Chương 41: Anh nguyện ý (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41

Có lẽ Vương Nhất Bác căn bản không nghĩ tới Tiêu Chiến lại tặng hắn chiếc nhẫn, là do Tiêu Chiến tự mình thiết kế mài giũa chế tác. Anh giấu chúng trong những chiếc bánh do chính tay anh làm, trở thành bất ngờ đầu tiên trong ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác tối nay.

"Chúc mừng sinh nhật." Người tặng nhẫn ngay cả tai cũng đỏ bừng, kỳ thật Tiêu Chiến cũng không phải loại người biết thể hiện tình yêu, tình cảm bên trong của anh cũng không thể hiện ra ngoài, làm loại chuyện bí mật này vẫn sẽ rất ngượng ngùng.

Chiếc nhẫn dính vào vị ngọt của kem, được Tiêu Chiến thành kính nâng lên trong lòng bàn tay. "Món quà này có thể có chút tầm thường, cách anh tặng quà cũng cũ kỹ không có tâm ý." Anh ngồi nghiêng trên đùi Vương Nhất Bác, khẩn trương đến mức không dám nhìn vào mắt người này.

Tiêu Chiến cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng dồn dập, trong thời gian ba mươi năm tim anh chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Ai cũng biết tặng nhẫn là có ý gì, huống hồ trong hai chiếc nhẫn anh tự tay thiết kế còn có tên của hai người bọn họ.

"Nhưng anh thật sự rất dụng tâm thiết kế nó, toàn bộ công đoạn của chiếc nhẫn đều do anh tự mình hoàn thành, anh suy nghĩ rất lâu vẫn là đổi cả viên thạch thành viên kim cương vụn."

Một vòng của chiếc nhẫn đều là kim cương nhỏ, nó dưới ánh trăng thoạt nhìn vô cùng lấp lánh dao động, giống như là mặt hồ bị ném xuống một viên đá nhỏ, bị ánh sáng bao bọc trong đó.

"Anh sợ kim cương quá lớn, em sẽ không thích, sẽ cảm thấy một chút nữ tính. Tuy rằng viên kim cương vụn không đáng giá bằng một viên kim cương, nhưng mà..." Tiêu Chiến vẫn khẩn trương, dùng khăn lụa lau sạch kem trên nhẫn.

"Nhưng sau này anh sẽ mua cho em rất nhiều thứ em thích, em thích lego và ván trượt, xe máy và mũ bảo hiểm. Nếu em thích, anh sẽ giúp em thiết kế các mô hình độc quyền của em, và má phanh em nói với anh  vài ngày trước, anh chắc chắn sẽ cho phép em sửa chữa nó.”

Tiêu Chiến là người biết nói chuyện cỡ nào, có lẽ những đạo diễn từng hợp tác với anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được anh có một mặt vụng về như vậy. Sẽ không dám nhìn vào mắt người khác nói chuyện, sẽ cẩn thận lau đi nhẫn trong tay muốn tặng Vương Nhất Bác.

"Em có thích không Vương Nhất Bác? Ý anh là em sẽ..." Tiêu Chiến vụng về đến mức vội vàng muốn đeo cho mình chiếc nhẫn thuộc về anh, trận thổ lộ này anh thừa dịp Vương Nhất Bác không có ở đây đặc biệt luyện tập nhiều lần, lúc nói đoạn này anh vốn nên đeo nhẫn cho Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ hình như sắp không còn kịp rồi.

"Em thích." Nhưng không có cho mình cơ hội đeo nhẫn, người con trai đã hai mươi lăm tuổi kia từ trong tay anh nhận lấy chiếc nhẫn thuộc về Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cười nhìn về phía ánh mắt Tiêu Chiến, không còn làm nũng và dính người như xưa nữa, nụ cười lần này tràn ngập sự trầm ổn và đáng tin cậy.

