[30]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[30]



Tiêu Chiến cuống cuồng chớp mắt mấy cái liền, không dám nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vẫn đỡ sau đầu anh, nhìn anh đầy chăm chú.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, "Mới mẻ hơn của nhà là rõ."

Vương Nhất Bác không động đậy, tay cũng chẳng hề nới lỏng chút nào.

"Anh tưởng chân em dở què là em không dám làm gì anh đúng không? Hử?"

Hắn vừa nói vừa kéo Tiêu Chiến lại gần mình hơn trong vô thức.

Vương Nhất Bác vẫn ngắm nhìn Tiêu Chiến, hắn rất thích ngắm anh, tiếc là ngày trước chẳng nhận ra sớm hơn, khi ấy người còn ở cạnh bên lại không nhìn nhiều thêm chút nữa. Giờ thì hắn hối hận rồi, hắn chỉ ước sao được ngắm anh mỗi ngày, để anh luôn nằm trong tầm mắt, để đừng bỏ lỡ một giây một phút nào.

"Sao nào, em cũng muốn chơi trò chơi đấy với anh à?" Tiêu Chiến mỉm cười.

"Trò gì?" Vương Nhất Bác ngẩn ra.

"Ví dụ như," Tiêu Chiến rút lấy một tờ giấy ăn, "Chơi tiếp sức bằng miệng, truyền cho người bên cạnh?"

Lông mày Vương Nhất Bác nhíu chặt vào nhau ngay tức khắc, "Anh học mấy thứ vớ vẩn này ở đâu đấy?"

"Em trai ở bên ngoài chịu chơi trò này với anh cơ." Tiêu Chiến nở nụ cười như thể tận hưởng điều ấy lắm.

Vương Nhất Bác xụ mặt ra.

"Anh hay làm thế với bọn họ lắm à?"

"Không đến nỗi, không hẳn là hay làm, chẳng qua nếu có ai rủ trước thì cũng sẽ chơi cùng thôi, cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu, chưa đến nỗi quá lố, sao thế, đã đi bar rồi mà có để ý mấy vụ này à?"

"Hừ!" Heo con vỗ cái bốp xuống sofa.

Nói chuyện một hồi, hai người đã không còn ngồi trong tư thế ban nãy nữa rồi.

Thấy Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn trở lại, Tiêu Chiến cũng thôi không trốn tránh mà ngồi khoanh chân cạnh hắn.

"Vậy ra đây là thằng trong nhà vệ sinh lần trước đấy à?" Vương Nhất Bác vẫn còn có ấn tượng về người này.

"Đúng thế, em cũng gặp rồi đó, dáng dấp hơi bị được, anh cũng khá thích mùi nước hoa cậu ấy xịt trong mỗi buổi hẹn, tiếc là người như thế hẳn đã qua lại với nhiều đàn ông rồi, anh không thích kiểu đấy, anh thích mấy em trai non nớt chưa trải sự đời cơ, cậu này biết rõ phải cư xử với anh ra sao, quá mức điêu luyện, quá mức dễ dàng, mà thế lại làm anh mất hứng, nhàm chán quá."

Vương Nhất Bác nhìn góc nghiêng của Tiêu Chiến, trong một khoảnh khắc thoáng qua, hắn bất chợt cảm thấy rất đỗi xa lạ.

"Thế anh với cậu ta, đã phát triển đến bước nào rồi?"

Chẳng hiểu sao, Tiêu Chiến có cảm giác giọng Vương Nhất Bác lúc hỏi anh câu này đã khác hẳn so với trước.

"Em đoán xem?" Tiêu Chiến không trả lời thẳng vào câu hỏi.

"Cũng giống người đàn ông đưa anh về nhà ư? Cũng có thể ôm anh, ghì chặt anh, còn được hôn anh?"

Tiêu Chiến bật cười, "Sao vậy được, mà anh đó còn chẳng phải là thật..."

Tiêu Chiến nói được nửa câu thì bỗng nhiên im bặt, quay qua nhìn Vương Nhất Bác, người kia đang nở nụ cười xấu xa đầy đắc chí.

"Y như rằng, em biết ngay anh bạn trai đó là giả mà."

