Chương 22: Em muốn chuyển đến sống cùng anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Em muốn chuyển đến sống cùng anh không?

Tục ngữ có câu một nhà vui vẻ một nhà sầu, tổ A hoan hoan hỉ hỉ về nhà đón Tết, tình cảnh của tổ B lại bi thảm vạn dặm. Tối 30 Tết, Vương Nhất Bác kết thúc trực ban, vừa chạy vội ra cửa vừa mặc áo khoác, lát nữa còn phải đến cửa hàng tiện lợi gần nhà Tiêu Chiến lấy đồ nấu lẩu đã đặt trước xách về, đêm nay có thể ăn một bữa cơm tất niên thật ngon. Đuôi mắt chợt liếc qua chỗ ngồi của Tạ Tiểu Phong, trông lấy cái đầu vẫn còn đang nhún nhún, hắn đi qua: "Tiểu Phong, còn chưa tan làm sao?"

Tạ Tiểu Phong giống như đang giấu cái gì đó, lại giống như đang thu dọn đồ đạc, vội vàng nói: "Đi ngay đây."

"Ừ." Vương Nhất Bác nhìn sang cái túi đeo lưng của cậu, dặn dò: "Vậy trên đường về nhớ cẩn thận, tuyết rơi rồi."

"Được rồi, anh cũng thế."

Motor của Vương Nhất Bác chạy như bay trong đêm tối, thời điểm về đến nhà Tiêu Chiến cả người đã lạnh như que kem. Tiêu Chiến nhận lấy túi đồ to trên tay hắn, rót cho hắn một ly nước nóng.

"Trời lạnh như vậy còn lái xe? Không phải tuyết rơi rồi sao, nguy hiểm như vậy."

"Lái xe nhanh mà, bữa cơm tất niên đầu tiên của chúng ta cũng không về sớm được một chút."

Tiêu Chiến lần lượt lấy ra mấy món đồ trong túi bóng đen, xem ra đều là đồ ăn mặn có chút khó mua, rau củ đều đã được Tiêu Chiến rửa sạch sẽ cắt gọn đặt trên bàn. Vương Nhất Bác nhìn thời gian, 19:50, hắn mở TV lên, vừa kết thúc một tiết mục Xuân Vãn.

Nồi nước cà chua nóng hổi đang sôi ừng ực, đồ ăn đều được bỏ vào nồi, Vương Nhất Bác cắn đũa ngóng trông.

"Rất đói sao?"

"Vẫn ổn."

"Đừng có tùy tiện lộ ra cặp mắt cún con như thế, làm cho anh rất muốn bắt nạt em."

Thỏ con muốn bắt nạt sói xám.

Vương Nhất Bác khiêu khích nhướn một bên lông mày, giả vờ như ủy khuất hỏi: "Chiến ca muốn bắt nạt em thế nào đây?"

Đôi mắt to dạo quanh một vòng, Tiêu Chiến đưa tay nắm lấy má sữa của Vương Nhất Bác kéo ra, đối phương kêu lên bảo anh buông tay, Tiêu Chiến hỏi: "Bắt nạt được em chưa?"

Vương Nhất Bác càng ủy khuất, phồng má nói: "Bắt nạt rồi, làm gì có ai làm ca ca như anh?"

"Tại em nhiều lời ý."

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, anh không tránh Vương Nhất Bác, trực tiếp kết nối với đầu dây bên kia, "Cha?"

Đầu bên kia truyền đến vài tiếng ho khan, là giọng của Tiêu Viễn Trình, "Chiến Chiến à, năm nay đón Tết ở đâu vậy?"

"Còn có thể ở đâu nữa, ở nhà ạ."

"Ngày mai đến ăn cơm với cha không? Cha bảo con về ở con cũng không nguyện ý."

Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, đáp ứng nói: "Vậy trưa mai con về ăn cơm, vừa đúng lúc có chuyện muốn nói với cha."