Hắn sớm đã không còn là thiếu niên mười bảy tuổi năm đó không hiểu chuyện kia, thời gian tám năm khiến hắn trưởng thành thành đại thụ, đủ để vì Tiêu Chiến ngăn cản tất cả ánh sáng nóng rực chói mắt, rắc xuống một mảnh  tên là bóng râm của Vương Nhất Bác.

Chiếc nhẫn khắc tên Vương Nhất Bác bên trong đeo lên đầu ngón tay của Tiêu Chiến, bọn họ nhìn chăm chú vào nó từng chút một tiến vào ngón tay của Tiêu Chiến, vững vàng bám lấy quãng đời còn lại của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vươn tay ra, móng tay bị chính hắn cắn đến loạn thất bát tao lắc lư trước mặt Tiêu Chiến. Ca ca ngốc muốn tặng quà sinh nhật của hắn dường như không kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, Tiêu Chiến vẫn đang nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

Anh nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác, lại chuyển hướng nhìn tâm ý khắc tên mình.

"Chiến ca còn không đeo nhẫn cho em sao?  Em mỏi tay lắm rồi đó, nếu không đeo cho em thì em sẽ không đồng ý lời cầu hôn của Chiến ca." Vương Nhất Bác rất xấu xa, nụ cười trên mặt lại đổi thành trêu chọc Tiêu Chiến như ngày trước.

Vốn dĩ bầu không khí trữ tình đã thôi miên Tiêu Chiến cứ bị phá vỡ như vậy, anh giương mắt trừng Vương Nhất Bác nói: "Mới không phải cầu hôn.”

Chiếc nhẫn lại được Tiêu Chiến lau chùi, anh hít sâu một hơi, cẩn thận đem nhẫn đeo lên đầu ngón tay Vương Nhất Bác. Anh lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt người yêu nhỏ tuổi, lại một lần nữa đem toàn bộ chú ý tập trung lại.

"Nếu như anh muốn cầu hôn khẳng định sẽ không đơn giản như vậy." Cuối cùng chiếc nhẫn  cũng bám được ngón áp út của Vương Nhất Bác, ánh mắt Tiêu Chiến lại luyến tiếc rời đi.

Anh gần như tham lam hi vọng, cuối cùng nhịn không được ở trên đó hạ xuống một nụ hôn. Họ ít khi bày tỏ anh yêu em hay em yêu anh, nhưng bây giờ tại thời điểm này anh không thể chịu đựng được cảm xúc của riêng mình.

Thì ra cảm giác được người yêu ôm vào lòng sẽ tốt đẹp như vậy, mấy năm trước Tiêu Chiến hẳn là không thể tưởng tượng được anh sẽ cùng Vương Nhất Bác ước định bạc đầu. Anh thật không ngờ mình có thể ngồi trên đùi Vương Nhất Bác được người này sủng ái, Vương Nhất Bác sẽ chia sẻ với anh tất cả những chuyện xảy ra trong vòng một ngày, bất luận Tiêu Chiến có ở hiện trường hay không.

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt luôn cười, hắn thích ôm eo mình thích cọ vai mình. Nhất Bác của anh có tâm hồn đẹp nhất trên thế giới, Tiêu Chiến không chỉ một lần tham lam hy vọng bên trong chứa đầy mình.

Anh yêu Vương Nhất Bác rất nhiều, yêu đến mức không nhịn được mà rơi nước mắt trong một dịp vui sướng như vậy.

"Bảo bảo sao lại khóc nhè rồi." Vương Nhất Bác trêu ghẹo bảo bối, giống như dỗ dành trẻ nhỏ mà ôm anh vào lòng dỗ dành. Giọng hát trầm thấp nhưng trẻ con để hắn có thể hát bài mà Tiêu Chiến thích, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi vào trong phòng, dùng ngón tay lau đi nước mắt của người yêu.

