Chương 30: Mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Tiêu Chiến đã hỏi: "Em buồn ngủ lắm à? Mấy ngày nay mệt lắm sao? Sao hôm qua nhìn anh một cái rồi ngủ thiếp đi vậy?"

Anh không còn nói chuyện với Vương Nhất Bác bằng giọng điệu cáu kỉnh như trước nữa, chỉ dùng ngữ khí bình thường, giận dỗi hóa thành đuôi hồ ly ẩn giấu, Vương Nhất Bác không chạm vào được. Bất chợt bị hỏi một câu, hắn phải ngừng vài giây mới nhận ra anh đang hỏi gì.

Hắn không mệt, phương pháp giảng dạy của Tiêu Chiến là tiêu chuẩn của một giáo viên giỏi, anh hướng dẫn từng bước, chậm mà chắc, Vương Nhất Bác học rất nhẹ nhàng, ngủ thiếp đi đơn giản vì sau bữa ăn là giờ nghỉ trưa, ăn cơm xong não thiếu oxy, nắng lại quá ấm nên buồn ngủ.

Với Vương Nhất Bác mà nói, cảnh tượng Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt hắn bốn mắt nhìn nhau rất quen thuộc và bình thường nên hắn không cảm thấy ngạc nhiên.

Cảnh tượng này hắn rất thường thấy, có lúc là một nơi xa lạ vắng vẻ, có lúc là bãi biển xám xịt lặng lẽ, có lúc là một triển lãm tranh trầm lắng ở Thụy Sĩ, hoặc một căn lều ở lễ hội âm nhạc điện tử sôi động.

Nói Vương Nhất Bác đã có nhiều cuộc gặp gỡ với Tiêu Chiến trong bốn năm qua cũng không ngoa, hắn thấy anh qua những giấc mơ trên đảo Man, trong khu dân cư, nhà cao tầng, nhà thấp tầng.

Người từng trải nghiệm sẽ biết tốc độ tay đua lướt ngang qua nhanh đến mức mọi thứ xung quanh như đang quay chậm, tiếng động cơ vù vù trôi qua trong nháy mắt, những con xe mang động cơ hạng nặng tiếp nối nhau như những viên đạn lần lượt khai hỏa.

Vào một khoảnh khắc nào đó liệu họ có vượt qua cả tốc độ của gió không? Chắc là có.

Giấc mơ thường không logic, Vương Nhất Bác rõ ràng chỉ mất một giây là đi qua góc cua quen thuộc đó, nhưng trong giấc mơ, hắn nhìn thấy một ngôi nhà mái lợp nâu sẫm, tường quét vôi trắng, hàng rào gỗ, có vài bông hoa, và một con mèo lười trên bãi cỏ xanh.

Có một người đàn ông ngồi xổm bên cạnh con mèo đào đất, đeo găng tay rất bẩn, dùng mu bàn tay vụng về lau mồ hôi trên trán, trông anh ta thật ngốc nghếch.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác khuất sau chiếc mũ bảo hiểm, hắn không dừng lại được để nhìn lâu hơn, nhưng hắn nhớ cách Tiêu Chiến ngước mắt nhìn sang, gò má và chóp mũi đầy bụi bặm, cứ ở đó nhìn hắn, ngây thơ như không nhận ra hắn, chỉ xem như một tay đua lạ đi ngang qua, tốc độ quá nhanh, thổi bay mấy bông hoa đan xen trên hàng rào nhà anh xuống đất.

Khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, hắn vẫn nhớ bông hoa đó có màu xanh nhạt, có lẽ thuộc giống hoa hồng.

.

.

Hắn cũng từng nhìn thấy Tiêu Chiến tại EDC Las Vegas. Có hàng trăm nghìn người ở địa điểm khổng lồ này. Vương Nhất Bác nhét mặt nạ và áo khoác vào balo, mặc áo phông đi qua đám đông. Trung tâm sân khấu chuyển sang ánh đèn neon, pháo hoa bảy sắc cầu vồng nối tiếp nhau nổ tung phía trên sân khấu, trực tiếp đốt cháy màn đêm.