"Được được, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Vương Nhất Bác gắp thịt bò cho Tiêu Chiến, hỏi: "Ngày mai Chiến ca về là muốn nói chuyện của hai chúng ta sao?"

"Đội trưởng Vương được quá nha, không chỉ biết suy luận mà còn nhìn thấu được lòng người."

Anh thấy vẻ mặt cậu thanh niên này có chút lo lắng, trấn an nói: "Yên tâm đi, cha sẽ không nói gì đâu."

"Ừ."

Kì thật là Vương Nhất Bác đang lo lắng về phần ba mẹ mình, không biết bọn họ có thể đột ngột tiếp nhận một nàng dâu là nam hay không?

Ăn xong Vương Nhất Bác ôm nhiệm vụ thu thập tàn cuộc vào người mình, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không để một mình hắn làm, ở nhà ăn lẩu chính là như vậy, lúc ăn thì vui vẻ cạn ly, lúc thu dọn thì mọi thứ đều đã đầy dầu mỡ rồi. Nếu như chỉ có một người tự mình làm, Tiêu Chiến sẽ không ăn bữa ăn tốn thời gian thế này ở nhà, lúc ăn đã thỏa mãn rồi, ăn xong lại không muốn động vào việc gì, cứ như một người chè chén say sưa ấy, cảm giác mất mát khi tan cuộc thường sẽ được phóng đại, mà có người làm cùng thì thật tốt.

"Em muốn chuyển tới đây không?"

Cái đĩa trên tay Vương Nhất Bác rơi xuống bồn phát ra âm thanh chói tai, Tiêu Chiến hoảng hốt nói: "Ây da, em đừng đập nát đĩa nhà anh, thôi em đừng ở..."

Chưa nói xong đã bị một cái ôm chặt cắt lời, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ nên mới tìm lí do thoái thác, lỗ tai phiếm hồng của anh đã bán đứng anh rồi.

"Em muốn, tối nay em trở về thu dọn đồ đạc luôn."

"Cũng không cần vội như vậy..."

"Nhưng mà..."

"Em đừng có dùng ánh mắt đó nhìn anh... Ý của anh là, đêm nay em cứ ngủ ở đây trước, mặc quần áo của anh, nếu như em không đồng ý thì..."

"Em đồng ý!"

Ba chữ vang lên giống như lời tuyên thệ trong hôn lễ, khí thế hào hùng như đang hứa hẹn điều gì đó."

Gian phòng được thêm hơi ấm, mặc dù thành phố Bắc Tiêu cách Bắc Kinh cũng không xa, nhưng nơi này không có hệ thống sưởi trung tâm, điều hòa không khí là đồ dùng thiết yếu vào mùa đông, bởi vậy điều hòa không khí trong phòng khách và phòng ngủ của Tiêu Chiến đều phàn nàn phát ra tiếng.

Tắm rửa mặc đồ ngủ xong Vương Nhất Bác trùm khăn lông phòng tắm lên đầu, Tiêu Chiến đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, anh đang ở tầng 18, Vương Nhất Bác không biết một người mắt cận như anh thì có thể thấy gì ở dưới lầu trong đêm khuya thế này, tò mò đi qua nói, "A, tuyết rơi lớn quá."

Bên trong bồn hoa bắt đầu có tuyết đọng, lá cây khô héo bị màu trắng bao trùm, có chút không chịu nổi bị đè thấp xuống. Trên cửa sổ phủ một tầng hơi nước, Tiêu Chiến dùng tay mình lau đi, lại tiếp tục nhìn chằm chằm xuống dưới lầu.

"Đang nghĩ gì thế?"

"Lúc còn nhỏ anh thường xuyên chạy chân trần trên đống tuyết."

Nói đến đây Vương Nhất Bác lập tức cúi đầu xuống kiểm tra, dép lê đã yên ổn nằm dưới chân Tiêu Chiến, "Em còn tưởng rằng anh lại muốn trải nghiệm tuổi thơ."

"Còn không phải tại em không cho anh trải nghiệm à."

"Đương nhiên không thể, chân sưng phù lên như củ cải để cho em ăn với cơm à?"

