Chương 26: Quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ não của người say rượu giống như một chiếc máy tính cũ ì ạch, mỗi cú click chuột phải quay trong nửa phút, nếu nhớ vội sẽ không có phản hồi, trang web sẽ đóng băng trong ba giây và trở nên trống rỗng.

Sau khi Tiêu Chiến mở mắt ra, anh cảm thấy sau đầu đau nhức như bị đánh, ánh sáng xung quanh mờ mịt, không biết là ngày hay đêm, nhưng điều chắc chắn là đây không phải là nhà anh. Tiêu Chiến bật dậy khỏi giường như một phản xạ có điều kiện, giống như một thiết bị khởi động, một số mảnh vụn quay trở lại não của anh.

.

.

"Em không có không vui."

Vương Nhất Bác dường như không thích ứng với cái ôm đột ngột của Tiêu Chiến, nhưng sự phản kháng này đã bị phá vỡ ngay khi cơ thể Tiêu Chiến áp vào hắn.

Hắn cảm nhận được làn da và hơi thở của Tiêu Chiến hơi nóng lên do say rượu, sức nặng đè lên người hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng so với Tiêu Chiến từng quan tâm đến hắn có thêm mấy phần thận trọng.

Tiêu Chiến cũng đang cảm nhận Vương Nhất Bác, nhịp thở của đối phương lên xuống lên xuống, trầm lặng mà ổn định, tư thế này mà không hoàn toàn dựa vào thì eo của anh sẽ đau, nhưng Tiêu Chiến lại thấy rất thoải mái, hắn không trả lời anh cũng không sao, anh thậm chí còn thấy buồn ngủ, có thể ngủ khò ngay lập tức.

Giống như ngủ trên biển, một vùng biển tối tăm, cô đơn chìm trong màn đêm sau khi thủy triều xuống.

Nhưng hơi thở của Vương Nhất Bác vẫn hơi hỗn loạn, hắn dường như không biết phải làm sao với Tiêu Chiến, hắn ôm lại Tiêu Chiến, vỗ nhẹ vào lưng anh, cái ôm này của hai người rất vụng về.

"Em không biết..."

Vương Nhất Bác hiếm khi đưa ra câu trả không chắc chắn như vậy, thế giới của hắn luôn là chiều ngang, chiều dọc và góc cạnh, những trình tự và quy tắc đó đều có phương hướng và lựa chọn rõ ràng, Vương Nhất Bác hiếm khi cảm thấy bối rối hay bất lực.

Cho đến khi hắn gặp Tiêu Chiến, góc cạnh của hắn vì Tiêu Chiến thu lại, trình tự bị điều chỉnh, trong tình yêu đầy rẫy những phương diện không xác định và dễ cháy dễ nổ, rủi ro và hạnh phúc cùng tồn tại, quy tắc của hắn bắt đầu có ngoại lệ.

Hóa ra chiến binh cũng có thể là nhà thơ, tuyết và trăng trở thành tình cảm, Vương Nhất Bác viết về những rắc rối của hắn lúc còn trẻ, hào phóng buông xuôi cánh tay trước tình yêu, ngay cả nỗi đau cũng lãng mạn.

Thời gian có thể khiến hắn mạnh mẽ và trưởng thành hơn, nhưng dường như khi gặp một người đã định, hắn vẫn phải bất lực suy nghĩ, mình phải làm gì với anh đây.

"Em không cảm nhận được."

Vương Nhất Bác nói rất nhẹ nhàng, nếu không Tiêu Chiến sẽ cho là hắn rất khó chịu, nhưng bản thân hắn lại không cảm nhận được, những nơi bị mảnh thủy tinh làm bị thương trên cơ thể gần như đã lành lại, những cảm xúc khác không liên quan gì đến hắn.