Hắn gọi Tiêu Chiến bảo bảo, còn gọi anh là ca ca. Hắn nói thích biểu đạt tình yêu, "Anh đừng khóc được không?" Hắn chịu không nổi Tiêu Chiến khóc, Tiêu Chiến của hắn vừa khóc, Vương Nhất Bác liền cảm thấy cả thế giới đều không đủ tốt với bảo bối của hắn.

Hắn thật sự rất yêu Tiêu Chiến, yêu đến mức hận không thể giấu anh vào trong ngực. Gió thế gian sẽ làm tổn thương bảo bối của hắn, hắn muốn cho Tiêu Chiến xem mặt trăng tròn nhất trên thế giới này. Bầu trời đầy sao đều sẽ trở thành lễ vật của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nguyện ý làm người lái đò mà thế giới đều khen ngợi, dẫn Tiêu Chiến đi đến nửa kia của ngân hà.

Hắn ngậm đầu ngón tay Tiêu Chiến, đi hôn chiếc nhẫn viết tên mình. Hắn muốn đan mười ngón tay với Tiêu Chiến, chiếc nhẫn cọ xát ôn nhu. Hắn muốn ngậm lấy môi châu ngọc của Tiêu Chiến, dùng đầu lưỡi để cảm thụ nước mắt của Tiêu Chiến.

Đó là mật ngọt nhất thế giới, là mỹ vị mà bánh ngọt không thể sánh bằng. Nhưng bánh sinh nhật năm nay là món quà do Tiêu Chiến tự tay làm cho hắn, Vương Nhất Bác cảm thấy đời này mình chưa từng ăn bánh ngọt như vậy.

Hắn quên mất quản lý vóc người, đem kem do Tiêu Chiến tự tay làm  bôi lên ăn sạch sẽ. Hắn vẫn còn đang ôm bảo bối trong vòng tay của mình, nói.

"Em yêu anh."

Hắn nói thêm, "Em thực sự yêu anh rất nhiều."

Vương Nhất Bác muốn trở thành phong cảnh đẹp nhất trong mắt Tiêu Chiến, đem chính mình mà dâng tặng lên.

Thời gian trôi qua nhanh hơn khi yêu nhau, Vương Nhất Bác luôn hy vọng nó có thể chậm lại một chút.

"Hoa cả thành phố?" Tiêu Chiến có chút không thể tin được, nghe Tào Đông nói những lời này vội vàng ngẩng đầu lên.

Tào Đông nhìn Tiêu ca nắm giữ quyền tài chính trước mặt, ngón tay nắm chặt tiếp tục mở miệng nói: "Không chỉ Yến Thành, bên Kì Dương Côn Minh Thành Đô, toàn bộ hoa của bốn thành phố đều bị mua sạch.”

Không thể tưởng tượng nổi, là trình độ mà Tiêu Chiến đều cảm thấy khó có thể tin được. Buổi biểu diễn đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác thật sự bỏ ra một số tiền lớn, nhưng Tiêu Chiến thế nào cũng không nghĩ tới tiểu tử này lại mua được tất cả hoa trong bốn thành phố lớn.

Anh gãi gãi tóc, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra một câu. "Chắc là em ấy muốn cho người hâm mộ một bất ngờ, cũng không muốn để cho tôi biết chuyện này."

Ngẩng đầu, lại nói với Tào Đông: "Như vậy đi, buổi hòa nhạc lần này em ấy dặn dò mọi người làm việc đừng nói cho tôi biết trước, càng không cần lo lắng vấn đề tài chính, toàn bộ đều do công ty hoàn trả.”

Tào Đông chờ mong những lời này đặc biệt lâu, lúc xoay người ở chỗ Tiêu Chiến không nhìn thấy lộ ra nụ cười thắng lợi.

Vương Nhất Bác là một minh tinh có năng lực kinh doanh đặc biệt mạnh, lĩnh vực hắn am hiểu chưa bao giờ chỉ là diễn xuất. Bất kể là ca hát hay nhảy múa đều không cần phải nói, buổi hòa nhạc tám năm ra mắt này tất cả người hâm mộ đều chờ đợi rất lâu.