Thế giới chuyển sang màu đỏ, sau đó là xanh lá, flycam tạo thành vô số ký hiệu và hoa văn kỳ lạ giữa không trung, trước mặt Vương Nhất Bác là nhiều thứ phe phẩy, có quốc kỳ, mặt nạ, hormone, rượu, mùi mỹ phẩm và mùi cần sa.

Ánh sáng huỳnh quang màu cam và màu vàng tràn ngập nhãn cầu, lễ hội âm nhạc điện tử là nơi có nhiều cô gái nóng bỏng nhất thế giới, làn da lộ ra trong không khí của Vương Nhất Bác dọc đường được nhuộm bởi vô số sequin, chỉ là những lễ hội này thuộc về A.T, không liên quan đến hắn.

Hắn chỉ chú ý đến giai điệu nhạc điện tử trên sân khấu, Vương Nhất Bác bước trên sân cỏ không ngừng rung, bị bao bọc bởi cái nóng của khí hậu sa mạc cận nhiệt đới, hắn thực sự đổ mồ hôi rất nhiều, khi thản nhiên dùng tay lau má, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến trong số hàng vạn người.

Anh đứng dưới vòng đu quay, trên tay cầm một lon nước, người đàn ông da trắng bên cạnh đang cõng bạn gái trên vai, Tiêu Chiến bước sang một bên nhường đường.

Anh vẫn có thói quen uống từng ngụm nhỏ bằng ống hút, chiếc áo thun có in hoa văn ngớ ngẩn như một chiếc áo kỷ niệm trại hè, trông anh hệt như một sinh viên đại học đến từ New York tới Nevada để vui chơi.

Tiêu Chiến cúi đầu nghiêm túc hút ống hút, nhìn Vương Nhất Bác từ dưới lên, không ngẩng đầu mà nhướng mắt, Vương Nhất Bác lại đeo mặt nạ lên mặt, thế là ánh mắt Tiêu Chiến quét qua đám đông mà không dừng lại.

.

.

Vì vậy, chiều hôm đó khi Vương Nhất Bác mở mắt nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn mặc nhiên coi đó là một giấc mơ, giống như một phán đoán trong tiềm thức.

Tách rời cảm xúc ở mức độ nghiêm trọng sẽ khiến ký ức của con người trở thành những giấc mơ rời rạc, Vương Nhất Bác không nghiêm trọng như vậy, nhưng dòng thời gian trong não không rõ ràng như trước nữa, mờ mịt mông lung như nước nóng rót vào ly thủy tinh, chỉ toàn hơi nước.

Vương Nhất Bác đôi khi nghĩ rằng nếu một ngày nào đó hắn nhầm lẫn giữa thực và mơ, thì hiểu lầm đầu tiên hắn có thể mắc phải là khẳng định hắn và Tiêu Chiến đã gặp nhau vô số lần trong 4 năm xa cách, vì hắn có thể kể lại chính xác thời gian và địa điểm của mỗi lần gặp gỡ, đường nét của mây, mùi hương của gió, màu sắc của hoa và hình dáng của người kia.

Nhưng sự thật là không, họ chưa bao giờ gặp mặt nhau trong bốn năm. Nhận thức này sâu sắc đến mức hắn không thể quên, cho dù vì để trốn tránh nỗi đau cũng không làm được, hắn sẽ nhớ mãi việc họ chưa từng gặp nhau.

Hắn nhắm mắt lại, không suy nghĩ nữa, trong mơ hắn gần như không thể suy nghĩ, chỉ được đi vào và nhìn cảnh tượng này từ góc nhìn thứ nhất, hắn không thể tạo ra bất kỳ thay đổi nào, chỉ nhìn Tiêu Chiến và giấc mơ kết thúc.

