Chương 28: Bây giờ em là chó rồi, anh có thể mang em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía Từ Gia Ninh mang theo kinh ngạc cùng một tia khủng hoảng, chỉ là nhìn nhau một giây liền nhanh chóng dời mắt.

"Sao vẻ mặt sợ hãi vậy, tôi cũng không phải là người mù." Bả vai anh bị nam nhân chạm vào, trong dư quang có thể nhìn thấy người bên cạnh uống rượu, cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, lại nói: "Là cậu ta quá rõ ràng, là người đều có thể nhìn ra. ”

Nào có người mắt dính vào người khác, tình cảm trong ánh mắt Vương Nhất Bác mỗi lần đều tràn ra ngoài hốc mắt. Từ Gia Ninh không rõ  những người mời rượu Tiêu Chiến rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là rượu và hoàn cảnh đều ở trên, nếu bọn họ nhìn kỹ nhất định có thể nhìn ra manh mối.

"Tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh yên tâm." Cậu và Tiêu Chiến cũng không tính là đặc biệt thân thiết, bởi vậy cũng không rõ vì sao Tiêu Chiến tránh né và lo lắng.

Tình cảm 5 năm đó Tiêu Chiến không nói với ai, anh cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không nhìn chằm chằm mặt trăng trong đài phun nước nữa.

Đề tài bị Từ Gia Ninh cắt đứt, không khí ở trong khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha của cậu chậm rãi dịu đi. Cậu vốn đã có chút say, lắc đầu  nói với Tiêu Chiến chuyện xảy ra gần đây, lại nghiêng người dựa vào Tiêu Chiến.

"Gần đây anh ấy cũng không chủ động liên lạc với tôi, tin nhắn tôi gửi cho anh ấy anh ấy cũng không trả lời. Anh nói chỗ nào có loại người này vậy, một chút cũng không lễ phép! Có phải anh ấy cho rằng tôi rất thích anh ấy hay không, tôi nói cho anh biết, nếu lần sau anh ấy không trở về tôi sẽ——"

"Chiến ca." Là giọng nói của Vương Nhất Bác.

Lời nói của Từ Gia Ninh mất đi toàn bộ khả năng nhờ cậy, cậu nhìn gương mặt âm trầm của người tới, cơ hồ theo bản năng buông ra bàn tay bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến, lại dùng tốc độ nhanh nhất từ trên vai Tiêu Chiến đứng lên.

Ánh mắt Vương Nhất Bác thật đáng sợ, Từ Gia Ninh lần đầu tiên cảm giác được khí thế áp bách của vị đại minh tinh này. Yết hầu cậu lăn tròn hai ba cái, ngay cả khoang miệng cũng khô khốc đến có chút không thích hợp, mặt trăng nhỏ của Tiêu Chiến thoạt nhìn thật sự rất dọa người.

"A Chiến à, vừa rồi có người bảo tôi đi trước." Cậu vội vàng quay đầu nói với Tiêu Chiến, bước chân vốn có chút mê ảo cũng bởi vì muốn nhanh chóng chạy trốn mà lập tức thanh tỉnh.

Tuyết mềm nhũn, cuối cùng lúc sắp vào cửa cậu còn quay đầu nhìn. Vương Nhất Bác vừa mới nhìn cậu với ánh  mắt uy hiếp hạ đầu xuống, cậu đối mặt với bóng lưng hai người làm mặt quỷ, "Thuộc tính của tôi và anh ấy giống nhau, anh sợ cái gì vậy!”

Cậu nhẹ giọng chửi bới bóng lưng Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn vào cửa, để lại một phương trời đất này cho hai người yêu.

Trạng thái của Vương Nhất Bác thoạt nhìn cũng không tốt, Tiêu Chiến biến mất hơn mười phút cũng không biết hắn đã trải qua chuyện gì. Vừa mới dưới ánh đèn mờ tối không thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, hiện tại Tiêu Chiến mới phát hiện nó đã đỏ đến mức không bình thường.

Mùi rượu tràn ngập trong không khí, mùi vị này cũng không dễ ngửi khiến Tiêu Chiến hơi nhíu mày. Anh không để ý tới người bên cạnh, vừa rồi trong lòng không thoải mái lại bởi vì Vương Nhất Bác đến một lần nữa bốc lên.

