi, nhưng anh cảm thấy không nên như thế này, không nên đơn giản như vậy, quá bằng phẳng, đó không phải là điều Tiêu Chiến muốn.

Tiêu Chiến cũng không biết mình muốn gì, lúc đầu anh cảm thấy rất vui vì được đón năm mới ở cùng một thành phố với Vương Nhất Bác, chỉ là vào thời điểm náo nhiệt nhất anh lại không vui chút nào, cuộc gọi được kết nối, âm thanh được nghe, lẽ ra anh nên vui, nhưng Vương Nhất Bác chỉ chúc giao thừa vui vẻ đối với anh là không đủ.

Cuộc điện thoại kết thúc với rất nhiều tiếng gọi Tiêu lão sư, Vương Nhất Bác nói: "Anh làm của anh đi." Tiêu Chiến ừ, cảm xúc của hai người được truyền tải chính xác đến đối phương, đại khái là "Giao thừa không vui".

.

.

Vương Nhất Bác không quay lại bàn ngay, hắn bị hai chiếc đèn lồng khổng lồ treo trên đầu mê hoặc, màu đỏ tươi, không phải là đèn lồng lớn truyền thống, im lặng quay tròn, chùm tua rua bên dưới không ngừng lắc lư, tay nghề và kỹ thuật vẽ của người thợ thủ công rất tuyệt vời.

Hắn cũng từng treo đèn lồng, trong ký túc xá thực tập sinh, cả căn phòng chuyển sang màu đỏ kỳ quái, sợ thật sự, Vương Nhất Bác lập tức lấy xuống, kết quả Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác không để ý đã cầm đèn hù hắn, khuôn mặt anh xuất hiện quỷ dị trong ánh sáng đỏ, dọa Vương Nhất Bác sợ lăn xuống giường.

Tiêu Chiến cười nắc nẻ một hồi lâu, đây trở thành câu chuyện cười được lan truyền rộng rãi, "đèn lồng mười tệ thêm sự sợ hãi của Vương Nhất Bác có thể làm Tiêu Chiến vui vẻ mười ngày nửa tháng".

Khi Vương Nhất Bác trở lại phòng khách vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân khiến Tiêu Chiến không vui, không để ý đến ánh mắt của bố và cái chau mày của anh hai, Trình Ngôn vẫn im lặng, Vương Nhất Bác nhìn thấy ba người ngừng đũa, hắn cũng dừng lại.

Vương Chinh rót một ly rượu, người lớn hành động, lớp nhỏ cũng làm theo, Vương Hành Chu cũng nâng ly, Vương Nhất Bác và Trình Ngôn lần lượt rót đầy ly, xem như kết thúc bữa ăn.

Nhưng Vương Nhất Bác chưa uống xong đã nghe thấy Vương Chinh nói: "Tuần sau cô bé nhà họ Triệu về nước, tiểu Kiệt con đi đón đi."

"Dạ được, con sẽ cử tài xế tới."

"Nhà họ Triệu thiếu tài xế sao?"

"Bố cũng biết nhà họ không thiếu tài xế tại sao lại gọi con đi?"

Hai bố con không thể hòa bình nói quá ba câu, mắt thấy sắp không ổn rồi, Trình Ngôn lập tức cứu viện: "Trùng hợp quá, bạn nữ đó và con lúc ở nước ngoài là bạn cùng lớp học chung ba năm, cổ gửi Wechat nhờ con đến đón rồi, chuyện này không cần Nhất Bác."

Ánh mắt của Vương Chinh quét qua Vương Nhất Bác và Trình Ngôn, khí chất chưa giận đã nghiêm của người lính đủ để khiến Vương Nhất Bác cúi đầu, nhưng người ngồi ở đây hôm nay đều từng ôm súng ngủ ngoài nơi hoang dã, đều là những lưỡi kiếm từng thấy máu, ai cũng không sợ ai.

Quan trọng là Vương Chinh đã già, mà Vương Nhất Bác thì còn giỏi hơn ông năm đó, cho dù là ông hay con trai lớn của ông đều không bằng, Vương Nhất Bác có tiềm năng, nhưng lại cứ không như ông mong muốn.

Vương Chinh không nói một lời đứng dậy đi vào thư phòng, để lại ba đứa cứng đờ ở đó, ngay lúc Vương Hành Chu đang định lên tiếng khuyên em trai thì từ thư phòng truyền đến một tiếng hét: "Mày vào đây cho bố!"

Vương Nhất Bác đứng dậy, không nói một lời đi tới, sau đó đóng cửa lại.

.

.

Hắn vừa bước vào, một chồng ảnh đập vào người hắn, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua thì phát hiện là ảnh chụp trộm đêm đó hắn cõng Tiêu Chiến xuống tầng hầm đỗ xe, anh bí mật đến, còn hắn không mang theo tài xế, không ai thăm dò đường đi trước nên bị người ta lợi dụng sơ hở.

"Người của bố còn có phóng viên."

"Không quan trọng, bố chỉ muốn biết tại sao con lại đi tìm người đàn ông này?"