Không có hy vọng, không có kỳ vọng, chỉ nhìn một cái thôi, không tham lam. Hôm đó chớp mắt mấy lần người vẫn còn đã là một món quà bất ngờ dành cho hắn.

Nhưng Vương Nhất Bác sẽ không nói hắn tưởng là mơ thấy anh, chỉ lắc đầu nói: "Em không có phản ứng."

Lời của hắn khiến Tiêu Chiến suy nghĩ rất lâu, không phản ứng với tất cả mọi người hay không phản ứng với anh?

.

.

Tiêu Chiến cả buổi chiều không vui, nhưng sau một giấc ngủ ngắn anh đã quên mất chuyện đó, giờ phải chuẩn bị thử đọc lời thoại với Vương Nhất Bác thôi.

Giọng của Vương Nhất Bác vốn đã rất hay, Tiêu Chiến quyết định chọn giọng gốc, có điều yêu cầu lời thoại cao hơn. Tiêu Chiến dạy hắn cách ngắt câu và lên giọng xuống giọng, sau khi thử vài câu thoại thì phát hiện Vương Nhất Bác điều khiển giọng nói khá tốt, phát âm nhả chữ tiêu chuẩn, hơi thở còn rất gợi cảm.

Hắn không mang lại cảm giác đọc làu làu như học sinh học vẹt, lời nói tự nhiên, chỉ là tốc độ hơi chậm, giọng điệu trầm ổn ngược lại rất phù hợp với tính cách của Yến Sóc.

Bước tiếp theo là diễn thử, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác có thể đóng giả được.

Đóng giả có cảm tình, đóng giả có phản hồi, thậm chí suýt nữa đã lừa Tiêu Chiến, khiến anh ngơ ngác hồi lâu.

Là một phân cảnh thời niên thiếu của hai người, Lâm Lang và Yến Sóc cãi nhau một trận, suy đi nghĩ lại vẫn là tự đi tìm công thức làm món bánh sữa đông Mạc Bắc, quay cuồng cả buổi chiều mới làm ra được một đĩa nho nhỏ, cực kỳ mong chờ mang qua điện của hắn.

Yến Sóc nhìn thấy đĩa đồ ăn trong tay y cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi ánh mắt lại quay về phía bàn, Lâm Lang đã quen với bộ dạng này nên cũng không khó chịu, không xem mình là người ngoài mà chạy qua ngồi sát bên cạnh hắn.

Thấy Yến Sóc vẫn không để ý đến mình, y bèn tay này lật sách, tay kia tìm sổ, Yến Sóc liếc y, Lâm Lang bĩu môi ngoan ngoãn ngồi sang một bên mài mực, mài mài rồi giơ tay lấy một miếng bánh cho vào miệng.

Vừa bỏ vào miệng Lâm Lang đã đập bàn, cảm thán bổn thái tử quả nhiên là thần bếp tái thế, chợt không gian yên lặng, y phát hiện tờ giấy đối phương đang viết đã bị y một chưởng kéo đi, để lại một vết mực dài.

Lâm Lang vội đưa tay lau thì bị Yến Sóc không chút lưu tình gạt tay ra, y cau mày "hứ" một tiếng, ấm ức thu tay vào ống tay áo, lườm hắn, tức giận lấy đĩa bánh đặt qua phía mình.

"Không ăn thì thôi, không ăn ta đem đổ, không có phúc ăn là ngươi không phải ta... đồ không biết điều, không có mắt, đồ cục băng, không biết tốt xấu... con người thì không được sai sao? Ta đã thành tâm xin lỗi rồi còn đánh ta..."

Lâm Lang chu môi lẩm bẩm, vừa nói vừa ăn, nhét đầy đến mức má phồng lên, khi chỉ còn miếng cuối cùng y do dự, cầm miếng đó duỗi tay trực tiếp đưa vào đến bên miệng Yến Sóc.

Trong mắt người đó lửa giận chưa tan, nhưng xem ra tâm tình không tồi.

.

.