"Vớ vẩn." Sắc mặt Tiêu Chiến thay đổi liên xoành xoạch.

"Em nói vớ vẩn? Thế tức là anh giấu bạn trai mình để đi bar đong đưa với trai trẻ chứ gì?"

Thấy Tiêu Chiến không có phản ứng gì, Vương Nhất Bác lại nói tiếp.

"Hay là á, bây giờ anh lại đang bảo với bạn trai là mình đi công tác rồi lén chạy đến ở chỗ em? Tiêu Chiến, anh tệ lắm nhé, thế này về sau mọi người đều sẽ tưởng hai ta có gì mờ ám, sẽ đồn rằng em cố tình làm như thế."

"Im mồm."

Đã đến nước này rồi, thực ra anh cũng chẳng còn gì để biện bạch thêm nữa.

Vương Nhất Bác quá rõ rằng Tiêu Chiến không phải kiểu người ưa bắt cá nhiều tay, ngày ấy hắn đối xử với anh như thế mà anh còn chẳng léng phéng gì bên ngoài, chẳng qua lần này hắn mới lôi ra nói thẳng toẹt trước mặt anh thôi.

Phản ứng của Tiêu Chiến càng củng cố nhận định của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn còn thích hắn.

Chỉ là bây giờ anh chưa chịu thừa nhận.

"Em biết lỗi thật rồi, thật đấy." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"Biết lỗi là tốt rồi, đừng làm tổn thương thêm ai khác nữa." Lúc này Tiêu Chiến lại bắt đầu quay ra tập trung xem tivi.

"Em nghĩ anh có thể cho em thêm một cơ hội, chỉ một lần nữa thôi, em có thể chứng minh cho anh thấy, chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết."

"Đấy là em nghĩ thế thôi nhỉ? Anh thì không. Anh nghĩ mình nên buông nhau ra thì hơn, hai chúng ta bên nhau là dằn vặt lẫn nhau, chẳng ai lại muốn gắn bó cả đời với một người chỉ đem lại sự dằn vặt cho mình cả, đuối lắm."

"Vậy thì hồi đó, sao phải chịu đựng lâu thế, sao suốt mấy tháng đầu anh vẫn không bỏ đi? Mà dường như cũng chẳng thấy anh nổi giận bao giờ." Vương Nhất Bác quả thực rất thắc mắc về vấn đề này, dù có thích mấy đi chăng nữa thì cũng đâu đến nỗi nghe hắn răm rắp, lại còn nuốt giận vào trong như thế.

"Bởi vì hồi đó," Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác, "Hồi đó thực lòng rất thích em, còn mơ tưởng rằng nỗ lực của mình đủ khiến ai đó cảm động, cuối cùng vẫn chỉ lay động được mỗi mình mình."

Dứt lời, Tiêu Chiến còn nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Tại em không nhận ra sớm hơn." Vương Nhất Bác lắc đầu.

Tiêu Chiến thở dài, "Đang yên đang lành, sao anh lại phải ngồi nói với em mấy chuyện này làm gì cơ chứ, lãng phí thời gian."

Anh đứng dậy định rời đi thì bị Vương Nhất Bác kéo giật lại, ngã ngồi đúng vào giữa lòng hắn.

Tiêu Chiến cứng đờ cả người.

"Đến cũng đến rồi, thôi thì cứ lãng phí thời gian ở chỗ em đi, lãng phí cả đời luôn càng tốt."

Tiêu Chiến lặng thinh.

"Hửm? Anh không nói gì là em coi như thừa nhận đấy nhé?"

Tiêu Chiến vừa cười vừa gạt tay Vương Nhất Bác ra khỏi người mình, "Thôi, anh đói rồi, anh đi kiếm cái gì ăn đã."

Bộ phim truyền hình vẫn đang chiếu trong phòng khách, Tiêu Chiến đứng bổ hoa quả một mình dưới bếp.

Ngày trước, cảnh tượng tương tự như thế này đã từng lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng chưa một lần nào anh cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.




Hôm sau, Tiêu Chiến tan làm về đến nhà thấy Vương Nhất Bác cứ lén la lén lút, chẳng biết đang mưu tính điều gì, anh cảm giác được có chuyện nhưng lại không muốn chủ động hỏi, định chờ cho Vương Nhất Bác tự nói.