Cảm giác chán nản tưởng chừng như vô hình đó đã đeo bám hắn một khoảng thời gian dài, những âm thanh tần số thấp không ngừng hành hạ thần kinh của hắn, nhưng với Vương Nhất Bác mà nói, việc chung sống hòa bình với những thứ này không phải là vấn đề lớn, thậm chí còn không phiền não bằng việc Tiêu Chiến hỏi hắn nhưng không lần nào hắn trả lời được.

"Là sao? Em không biết mình không vui sao?" Tiêu Chiến nằm bò thì thầm bên tai hắn, chủ đề này có vẻ không nặng nề, chỉ giống như một cuộc trò chuyện thông thường.

Vương Nhất Bác rất hài lòng với tình huống này, hắn không muốn Tiêu Chiến nghĩ mình kỳ quái nên thành thật trả lời: "Không biết."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, im lặng hồi lâu mới tự hào nói: "Nhưng anh biết em không vui, điều em không biết anh đều biết, ca ca mấy năm nay trưởng thành coi như không uổng công, anh thật sự quá lợi hại——"

"...Trình Ngôn nói em tạm thời chưa thể khôi phục cảm xúc của mình."

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã bật dậy dẩu môi cau mày: "Kệ mẹ nó." Tiêu Chiến trợn mắt đùng đùng nổi giận: "Trình Ngôn nói cái gì thì là cái đó sao? Anh nói em có cảm xúc thì em có cảm xúc, rõ ràng anh cảm nhận được... Trước đó ở cửa hàng anh không nhận ra sói tiểu Ân, em có hơi thất vọng phải không? Còn ôm nay, hôm nay rõ ràng em vô cớ không vui, còn nói anh nhảy dở... quần què, sao em dám hả Vương Nhất Bác, anh là đội trưởng của em, cái đồ chết tiệt nhà em, sao càng nói càng giận vậy, em mau cút đi cho anh!"

Tiêu Chiến uống nhiều, khả năng chửi mắng không hề giảm, chỉ muốn hàn huyên thật chậm rãi, ai ngờ mở miệng chửi lại hăng như vậy, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại vùi đầu vào người Vương Nhất Bác, vừa mơ màng vừa lo lắng: "Không được đi không được đi, không mắng em nữa, em đừng đi..."

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ những lời Tiêu Chiến vừa nói thì anh lại nhào qua, đang định lên tiếng thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tiêu Chiến giống như một con thú nhỏ, vểnh tai rơi vào trạng thái phòng thủ, vừa dè dặt vừa tức giận hỏi Vương Nhất Bác: "Ai vậy? Có phải đến cướp em không? Em đừng sợ, anh ra đó đuổi chúng đi."

Hắn không thể cử động hay thoát ra, tay hơi dùng sức một chút là Tiêu Chiến càng đè lên ngực hắn, hắn nhìn đồng hồ rồi nói với Tiêu Chiến: "Không có, em đưa anh về nhà."

Họ giống như hai con thú trốn trong hang, con nào cũng bị thương nhưng lại cố chấp tin rằng con kia đau đớn hơn và cần được chăm sóc nhiều hơn nên cảnh giác trước mọi dấu hiệu cỏ động nhỏ nhất, như thể bên ngoài hang đều là kẻ đi săn và thiên địch tàn ác.

Vương Nhất Bác đã chui ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn chưa ra, chưa kịp ngồi xổm xuống đã nghe thấy một giọng nói ấm ức gọi mình "Vương Nhất Bác—— Vương Nhất Bác—— Vương Nhất Bác——" Tiêu Chiến như đang tụng kinh, cuối cùng nói: "Vương Nhất Bác, chân anh tê."

Tiêu Chiến không rõ Vương Nhất Bác đã cõng anh ra hay vác anh khiêng ra, tóm lại là hắn ôm Tiêu Chiến rất chặt, sẽ không có vấn đề gì, hình như anh có tạm thời ngủ một lúc.

.

.