Tiêu Chiến không thể không đánh hắn một cái, Vương Nhất Bác dùng khăn bông lau tóc, lại nói: "Hay là em lắp hệ thống sưởi cho sàn nhà cho anh? Như thế thì có thể đi tất giẫm lên sàn nhà rồi."

"Không muốn, tiêu tiền vào đó làm gì?" Kì thật anh rất hưởng thụ cảm giác được người khác nhắc nhở, lúc còn nhỏ chẳng ai quản anh cả, bỗng nhiên có một Vương Nhất Bác xuất hiện như mẹ già vậy, thế nhưng ít ra Tiêu Chiến cũng cảm nhận được cảm giác bản thân được yêu thương.

Vương Nhất Bác cười cười, mái tóc ngắn của hắn được hơi ấm phả vào chưa đầy một lát đã khô, Tiêu Chiến đưa tay sờ lên đầu hắn, vừa nghịch nghịch phần tóc mai hơi đâm vào tay. Đôi mắt thuận tiện nhìn sống mũi cao thẳng của Vương Nhất Bác, thái dương có một vết thương vẫn còn giữ lại chút vảy, Tiêu Chiến thổi thổi lên nơi đó, khiến người trước mặt cười không thấy mắt đâu: "Đã không còn đau nữa rồi."

"Nơi này cũng là vì anh mà bị thương, cũng may mà không bị thương ở mắt."

Tiêu Chiến muốn nói sau này không được bị thương nữa, nhưng lại nghĩ khó tránh khỏi gặp phải những tình huống đột ngột, nếu như mình hạn chế hành động của Vương Nhất Bác, đối phương sẽ lo anh sẽ hạn chế hành động của mình, vậy thì sẽ như sói bị nhốt vào lồng, mất đi lãnh địa và bầy loại, anh hóa lời muốn nói thành một nụ hôn, đặt trên lông mày Vương nhất Bác.

Lúc ngủ hai người ít nhiều cũng có chút không quen, Tiêu Chiến hỏi: "Em quen ngủ phải bật đèn không? Anh bật đèn là không ngủ nổi."

"À, không cần đâu, dựa theo thói quen của anh là được rồi."

Vương Nhất Bác khi còn nhỏ bởi vì sợ ma nên luôn bật đèn ngủ, sau khi làm cảnh sát liền ép buộc mình phải thích ứng với bóng tối, huống chi hiện tại đang có Tiêu Chiến nằm bên cạnh, cái gì cũng không sợ nữa.

Sau khi tắt đèn lớn, bốn phía đều rơi vào tĩnh lặng, đều nói rằng tuyết sẽ làm giảm tạp âm, Vương Nhất Bác hiểu rất rõ, nếu không thì vì sao có thể yên lặng đến mức nghe thấy nhịp tim của mình? Tiêu Chiến ở trong chăn trở mình, từ nằm thẳng đổi thành đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, không phải là không muốn đối mặt với hắn, chỉ là không biết phải đối mặt thế nào. Tiêu Chiến cảm thấy bọn hắn đang ở trong giai đoạn nếu không chú ý sẽ rất dễ cãi nhau, giống như củi lửa bị rải đầy xăng, chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ cháy rất lớn.

Anh nghe thấy sau lưng có động tĩnh, Vương Nhất Bác xê dịch gần Tiêu Chiến hơn một chút, duỗi tay ra vòng qua eo anh, trán dựa vào gáy Tiêu Chiến, thanh âm trầm thấp quẩn quanh tai anh: "Chiến ca, buồn ngủ rồi à?"

"Có một chút."

"Chiến ca."

"Ơi?"

"Chiến ca, có thể đừng quay lưng về phía em không?"

Trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, cậu cảnh sát này thời điểm đối mặt với anh thường xuyên dùng có thể không, được không, mấy từ thế này giống như đang hỏi ý kiến của Tiêu Chiến, mang theo sự cẩn trọng từng li từng tí một, lần trước hắn nói phóng đại với Thạch Lỗi chuyện làm sao để theo đuổi một cô gái bị anh nghe thấy, sau đó rất rõ ràng hiện lên vẻ lo lắng liệu có phải sẽ bị anh ghét hay không, nói chuyện hay làm việc gì đều bắt đầu cẩn thận hơn.

Tiêu Chiến lại quay lại, vải áo cùng chăn lông ma sát với nhau phát ra âm thanh, âm thanh nghe rất rõ trong căn phòng yên tĩnh này.

Bọn họ ôm lấy nhau ngủ, giống như một đôi yêu nhau đã lâu hoặc vợ chồng, không nói với nhau lời nào, đều ngầm hưởng thụ mùi hương của đối phương. Vương Nhất Bác như một bạn nhỏ ôm chặt anh, đầu vùi trên cổ Tiêu Chiến.

Trưa mùng một đầu năm nay, Tiêu Chiến đã ra khỏi nhà, Vương Nhất Bác úp một bát mì cho mình, hắn dự định xế chiều sẽ về nhà thu dọn quần áo và vật dụng mang tới, mẹ Vương vừa mới gọi điện thoại, đối với việc con trai mình không thể về ăn Tết đã thành thói quen, trong lời nói tràn đầy sự quan tâm đến con trai. Vương Nhất Bác đang nghĩ có nên trực tiếp thẳng thắn nói với mẹ rằng mình đang yêu một người con trai không, nhưng mẹ Vương không hề đề cập đến chủ đề hôn nhân, thế này khiến hắn không biết phải mở miệng thế nào.

Đợi ăn xong bát mì, Tiêu Chiến cũng gọi điện tới, âm thanh truyền đạt qua điện thoại khiến cho giọng anh càng thêm dịu dàng: "Đã ăn chưa?"

"Rồi, ăn mì tôm."

"Sao lại ăn cái này, tối nay về anh làm cho em vài món ăn nhé? Đúng rồi, chiều nay em có bận gì không?"

"Em về nhà dọn ít đồ."

"Vậy 1 giờ chiều tới quán cà phê GSOPKA được không?"

Vương Nhất Bác nhíu lông mày, hắn nghe thấy đầu dây bên Tiêu Chiến có âm thanh huyên náo, có giọng nam cũng có giọng nữ, trong lòng dâng lên chút lo lắng: "Sao thế? Có chuyện gì sao?"

"Đừng lo lắng." Tiêu Chiến nghe ra được bạn nhỏ đang bất an, giải thích nói: "Mùng bảy này Tiêu Mỹ Vân muốn đi Pháp, em ấy, muốn gặp em một lần."

"Em biết rồi."

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, lúc nhận điện thoại hắn còn tưởng rằng Tiêu Viễn Trình phản đối chuyện bọn họ ở bên nhau, có điều Tiêu Mỹ Vân hẹn mình thông qua Tiêu Chiến, vậy tức là cô ấy và toàn bộ người của Tiêu gia đều đã biết, Vương Nhất Bác cười vui vẻ như trút được gánh nặng trong lòng, xem ra Tiêu gia cũng không phản đối.

Đang là ngày đầu năm mới nên quá cà phê hết sức yên tĩnh, Vương Nhất Bác đến trước giờ hẹn 5 phút nhưng vẫn không sớm hơn anh em Tiêu Chiến. Hắn đỗ xe, giẫm lên tuyết tan trên đường cái, tóe lên một vũng nước, vừa vào cửa Tiêu Chiến liền vẫy tay, hắn cười ngồi xuống.

"Gọi latte và bánh kếp nướng cho em rồi, ăn một chút đi."

"Cảm ơn."

Vương Nhất Bác cầm một miếng bánh kếp cắn một miếng, mùi sữa ngậy của bánh kếp còn bốc hơi nóng, tan ra trong miệng, Tiêu Chiến đã căn chuẩn thời gian đến giờ trà chiều phải xong việc. Anh cứ nhìn chằm chằm hắn nhưng lại bị hắn phớt lờ, cuối cùng bị nhìn chằm chằm lâu đến tê cả da đầu, Vương Nhất Bác hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Em muốn đi đến Pháp học thiết kế thời trang, mùng bảy sẽ đi."