Nếu nó không được ấn định vào ngày 4 tháng 10 thì không thể tốt hơn, buổi hòa nhạc này chỉ còn một ngày nữa là đến sinh nhật Tiêu Chiến có thể khiến một bộ phận fan bạn gái cảm giác có chút khác lạ.

Mùa thu đến rất nhanh, trong khoảng thời gian bảy giờ tối, địa điểm hòa nhạc đã đầy người. Trên màn ảnh rộng đã bắt đầu chiếu phim tài liệu, chủ yếu là Vlog và ghi chép cuộc sống của Vương Nhất Bác.

Sẽ tốt hơn nếu người quay phim không phải là Tiêu Chiến, và sẽ tốt hơn nếu Tiêu Chiến không xuất hiện thường xuyên trên màn ảnh. Tất cả những người đến hiện trường chỉ sợ đều có ảo giác, khả năng họ không phải đang tham gia buổi hòa nhạc của thần tượng nhà mình, mà là hôn lễ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Tám giờ bầu trời sao lấp lánh, ánh đèn tối xuống cũng không biết có ai phát hiện bí mật hay không. Tiêu Chiến mặc quần áo đen toàn thân được Tào Đông cùng một nhóm vệ sĩ dẫn vào buổi biểu diễn, trận chiến như vậy quá lớn, hầu như tất cả ánh mắt trong hiện trường đều tụ tập trên người Tiêu Chiến.

Anh ngồi ở vị trí chính giữa sân khấu đối diện, Vương Nhất Bác tự tay đặt ghế cho người nhà, có chiếc ghế màu xanh lá cây duy nhất trong hiện trường.

Tâm tư nhỏ bé của hắn đặc biệt nhiều, trong vạn hồng chỉ có một chút màu xanh lá cây này, cho dù fan có cắt mạng cũng sẽ biết quan hệ giữa Tiêu Chiến và thần tượng nhà mình. Hiện trường đã không ngừng có thanh âm xì xào, lời tốt lời xấu đều có tất cả, đa số là nói Tiêu Chiến quý báu lại mong manh.

Quý báu cũng được mong manh cũng được, thời khắc ánh đèn sáng lên liền không ai chú ý đến anh nữa. Ánh mắt mọi người đều bị Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện trên sân khấu hấp dẫn, hắn mặc một thân đen ăn ý với Tiêu Chiến, ngay cả hệ thống màn hình sân khấu cũng là màu xanh đậm kết hợp chặt chẽ với chỗ ngồi của Tiêu Chiến.

Tuy nhiên, không ai để ý đến chuyện này, có lẽ các nàng fan hâm mộ Vương Nhất Bác tám năm cũng chưa từng thấy thần tượng nhà mình ra sức biểu diễn như vậy. Đây rõ ràng mới là bài hát đầu tiên trên sân khấu nóng bỏng, toàn bộ sân khấu đã bị bọt nước bắn tung tóe đánh cho rực rỡ.

Điều này hẳn là phải dùng khổng tước xòe đuôi mới có thể hình dung, trong ánh mắt Vương Nhất Bác trên màn ảnh rộng đều lộ ra vẻ đường hoàng, hắn từ đầu đến cuối đều phối hợp biểu diễn chưa từng có nụ cười, ở giây phút cuối cùng nhìn về phía ống kính trước mặt.

Cũng chỉ một giây sau, cả khán giả chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác liếc qua một bên. Nụ cười không nhìn thấy trong năm phút đồng hồ  cứ như vậy mà xuất hiện, trực tiếp rơi  trên người Tiêu Chiến.

Hắn thậm chí nhịn không được cười ra tiếng, toàn bộ mạch trong người đều  tiếp nhận được nụ cười của Vương Nhất Bác, đó là niềm vui mà các nàng chưa từng thấy qua, tất cả đều cho một mình Tiêu Chiến.

