26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#724

Chiêu này của cảnh sát Trần đỉnh vãi!

#725

Chắc chắn giáo sư Vương lại học hỏi tiếp nè.

#726

Giáo sư Vương muốn ở cùng nhà với bé Thỏ rồi hả

#727

Toai cực kỳ mong đợi điều này

#728 Bé Thỏ không có suy nghĩ xấu

Thôi, đừng mong nứa. Vừa nãy tui còn chưa hoàn hồn ý, may mà tui bịt miệng kịp.

Tui bịt miệng của thầy ấy lại, thầy ấy tỏ ra ngoan ngoãn không dám ngọ nguậy, còn chớp chớp mắt mong chờ nhìn tui, bộ dạng muốn nói nhưng không nói được

Thật sự cứ quái dzị làm sao á, một người đã có tuổi rồi mà tỏ ra như con nít, dù có hơi....đáng yêu.

(IM)

#729

Sao bé Thỏ lại không thích giáo sư làm nũng nhờ, khum hiểu.

#730

Với cả Bé Thỏ có nói thích kiểu biết làm nũng như cảnh sát Trần mà, giáo sư thấy vậy mới nghiêm túc học hỏi đó chớ, bé Thỏ phải sung sướng mới đúng chứ nhỉ. Đây là vì mình mà thay đổi, trở thành kiểu mà mình thích còn chi.

#731

... Đã bao giờ nghe qua câu Đông Thi hiệu tần, Hàm Đan học bộ (*) chưa, rõ ràng khí chất kiểu người như giáo sư Vương không thích hợp mấy việc làm nũng, thầy ấy học không tới đâu.

(*) Cả hai câu này đều mang nghĩa học đòi, đua đòi, bắt chước theo người khác nhưng không mang lại hiệu quả.

#732

Muốn xem một ông già 30 tuổi.... xí, có hơi đồng bóng

#733 Bé Thỏ không có suy nghĩ xấu

Đồng bóng cái đít. Giáo sư Vương không hề đồng bóng tý nào nhé! Cậu mới đồng bóng ý, cả tiểu khu nhà cậu đồng bóng hết nhá!

Giáo sư Vương siêu quyến rũ! Thầy ấy làm gì cũng siêu hết!

(Ăn nói vô lý vl, ăn đấm của lão nương nè)

Thật ra tôi không phải, không phải là không thích thầy ấy làm nũng, nên kể như nào với mấy người được nhể.

Kiểu nói ra không hay lắm, nói ra thì sợ mấy người coi thường tui.

Kỳ thực tôi... có chút đau lòng....

(Tui chính là một thèng cu rất nhạy cảm)

Ừm, bởi vì.. tui cảm thấy..

Giáo sư Vương vốn dĩ tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió. Ngoại hình ưu nhìn, gia cảnh ưu việt, con người thầy ấy cũng xuất sắc nữa, lẽ ra phải nên cảm thấy tự hào khi bước vào cuộc sống ổn định mỹ mãn của thầy ấy. Ba mươi năm rồi, thầy ấy có cá tính riêng, có thói quen cuộc sống và có cách đối nhân xử thế. Nhưng thầy ấy lại vì muốn làm tui hài lòng mà thay đổi mọi thứ và trở nên không còn giống chính mình.

Thực tế thầy ấy cứ quấn lấy tui làm nũng như thế, dùng những từ ngữ mà bản thân không rành, lục tung baidu, thậm chí lên của Tiểu Hồng Thư để tìm mấy cái icon ký tự dễ thương, vắt óc suy nghĩ để hòa hợp với tui. Chỉ vì tui nói tui thích.

Nói thật, tui không vui lắm, thậm chí tui nhìn thầy ấy vụng về bắt chước cảnh sát Trần làm tui đau lòng quá đi.

Tui không thích bộ dạng thầy ấy lúc này, tui thích là thích kiểu người đàn ông bề ngoài cổ hủ trầm tính, nhưng bên trong lại hứng tình quyến rũ, mỗi một câu nói đều làm xáo động trái tim tui.