"Ừ, Tiêu Chiến nói rồi."

"Em... Trưa nay anh ấy nói chuyện của hai người, ngay trước mặt cả nhà em."

Hắn đã sớm đoán được, chỉ là được kể lại từ trong miệng của người Tiêu gia lại có cảm giác khác, hắn ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mình, Tiêu Chiến cười ôn nhu động lòng người, trong mắt tràn đầy dũng khí. Hết thảy đều không nói lời nào.

Nhìn thấy bọn hắn giống đang coi như không có người ngoài thế này, còn có ánh mắt nhu tình chưa từng nhìn mình của Vương Nhất Bác, Tiêu Mỹ Vân nghiêng mặt rời ánh mắt đi, cô nói tiếp: "Gọi anh ra cũng là để chúc phúc cho hai anh, thật đấy, em ở nước Pháp sẽ sống thật tốt, hi vọng có một ngày hai anh có thể mặc bộ lễ phục do em tự tay thiết kế."

Đối với lời nói của Tiêu Mỹ Vân, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều có chút kinh ngạc, đến mức hai người bọn họ không biết nói gì tiếp.

"Thật mà, em thật tâm đấy."

Cô cứ nghĩ là bọn hắn không tin, Tiêu Mỹ Vân quay mặt lên, bên trong ánh mắt kiên định cũng bao hàm cả lời chúc phúc.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến cười cảm kích, "Cũng chúc em mọi chuyện đều thuận lợi, sớm ngày đạt được thành tích mà em mong muốn."

Tiêu Mỹ Vân hơi gẩy sợi tóc, cười vô tư: "Cảm ơn anh trai."

"Chúc em lên đường bình an."

"Cảm ơn Nhất Bác."

Cho đến hôm nay Tiêu Mỹ Vân vẫn không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, mặc dù đã sớm biết bên trong đôi mắt kia sớm đã chẳng có hình bóng của mình, nhưng để tiếp nhận rằng trong mắt hắn rõ ràng có bóng hình của Tiêu Chiến, cô vẫn cần chút thời gian.

Cửa quán cà phê bị đẩy ra phát ra tiếng leng keng, Vương Nhất Bác giữ cửa giúp hai người, Tiêu Chiến đang cúi đầu chỉnh lại khăn quàng cổ của mình không để ý cứ đâm đầu đi thẳng, người kia cũng đang xem điện thoại không nhìn đường, hai người va vào nhau, điện thoại người kia cũng rơi xuống.

"Này! Cậu bị làm sao vậy hả, đi đường không có mắt à? Kính cường lực của tôi bị vỡ rồi!"

Người đàn ông nhặt điện thoại lên kiểm tra một lượt rồi nắm chặt cổ áo Tiêu Chiến không chịu buông, Vương Nhất Bác nheo mắt lại kéo tay người kia ra, hắn trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ai không nhìn đường? Nơi này có camera, hay là chúng ta xem là ai đi đường không có mắt mà cứ dán mặt vào điện thoại?"

"Cái gì chứ, nhiều người không cãi nổi đâu?"

"Bây giờ không phải vấn đề nhiều người hay không, cậu muốn báo cảnh sát cũng được, vào cửa hàng xem camera sau đó quyết định là trách nhiệm của ai."

Thanh niên kia nghe đến báo cảnh sát liền có chút hoảng, hắn ta cúi đầu kiểm tra một hồi, nói: "Bỏ đi, chỉ là hỏng cường lực thôi, lần sau đi đường để ý chút đi!"

Thời điểm thanh niên kia hùng hùng hổ hổ rời đi, Vương Nhất Bác còn muốn đuổi theo cãi lý tiếp lại bị Tiêu Chiến kéo tay lại nói: "Bỏ đi Nhất Bác, anh cũng có trách nhiệm, cậu ta đã không tính toán nữa thì đi thôi."