Chỉ vài giây sau tầm mắt cũng sắp đảo hướng, trong nháy mắt nụ cười rời khỏi Tiêu Chiến thiếu đi vài phần hương vị. Tiếng thét chói tai tại hiện trường bởi vì Vương Nhất Bác lơ đãng nhướn mày càng thêm điên cuồng, hắn vén mái tóc ướt đẫm, chiếc áo sơ mi đen trên người lộ ra đường nét cơ bụng xinh đẹp.

Tại hiện trường có fan kích động không nhịn được mà lớn tiếng gọi hắn bằng các loại biệt danh, thậm chí còn không nhịn được lớn tiếng gọi Vương Nhất Bác trên sân khấu là "con trai", rõ ràng đến mức Tiêu Chiến cũng nhịn không được mở to hai mắt quay đầu nhìn lá gan của ai lớn như vậy.

"Hôm nay có người nhà ở đây, các bạn cho tôi chút mặt mũi nhé." Tiếng thét chói tai đâm thủng chân trời, ánh mắt Tiêu Chiến trừng càng lớn. Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vương Nhất  Bác, phải biết rằng lúc diễn tập cũng không có một vở kịch hay như vậy.

Đại  minh tinh trong ống kính vẫn mỉm cười với người yêu của mình, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu. Người hâm mộ ngồi xa hẳn là không biết tình yêu ẩn giấu trong liveshow, nhưng fan ngồi bên cạnh Tiêu Chiến lại thấy rõ ràng.

Người  con trai xinh đẹp đã bên cạnh thần tượng nhà mình tám năm, anh cũng đang cười nhìn về phía Vương Nhất Bác, răng thỏ tinh xảo đến mức khiến người ta không tìm ra điểm xấu. Mà trên ngón áp út tay trái của Tiêu Chiến cũng có chiếc nhẫn giống hệt ngón áp út của Vương Nhất Bác trên màn ảnh.

"Cũng không được gọi lung tung là chồng, tôi sợ anh ấy sẽ mất hứng, còn chưa tới bốn tiếng đồng hồ nữa chính là sinh nhật người yêu tôi, đến lúc đó anh ấy không để ý tới tôi, tôi sẽ rất buồn." Vương Nhất Bác không ngại chuyện lớn đến mức tiếp tục nói, còn chưa đợi fan dưới đài hét lên xong đã bắt đầu chương trình tiếp theo.

Trước khi đến buổi hòa nhạc chưa từng có ai nói với các nàng rằng buổi hòa nhạc này kéo dài lâu như vậy, rõ ràng thời gian chính thức đưa ra là lúc mười giờ đêm đã kết thúc, nhưng thời gian bây giờ đã vượt quá mười một giờ rưỡi đêm.

Nhưng không ai muốn chấm dứt, giàn giáo nâng  lên vị thần minh trong lòng các nàng. Người đã hát cả đêm đã nhảy rất nhiều năm thay bộ âu phục chính thức duy nhất tối nay. Trên nó được tô điểm, trông giống như một ngôi sao trong bóng tối.

Đây là một bài trữ tình, dùng cổ họng khàn khàn của Vương Nhất Bác ngân nga ra một  tư vị khác. Lần đầu tiên hắn chơi piano trước mặt tất cả mọi người, ngón tay của hắn vuốt ve các phím đàn đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất của đêm nay.

Không ai biết lai lịch của bài hát, chỉ có Tiêu Chiến mới biết nó ở đâu. Đó là lời bài hát mà họ đã viết trong năm xuất đạo đầu tiên của Vương Nhất Bác, mang theo hơi thở thanh xuân ngây ngô, là Vương Nhất Bác mười bảy tuổi và anh  hai mươi ba tuổi.