Vương Nhất Bác tưởng anh đã ngủ rồi, nhưng xe chạy được nửa đường, Tiêu Chiến đột nhiên bật dậy: "Sao vừa rồi em lại nhắc đến Trình Ngôn? Em nhớ cậu ta?"

"...Em không có nhớ. Cậu ta là bác sĩ tâm lý của em."

"F*ck, Trình Ngôn là bác sĩ tâm lý của em?"

Giọng Tiêu Chiến nghe có vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí còn giậm chân ở ghế lái phụ rồi tự mình đưa ra kết luận.

"Cho nên em rất ỷ lại vào cậu ta? À, chẳng trách hôm ở SIR.TEEN còn quay đầu nhìn cậu ta, em còn cho cậu ta sờ tay, cọ qua đầu gối em, khoác áo cho cậu ta, đưa cậu ta về nhà, còn chơi trò ném tuyết, anh lúc đó nên rải hoa hồng xuống cho hai người, đúng không Vương Tiêu?"

Sự hà khắc đã lâu không gặp ập đến, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mình đang ngồi cạnh Tiêu Chiến bốn năm trước, không phân nặng nhẹ thậm chí còn độc đoán dùng miệng bắt nạt hắn, Vương Nhất Bác không thể đánh bại Tiêu Chiến, bộ dạng hống hách của Tiêu Chiến vẫn còn rất sống động trong trí nhớ của hắn, chỉ có Tiêu Chiến, lập dị hay cay nghiệt với hắn mới trở nên dễ thương như vậy.

"Tiêu nào?"

"Ha ha, dù sao cũng không phải Tiêu của Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến cười lớn, sau đó hừ lạnh, lẩm bẩm nói: "Sao còn biết bảy mươi hai phép biến hóa vậy chứ?" Nói xong thản nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Vậy chúng ta đi đâu đây?" Tiêu Chiến nghiêng đầu, không vui hỏi, Vương Nhất Bác trả lời: "Về nhà anh."

Lời vừa dứt Tiêu Chiến đã nhìn thấy cổng tiểu khu, lại tức giận: "Anh không về nhà, em đừng dừng ở đây, anh không xuống xe đâu."

Tiêu Chiến vừa nói vừa nghiêm túc nắm chặt dây an toàn, hai má đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc khắp khoang xe, rõ ràng vẫn còn say nên Vương Nhất Bác cho xe chạy chậm lại, đường nhựa vào sáng sớm phủ một lớp màu vàng nhạt dưới ánh đèn đường, những cành khô hai bên đường điểm tô cho nét hoang tàn của mùa đông, xung quanh sương mù dày đặc, cái lạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tiêu Chiến im lặng vài giây rồi nói: "Được, Vương Nhất Bác, em cứ dừng lại ở đây đi, anh xuống nhưng sẽ không về nhà, anh sẽ ngồi đây cả đêm."

Nói xong định tháo dây an toàn, giây tiếp theo đã bị Vương Nhất Bác giữ lại, một tay điều khiển vô lăng, đạp ga tăng tốc, Tiêu Chiến ngơ ngác quay đầu nhìn cổng tiểu khu chớp mắt bị bỏ lại phía sau, rồi chậm rãi nhìn Vương Nhất Bác đang ấn tay mình, lúc này hắn mới thu tay lại.

"Chúng ta đi đâu? Anh là minh tinh, anh không thể thuê phòng."

Tiêu Chiến không có ý đùa giỡn, anh đang quản lý hình tượng, trân trọng lông vũ của mình, Vương Nhất Bác đã quen với tình trạng trốn tránh hiện tại của đối phương, bình tĩnh gật đầu: "Biết rồi." Hắn nói: "Không thuê phòng, đến nhà em."

Mặc dù Tiêu Chiến không nhớ sau khi đến nhà đối phương đã xảy ra chuyện gì, có lẽ lúc đó anh đã ngủ say rồi, chỉ nhớ được những gì Vương Nhất Bác đã nói với anh về Trình Ngôn trên xe.