"Cậu tới nơi này làm gì." Sao không ở bên trong bồi cô gái trẻ kia, những lời này Tiêu Chiến không nói, chân vừa rồi còn thành thật bắt đầu bất an đến đá đá nhỏ trên nền.

"Chiến ca..." Anh lại nghe thấy Vương Nhất Bác gọi, so với tiếng vừa rồi nhiều hơn vài phần ủy khuất, nếu Tiêu Chiến ngẩng đầu có lẽ sẽ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Vương Nhất Bác.

"Sao anh không nghe điện thoại của em?" Vương Nhất Bác giơ màn hình điện thoại lên hỏi Tiêu Chiến, trong giọng nói tràn đầy đáng thương, giống như Tiêu Chiến đã vứt bỏ hắn vậy.

Người đứng ngồi xổm xuống, hắn chậm rãi di chuyển bước chân dựa vào chân Tiêu Chiến. Rượu vừa rồi uống đều dâng lên đầu, cả người Vương Nhất Bác thoạt nhìn giống như một bình rượu, tựa hồ một giây sau sẽ ngã xuống.

Vì thế Tiêu Chiến không đưa tay đẩy hắn ra nữa, chỉ là tay anh vẫn nhét vào trong túi không có động tác gì. "Tôi không xem điện thoại di động." Anh mở miệng nói, ngữ khí rất là bình tĩnh.

Mặt mày Vương Nhất Bác đều níu lại với nhau, nghe xong những lời này liền rũ mắt xuống. Hắn cũng không biết Tiêu Chiến nói thật hay là nói dối, "Em tìm anh rất lâu, tìm toàn bộ phòng ốc, em còn tưởng rằng anh về nhà, tưởng rằng anh..."

 Tưởng anh không cần em nữa .

Vương Nhất Bác không dám nói, sợ sau khi nói xong, Tiêu Chiến sẽ dễ dàng tiếp lời hắn. Đến lúc đó hắn sẽ không có lý do gì để cùng Tiêu Chiến về nhà, sẽ thật sự biến thành kẻ lang thang phải ở bên đường.

"Tưởng rằng tôi cái gì?" Tiếu Chiến hỏi.

Vương Nhất không ngờ Tiêu Chiến lại tiếp lời, ánh mắt hắn ngẩng đầu đều thêm ánh sáng. Tiêu Chiến vốn vẫn giữ  dáng vẻ cúi đầu, trong lúc nhất thời lại đối đầu với Vương Nhất Bác.

Anh có chút bối rối, không có cách nào ngăn cản được bất an, nhịp tim đập loạn khiến Tiêu Chiến nắm chặt quần áo trong túi. Hắn ngồi vào trong băng ghế dự bị, tựa hồ muốn cách xa Tiêu Chiến một chút.

Tư thế của hắn còn chưa dừng lại, Vương Nhất Bác liền tựa cằm vào đùi Tiêu Chiến. Trong không khí tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh hít thở không khí mát mẻ, nó nhỏ giọng lại cẩn thận.

"Anh ta vừa nói gì với anh?" Giọng điệu của Vương Nhất Bác trở nên không giống như thường lệ, trong âm cuối bị kéo dài là bộ dáng mà Tiêu Chiến chưa từng thấy qua. Anh cảm thấy người này có thể thật sự say rượu, bằng không làm sao có thể dùng loại thanh âm này nói chuyện với mình.

Sao hắn lại dính người như vậy, Vương Nhất Bác đỡ bắp chân của Tiêu Chiến, hắn dựa vào cằm cọ đầu gối của Tiêu Chiến, hắn vốn dĩ tuyệt đối không có khả năng sẽ như vậy.

Nhưng Tiêu Chiến không nói lời nào, anh kinh ngạc đến mức chỉ có thể làm người câm. Không thể không nói tóc Vương Nhất Bác thoạt nhìn cảm giác đặc biệt tốt, trong nháy mắt người này ngẩng đầu nhìn anh, anh thật sự có xúc động muốn chạm vào. Nhưng Tiêu Chiến nhịn xuống, anh lắc đầu cự tuyệt nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Em nhớ anh ta là ai." Vương Nhất Bác lại nói, hắn rất không vui dùng ánh mắt liếc nhìn chỗ ngồi Của Từ Gia Ninh vừa rồi, "Ngày em vừa tới Edinburgh, ở cửa nhà chờ anh về  đã nhìn thấy anh ta.”