Vương Nhất Bác ăn cơm rất ngoan, còn bật sẵn chương trình <Thiên Thiên Hướng Thượng> mà Tiêu Chiến thích xem, Tiêu Chiến cực kì thích cậu MC bé nhất trong đó, à, ý là người nhỏ tuổi nhất, anh bảo cậu em đó trông giống heo con, rất dễ thương, đúng kiểu ngây thơ dễ bị lừa.

Tuy Vương Nhất Bác không hiểu lắm, nhưng nghe anh nói như thế, hắn càng xem lại càng cảm thấy giống heo thật.

"Nóng ghê á." Bát cơm của Vương Nhất Bác đã vơi gần hết.

"Nóng quá thì em cởi bớt áo ra, em nói với anh thì anh cũng có làm em mát hơn được đâu, đang lúc thay đổi thời tiết thế này, em còn muốn bị cảm nữa hay gì?" Tiêu Chiến đáp lại Vương Nhất Bác bằng một cái đảo mắt.

"Đã hai ngày rồi em chưa được tắm." Vương Nhất Bác lúng búng đầy mồm.

"Hai ngày thì đã sao? Bây giờ là tình huống đặc thù, không động bừa được, em ở nhà suốt cũng có đổ mồ hôi đâu, em còn muốn gì nữa?"

"Em muốn đi tắm."

"Ờ, thế lát em cứ đi tắm đi." Tiêu Chiến đứng dậy thu dọn bát đũa chuẩn bị đem đi rửa.

"Em thọt rồi, em không tự tắm được!" Vương Nhất Bác vội vàng bồi thêm.

Cái anh này, rõ là hiểu rồi mà còn giả vờ chưa hiểu làm người ta sốt hết cả ruột, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được.

"Vậy em đừng tắm nữa, anh có chê em hôi đâu, mà anh cũng chẳng thấy em hôi." Tiêu Chiến ngoảnh lại nhìn hắn.

"Anh mà không tắm giùm em, em ngã trong nhà tắm cho anh coi." Vương Nhất Bác khoanh tay tựa vào lưng ghế, lại bắt đầu tức tối.

Tiêu Chiến bước lại đứng ngay trước mặt hắn, chống hai tay xuống bàn, ngả người về phía trước, từ trên nhìn xuống Vương Nhất Bác.

"Em nhắc lại lần nữa, nếu anh không tắm giúp em, em sẽ làm gì cơ?"

"Em sẽ ngã phát nữa!" Vương Nhất Bác vẫn rất mực hùng hồn.

"Tắm thì tắm." Tiêu Chiến hất cằm, bỏ đi đầy kiêu ngạo.




Vương Nhất Bác vốn định tranh thủ lợi dụng trò khôn vặt này.

Ai ngờ Tiêu Chiến lại thoải mái cởi phăng áo ra, chỉ mặc độc một cái quần ngố vào tắm cho hắn.

Tiêu Chiến để cái ghế vào giữa, "Em ngồi đi."

Vương Nhất Bác chưa kịp hiểu ra anh muốn làm gì, ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống đúng theo chỉ đạo.

Hắn bỗng dưng quên tiệt mất ban đầu mình định làm gì, mà hình như bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó thôi.

"Cởi đi." Tiêu Chiến đứng ngay cạnh đó.

Vương Nhất Bác vô thức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, chậm rì rì lột áo ra, để lộ những múi cơ đẹp mắt.

"Đồ lừa đảo." Tiêu Chiến vừa bỏ quần áo vào sọt đựng đồ bẩn vừa lầm bầm trong miệng.

"Gì cơ?"

"Anh bảo em là đồ lừa đảo, hồi trước còn bảo với anh là em hết múi rồi, bảo là chẳng có gì đáng nhìn đâu."

"Đó là hồi trước."

"Xùy, biết trước là em có cơ bụng thì hồi trước ngày nào anh cũng phải tranh thủ mối quan hệ hợp pháp để ngắm nghía sờ soạng cho đã đời."

Vương Nhất Bác cười xấu xa, "Bây giờ anh cũng có thể ngắm nghía sờ soạng mỗi ngày nè."