"Con tìm ảnh hay không là chuyện của con." Vương Nhất Bác trông có vẻ sắp đi đến ranh giới của sự tức giận, hắn lạnh lùng nhìn ông, giọng điệu không ôn hòa: "Bố, chuyện của con hai năm trước đã không liên quan gì đến bố, đây là bố tự nói, đã hạ lệnh rồi còn hối hận sao, đạn bắn ra có thể thu hồi được không?"

"Hai năm qua bố có quản con chuyện gì không? Con nhất định phải đi vào cái nơi bùn lầy đó sao? Con là con trai bố, chín năm dây dưa với một người đàn ông, con không ngại— " Vương Chinh nói được một nửa thì ngừng lại, ông hít một hơi thật sâu, xoay người chắp hai tay ra sau lưng, giọng điệu lạnh lùng giống hệt Vương Nhất Bác.

"Tóm lại, bố không đồng ý, những chuyện khác tùy con, con và Lý Quần làm điên làm khùng vì một người đàn ông đã đủ để làm trò cười cho thiên hạ rồi con biết không?"

"Bố cũng biết chín năm, vậy bố có đồng ý hay không thì có tác dụng sao?" Ngữ khí Vương Nhất Bác không còn bình tĩnh nữa, trước khi dung nham phun trào đã là một ngọn núi lửa nung nấu lửa giận sắp mất khống chế.

Hắn hét lên một tiếng bố rồi nói từng chữ một: "Lý do con vẫn ở đây là vì bố sẽ luôn là bố của con, là trưởng quan của con, người thân của con, đây là điều mà bà ngoại muốn con làm, con sẽ không thay đổi, ngoài chuyện Lý Quần, bốn năm trước bố và anh hai đã làm những gì bố thực sự cho rằng con ngu ngốc không biết gì hết sao, bốn năm rồi, bố còn muốn tìm người đâm con thêm một dao không, hay đây chính là phong thái của một người quân nhân nên làm?"

"Bà ngoại con sẽ không đồng——"

"Đừng dùng bà ngoại uy hiếp con." Cơn giận của Vương Nhất Bác lập tức bị dập tắt, hóa thành chất độc đậm đặc, giọng điệu hắn trầm xuống, khí thế trở nên đáng sợ: "Bố không thể dùng bà ngoại làm cái cớ, ai cũng được, bố thì không."

Đây là giới hạn, Vương Nhất Bác biết, Vương Chinh cũng biết.

Thư phòng rơi vào sự im lặng chết chóc, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc treo tường kiểu cũ phát ra âm thanh đều đặn, giữa hai bố con không có sự thỏa hiệp, khí chất của họ đủ để cạnh tranh lẫn nhau.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cúi xuống nhặt những bức ảnh lên, nắm chặt trong tay rồi quay người sải bước rời đi.

"Nhất định là nó mới được phải không?"

Trong giọng nói Vương Tranh lộ ra ý tứ cổ hủ khó mà che giấu, ông mệt mỏi, bất lực nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.

Có điều ông không biết trái tim Vương Nhất Bác đã chết một lần rồi.

Khi cửa mở ra ánh sáng lọt vào, Vương Nhất Bác tránh sang một bên, đứng trong bóng tối, đặt tay lên tay nắm cửa rũ mắt xuống, như đang trả lời một câu hỏi rất đơn giản, hắn nói: "Không, có thể không phải là anh ấy, nhưng sẽ không có ai khác."

Không phải Tiêu Chiến, vậy thì chính là một mình cả đời, không thể xuất hiện thêm một anh ấy.

Đạo lý này Vương Nhất Bác đã sớm chấp nhận, tình yêu của hắn chỉ có bấy nhiêu, không thể sản sinh thêm nữa, hắn mua đứt một lần, nó sẽ phục vụ người chủ duy nhất của mình đến hết cuộc đời.

.

.

Vương Nhất Bác mặc áo ra khỏi cửa thì có người đuổi theo, hắn cất ảnh đi, chưa ra khỏi đại viện tay đã bị Trình Ngôn kéo lại.

Vương Nhất Bác quay đầu, thấy đối phương sắc mặt rất xấu, bác sĩ tâm lý hiếm khi xuất hiện tình trạng mất khống chế cảm xúc, khi Trình Ngôn lên tiếng, giọng điệu quả nhiên lo lắng hơn bình thường.

"Cậu đi đâu?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy, hắn hơi dùng sức, có phần thô lỗ rút ra.

Động tác này khiến Trình Ngôn sững sờ, lồng ngực phập phồng rõ rệt, rõ ràng là rất tức giận trước phản ứng của Vương Nhất Bác, không đợi hắn trả lời đã chất vấn: "Cậu muốn đi tìm Tiêu Chiến phải không?"

Vương Nhất Bác cau mày, tựa hồ không quen với dáng vẻ này của Trình Ngôn, cậu lẽ ra không nên như vậy, điều này khiến Vương Nhất Bác nghi hoặc nhưng cũng không phủ nhận. Thực ra Vương Nhất Bác không biết mình phải đi đâu, chỉ là hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa, đến khi Trình Ngôn đuổi theo ra ngoài, Vương Nhất Bác mới nhận ra hắn thực sự muốn đi gặp Tiêu Chiến.