Chứ không phải giống như hiện giờ tỏ ra đáng thương ngốc nghếch để lấy lòng tui, giống như một con cún bự sợ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào ý, vừa mở miệng nói là tui cảm thấy nhoi nhói trong lòng.

(Tui chỉ là đồ bỏ đi)

Hừ, tui biết tui không có tiền đồ, mấy người cứ mắng tui đi, xem ra ngọn cờ cách mạng thật sự không thể tung bay trên con đường sống của cẩu nam nhân rồi.

Vì tui thích thầy ấy lắm lắm, thương cực kỳ.

Tui biết là tui không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng, nhưng mà chuyện tình cảm nào ai không chế được đâu, tui cũng không kiềm được tui.

Nếu như có thể, tui cũng không muốn bịt miệng thầy ấy đâu, tui muốn che đi trái tim thầy ấy, để đừng thích tui nữa, đừng vì tui mà thay đổi, và tui cũng không cần thầy ấy thay đổi vì tui.

#734

Oa oa oa, bé Thỏ lương thiện quá, bé Thỏ mềm lòng quá đi.

#735

Cậu thật sự rất yêu rất yêu thầy ấy.

#736

Không có ai mắng cậu đâu, bọn tui đều rất thích cậu mà, cũng thích cả giáo sư nữa. Ôm ôm bé Thỏ, cậu không phải không có tiền đồ, cậu rất tốt, rất rất tốt.

#737

Yêu một người, chính là sẽ không kiềm lòng được mà thương người đó, cho dù người đó có sự nghiệp thành công, cuộc sống hạnh phúc, thì cậu cũng sẽ vì một điều gì đó không được như ý mà đau lòng, lo lắng. Cậu thật sự rất yêu thầy ấy á.

#738

Muốn ổng chịu ủy khuất trong tình yêu nhưng lại sợ ổng thật sự vì cậu mà chịu ủy khuất.

#739

Giáo sư tự nguyện thay đổi vì cậu, là thật sự yêu cậu ý, cậu thương xót vì sự thay đổi của thầy ấy, là cậu yêu thầy ấy thật lòng. Ai mà chẳng rơi lệ vì mối tình đẹp đẽ.

#740

Đời thì lấy đâu ra mọi chuyện như ý, người yêu có thể sẽ có những điểm không phù hợp với mong muốn của bạn, khiến bạn không vừa ý, nhưng sau khi vì bạn mà thay đổi, thì lại không còn là kiểu mà bạn yêu. Vì thế chúng ta nên biết cái gì gọi là vừa đủ.

#741

Sự mềm lòng của tui đều dành cho bé Thỏ của chúng ta, mạnh mẽ lạc quan, hiền lành tốt bụng, huhuhuhuhuhu

#742

Đúng, tui thích bé Thỏ quá trời huhuhuhu

#743 Bé Thỏ không có suy nghĩ xấu

Mọi người đừng để mặt mày của tui lừa, thật ra tính khí của tui cũng xấu á, tâm tư cũng nặng nữa. Không ai hoàn mỹ cả.

Lúc đầu lỡ tay gửi ảnh H cho giáo sư, tui cũng không nghĩ tụi tui sẽ đi đến bước này, cũng không nghĩ sẽ được gặp mọi người.

Là khi tui gửi ảnh nhầm thì bị giáo sư lôi đến phòng làm việc để giáo huấn, là khi tui tỏ tình với giáo sư thì bị từ chối, là khi biết được những sự thật khó chấp nhận đã xảy ra.
Tui từng hối hận, sao tui lại để xảy ra việc bối rối như vậy, vì sao lại gặp giáo sư.

Nhưng mà hiện giờ tui đã nghĩ thông rồi, tui rất cảm ơn tất cả những việc này. Nếu không phải do tai nạn này, có lẽ tôi sẽ lỡ mất người tui yêu nhất, cũng sẽ lỡ mất những người bạn tốt nhất của tui, thật may đòng đời đã đẩy chúng ta đến gặp nhau.

