3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa hè là thứ khiến người ta chán ghét nhất.

Quần áo vĩnh viễn phải sấy khô, trong phòng bất kể có dọn dẹp thế nào cũng sẽ dậy mùi ẩm mốc, sáng thứ bảy Tiêu Chiến ngủ tới mười một giờ rưỡi, chuyển phát nhanh tới nơi anh mới bò dậy mở cửa.

Ship COD, một thùng carton không lớn cũng không nhỏ.

"Ba mươi, đồ trong này nặng quá." Anh shipper mỉm cười đánh mã hàng, lại lấy mã nhận tiền ra, hướng phía Tiêu Chiến.

"Ừm, cảm ơn." Tiêu Chiến trả tiền, tiễn anh shipper, rồi lại nhìn xuống thùng carton để ở lối ra vào, vừa hay kề sát cửa, cảm thấy vướng víu nên liền dùng chân đá đi vào.

Quần áo của anh vẫn còn trong máy giặt, vừa bắt đầu bước sấy khô, anh mới ngủ dậy nên cũng không đói, đánh răng rửa mặt một lát lại ra sofa ngồi, tầm mắt từ chỗ này vừa vặn rơi trúng thùng carton kia.

Điện thoại nhảy lên một dòng tin nhắn Wechat, là của em gái họ, hỏi anh đang làm gì.

Tiêu Chiến lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện qua.

"Anh, ra ngoài không?"

"Làm gì?"

"Không phải em vừa thuê nhà sao, muốn đến ikea dạo một vòng, hôm nay trời đẹp, anh đi với em nha?"

Em họ là con gái của dì anh, tên Bội Bội. Bà ngoại anh chỉ sinh hai người con gái, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, Tiêu Chiến sau khi tốt nghiệp đến thành phố này làm việc, Bội Bội nhỏ hơn anh năm tuổi, học xong cũng sang đây.

Vừa xác định xong công việc, thuê một căn hộ đơn ở ngay trung tâm thành phố, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ, chung quy lại vẫn rất ham chơi, thà rằng tiền thuê đắt, diện tích nhỏ, cũng phải sống ở khu CBD.

Thời tiết hôm nay không tính là tốt, mưa lúc tạnh lúc rơi, dự báo thời tiết nói một tuần nay đều có mưa, không thấy được mặt trời rồi.

"Có đi không, anh." Bội Bội ở đầu dây bên kia làm nũng hỏi.

"Được rồi, chút nữa anh qua đón em."

"Hê hê, vâng ạ! Em đi trang điểm đây!"

Sau khi cúp máy, quần áo cũng sấy xong, máy giặt bíp lên một tiếng nhắc nhở. Lúc đi ngang tủ quần áo lại nhìn thấy thùng carton kia, không lí do có cảm giác khó chịu.

Anh đi qua, ngồi xổm xuống, lấy ra một cái dao rọc giấy, có hơi thô bạo rọc mở băng dính.

Bên trong để lộn xộn một số đồ dùng hàng ngày, vài mẫu dùng thử sản phẩm chăm sóc da cho nam giới, còn thêm hai chiếc áo thun bị nhàu thành một nùi, một chiếc trong đó là Gucci, nhàu tới nỗi y hệt giẻ lau.

Mấy thứ này đều là đồ của Tiêu Chiến, nói chính xác hơn, là đồ trước đây Tiêu Chiến bỏ ở nhà bạn trai cũ.

Điện thoại quăng trên sofa reo vang hai tiếng, là tin nhắn Wechat. Một lúc sau Tiêu Chiến mới đi xem.

-- Nhận được đồ rồi chứ?

-- Nhận được rồi, cảm ơn.

-- Còn thiếu thứ gì không?

-- Không.

Thật ra còn thiếu một đôi giày thể thao Gucci, nhưng Tiêu Chiến không có nói.

Một lúc sau, điện thoại lại reo.

-- Ấy, anh tìm được còn đôi giày quên bỏ vào, chuyển phát cho em nhé?

Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, màn hình lại nhảy lên dòng mới.

-- Nếu không thì anh đem qua cho em, tối nay anh tăng ca xong ghé qua nhà em.

-- Không cần đâu, đôi đó mang đau chân, không cần nữa, cậu vứt đi đi.