Thấy hắn im lặng, Trình Ngôn cười khẩy một tiếng: "Vương Nhất Bác, hay cậu kiểm tra hot search trên weibo rồi cân nhắc xem có nên đi tìm anh ta không?"

Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở weibo đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ liếc nhìn một cái đã không thể rời mắt, hình ảnh mờ mờ trên cửa sổ kính trong suốt sát trần cho thấy Tiêu Chiến và một nhóm người cùng nhau nâng ly chúc mừng, bên cạnh anh là Thịnh Phong, hai người đều cười.

Không chỉ cậu ta mà có cả những người Vương Nhất Bác không biết tên, chắc là nhân viên hoặc đối tác của anh, mọi người đều mỉm cười vui vẻ, phòng riêng trang trí màu đỏ rực rỡ, Tiêu Chiến còn mặc một chiếc áo len đỏ rất đẹp, gần như giống hệt những gì Vương Nhất Bác đã tưởng tượng khi nghe điện thoại.

Ngoài ra còn có rất nhiều ảnh động, thể hiện Tiêu Chiến trong nhiều tư thế khác nhau, rất thoải mái, Thịnh Phong ở bên cạnh anh từ đầu đến cuối, so với Vương Nhất Bác và gia đình hắn đêm nay, môi trường mà anh ở rõ ràng giống đêm giao thừa hơn.

Cuối cùng là cảnh một nhóm người kết thúc bữa tiệc đi ra, Tiêu Chiến mặc dù che chắn đầy đủ nhưng vẫn nổi bật trong đám đông, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, anh đi cạnh Thịnh Phong, quay đầu vẫy tay với nhóm người phía sau, sau đó lên một chiếc xe rời đi.

Hot search leo bảng, "Tiêu Chiến mời nhân viên đi ăn tối đêm giao thừa", "Tiêu Chiến Thịnh Phong đi ăn", Trình Ngôn bấm vào một bài viết cậu đã lưu ở đâu đó, hình như là fan CP, Vương Nhất Bác thấy họ nói phương hướng chiếc xe Tiêu Chiến và Thịnh Phong đi sau khi kết thúc bữa ăn là nhà bố mẹ Thịnh Phong.

"Vương Nhất Bác, người khác không có nghĩa vụ phải chịu đựng sự thờ ơ của cậu, không có cậu, họ vẫn hạnh phúc, họ đang sống một cuộc sống của người bình thường, cậu hiểu không?"

"Cậu dựa vào đâu lại nghĩ Tiêu Chiến thực sự cần cậu? Cho dù cần cậu thì cũng không phải là cậu như vậy, cậu giày vò bản thân thành ra thế này, cậu dựa vào cái gì cảm thấy người ta vẫn đang đợi cậu? Cậu bây giờ làm sao yêu người ta, người ta muốn được cậu yêu à?"

"Mình đã nói với cậu đến gần anh ta chỉ khiến cậu đau khổ, nhưng cậu không nghe, cậu đừng tưởng ông đây không biết cậu tại sao bị thương, cậu vốn dĩ đã khá hơn rất nhiều!"

Trình Ngôn thực sự thương xót hắn, xót đến mức chỉ mới nhắc đến từ bị thương mắt đã đỏ hoe, cậu hít một hơi thật sâu, hét lên: "Cậu ngầu biết bao, có tiền có quyền phải không, cảm thấy có thể đối mặt với Tiêu Chiến phải không, kết quả thì sao? Thế giới này chỉ có cậu là không được, Vương Nhất Bác, chỉ có cậu! Chết mấy trăm lần cũng không nhớ đúng không? Bây giờ cậu nhìn thấy chưa, người ta không có cậu vẫn sống tốt!"

Hai người đứng ở khoảng sân trống, cảnh vệ ở phía xa nhắm mắt làm ngơ, ngọn đèn sàn phản chiếu giọt nước mắt của Trình Ngôn, tuyết đêm hôm trước vẫn còn đọng trên tán thông, gió vừa thổi qua đã lộp độp rơi xuống.

Trình Ngôn mắng mệt rồi, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, im lặng hồi lâu mới nói: "Cậu còn nhớ cuộc điện thoại đầu tiên cậu gọi riêng cho mình vào năm đó không, Vương Nhất Bác, cậu nói——"

"Tôi biến thành quái vật rồi, Trình Ngôn." Vương Nhất Bác ngắt lời cậu, thay cậu nói hết nửa câu sau, từng chữ một, giống hệt lúc đó.

Giọng nói của hắn như cơn gió thổi qua đêm tuyết tan, ai nghe thấy cũng rét lạnh rùng mình.

Hắn biến thành quái vật rồi, hiện thực không phải là truyện cổ tích, quái vật không xứng yêu chứ đừng nói đến được yêu.

====

Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net