.

.

Hắn kể: "Những ngày đầu tiên sau khi bà ngoại qua đời, lúc đó cảm xúc mất kiểm soát, em quả thực rất cần cậu ta, chỉ có cậu ta có thể giúp em bình tĩnh lại."

"Bệnh nhân và bác sĩ sao lại làm bạn?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, ngay cả một người bình thường như anh cũng biết bác sĩ tâm lý không được phép tiếp xúc riêng với bệnh nhân, ba năm sau khi kết thúc điều trị mới có thể liên lạc lại chứ đừng nói đến việc phát triển quan hệ thân thiết, Trình Ngôn không thể không biết điều này, bệnh nhân yêu bác sĩ tâm lý là chuyện bình thường, bệnh nhân chủ động yêu cầu trao đổi thông tin liên lạc là bình thường, nhưng bác sĩ tâm lý thì không nên.

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, câu hỏi này tưởng chừng khó trả lời, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói: "Lần đầu tiên em gọi điện cho cậu ta ngoài giờ trị liệu, cậu ta đã nghe máy."

Tiêu Chiến không thể phủ nhận khoảnh khắc đó anh rất tủi thân, tức giận, cáu kỉnh, bực dọc theo đó khơi lên trộn lẫn với nhau, anh không muốn ở lại trong chiếc xe này nữa, anh không thể tưởng tượng ra cảnh Vương Nhất Bác cần sự an ủi và giúp đỡ của người khác, cho dù là bác sĩ tâm lý, chưa kể Trình Ngôn và hắn từ lâu đã không còn mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân đơn giản nữa, cảm giác này không đủ để dọa Tiêu Chiến, nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy thất vọng.

Điều khiến anh càng bất lực là Vương Nhất Bác không hề sai, đó là bản năng sinh tồn của hắn.

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, lại tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng hỏi: "Tiếp theo thì sao?"

"Một khoảng thời gian rất hỗn loạn, em không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là cảm xúc không dần ổn định mà trực tiếp biến mất."

Vương Nhất Bác lần nữa miêu tả một quá khứ không liên quan gì đến anh từ góc nhìn của người thứ ba, Tiêu Chiến im lặng nghe, chợt mong ước cảm xúc của mình cũng tạm thời biến mất.

Bởi vì những thứ trước đó đã tầng tầng lớp lớp đè xuống người anh, nỗi đau trong lòng ngày càng dày đặc ngày càng chồng chất, cảm xúc dâng trào trong cơ thể, kéo lê và xé nát thần kinh của Tiêu Chiến dưới sự kích thích của rượu, khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng anh rất biết ơn vì nỗi đau này đã khiến anh biết rằng Vương Nhất Bác quan trọng hơn nhiều so với những mối quan hệ lộn xộn đó.

.

.

Tiêu Chiến thức dậy rất lâu mới phát hiện Vương Nhất Bác không có ở nhà, anh dậy quá muộn, đã là buổi chiều ngày hôm sau, đối phương để lại tin nhắn Wechat.

[Leon: Em đến chỗ bố có chút chuyện.]

Đến chỗ bố, không phải về, vậy nhà Vương Nhất Bác ở đây sao, Tiêu Chiến tìm thấy màn hình cảm ứng thông minh ở đầu giường, bấm vài cái thì rèm cửa tự động mở ra, lúc này anh mới nhận ra phòng ngủ của Vương Nhất Bác gần như hoàn toàn trống rỗng chỉ với hai màu đen xám.

Giống phong cách công nghiệp Mỹ thường thấy ở các quán bar, bức tường phía sau Tiêu Chiến được làm bằng xi măng kiểu cũ, kiểu trang trí rất giống mấy nhóm nhạc heavy metal, death metal, rất nghệ thuật, một phòng thô rất đắt tiền.