(Lén gạt nước mắt khi chưa có ai chú ý)

#744

Sao vậy, bé Thỏ làm sao thế, nói với tụi này đi.

#745

Tụi này cũng cảm thấy may mắn khi gặp được bé Thỏ, rất vui luôn, thật đó.

#746

Mỗi ngày đi làm mệt như chó, tan làm về nhà dọn dẹp tắm rửa xong xuôi rồi làm ổ trên giường, lội diễn đàn đọc thread của bé Thỏ, là việc vui nhất trong một ngày của tui đó.

#747

Lúc gặp trở ngại tui lại nhớ tới một bé Thỏ mạnh mẽ lạc quan, bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, tụi tui cũng rất thích cậu, chúc cậu và giáo sư hạnh phúc.

#748

Tụi này đều coi bé Thỏ là người bạn tốt nhất, bé Thỏ có chuyện gì buồn thì cứ tâm sự với tụi này ha!

#749

Tui đến muộn rồi, còn vẫn chưa kịp lội hết thread, nhưng mà cũng bị bầu không khí này làm cho cảm động.

#750

Mau lội lại đi, mỗi ngày đều bị Thỏ làm cho cảm động nè! Vì vậy bé Thỏ rốt cuộc làm sao thế?

#751 Bé Thỏ không có suy nghĩ xấu

Huhu, cảm ơn mọi người.

Chỉ là lúc nãy bác sĩ Cố có kể với tui.

Giáo sư Vương từ nhỏ đã sống trong một gia đình tri thức, gia đình cực kỳ nghiêm khắc, có yêu cầu cao đối với thầy ấy. Khi bác sĩ Cố với người khác chơi trốn tìm trong sân, thì giáo sư đã ngồi bên cửa sổ luyện chữ rồi.

Từ nhỏ giáo sư Vương được ví như "con nhà người ta", nhưng mà thầy ấy chẳng hề vui vẻ chút nào.

Mỗi ngày đều bị nhốt trong nhà đọc sách, làm bài tập, học thuộc. Thi thoảng có biểu hiện tốt thì mới có thể được ra ngoài chơi với các bạn nửa tiếng. Mỗi lần đến giờ về, thầy ấy đều luyến tiếc rời đi. Bác sĩ Cố bọn họ cũng muốn kéo thầy ấy ở lại tiếp tục chơi, nhưng nếu chơi thêm một lúc thì khi về sẽ bị đánh mắng, bị bỏ lại bên ngoài cửa không cho ăn cơm.

Một thời gian sau, mọi người cũng không dám lôi kéo giáo sư chơi cùng nữa, sợ thầy ấy bị phạt. Vì thế giáo sư mới càng ngày càng trầm tĩnh như vậy. Kể cả đôi lúc được ra hóng gió thầy ấy cũng không đi, chỉ ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ nhìn các bạn chơi đùa.

Bác sĩ Cố có lần đi ngang qua cửa sổ của giáo sư Vương, làm rơi ra khỏi túi những tấm thẻ cũ mà hôm nay mang đi chơi, giáo sư Vương bám vào cửa sổ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Thế nên bác sĩ Cố tặng những tấm thẻ đó cho giáo sư. Bác sĩ biết giáo sư Vương cũng muốn ra ngoài chơi nhưng lại không thể, vì thế bác sĩ sẽ bí mật đưa đồ chơi còn sót lại của bọn họ cho giáo sư Vương, mặc dù đã bị bọn họ chơi qua và không cần nữa, nhưng giáo sư Vương vẫn thích chúng.

Chính vì thế, sau này khi bác sĩ Cố có việc nhờ giáo sư Vương giúp đỡ, cho dù có liên quan đến danh tiếng và tình cảm của giáo sư Vương, thì thầy ấy vẫn đồng ý.