Gửi xong, Tiêu Chiến ném điện thoại sang một bên, bụng đã có chút đói.

Chia tay đã được ba tháng, Wechat của bạn trai cũ, Tiêu Chiến không có xóa.

Mặc dù hai người chia tay có chút không êm đềm, nhưng anh vẫn như cũ không làm được chuyện không nể mặt đối phương.

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giữ sĩ diện, đây là ưu điểm của anh, ưu điểm mà người người tán thưởng, không có ai lại không thích người như vậy. Mấy năm nay, gặp được một số người và một số chuyện, mặc dù đã đến cái ngày không cách nào tiếp tục nữa, anh cũng tuyệt đối phải nói rõ ràng, bạn hòa tôi hợp, thế giới thái bình.

Chính là kiểu, ngày sinh nhật vẫn có thể like một cái trong vòng bạn bè.

Em họ Bội Bội của anh nói, anh họ anh đúng thật rất lợi hại, cảm giác chuyện gì cũng có thể bình thản đối mặt, nắm trong lòng bàn tay.

Khi đó Bội Bội vừa kết thúc mối tình thời đại học, khóc đến lê hoa đái vũ, hai người ở Starbucks uống nước, cô khóc xong nhìn lên Tiêu Chiến, cảm thán một câu như vậy.

Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thật ra không phải vậy, Tiêu Chiến cũng từng làm chuyện đáng xấu hổ, nhưng khi ấy anh mới hai lăm, biết được gì chứ?

---

Khẽ vặn mở bếp ga trên bàn bếp, lửa liền bật lên, nồi đồng nhỏ màu vàng, thêm vào chút nước, bên trong chầm chậm đun sôi, Tiêu Chiến lấy ra một gói mì Shin, bỏ vào.

Hôm nay rõ ràng là thứ bảy, thế nhưng điện thoại lại reo rất cần mẫn, Tiêu Chiến vừa đập trứng vào, điện thoại lại kêu ầm ĩ. Anh vặn nhỏ lửa, nhận được sáu bảy tin nhắn wechat.

Là đồng nghiệp Tiểu Lưu của anh, nhắn tin hỏi anh phòng tiệc đầu tháng sau đã đặt hết chỗ chưa.

Tiêu Chiến nhìn nồi mỳ trong bếp, lười gõ chữ nên trực tiếp gọi qua.

"Alo? Quản lý Tiêu, hôm nay thứ bảy làm phiền cậu rồi, tôi muốn hỏi phòng tiệc của các cậu đầu tháng sau đặt hết chỗ chưa?" Giọng Tiểu Lưu ở đầu bên kia có chút ngại ngùng.

"Không sao, có việc gì à? Chuyện này phải xem đơn đặt hàng mới biết."

"À, Lý tổng khách hàng lần trước của tôi nói muốn tổ chức sinh nhật cho con trai của mợ ngài ấy."

Tiêu Chiến nào có nhớ tổng này tổng nọ, anh cũng lười hỏi, nói: "Tiệc đầy tháng sao?"

"Gì chứ, người ta hai mươi mấy cả rồi." Tiểu Lưu ở đầu bên kia phì cười, nói.

"Hai mấy còn làm sinh nhật?" Tiêu Chiến cũng cười, hỏi. Anh quả thực rất ít thấy người trưởng thành nào lớn đến vậy còn đến khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật.

"Nghe bảo vừa về nước, người trong nhà cưng như cưng trứng, tiệc về nước và tiệc sinh nhật tổ chức cùng một ngày." Tiểu Lưu nói.

Đôi đũa đang khuấy mì chợt dừng lại, Tiêu Chiến hỏi: "Lý tổng nào vậy?"

"Người ta không phải họ Lý, họ Vương, Vương gì gì đó tôi quên mất rồi, cậu ấy là con trai của mợ Lý tổng, hôn lễ lần trước cũng có đến, chắc cậu vẫn chưa gặp." Trí nhớ của Tiểu Lưu không được tốt, cố nhớ cả nửa ngày cũng nhớ không ra, quyết định bỏ cuộc.

"Vương Nhất Bác à?" Tiêu Chiến không nhanh không chậm nói.