Vương Nhất Bác sẽ không quên, người này chính là người đàn ông lúc đó cùng Tiêu Chiến về nhà. Bọn họ ở ngã ba đường mới tách ra, lúc ấy Tiêu Chiến trở về tâm tình vẫn còn rất tốt.

Hắn nhớ rõ khuôn mặt này rất lâu, hôm nay nhìn thấy Từ Gia Ninh liền một lần nữa nhớ tới. Chẳng qua lúc ấy Từ Gia Ninh tìm lý do mời hắn vào phòng, Vương Nhất Bác trong lòng vẫn tràn đầy cảm kích, nhưng hiện tại cũng không phải.

"Anh ta rất đáng ghét." Hắn giống như một đứa trẻ mẫu giáo, ngẩng đầu lên và dùng đôi mắt sao để cáo trạng với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không thích Từ Gia Ninh tựa vào người Tiêu Chiến, cũng không thích anh ta nắm tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không để ý tới hắn, lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác say rượu hồ nháo. Anh có thể khẳng định Vương Nhất Bác tuyệt đối đã uống rượu, chỉ sợ ngay cả đương sự cũng không biết đang nói cái gì.

Hắn dính chặt người, má sữa cũng bị Vương Nhất Bác thúc giục đến dỗ dành Tiêu Chiến. Trên thế giới này ngoại trừ Tiêu Chiến chỉ sợ không ai biết bản lĩnh cọ người của Vương Nhất Bác, lẩm bẩm chen vào trong ngực Tiêu Chiến.

Hắn thật sự say, nói nhảm từng câu từng câu. Tiêu Chiến mặc cho Vương Nhất Bác nắm tay mình sờ má sữa của hắn, anh không đến mức đối nghịch với một người say rượu, dù sao tối nay Vương Nhất Bác cũng đang giúp anh ngăn rượu.

"Không phải anh muốn nuôi chó sao?" Vương Nhất Bác coi lòng bàn tay của anh là khay đựng cằm mình. Trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến tràn đầy chờ mong: "Bây giờ em chính là chó….ngô..."

Người say rượu thật sự  cái gì đều có thể nói bậy, Tiêu Chiến lập tức đưa tay che miệng Vương Nhất Bác lại. "Cậu đừng  nói lung tung." Ai biết Vương Nhất Bác phát điên, có tật xấu muốn tự nói mình là chó. Tiêu Chiến không thích Vương Nhất Bác tự nói mình như vậy, lại như trưởng bối  vỗ vỗ miệng Vương Nhất Bác.

Mẹ anh luôn làm điều đó khi anh nói sai lúc còn là một đứa trẻ, thời đó vẫn còn cổ xưa và mê tín dị đoan. Mẹ nói với anh như vậy thần tiên trên trời sẽ không nghe thấy điều anh vừa nói, cũng sẽ không  đem chúng  thực hiện từng cái ở kiếp sau.

Kiếp sau Vương Nhất Bác sẽ không biến thành chó nữa, Tiêu Chiến yên tâm buông lỏng gông cùm xiềng xích với người trước mặt. Anh muốn đứng dậy rời đi, trời lạnh lẽo như vậy ở ngoài trời thật sự không tính là thoải mái.

Nhưng anh không kịp, không kịp đứng dậy cũng không kịp che miệng Vương Nhất Bác lần nữa, anh nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác.

"Bây giờ em đã là chó rồi, anh có thể mang em về nhà."

"Tìm không thấy thì không cần." Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, người càng ngày càng say lần này lại không chịu nghe lời. Hắn quay đầu nhìn  Tiêu Chiến trong mắt là sợ hãi, thậm chí hiếm thấy xuất hiện nước mắt.