Sở dĩ đắt là do logo trên thảm, guitar bass dựng đại trên tường, đĩa CD giới hạn chất chồng, thiết bị âm thanh giá trị phi phàm và người bình thường sẽ không cải tạo căn nhà như thế này trong một tiểu khu.

Cũng không tệ lắm, mặc dù chủ nhân lười dọn dẹp, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo buồn buồn, anh tạm thời không rời giường mà trực tiếp dựa vào đầu giường bắt đầu search "Tách rời cảm xúc".

Phần giới thiệu dài hơn một phút thực chất rất đơn giản, tách rời cảm xúc là một cơ chế phòng vệ tâm lý, hoặc là cơ chế tự vệ tâm lý trước căng thẳng, chấn thương và mất mát. Tiêu Chiến đọc vài dòng thông tin cho đến khi nhìn thấy một câu trả lời vấn đề này trên Zhihu.

Người này cho biết: "Sau một cơn đau khủng khiếp cách đây 2 năm, cảm xúc bị tách rời. Vì quá đau, đau đến cực hạn, đến mức không thể chịu đựng được nữa nên cơ chế bảo vệ của não đã kích hoạt và tách rời cảm xúc khiến chúng ta không thể cảm nhận đau đớn được nữa."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào dòng chữ như một người không biết tiếng Trung "đau đến cực hạn, đến mức không thể chịu đựng được nữa" rồi rơi vào im lặng hồi lâu.

Vương Nhất Bác khiến anh nhớ đến "Manchester by the Sea", Tiêu Chiến nhớ lại cảm giác khi xem phim, bức bối, nặng nề, không thể trút nỗi buồn, đây là cảm giác mà tất cả những người sử dụng cơ chế "tách rời cảm xúc" làm lá chắn đều phải trải qua.

Đối diện với vợ cũ, Lee nói: "Trái tim anh trống rỗng, chẳng có gì trong đó cả."

Tiêu Chiến nhớ lại cái đêm anh và Vương Nhất Bác gặp lại, ánh mắt đối phương nhìn anh qua bốn ngọn đèn xe và gió lạnh, khuôn mặt được ánh sáng phản chiếu rõ ràng, nhưng đôi mắt vẫn mờ mịt, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ người Vương Nhất Bác giống ngọn gió thờ ơ luồn qua lỗ hổng trong trái tim anh, giống như Manchester băng giá bên bờ biển.

"Tù nhân vô vọng", Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại định nghĩa này, trái tim chìm xuống biển sâu.

Nhưng Tiêu Chiến nhanh chóng phủ nhận định nghĩa này, không ai có thể định nghĩa Vương Nhất Bác ngoại trừ anh, hơn nữa anh cảm nhận được cảm xúc yếu ớt nhưng dao động rõ ràng của đối phương.

Tù nhân quần què, Tiêu Chiến ngáp một cái rồi tắt trình duyệt, đuổi những hình ảnh phim ra khỏi đầu, để mọi bực bội và phiền muộn bay đi. Trái tim của Vương Nhất Bác cho dù bị phong ấn trong lớp băng hàng trăm mét ở Nam Cực, Tiêu Chiến cũng có thể nhảy xuống và lấy nó ra cho hắn.

Tiêu Chiến ngang ngược nhưng nghĩa khí, đây rõ ràng là đồ thuộc về anh, trái tim Vương Nhất Bác không thể trống rỗng, cũng không được phép trống rỗng, cho dù đau đớn hay giày vò, cả đời này phải khắc sâu hai chữ "Tiêu Chiến".

.

.

Vừa cầm điện thoại lên thì phát hiện Giang Ý đã mở một nhóm Wechat, không chỉ có bốn người họ mà còn có Bạch Lộ Nam và May, May hiện tại là quản lý của Bạch Lộ Nam, nhưng vẫn duy trì liên lạc riêng với mấy người Tiêu Chiến.