Trứng gà trong nước sôi chầm chậm thành hình, phủ trên bề mặt mì, ùng ục nhấp nhô, Tiêu Chiến dùng đũa chọc vào, lòng đỏ trứng vẫn chưa cứng lại bắt đầu loang ra, dính lên sợi mì.

"Đúng đúng đúng! Này, sao cậu biết vậy?" Tiểu Lưu bỗng nhiên chợt nhớ.

"Lần trước không phải còn cùng hút thuốc sao, cậu quên rồi à."

"Vẫn là cậu nhớ dai."

Tiểu Lưu lại chuyện phiếm thêm một lúc mới cúp máy, đợi cúp xong cuộc điện thoại này, mì đã nở gần hết. Tiêu Chiến bưng ra bàn, mở máy tính lên, vào lịch sử xem, tiện tay mở một bộ phim, tựa là "Cuộc Sống ở London" tối qua chưa xem hết.

Mì Shin mềm quá ăn không ngon, Tiêu Chiến ăn được một nửa liền để sang một bên.

Trong phòng có chút bí bách, bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng vẫn còn một tầng sương lưu lại bao phủ bầu trời, áp suất thấp làm người ta chỉ muốn to miệng hít thở.

Anh rút ra một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ cạnh ban công, châm lửa. Cách giờ hẹn với Bội Bội còn một tiếng nữa, anh vẫn có thể ung dung hút hết điếu thuốc.

Anh không thích căn chung cư này lắm, số tầng không đủ cao.

Bên dưới gần chợ, sáng sớm lúc bảy giờ hai mươi trường học phía đối diện sẽ bắt đầu mở nhạc thiếu nhi, anh ngủ rất dễ thức giấc, cũng vì chuyện này mà phải sinh hoạt y như học sinh tiểu học.

Tiêu Chiến thường thường sẽ vào một thời điểm nào đó, bất chợt nhớ lại khoảng thời gian ở New York du học, không phải vì có gì đó đặc biệt khơi gợi, chỉ đơn giản là bất chợt nhớ thôi.

Ví dụ như lúc này, anh tựa bên cửa sổ hút thuốc, từ đây nhìn ra ngoài, trên tầng thượng của tòa nhà thấp hơn trước mặt, có bà dì đang phơi đậu que, thời tiết thế này, phơi đậu que cái gì không biết.

Anh đeo cặp kính áp tròng mới, thị lực tốt hơn rất nhiều, nhìn lên trước có thể nhìn thấy sân chơi của trường tiểu học kia, hôm nay là thứ bảy, sân chơi rất yên tĩnh, đường thi chạy vẫn còn chút nước mưa chưa khô.

Nhìn lên trước nữa thì không rõ rồi.

Anh nhớ lại ở Manhattan có một căn chung cư, trong căn phòng trên tầng mười lăm, thứ gì cũng tệ, bồn cầu giật nước là loại rất cũ, bỏ quá nhiều giấy phải giật ba bốn lần mới xuống. Tủ gỗ trong phòng bếp cũng có chút bong tróc, mở ra còn phảng phất mùi khó chịu.

Thang máy ở đó cũng tệ, lúc nào cũng chậm rì rì, mỗi lần anh đi thường thường sẽ gặp một người phụ nữ Ấn Độ xuống dắt chó đi dạo, con chó đó sẽ sủa anh, chẳng dễ thương chút nào, nam nhân đứng bên cạnh còn không nể mặt anh nhỏ giọng bật cười, nhưng tay vẫn xem như biết điều, sẽ giữ anh thật chặt.

Căn chung cư đó có một cánh cửa sổ sát đất rất to, rất sáng sủa, có thể nhìn thấy cảnh đêm ở Manhattan, độ cao của tầng mười lăm lại vừa khéo, mọi vật không bị từ trên nhìn xuống, cũng không có thứ gì che mất phong cảnh.

Căn hộ đó gì cũng tệ, nhưng duy nhất chỉ có điểm này, mỗi lần Tiêu Chiến nhớ lại, đều cảm thấy nó tốt.

---

Ikea cách chỗ này có hơi xa, chỗ Bội Bội ở lại nằm ở hướng ngược lại.