Sư tử đang xù lông được dỗ vài câu liền bình tĩnh lại, hắn hừ lạnh một tiếng: "Coi như hắn ta may mắn, em đi lấy xe, anh đợi em một chút."

Vương Nhất Bác vừa đi khỏi, Tiêu Mỹ Vân liền dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tiêu Chiến, anh sờ sờ mặt hỏi: "Trên mặt anh có cái gì sao?"

"Không có." Tiêu Mỹ Vân khẽ cười một tiếng: "Anh, anh có biết vì sao em với anh ấy lại chia tay không?" Hắn chưa từng nói qua.

"Có một lần em hỏi anh ấy, nếu như em và người khác xảy ra tranh chấp, mặc kệ là ai có lý, anh có đứng về phía em không."

Nhịp tim của Tiêu Chiến không khống chế được đập nhanh hơn, Tiêu Mỹ Vân dừng lại nói tiếp: "Anh ấy nói "Anh là cảnh sát, giúp lý không giúp thân (*)", chỉ bởi vì câu nói này mà em với anh ấy chiến tranh lạnh rất lâu, cuối cùng anh ấy đề nghị chia tay, bây giờ nghĩ lại rốt cuộc em cũng hiểu, anh, em thật lòng chúc phúc cho anh, sau khi anh thoát khỏi tên cặn bã như Phan Dịch Thần, anh nhất định sẽ được hạnh phúc."

(*): theo lẽ phải, không để tình cảm cá nhân chi phối.

"Anh em chúng ta không biết nên coi là cái duyên phận gì đây, em cũng thế, sẽ gặp được người tốt hơn."

"Hy vọng được như lời của anh."

Hai anh em nhìn nhau cười một tiếng, động cơ xe motor của Vương Nhất Bác vang lên dừng trước mặt hai người, Tiêu Chiến nhận lấy mũ bảo hiểm tự nhiên ngồi xuống ghế sau xe, Tiêu Mỹ Vân vẫy vẫy tay với bọn hắn, cười nói tạm biệt.

"Tạm biệt."

Nhà Vương Nhất Bác cũng rất sạch sẽ, điểm này khiến Tiêu Chiến rất mừng, anh sờ tay lên màn hình TV, không có nhiều bụi, khích lệ nói: "Nhìn không ra em cũng là người thường xuyên làm việc nhà đấy? Không giống với tưởng tượng của anh."

Người kia đang bận rộn thu dọn quần áo nói: "Em trong tưởng tượng của anh là thế nào? Hết ăn lại nằm, trong nhà một đống tất thối?"

"Tám, chín phần là như thế."

"Thế mà anh vẫn có thể thích em sao? Hai ngày em lại dọn một lần, trừ khi công việc quá bận rộn."

"Vậy sau này việc trong nhà sẽ giao cho em."

Tay đang thu quần áo bỗng dừng lại, từ "trong nhà" mà Tiêu Chiến nói xuyên thẳng vào tim Vương Nhất Bác, hắn "ừ" một tiếng, lại bổ sung: "Được thôi, giao hết cho em, ngoại trừ nấu cơm."

"Bình thường em ăn cái gì đó?"

"Sủi cảo đông lạnh, mì tôm với thức ăn ngoài."

"Như thế làm sao có dinh dưỡng?"

"Không phải em vẫn cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn đồng thời tỏa ra mị lực sao?"

Tiêu Chiến biết mình không ba hoa được bằng hắn, bật cười lắc đầu, anh thả lỏng ngồi trên ghế sofa, đây là một căn phòng đơn giản đặt rất nhiều đồ vật, ngoại trừ giấy khen thưởng còn có một ít đồ chơi lego, kệ TV có một con Snoopy nhồi bông rất lớn.

Vương Nhất Bác giống như nghĩ đến gì đó bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi "Ngày mai triển lãm tranh mấy giờ bắt đầu?"