Khi đó còn chưa nổi tiếng, bọn họ co lại trên giường, em một lời anh một câu  viết ra bài hát này. Sau đó Vương Nhất Bác một đêm thành danh, mà Tiêu Chiến cũng cho rằng bản nháp lời bài hát năm đó đã biến mất.

Anh không biết nó đã được Vương Nhất Bác cất giữ nhiều năm như vậy, nhưng lời hát đến bên tai lại quen thuộc. Anh còn nhớ rõ lúc 17 tuổi, Vương Nhất Bác và anh nằm trên giường ngân nga đoạn hát này bên tai mình.

......

 

"Sau này em ra album hoặc mở liveshow, nhất định phải nói với mọi người bài hát này là em và Tiêu Chiến cùng nhau viết."

......

Bầu trời rơi xuống mưa hoa, toàn hiện trường nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên mạng đăng tải thông tin hoa của bốn thành phố, ai cũng không ngờ Vương Nhất Bác thật sự sẽ vận chuyển toàn bộ  đến hiện trường.

Đây hẳn là cảnh biểu diễn lớn nhất mà tất cả mọi người từng thấy trong đời, đóa hoa không ngừng nghỉ ngơi liên tục rơi xuống. Các nàng nhịn không được đưa tay đón, cánh hoa phần lớn là hoa hồng đỏ kiều diễm, sau đó là tường vi trắng cùng bầu trời đầy sao vỡ vụn.

......

"Người yêu của tôi thích hoa hồng đỏ nhất, tường vi trắng và bầu trời đầy sao."

......

Nó đi kèm với các bài hát của Vương Nhất Bác, cho đến khi tiếng đàn kết thúc. Dưới sân khấu tối tăm trong nháy mắt Vương Nhất Bác đứng dậy xuất hiện một chùm ánh sáng, nó rơi vào trên người Tiêu Chiến, rõ ràng đến mức có thể thấy rõ cánh hoa và bụi bặm trôi nổi trên không trung.

Người mặc trang phục màu đen cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này mọi người mới phát hiện Vương Nhất Bác chính thức thắt cà vạt trong áo sơ mi. Trong tay hắn không biết từ đâu xuất thêm một bó hoa hồng đỏ, đang phối hợp với hắn cùng cười với Tiêu Chiến.

Mưa hoa đã ngừng, ngay cả hiện trường cũng không biết vì sao lại trở nên yên tĩnh như vậy. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai chùm ánh sáng, ống kính đưa lên người Tiêu Chiến, lúc này các nàng mới phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út người nọ cũng giống như Vương Nhất Bác.

"Bây giờ là 11 giờ 58 phút tối ngày 4 tháng 10, ở đây tôi muốn xin lỗi tất cả mọi người." Hắn nâng hoa hồng lên, cúi chào người hâm mộ, "Tránh mọi người hiểu lầm vẫn là phải giải thích một chút, trận mưa hoa này không phải tặng cho mọi người, thật xin lỗi.”

Hoa hồng một lần nữa được hắn ôm vào trong ngực, nụ cười trên mặt chuyển cho Tiêu Chiến.

"Anh có thích không?" Hắn thay giọng điệu dịu dàng đến nhỏ giọt, lộ ra sự nhu tình với Tiêu Chiến mà ống  kính cũng không thể nào nhìn thẳng.

Mãi đến khi thấy Tiêu Chiến gật đầu, chiếc micro do Tiêu Chiến tự tay thiết kế trong tay Vương Nhất Bác mới lần nữa giơ lên bên miệng. "Em đặt tất cả hoa ở bốn thành phố, hôm nay vận chuyển đến hiện trường mới phát hiện kỳ thật cũng không có nhiều. Đếm kĩ em vẫn cảm thấy không đủ, nó không thể bù đắp cho bảy năm em đã bỏ lỡ anh.”