"Không được, đó là khăn quàng cổ của em." Giọng nói của Vương Nhất Bác đều run rẩy, lại tiếp tục thăm dò từng bàn một. Lúc vừa mới uống rượu hắn thật sự quá nóng, khăn quàng cổ cởi xuống đặt trên sô pha kia. Sau đó Tiêu Chiến trực tiếp rời khỏi hắn, Vương Nhất Bác lại nóng lòng quên lấy nó.

"Lúc nãy em chính là đặt ở nơi này, sao lại không thấy chứ." Hắn càng ngày càng hoảng loạn, thậm chí dùng tay liên tục vỗ đầu mình. Vẻ mặt Vương Nhất Bác thoạt nhìn thống khổ, Tiêu Chiến nhìn không hiểu hành động tự ngược đãi của hắn, đưa tay nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác.

“Nơi này nhiều người như vậy làm sao có thể tìm được, chẳng qua chỉ là một cái khăn quàng cổ,  đến lúc đó cậu mua lại cái——"

"Em muốn cái này, chỉ có thể là cái này." Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Vương Nhất Bác cắt ngang khi Tiêu Chiến nói chuyện, thậm chí hắn còn không kịp dỗ Tiêu Chiến đừng giận mình.

Đại minh tinh cúi xuống, hắn cúi xuống để di chuyển qua đám đông. Tiêu Chiến không ngăn cản Vương Nhất Bác nữa, anh nhìn hoàn cảnh Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ ra.

Chỉ là một chiếc khăn quàng cổ mà thôi, Vương Nhất Bác đi tới đâu cũng phải đeo. Phong cách thời trang của vị đại minh tinh này cho tới bây giờ đều mạnh mẽ, nếu đặt ở trước kia tuyệt đối sẽ không phối hợp lung tung như vậy, hắn vốn dĩ tinh tế đến mức ngay cả một món trang sức nho nhỏ cũng phải lựa chọn nửa ngày.

Bóng dáng Vương Nhất Bác vẫn đang xuyên qua, Tiêu Chiến đột nhiên nhìn thấy người nọ ngồi xổm xuống. Anh thấy Vương Nhất Bác thò người ra ngoài, cả người  trốn vào trong bàn.

Vương Nhất Bác là nhân vật có máu mặt trong giới giải trí, hiện tại làm những động tác này trông như thế nào. Quán bar lớn như vậy không có khả năng không có người biết Vương Nhất Bác, nếu bộ dáng này bị người ta chụp được...

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng một lần nữa bước chân lại, đó có lẽ là bản năng của người đại diện trong 5 năm, anh vừa định đưa tay bắt Vương Nhất Bác thì thấy người nọ cẩn thận ôm chiếc khăn quàng cổ trên sàn nhà vào lòng.

Chiếc khăn màu đen thoạt nhìn có chút bẩn, dấu chân màu xám ở trên đó làm cho nó càng thêm không được ưa chuộng. Nhưng Vương Nhất Bác lại dùng tay vỗ sạch sẽ từng chút một, ôm vào lòng như được chí bảo không muốn buông ra.

"Chiến ca." Hắn ngẩng đầu cười với Tiêu Chiến, lại đứng lên muốn nắm tay Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác giống như nghĩ đến cái gì đó, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, " Vừa rồi em không nên ngắt lời anh, nhưng em thật sự quá sốt ruột.”

Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Anh đừng giận em có được hay không, cái khăn quàng cổ này đối với em mà nói thật sự rất quan trọng." Hắn giơ khăn quàng cổ trong tay lên, Tiêu Chiến nhìn thấy lỗ kim  kém chất lượng trên đó. Đây chẳng qua chỉ là một chiếc khăn quàng cổ bình thường, không chỉ không có bất kỳ nơi nào xuất sắc thậm chí còn có chút xấu xí, anh không rõ vì sao Vương Nhất Bác lại thích như vậy.

"Đây là khăn quàng cổ năm em mười tám tuổi anh tự tay đan xong tặng cho em, em đặc biệt thích."

Khăn quàng cổ được Vương Nhất Bác đặt trên sô pha trong phòng Tiêu Chiến, người say rượu không nghe lời như thường lệ. Hắn nói cái gì cũng không muốn rời khỏi phòng của Tiêu Chiến, giống như chơi xấu ngồi trên  sô pha không muốn đi.