Năm trong số sáu người có mặt ở đây đều tuân theo quy tắc giao tiếp xã hội của người lớn, ngoại trừ Bạch Lộ Nam, cậu vẫn là một học sinh tiểu học không chịu làm hòa với bạn cùng lớp, thậm chí vẫn còn thông báo chưa kết bạn, Tiêu Chiến thấy mà ngại.

Nhưng Giang Ý không ngại, cậu trực tiếp đổi tên nhóm thành "Hậu viện hội toàn cầu Bạch Lộ Nam", bằng cách này, Bạch Lộ Nam thực sự không thể lập tức rời nhóm.

Cố Lâm Xuyên chia sẻ về bữa ăn giảm cân trong nhóm, sau đó kể hôm nay cậu gặp một đàn em ở phòng tập thể dục muốn chữ ký của Vương Nhất Bác, May hỏi người nào, Giang Ý nói là từng hợp tác làm nhạc, sao đó gửi demo bản nhạc mới vào nhóm.

Tình bạn nhiều năm như chưa từng cắt đứt, họ trò chuyện rất tự nhiên, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mà không hề bị gián đoạn, thêm một giờ nữa trôi qua, Vương Nhất Bác mới xuất hiện.

[Leon: Vương Nhất Bác]
[May: Anh hai ơi, nhóm chỉ có sáu người, có ai không biết cậu đâu cần gì giới thiệu, mặc dù đến muộn nhưng cũng không cần khách sáo, gửi năm bao lì xì tạ tội là ok]

Ngoại trừ Bạch Lộ Nam không xuất hiện, nhóm vẫn luôn duy trì thói quen trò chuyện một lúc mỗi ngày, ngay cả Tiêu Chiến cũng cảm thấy thật kỳ diệu, những ngày giao thừa đến gần, mọi người càng bận càng thích dành thời gian chia sẻ mọi thứ trong nhóm, cuộc sống từng không còn giao nhau giờ dần được kết nối lại.

Làm việc chụp ảnh, ăn cơm công ty chụp ảnh, làm xong chụp ảnh, mà ảnh chụp gần đây của mọi người đều khoác trên mình những gam màu đỏ đậm đà hương vị Tết, vừa lướt một cái không khí náo nhiệt đã ngập tràn. May gửi ảnh của Bạch Lộ Nam, đối phương không ngăn cản, chắc đã chặn group hậu viện hội này rồi.

Vương Nhất Bác không ít nói, Tiêu Chiến nói gì cũng trả lời, nhưng không chụp gì cả, gần đây đang giúp anh trai một số việc, cho đến tận đêm giao thừa, Tiêu Chiến mới sáng sớm đã gửi lì xì vào nhóm, dùng giao diện phong bì màu đỏ tự tạo của mình.

Tiêu Chiến trông thật ngoan trong chiếc áo len đỏ, tóc mái rủ xuống, vừa nhìn đã biết là kiểu sẽ được người lớn yêu thích.

[Đang giảm cân đừng làm phiền: Đang ở biển tín hiệu không tốt, gửi riêng cho em nha, cảm ơn anh nhiềuuuu]
[Bái Khả Tiêu: Đi cùng bạn gái?]

[Đang giảm cân đừng làm phiền: Còn hỏi, Tết nhất không có gì, chỉ tặng mọi người một bát cẩu lương [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]]
[Vua ca sĩ 2026: Mọi người giao thừa vui vẻ! (Ngoại trừ Cố Lâm Xuyên) Đang gói bánh đừng làm phiền]

Vương Nhất Bác không nói gì, xuất hiện gửi lì xì, chỉ mấy giây đã bị người ta cướp sạch, Tiêu Chiến nhìn màn hình cau mày, sau đó nhìn thấy đối phương gửi tin nhắn riêng cho anh.