Người chủ động hẹn dường như quên mất chuyện này, anh khẽ há miệng, lộ ra hai cái răng thỏ trắng như tuyết, "A...", Tiêu Chiến lấy điện thoại ra tìm cái gì đó, "Anh quên mua vé vào cửa rồi."

"Anh hẹn em mà còn quên, anh có trái tim không a?"

"Thì... Quên mất rồi, bởi vì anh vốn cũng không phải rất muốn đi."

Vương Nhất Bác thả quần áo xuống, cùng anh ngồi trên ghế sofa, tò mò hỏi: "Nếu không muốn đi thì không đi nữa là được, có vẻ giống như có người dùng dao ép anh phải đi?"

"Em không hiểu đâu." Tiêu Chiến thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Người tổ chức là bạn thời đại học của anh, tên là Hứa Dã Tùng, Hứa gia từ đời ông nội đến đời cậu ta đều là họa sĩ, thường xuyên tổ chức triển lãm tranh trong các tòa thành thị, cha anh với cha cậu ta trước đây cũng là bạn thân, Hứa Dã Tùng đã tổ chức ở Bắc Tiêu rất nhiều lần, trước đó anh đều từ chối, cha anh nói tốt xấu gì cũng nên cho người ta chút mặt mũi." Anh dừng lại, mắt chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác, "Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Vương Nhất Bác cũng mơ hồ đoán được, hắn thay Tiêu Chiến nói: "Anh ta theo đuổi anh?"

"Đúng a... Một mực không nói với em chính là vì sợ em sẽ giận anh."

Nếu như bởi vì có người theo đuổi Tiêu Chiến mà nổi giận, vậy Vương Nhất Bác cũng cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, nhưng nói là không để ý đến chuyện ấy thì là nói dối. Nghĩ một lúc lâu, Vương Nhất Bác nắm bả vai Tiêu Chiến nói: "Sẽ không đâu, anh để cho em đi cùng anh, em rất vui mà. Anh ta đã không theo đuổi anh được nữa rồi, làm sao mà lấy anh được khỏi em."

"Em tự tin thật đấy."

"Đó là đương nhiên." Vương Nhất Bác kiêu ngạo vênh mặt lên, tóc bù xù cọ bên cổ Tiêu Chiến, khiến người bên cạnh không kịp né tránh.

"Không cho anh tránh!"

Đột nhiên có ý nghĩ muốn cưỡng chế vượt qua giới hạn, Vương Nhất Bác nắm cổ tay Tiêu Chiến, lúc hắn không cười trông sẽ rất nghiêm túc, đôi mắt có chút khiến người ta sợ hãi, tính chiếm hữu trời sinh của sư tử có cảm giác đã biến thành sói đầu đàn. Yết hầu Tiêu Chiến chuyển động, bắt đầu đồng cảm với những phạm nhân bị hắn thẩm vấn, nhỏ giọng hỏi: "Muốn thế nào đây?"

Bởi vì có chút sợ hãi nên âm cuối hơi cao lên, cảm giác nũng nịu dày đặc khiến cho sói con xao động thích thú. Vương Nhất Bác bỗng cúi đầu hôn Tiêu Chiến, liên tục ngậm lấy cắn cánh môi mềm mại. Tiêu Chiến say sưa hôn trả lại, khi đầu lưỡi của đối phương luồn vào khoang miệng mình mới phát ra một tiếng rên rỉ.

Thời điểm Tiêu Chiến phối hợp cong eo lên, điện thoại di động của Vương Nhất Bác lại reo lên, động tác hung hãn của hắn dừng lại, tìm điện thoại di động của mình, trong lòng thầm niệm tuyệt đối đừng là vụ án, đến khi trông thấy trên màn hình biểu thị mẹ gọi đến mới thả lỏng người.

"Alo, mẹ à? Muộn như vậy rồi có chuyện gì sao?"

Bên kia có tiếng la hét vô cùng ầm ĩ, một giọng nữ đang nổi giận đùng đùng nói: "Vương Nhất Bác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net