Hai người nhìn nhau, Tiêu Chiến không rõ vì sao Vương Nhất Bác lại càng ngày càng say. Anh nói không lại người này, lại không có khả năng kéo Vương Nhất Bác ra ngoài, bộ dạng như vậy không khỏi có chút quá khó coi.

"Tùy cậu." Bỏ lại một câu liền đi vào phòng tắm, Tiêu Chiến không uống bao nhiêu rượu đã không còn choáng váng nữa. Anh vừa tắm rửa vừa yên lặng chửi bới Vương Nhất Bác, hắn uống rượu say thật sự dính người như chó con.

"Thật sự là một chút cũng không nói sai." Tiêu Chiến im lặng nói.

Anh cũng không nghĩ sai, lúc ra khỏi phòng tắm Vương Nhất Bác vẫn ngồi tại chỗ. Hắn thấy Tiêu Chiến sau khi đi ra ánh mắt lại sáng lên, ánh mắt không ngừng đi theo Tiêu Chiến khắp nơi, Tiêu Chiến đi tới nơi nào hắn liền nhìn thấy nơi đó.

Trong lòng lặng lẽ niệm 'Coi như Vương Nhất Bác không tồn tại', Tiêu Chiến ướt tóc lên giường như thường lệ. Anh cúi đầu chơi điện thoại di động, dư quang nhìn thấy người ngồi trên thảm rốt cục đứng dậy.

Vương Nhất Bác đi thẳng về phía cửa, đang lúc Tiêu Chiến cho rằng hắn muốn ra ngoài thì nghe thấy tiếng đèn phòng vệ sinh bật lên. Trong nháy mắt mất mát trong lòng anh biến mất, lại muốn tiếp tục chuyên tâm chuyện trong điện thoại di động.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại lấy máy sấy tóc ra khỏi phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, thăm dò sấy tóc cho Tiêu Chiến.

"Tôi không sấy tóc." Tiêu Chiến né tránh, tay anh chống lên người Vương Nhất Bác, không muốn để người này tới gần mình. "Trên người cậu đều là mùi rượu, rất thối."

Lời nói thẳng thắn từ trong miệng nói ra, anh nhìn thấy đáy mắt Vương Nhất Bác trong nháy mắt mê man. Người say rượu vội vàng cúi đầu nhìn trên người mình, lại nghiêng đầu ngửi mùi vị trên người.

"Không thối."

"Rất thối."

"Em không thối."

“......”

Hai mắt nhìn nhau, "Em rất thối. "Vương Nhất Bác bại trận, hắn thu hồi đầu gối mình muốn đè lên giường, ở bên giường ủy khuất  đứng lên.

"Cậu đi tắm đi." Tiêu Chiến nói, anh lại đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Vương Nhất Bác. Người trong cuộc cũng không ngờ Vương Nhất Bác lại nghe lời như vậy, thật sự quay đầu đi ra khỏi phòng Tiêu Chiến.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh chỉ có một mình Tiêu Chiến, không biết tại sao hôm nay đột nhiên làm cho anh có chút không thể lấy lại được tinh thần. Thứ trong điện thoại anh cũng không nhìn vào được chút nào, lúc phản ứng lại mới phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm khăn quàng cổ trên sô pha.

Có lẽ Tiêu Chiến  đã xây dựng trong lòng rất lâu, rốt cục anh cũng nỡ xuống giường đi về phía sô pha. Động tác cất bước thoạt nhìn có chút chần chờ, cổ họng Tiêu Chiến lăn lộn một phen.

Anh vươn tay, lặng lẽ cầm lấy chiếc khăn Vương Nhất Bác đặt trên sô pha, cái này anh tự tay đan….

“Chiến ca?”

Phía sau vang lên thanh âm của Vương Nhất Bác, người không biết từ lúc nào lại một lần nữa chạy vào phòng Tiêu Chiến. Bọn họ cùng lúc nhìn nhau cúi đầu, nhìn về phía chiếc khăn màu đen trong tay Tiêu Chiến.

TBC.

Có lẽ bắt đầu từ mai tui chỉ up một chương....
Cảnh báo: chương 29 là chương ngược cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net