Tiêu Chiến lấy một miếng táo đưa qua, không ngờ hắn sẽ có phản ứng như vậy—— Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc, lạnh lùng nói một câu không ăn, ngữ khí nghiêm túc, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ chán ghét miếng bánh và chủ nhân của nó.

Nhưng tay Vương Nhất Bác cầm bút rất chặt, mắt cụp xuống, chớp mắt thật nhanh, nếu gốc tai càng đỏ hơn thì rõ ràng là hắn đang hoảng loạn.

Vì che giấu mà vô thức nổi giận, ra vẻ như suy nghĩ của hắn không ai nhìn thấu, tâm tính thiếu niên đã bị lộ, Tiêu Chiến bị lời nói của hắn làm cho ngơ ngác, ấm ức thốt lên một câu: "Ngươi giận ta cũng được, nhưng không được ghét ta, được chứ?"

Lâm Lang đặt miếng cuối cùng về đĩa sứ, cố chấp không rời đi, nhưng không nói chuyện với Yến Sóc nữa, y thích ngọt ăn hơi nhiều, càng đọc sách càng buồn ngủ, một lúc sau thì ngủ quên ở bên kia cái bàn.

[Sau khi y ngủ say Yến Sóc không viết nữa, ánh mắt dừng rất lâu trên khuôn mặt đang say ngủ của Lâm Lang, cuối cùng, hắn đột nhiên đưa tay ra, dùng tay nhặt một chút vụn bánh trên khóe miệng người đó rồi cho vào miệng mình.]

Kịch bản đề cập ngắn gọn, Tiêu Chiến đã thấy Vương Nhất Bác thể hiện như thế nào khi xem đoạn phát lại trên điện thoại di động của anh.

.

.

Anh đang nhắm mắt nằm bò trên bàn cà phê, Vương Nhất Bác không đặt bút xuống mà để mực loang ra một chút trên mặt giấy, sau khi nhận ra thì cau mày mới nhẹ nhàng gác bút, lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say phía bên kia

Đôi mắt vốn phẳng lặng của Vương Nhất Bác dần lộ ra vẻ do dự, như đang tranh đấu với chính mình, cuối cùng thở dài rồi mới đưa tay ra.

Động tác nhẹ nhàng và chậm rãi khiến Tiêu Chiến lúc đó khó có thể nhận ra, tiếp theo không lập tức đưa vào miệng mà rũ mắt nhìn đầu ngón tay đã chạm vào môi đối phương trong vài giây, như đang nhìn một vật thể mới lạ nào đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, cúi đầu liếm đi chút vụn bánh trên tay như một con thú nhỏ.

Tiêu Chiến xem mà đỏ mặt, không biết Vương Nhất Bác làm sao có thể kết hợp giữa lạnh lùng và dục vọng một cách vừa phải như vậy, nếu quá mạnh sẽ quá phô trương, không phù hợp với tính cách nhân vật, nếu quá nhẹ sẽ là buồn tẻ và vô vị, không có rung động nguyên sơ của mối tình thời niên thiếu.

Ánh mắt Vương Nhất Bác khi nhìn anh như đang đè nén cảm xúc của mình, đầu ngón tay Tiêu Chiến tê dại, tim ngứa ngáy, có một ngọn cỏ đuôi chó lướt qua người anh, khiến anh rơi vào trạng thái xuất thần.

Vương Nhất Bác như vậy vừa lạ vừa quen, giống lần đầu gặp nhau, lúc hai người trong giai đoạn tán tỉnh, nhưng hắn không đè nén tâm tính như Yến Sóc, anh thích kiểu công kích mạnh.