Lúc đó, bác sĩ Cố vẫn còn đang do dự, sợ cha mẹ giáo sư Vương làm khó thầy ấy, thì giáo sư Vương mặt lạnh đạm nói: "Bây giờ, tôi sẽ không bị nhốt nữa."

Bác sĩ Cố kể tới đây, đột nhiên cúi đầu cười, và nói:

"Anh không biết thời kỳ nổi loạn của Nhất Bác hóa ra lại tới muộn như thế này. Cậu ấy quậy một phen với gia đình luôn. Thật ra hai nhà tụi anh có qua lại từ lâu, lớn lên cùng nhau, vốn sẽ không ầm ĩ đến mất mặt lắm. Anh biết cậu ấy muốn nhân chuyện anh và cậu ấy để trút bỏ những bất mãn bao năm qua, nhưng cho đến một ngày, là khi cậu ấy đi đưa áo cho Quý Hướng Không, và quay về với vẻ mặt nôn nóng, không giấu được niềm hạnh phúc."

"Nhất Bác nói, cậu ấy gặp được một người bạn nhỏ, nhìn trông rất ngoan, nhưng lại rất nghịch ngợm, giống như một con mèo hoang vậy đó. Cậu ấy nói, hai người đã hôn nhau rồi, cậu ấy thích mèo con, mặc dù mèo con không được vui vẻ cho lắm, hôn cậu ấy chỉ là một hành động bốc đồng mà thôi, vậy mà cậu ấy thật sự rất vui vẻ."

"Con mèo hoang bé nhỏ kia là em đúng không? Lúc đó cậu ấy ngày nào cũng muốn đi tìm em đấy. Anh còn lo cậu ta sẽ chia tay anh vì mải tìm em nữa kìa. Nếu thế thì anh biết phải làm sao. Tiểu Vũ khi đó bặt âm vô tín, anh cũng không biết Tiểu Vũ còn sống hay chết, vậy mà anh còn kéo theo người bạn tốt nhất của mình đợi cùng. Anh thấy rất áy náy."

"Nhưng cậu ấy không chia tay anh, bởi vì chuyện của Quý Hướng Không. Tiểu Không vì một cậu bé mà comeout với gia đình, cãi nhau đến long trời lở đất. Em trai đã sứt đầu mẻ trán với gia tộc, thân là một người anh mẫu mực, sau khi hút hết cả bao thuốc cậu ấy nói với anh cậu ấy không muốn như vậy."

"Không ai ép buộc cậu ấy cả, chính do tinh thần trách nhiệm khiến cậu ấy lại một lần nữa bỏ lỡ đi niềm hạnh phúc không dễ gì gặp được."

"Lúc cậu ấy đi dạy đại học, anh cũng đến làm bác sĩ của trường này. Trong đợt huấn luyện, cậu ấy hào hứng tới tìm anh, có nói là đã tìm thấy con mèo con kia rồi. Anh nói rằng anh có thể rời vị trí bất cứ lúc nào. Cậu ta hí hửng ra ngoài rồi lại chán nản trở về, cậu ấy bảo em quên mất cậu ấy rồi, có lẽ là không muốn nhắc tới nữa, dù mọi việc không như cậu ấy nghĩ."

"Anh có hỏi cậu ấy nên làm thế nào, là từ bỏ hay nắm bắt cơ hội, thì cậu ấy nói cậu ấy không biết, chỉ muốn lén lút quan tâm đến em, nếu em hạnh phúc, thì cậu ấy sẽ không làm gì hết."

"Thực tế lúc này nghĩ lại, thời cấp ba đi tìm em, thì chưa chắc sẽ được hạnh phúc. Cuộc hội ngộ kì diệu sau này cũng không thể nói là không tốt. Cuộc đời cũng thật khéo quá ha, quanh đi quẩn lại, người có thể gặp nhất định sẽ gặp, người yêu nhau thì sẽ càng yêu nhiều hơn, có đúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net