"Giờ hết hứng rồi." Tiêu Chiến nở nụ cười chết chóc, "Cởi quần ra."

"Hồi trước anh còn có cả ý đồ đấy với em cơ à?"

Tiêu Chiến không thèm để ý đến hắn.

Ban đầu Vương Nhất Bác còn hơi thấy nhộn nhạo với tâm tư nho nhỏ của Tiêu Chiến, thế mà chẳng hiểu sao, anh cứ tỏ ra thắng thắn vô tư thế kia, hắn lại đâm ra lóng nga lóng ngóng.

Vương Nhất Bác run rẩy cởi quần, Tiêu Chiến còn chẳng buồn nhìn hắn, anh vươn tay cầm lấy vòi hoa sen, bắt đầu phun nước cho Vương Nhất Bác.

"Đứng trước cơ thể khỏe đẹp và trẻ trung của em, anh không có một chút xíu suy nghĩ vượt rào nào sao anh trai?" Vương Nhất Bác ngửa cổ nhìn anh.

Tiêu Chiến vỗ bốp một cái lên bả vai Vương Nhất Bác.

"Có, kết thúc rồi, tắm cho tử tế."

Vương Nhất Bác không thể không cảm thán, Tiêu Chiến ấy à, khỏe phết chứ đùa.

Sau khi đã gội đầu và tắm xong nửa người trên, Tiêu Chiến kéo rèm, đứng gọn sang một bên.

"...Anh không đi ra à?" Vương Nhất Bác do dự.

"Đi ra làm gì? Em kêu anh tắm giùm em còn gì nữa?"

"Nhưng mà bây giờ... bây giờ em phải... em phải cởi quần á." Vương Nhất Bác hơi khó xử, cởi quần thì không khó, cái khó là Tiêu Chiến đang đứng ngay ở bên kia tấm rèm.

"Em cứ việc cởi, anh cũng đâu có nhìn, làm như hồi nhỏ anh chưa thấy bao giờ ấy."

"Xùy, anh không xem là anh thiệt chứ bộ." Vương Nhất Bác bắt đầu cởi quần một cách khó khăn.

"Làm như em đặc sắc lắm không bằng."

"Hừ... Ui úi chà!"

"Sao thế?" Tiêu Chiến hấp tấp kéo rèm cái roẹt.

May mà Vương Nhất Bác đang đứng nghiêng, sau khi Tiêu Chiến kịp thời nhận ra vấn đề, anh vẫn chưa nhìn thấy gì, lại kéo rèm vào như cũ.

"Anh này, vội đến thế cơ à?" Vương Nhất Bác lại bắt đầu cười ngu.

"Lẹ lên! Anh mà không sợ em ngã thì còn lâu mới đứng đây đợi em!"

Vương Nhất Bác tự tắm mất hơi nhiều thời gian, Tiêu Chiến đợi mãi hồi lâu hắn mới lau khô người và mặc quần xong xuôi.

Rèm phòng tắm hé mở, giây phút ấy, hơi nước quyện trong ánh đèn vàng ấm áp đã khắc họa xuất sắc cơ thể mà theo lời Vương Nhất Bác là vừa trẻ trung lại vừa khỏe đẹp.

Tiêu Chiến giơ tay đỡ lấy Vương Nhất Bác, chắc tại ngồi lâu nên hắn đứng không vững lắm.

Vừa mới đứng dậy, Vương Nhất Bác đã loạng choạng ngả nghiêng, ngã dúi vào người Tiêu Chiến khiến anh phải tựa vào cạnh bồn rửa tay, thoáng chốc hai người đã kề sát vào nhau.

Bấy giờ Tiêu Chiến mới thấy hơi luống cuống.

"Anh có biết, bây giờ em đang muốn làm gì không?"

Vương Nhất Bác không chịu nhường bước, hắn cậy mình đau chân bất tiện, cứ đứng sát rạt vào người Tiêu Chiến như thế.

"Làm gì?" Tiêu Chiến không dám nhìn hắn.

Vương Nhất Bác đưa tay lên véo cằm Tiêu Chiến.

"Thiết nghĩ không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được."

Đầu ngón tay miết xuống bờ môi.

"Hay là hôn cái đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net