Nhiều người khi quay những cảnh thời niên thiếu luôn thích thể hiện rung động của mình một cách hồn nhiên như một tờ giấy trắng sạch sẽ, họ không biết tuổi trẻ mới là lúc hormone tích lũy nhiều, thích chẳng qua là thấy đẹp nên động lòng, làm sao không có ham muốn thân mật, Vương Nhất Bác đã xử lý rất tốt phần dục vọng đó,

Thế là Yến Sóc chạm vào môi Lâm Lang, nhặt vụn bánh người đó ăn sót lại bỏ vào miệng mình, cảm giác khao khát xuyên qua màn ảnh, cấm dục và giải cấm, nhịp đập của thiếu niên đội đất nhô lên, đối với con sói nhỏ đến từ Mạc Bắc thì càng chân thật và cao cấp hơn.

Tiêu Chiến cũng chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Vương Nhất Bác khi nghe anh nói câu "Không được ghét ta, được chứ", một loạt biểu cảm nhanh chóng bình tĩnh lại và giấu đi sự thất thố của mình trước khi nhận ra mình hơi quá đáng, cau mày, khóe miệng khẽ nhếch, mím môi, cụp mắt lộ ra chút khó chịu.

Em ấy rất thích mình, Tiêu Chiến nghĩ, hay nói cách khác, Yến Sóc đã rất thích Lâm Lang rồi, mắt, miệng, ngón tay đều nói như vậy, ngượng nghịu và vụng về ngốc nghếch, tính khí lỗ mãng nguyên sơ vô tình lộ ra, thẳng thắn và đủ gợi tình.

Vương Nhất Bác mang đến cho Tiêu Chiến cảm giác như vậy, hoạt động cảm xúc của Yến Sóc phong phú như đã lấy lại được cảm giác động vật quý giá trong mình, thậm chí còn khiến người ta rung động không thôi.

.

.

"Thấy sao?"

Giọng nói của Vương Nhất Bác cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Tiêu Chiến miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh, hắn thần sắc bình tĩnh, không thấy chút dục vọng nào.

"Em diễn không đúng sao?"

Đại ca à là diễn xuất quá tốt quá đúng, còn suýt nữa lừa được người đối diễn là anh, anh chậm chạp không trả lời vì không muốn thừa nhận đó là lời nói dối.

"Anh nghĩ chúng ta có thể thử tạo hình được rồi." Tiêu Chiến tắt video, đứng dậy rời khỏi ghế sofa.

Rõ ràng anh nên khích lệ Vương Nhất Bác, tán thưởng, vỗ tay, khen ngợi, anh đã dạy ra một học sinh tài năng, không thể thô lỗ và bất lịch sự như vậy, anh biết, nhưng anh không làm được.

Buồn cười là, Tiêu Chiến bỗng nhiên rất tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của Vương Nhất Bác vì đối phương có thể diễn bằng mắt.

Trái tim Tiêu Chiến từ đó lơ lửng, hóa ra Vương Nhất Bác có thể lừa anh, diễn ra được sự yêu thích đó, hắn còn nhập vai nhanh hơn cả Tiêu Chiến, mô phỏng cảm xúc và phản ứng không có sai sót, giống như một cỗ máy được lập trình nghiêm ngặt, chân thật đến mức anh cảm thấy hắn đã có lại cảm xúc của con người.

Lỡ anh không phân biệt được thì phải làm sao?

.

.

Thử tạo hình là một quá trình rất rắc rối, họ phải liên tục thử nhiều kiểu dáng, kiểu tóc, phục trang, đội một bộ tóc giả làm đủ kiểu tóc đuôi ngựa cột cao, cột thấp, cột nửa đầu, thời điểm khác nhau phong cách khác nhau, phòng thay đồ chật như nêm, nhà sản xuất, biên kịch, giám sát, đạo diễn, trợ lý đạo diễn, chuyên viên trang điểm, chuyên viên tạo hình, chuyên viên phục trang bô lô ba la, khoa tay múa chân chỉ vào Tiêu Chiến.

Anh ngồi đó như một con búp bê khổng lồ, rất nhiều người đến bàn luận về tạo hình của anh, Tiêu Chiến đã rất quen với cảnh tượng này nhưng anh không chắc liệu Vương Nhất Bác đã bốn năm không trải qua chuyện phiền phức như vậy có cảm thấy phiền không.

