Chương 31: Đuối nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó hơi bất ngờ nên bị dọa, anh còn nói với mẹ thì ra những gì trong Hồng Lâu Mộng là thật, sợ hãi thực sự có thể bị sốt.

.

.

Xe đậu trong tiểu khu, Tiêu Chiến đã có thể tự do ra vào chỗ này, anh cũng biết mật khẩu nhà Vương Nhất Bác, anh trở về căn nhà trống như đi vào một cái hang ẩn náu, cảm giác khó chịu dần vơi đi rất nhiều, phiền não cũng tạm thời lắng xuống.

Anh lấy khoai tây chiên ra đặt lên bàn, cởi áo khoác, cởi giày, ngồi trên ghế làm việc cạnh bàn, chân đạp lên mép ghế, chân anh dài nên ngồi không thoải mái, may mà anh gầy, có điều đầu gối gập lại kề ngực rất cao, anh quay ghế hướng ra phía cửa sổ, như vậy thì không bị vướng nữa, còn tiện lấy khoai tây chiên bằng một tay.

Khoai tây chiên mới ra lò chuyển sang hơi âm ấm, nhưng không kém ngon, vỏ ngoài vẫn còn giòn, Tiêu Chiến lười xé sốt cà chua, dứt khoát ăn nguyên vị.

Anh ăn chậm rãi, vừa ăn vừa kiểm tra điện thoại, chờ Vương Nhất Bác trở về, anh linh cảm Vương Nhất Bác sẽ không qua đêm ở chỗ của bố mình, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh chờ được.

Độ ẩm không khí ở miền Bắc không như miền Nam, Tiêu Chiến quên bật máy tạo độ ẩm nên phòng dễ bị khô, khoai tây chiên để lâu sẽ nguội nhanh, co lại như bị hút đi hơi ẩm, cắn vào rất dai, cảm giác như nilon, dầu tứa ra nên ngấy.

Tiêu Chiến dừng động tác máy móc của mình, anh nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác rồi.

Không lái xe xuống tầng hầm tiểu khu mà đậu xe ở tầng dưới, không hợp lý, đỗ xe khoảng mười phút, kính cửa sổ hạ xuống một chút, có một bàn tay chìa ra ngoài khảy tàn thuốc, thị lực Tiêu Chiến không tốt, không biết là tay ai.

Anh đang định gọi điện cho Vương Nhất Bác thì cửa xe mở, Vương Nhất Bác từ bên kia đi xuống, người đang hút thuốc rất nhanh cũng mở cửa bước ra ngoài, chính là Trình Ngôn.

Đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, không đứng gần Vương Nhất Bác, không chạm vào tay Vương Nhất Bác, cũng không cười với hắn, hai người chỉ đứng đó nói vài câu, Tiêu Chiến nhìn không rõ biểu cảm, sợi khói thuốc vờn quanh làm khung cảnh càng thêm mờ ảo.

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, Vương Nhất Bác nói với anh, nhà có việc.

.

.

Hương vị đặc biệt vốn có của thức ăn nhanh như McDonald's và KFC là một trong những đặc điểm nổi bật, không chỉ là mùi đồ chiên mà còn là mùi rất đặc biệt, ngay cả khăn ăn hay ống hút cũng có mùi đó.

Vương Nhất Bác vừa vào nhà đã ngửi thấy, mùi khoai tây chiên không nồng nhưng cũng không thể bỏ qua, hơi nguội, không còn thơm nữa.

Nhà không có ai, Vương Nhất Bác thấy cửa sổ hơi hé, khiến không khí trong nhà càng lạnh hơn nhưng vẫn không bay hết mùi chiên rán.

Xem ra vị khách này không có ý che đậy, Vương Nhất Bác buổi sáng đã thay túi rác, một túi khoai tây chiên được ném vào thùng rác vốn dĩ sạch sẽ cạnh bàn, Vương Nhất Bác phát hiện mình còn có thể nhận ra là một phần khoai cỡ vừa, hắn từng mua cho Tiêu Chiến rất nhiều lần, đủ để người đó ăn hết một lần mà không ngán.

Lần này ăn không hết, vẫn còn một ít nằm trong thùng rác, nhưng Tiêu Chiến đã đi rồi.

[Leon: Sao lại đi rồi]
[Sean: Tưởng tối nay em không về]

[Leon: Đã về nhà chưa]
[Sean: Về rồi]

Tiêu Chiến gõ xong dòng này là vừa mới từ tầng hầm đi ra, Vương Nhất Bác nhất định đoán ra anh đã đi được một lúc, nếu không trong thời gian hắn ở trong xe nhất định nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra, hắn không biết Tiêu Chiến từ gara đi ra chỉ cách hắn quay lại xe chỉ vài phút.

Tối nay không cần gặp nhau, Tiêu Chiến lên xe liền kéo mũ xuống che kín cả khuôn mặt, nghiêng người sang một bên cảm thấy hơi chóng mặt, hơi sốt nhẹ, sự cấp bách ban đầu đã hoàn toàn biến mất, vào lúc này anh thật sự không muốn gặp Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Lý Quần buồn cười chết đi được, còn giả sử giùm anh nỗi đau mất đi lần nữa, thực ra anh thậm chí còn chưa tiến gần đến việc có lại thì đã muốn các cơ quan nội tạng của mình nát bét theo mình.