[Leon: Em gửi 6 bao lì xì]

Tiêu Chiến lập tức nhận ra Bạch Lộ Nam không những không chặn họ mà còn nhận lì xì từ Vương Nhất Bác, mặc dù đối phương vẫn giả vờ lạnh lùng trong nhóm nhưng chắc không bao lâu nữa sẽ xuất hiện trả lời fan trong "hậu viện hội" này.

Nhận ra điều này khiến Tiêu Chiến vui vẻ cả buổi sáng. Nhiều lúc, mọi hiểu lầm, tiếc nuối, vấn đề đều không thể chỉ nói rõ hay giải thích là quay về điểm xuất phát. Một khi tổn hại xảy ra, nói quên sạch chỉ là đùa thôi, quan hệ giữa người và người làm sao có thể trắng trơn không tì vết.

Nhưng điều đó không quan trọng, không ai cần một thứ hoàn hảo như vậy. Trên thế giới này chỉ có thời gian mới có sức mạnh không thể lay chuyển. Cho dù những vết nứt có tồn tại rất lâu thì con người vẫn tiến về phía trước thay vì mù quáng nhìn lại những thứ đã đổ vỡ đó.

Bởi sẽ luôn có một ngày bạn đi rất xa và không nhìn thấy nữa.

[Sean: Em đang ở chỗ bố à]
[Leon: Em ở chỗ anh hai, tối qua đó ăn tối]

Tiêu Chiến năm nay không về quê vì lịch làm việc gần đây khá dày đặc, sau Tết sẽ tiếp tục công việc sớm nên không về, hơn nữa Vương Nhất Bác năm nay lại ở Bắc Kinh nên Tiêu Chiến không muốn quay lại Trùng Khánh.

[Leon: Tối anh đi đâu]
[Sean: Đêm giao thừa thì đi được đâu, anh ở nhà thôi]

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác chủ động hỏi mình, nhưng hắn sau khi hỏi có vẻ rất bận, cả ngày cũng không có tin tức gì.

.

.

Vương Nhất Bác trước đây không thích đón giao thừa ở nhà, hồi nhỏ hết cách, lớn thì chạy mất, sau này đi lính, số lần ở nhà ăn cơm giao thừa đếm trên đầu ngón tay, hai năm trước chủ yếu là tiệc gia đình của các cô dì chú thím trong gia tộc, bày rất nhiều bàn từ trong ra ngoài, người Vương Nhất Bác biết tên ít vô cùng.

Năm không đi nữa, chỉ còn bố, anh hai và hắn, ba người ăn bánh chẻo cô giúp việc làm, ngồi im lặng ở ba góc chiếc bàn tròn, một hình tam giác rất chắc chắn và xa cách nhau.

Đang ăn thì Trình Ngôn tới chúc mừng năm mới, hai nhà vốn mấy đời thân nhau, có điều khi Vương Nhất Bác còn rất nhỏ nhà Trình Ngôn đã chuyển vào phía nam, lần nữa gặp lại là chuyện của bốn năm trước, hai năm nay bố Trình Ngôn đang dưỡng bệnh ở nước ngoài nên Tết đến là qua nhà họ Vương.

Cậu vừa đến, trong phòng được vài phút sôi động nhờ mấy câu chào ngắn ngủi, may mà Trình Ngôn tiện tay bật thêm TV, có chương trình xuân vãn làm nền khiến bữa tối đêm giao thừa không quá lạnh lẽo, bố Vương hỏi vài câu về thế hệ trẻ Trình Ngôn đáp lại, anh hai dạ dạ gật đầu phụ họa, chỉ Vương Nhất Bác im lặng gạt thức ăn trong bát.

Hòa bình giả dối đã được sử dụng trong gia đình họ hàng chục năm, cho đến khi Vương Nhất Bác nhận điện thoại, là Tiêu Chiến gọi đến.

.

.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại mà không ra hiệu cho bố và anh hai, ở nhà họ đây thực sự không phải phép lịch sự,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net