"Vương Nhất Bác bên đó bộ đầu tiên đã chốt chưa, có ảnh không cho tôi xem với."

Tiêu Chiến vừa mới chốt xong bộ đầu tiên, quay đầu hỏi Chu San, vừa nói vừa ngáp dài, anh mặc một bộ thường phục thái tử trơn màu, có hoa văn thêu chỉ vàng, quả thực là thân phận kim tôn ngọc quý.

Anh trời sinh đã hợp cổ trang, người hâm mộ đều ủng hộ Tiêu Chiến mua nhà ở Hoành Điếm.

Tạo hình tóc dài của anh còn đẹp hơn cả từ tuấn mỹ, không phải vẻ đẹp phi giới tính, cũng không phải nam sinh nữ tướng, mà là một bữa tiệc về thị giác không liên quan đến giới tính, trang phục cổ trang vô hình chung có thể phát huy rất nhiều chất riêng trên người Tiêu Chiến, đặc biệt là mỹ cảm của anh, lực tác động mạnh mẽ, ai nhìn vào cũng là tấm tắc khen.

Kiểu tóc của Lâm Lang không được buộc theo kiểu truyền thống, ở thời đại giả tưởng, chuyên viên tạo hình đã chia tóc mái ra hai lọn buông thõng xuống, nửa phần tóc sau đầu thì buộc, còn lại buông thõng sau lưng, lúc này tay anh đang giấu trong ống tay áo rộng chống cằm, phối cùng bộ dạng có phần lười biếng vừa đủ đẹp.

Bông hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp được nâng niu, trên mặt có mấy phần kiêu ngạo, trong sáng, chưa từng trải qua mưa máu gió tanh, vì vậy Tiêu Chiến sẽ không thể hiện điều gì mạnh bạo khi anh mặc bộ quần áo này, chỉ có kiêu ngạo, ngang ngược không biết kiềm lại.

Đạo diễn tình cờ nghe được câu hỏi này, liền nói thẳng vào bộ đàm: "Yến Sóc Yến Sóc, thái tử điện hạ nhà cậu muốn xem cậu hiện tại thế nào."

Tiêu Chiến giật mình, vô tội nhìn đạo diễn xua tay, ống tay áo rộng theo đó lắc lư: "Đạo diễn, tôi đâu có, tôi chỉ buộc miệng hỏi thôi..."

"Hỏi cái gì?"

Khi nghe thấy âm giọng trầm thấp quen thuộc, Tiêu Chiến đang ngồi nghiêng người liền rời mắt khỏi đạo diễn phóng ra phía sau, hầu như tất cả mọi người đều làm như vậy, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đứng ở cửa, phía sau hắn còn có chuyên viên tạo hình và trợ lý đi cùng, biểu cảm của họ thậm chí còn có phần khoe mẽ.

Quả thực là khoe mẽ, vì đã có một Yến Sóc trực tiếp bước ra khỏi câu chuyện.

.

.

Tiêu Chiến cũng sửng sốt, anh chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc trang phục cổ trang, người đối diện giống hệt Yến Sóc trong trí tưởng tượng của anh, từ dáng người cho đến khí chất đều hoàn toàn phù hợp với nguyên tác.

Quần áo không chỉ đơn giản một màu đen, y phục của Yến Sóc ít nhiều có hoa văn bộ tộc Khắc Liệt, mang hơi hướng phong cách dị vực, trang sức cũng nhiều hơn người Trung Châu, chẳng hạn như răng sói, đá đính trên viền cổ, tóc cột đuôi ngựa cột cao thêm phụ kiện tóc nho nhỏ mang hình vẽ tượng trưng cho bộ tộc nằm rải rác trên tóc sáng loáng, thắt lưng và cổ tay có đính lông mềm mại giữ ấm, sau lưng giắt một con dao dài, hoàn toàn khác với phong cách của Lâm Lang.