Anh bất tri bất giác suy nghĩ, thật ngu ngốc, sao có thể quên câu tiếp theo của gương vỡ lại lành chín mươi chín phần trăm là lặp lại sai lầm, có phải Vương Nhất Bác không muốn không.

Vậy tại sao mình lại muốn? Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt, xe đậu ở cổng tiểu khu, anh miễn cưỡng lấy lại một chút thị lực chống đỡ về nhà.

Tại sao mình muốn quay lại, thêm một lần, ngàn vạn lần bắt đầu rồi kết thúc với Vương Nhất Bác, rất sợ đau nhưng vẫn muốn gặp em ấy.

.

.

Tiêu Chiến ném áo khoác nặng nề lên sofa, thở dài một hơi như trút được gánh nặng, sau đó đi tìm thuốc, anh phải hạ sốt rồi ngủ một giấc là khỏe.

Anh lấy nước ấm nuốt viên thuốc xuống cổ họng, Tiêu Chiến theo bản năng uống thêm mấy ngụm nước, ăn khoai tây chiên xong khát nước quá, lúc nãy quên uống nước.

Trong bụng có vài ly sâm panh, hơn nửa gói khoai tây chiên nguội lạnh, một viên thuốc và ba ngụm nước ấm.

Bụng anh vẫn ổn, giây tiếp theo Tiêu Chiến cởi bộ đồ vest ra, xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng nôn mửa dữ dội.

Những cảm xúc đó mà được nôn ra hết giống vậy thì tốt rồi, Tiêu Chiến ngồi phịch xuống cạnh bồn cầu, mặt đỏ bừng, nước mắt sinh lý nhân cơ hội ào ra.

Anh nhấn nút xả nước, đứng dậy rửa mặt, cố ý tránh nhìn vào gương, dầu từ những món chiên rán nhiều dầu mỡ đó dính vào thành bụng, khó chịu quá, Tiêu Chiến cảm thấy mình bây giờ thật xấu xí.

Thế là anh lại nôn, mắt sưng tấy vì gồng, cổ họng bỏng rát, thái dương giật giật, bụng co thắt dữ dội, anh ăn rất ít, chỉ nôn ra axit dạ dày và mật.

Chiếc điện thoại ở chế độ im lặng rung trên ghế sofa hết lần này đến lần khác vẫn không thể xuyên qua cửa kính bị chặn và tiếng xả nước.

Nôn xong Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân lạnh toát, không khỏi rùng mình, bèn đổ đầy nước vào bồn tắm, anh mặc áo sơ mi và quần tây nằm vào trong, được làn nước ấm bao bọc, giây tiếp theo cảm thấy cả người nóng bừng, từ đầu đến chân như đang chui vào lồng hấp, Tiêu Chiến nghi anh đã nôn ra viên thuốc lúc nãy nên mới không có tác dụng gì cả, bây giờ anh ước gì mình có thể ngủ trong một tảng băng.

Anh lười ra khỏi phòng tắm nên chỉ ngâm mình trong dung nham và suy nghĩ một số vấn đề, chẳng hạn là tại sao Vương Nhất Bác không thích con cá đồng, tại sao không đến đón anh, ở trong xe đã nói với Trình Ngôn những gì, tại sao Trình Ngôn và nhà lại liên quan đến nhau.

Tiêu Chiến không muốn bào chữa hay giải thích cho Vương Nhất Bác, anh đang đi vào ngõ cụt, anh rất buồn.

Còn có, tại sao chỉ mới rời xa Vương Nhất Bác vài giờ, cơ thể lại có vẻ như xuất hiện phản ứng rút lui, bị sốt, nôn mửa, bồn chồn bất an, làm anh xấu hổ chết được.

Điều quan trọng nhất là tại sao Vương Nhất Bác không hỏi anh, không hỏi anh tại sao đột nhiên muốn ăn khoai tây chiên, tại sao lại đột nhiên chạy tới chỗ hắn.

Thì ra những thứ này đối với hắn không còn quan trọng nữa, Tiêu Chiến mơ màng nắm lấy mép bồn tắm, đầu ngón tay đỏ lên, toàn bộ không gian đều bị sương mù như trong mộng chiếm giữ.

Vương Nhất Bác không quan tâm đến những cảm xúc vô dụng của Tiêu Chiến, hắn đã vứt bỏ những cảm xúc đó từ lâu, hắn vứt bỏ nỗi đau của hắn, tình yêu của hắn, nên cũng vứt bỏ Tiêu Chiến.

"Hóa ra mình là nỗi đau của em ấy."

Tiêu Chiến buông tay, dễ dàng trượt xuống, đây không phải biển cả của anh, người cá cuộn tròn, nước mắt tan vào nước, anh chỉ cảm thấy đau đớn dày đặc.

Anh đuối nước mất rồi.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net