Hắn muốn nói lại thôi, trong mắt hàm chứa lòng yêu thích và tình yêu. Vương Nhất Bác không nghĩ tới mình đến ngày này cũng sẽ khẩn trương  không thể hô hấp, rõ ràng hai tháng trước hắn còn đang trêu chọc sự dè dặt của Tiêu Chiến.

"Ý của em là em rất muốn tặng hoa cho anh, cho dù là bảy năm bỏ lỡ lúc trước hay quãng đời còn lại. Tiêu Chiến của em thích hoa hồng đỏ nhất, tường vi trắng và bầu trời đầy sao. Em sẽ tặng hoa cho anh vào mùa xuân, mùa hè, mùa thu và mùa đông, em muốn tặng hoa cho anh mỗi ngày.”

Hắn nói thâm tình như vậy, khẩn trương đến mức một lần nữa ôm chặt hoa hồng đỏ trong tay, "Cho đến khi chúng ta già đi, già đến lúc tóc bạc trắng, em vẫn sẽ tặng hoa cho anh mỗi ngày.”

Đời này Vương Nhất Bác đã sớm nhận định cùng với Tiêu Chiến, thật ra căn bản không chỉ có đời này.

"Bây giờ là ngày 5 tháng 10, là sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của anh. Người đời đều nói ba mươi tự lập, mọi người cũng đều nói ba mươi  phải thành gia lập nghiệp..."

Micro rời khỏi môi, hắn vụng về đến mức tai đỏ ửng. Một số người hâm mộ dưới sân khấu đã nhịn không được bắt đầu khóc, tất cả mọi người biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng các nàng chỉ có thể chúc phúc, đây không phải là cách mấy lớp thủy tinh trên mạng, các nàng không có biện pháp không tin tưởng tình yêu của Vương Nhất Bác.

"Ban đầu em muốn cầu hôn anh vào ngày sinh nhật của anh, như vậy mỗi năm vào sinh nhật anh, chúng ta có thể có hai ngày kỷ niệm. Chiến ca của em có thể ăn hai phần bánh ngọt, một phần dâu tây và một phần xoài, em biết anh rất thích.”

"Em cũng có thể đồng thời tặng cho anh hai phần quà, thậm chí em đã nghĩ ra ngày hôm nay năm sau muốn tặng cho anh cái gì. Mặc dù điều này nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng em thực sự đã bắt đầu suy nghĩ từ lâu.”

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự rất ngốc nghếch, hắn mím môi nhìn vào mắt Tiêu Chiến. Đó là đôi mắt ở bên cạnh với hắn mấy nghìn ngày đêm, sớm đã khắc cốt ghi tâm ở trong lòng.

"Trong tay em có một bó hoa cuối cùng trong bốn thành phố, là hoa hồng đỏ yêu thích của anh."

Hắn cắn môi, ngay cả bước chân cũng sắp không nghe theo sai khiến, "Ý của em là anh có muốn chúng ta tạo nên một tổ ấm hay không, em——"

Khẩn trương đến mức tim đập nhanh không đếm xuể, hắn chạy về phía trước vài bước. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên cạnh sân khấu, hắn vươn tay với Tiêu Chiến, trong mắt tràn ngập ước mơ và kỳ vọng về tương lai.

"Em muốn hỏi anh là anh có nguyện ý kết hôn với em hay không, thời hạn là đời đời kiếp kiếp."

Hắn vừa nói ra, bó hoa hồng đã được người yêu của hắn nhận lấy. Tiêu Chiến đứng dậy nắm tay Vương Nhất Bác, hai chùm ánh sáng  giữa sân khấu cuối cùng cũng trùng phùng.

"Anh nguyện ý."

Bọn họ đã sớm nhận định mỗi một đời trong hơn hai ngàn ngày đêm, đây là ước định đời đời kiếp kiếp.

Là tên họ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mãi mãi sẽ luôn xếp chung một chỗ.

END.

 Và thế là hết rùi, mình đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net