Nhưng họ không cho anh nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác, đối phương đeo mặt nạ, che nửa trên khuôn mặt.

Tạo hình này là lần đầu tiên Yến Sóc gặp Lâm Lang, do văn hóa bộ lạc nên trước khi vào cung hắn không tháo mặt nạ ra, cho đến khi gặp được Lâm Lang, y cũng không biết rằng người này từ nay về sau sẽ trở thành thư đồng của y, thái tử điện hạ nhìn người ăn mặc theo phong cách lạ lẫm, trước khi Yến Sóc vào cung gặp bệ hạ đã chặn đường người ta.

Không hỏi khách từ đâu đến mà chỉ hỏi: "Mặc như vậy không nóng à, ta giúp ngươi thoáng khí hơn được không?"

Lời vừa dứt, trước khi các cung nữ bên cạnh hô không được, Lâm Lang đã đẩy mặt nạ người đó lên, để lộ đôi mày nghiêm nghị của Yến Sóc.

Sau này Lâm Lang mới biết, mặt nạ phải là do phụ hoàng tháo xuống, rất quan trọng.

Đó là truyền thống của bộ tộc Khắc Liệt, chỉ có thủ lĩnh Khả Hãn mới có thể tháo mặt nạ chiến binh, điều này tượng trưng cho việc đối phương sẵn sàng quy phục, dâng hiến lòng trung thành, thề chết bảo vệ, nói cách khác, nếu ai tháo mặt nạ của Yến Sóc, vậy người đó sẽ là quân chủ hắn phải bảo vệ suốt đời.

Không ngờ về sau y quả thực là điện hạ của hắn, chỉ một mình y, là người duy nhất vua sói xứ tuyết sẵn sàng cúi đầu, không màng sống chết.

.

.

Vương Nhất Bác đi thẳng về phía Tiêu Chiến, nhanh chóng nhìn người từ đầu đến chân, sau đó đứng trước mặt người đó nói: "Rất đẹp."

Giọng nói trầm thấp khiến ảo tưởng của Tiêu Chiến càng thêm trầm trọng, những tiếng cảm thán ồn ào hay những lời tranh luận xung quanh không còn quan trọng, dường như họ không ở trong không gian đầy mùi bột và mùi tế bào não cháy khét này, không có gương trang điểm tấm này tấm kia thay nhau lóe sáng, không có móc treo quần áo và đạo cụ xếp ngang xếp dọc, anh ngẩng đầu nhìn, không biết mình đang nhìn Yến Sóc hay Vương Nhất Bác.

Cánh tay vốn đặt ở lưng ghế hơi cử động, anh muốn nhấc tay cởi bỏ mặt nạ của người trước mặt.

Nhưng anh dừng lại và nói. "Em ngồi thấp xuống."

Không mạnh mẽ như ra lệnh, giây tiếp theo Vương Nhất Bác vén vạt áo ngồi quỳ một chân xuống, Tiêu Chiến chuyển từ ngước mắt sang rũ mắt.

Anh nghiêng người đến gần, trên môi nở một nụ cười nhẹ, quét đi sự lười biếng vừa rồi, trở nên lanh lợi hơn rất nhiều: "Em có nóng không, có muốn thoáng khí hơn không?"

Vừa nói Tiêu Chiến vừa giơ hai tay lên, một tay đặt lên vai người đó, một tay móc vào phần dưới chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, chỉ cần dùng một chút lực là có thể nhấc nó lên.

Y phục của y còn phức tạp hơn cả Vương Nhất Bác, tay áo rộng rũ xuống, người vừa cúi về phía trước đã theo động tác của chủ nhân nhào vào lòng đối phương.

Tiêu Chiến làm đến đây thì dừng lại, anh đang cố ý trêu chọc hắn, mặt xấu của anh lại bắt đầu bộc lộ, biết rõ có rất nhiều người muốn xem nhưng anh cứ không cho đấy, cho đến khi Vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net