Thứ bảy hơn hai giờ chiều, đường cầu vượt khó hiểu có chút tắc, Tiêu Chiến sau khi đón được Bội Bội, lại phải đợi cô mua hai ly cà phê, mới lái đi Ikea.

Lộ trình hơn bốn mươi phút ban đầu lái đến gần một tiếng rưỡi, vì được nửa đường trời lại đổ mưa, tắc thành một mớ hỗn độn. Bội Bội chợp mắt trên xe một lúc, sau khi tới nơi, Tiêu Chiến lay cô dậy.

"Nhanh vậy sao?" Bội Bội nghiêng đầu, vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Một tiếng rưỡi đồng hồ rồi, chị." Tiêu Chiến lái xe có chút mệt, trong xe lại bí bách, anh vừa lùi xe vào chỗ đậu, vừa nói.

"Hahahaha, vất vả cho em rồi, em trai." Bội Bội là một cô gái có tính cách khá cởi mở, tươi cười đáp lại anh, anh không nói gì, tắt máy, xuống xe.

Bội Bội rất lanh lợi, đòi anh chụp lại một bức ô đậu lưu vào điện thoại. Tiêu Chiến khó hiểu, Bội Bội vênh vang đắc ý nói: "Đợi chút nữa sẽ không lạc mất xe."

Tiêu Chiến ngây người, chợt nhớ ra gì đó, cười cười chụp lại một bức, nói: "Tuyệt thế thông minh."

Cô gái nhỏ cực kì tự luyến, nhướn nhướn mày, cười với Tiêu Chiến.

Bãi đậu xe ở ikea lớn đủ dùng, chiều nay cực kì đông người, Tiêu Chiến không tìm được ô đậu gần cửa vào nên đậu có hơi xa, hai người một trước một sau đi về phía cửa B3.

"Ấy chết, điện thoại em quên trên xe rồi!" Đi được mấy bước, Bội Bội đột nhiên kêu lên, vừa nãy lúc cô chợp mắt, điện thoại tiện tay ném lên kệ đựng. Không có điện thoại thật sự như muốn lấy mạng cô gái trẻ.

"Quay lại lấy đi." Tiêu Chiến nói.

"Anh, anh ở đây đợi em, em đi lấy."

"Được." Tiêu Chiến lấy chìa khóa xe đưa cho cô, dựa sang kế bên một chút, đứng cạnh cột tường đợi.

Cổng vào bãi đỗ xe phía trước lái đến một chiếc Audi Q7, trông như muốn lùi vào một ô đậu khá hẹp. Vừa hay đối diện chỗ Tiêu Chiến đứng.

Bên hông chiếc Q7 lái đến một chiếc Jaguar màu xanh đậm, hình như đang đợi để lái qua, phía sau còn kéo theo vài chiếc, có chiếc không nhẫn nại bắt đầu bấm còi.

Chiếc Q7 đó từ đầu đến cuối đều không lui vào được, ra ra vào vào hết mấy lần.

Tiêu Chiến cũng không phải xem náo nhiệt, chỉ là quả thực có chút nhàm chán, anh dựa lên cột tường, xem chiếc Q7 đó lui vào thế nào.

Đột nhiên, cửa tài xế của chiếc Jaguar bật mở, bước xuống một nam nhân, mặc áo hoodie xám có mũ trùm, đi đến bên cạnh chiếc Q7 kia, gõ gõ lên cửa kính.

Chủ xe hạ kính xuống, là một lão già có chút lớn tuổi, không biết hai người nói gì, lão già xuống xe, nam nhân đó ngồi vào ghế lái.

Xe tự động tắt máy, lại lần nữa được khởi động, đèn pha sáng lên vừa hay rọi thẳng vào mặt Tiêu Chiến. Anh bị rọi đến khó chịu, trong khoảnh khắc hai mắt như mù lòa. Anh nghiêng đầu, lòng thầm cảm thán, đèn pha của Audi quả thực quá hoành tráng rồi.

Nam nhân đó lái xe ra, dời lại ngay ngắn, sau đó chậm rãi lùi vào ô đậu, ô đậu quả thực không đủ lớn, lúc cậu xuống xe cũng không cách nào hoàn toàn mở cửa, chỉ có thể nghiêng mình.

Lão già vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn, nam nhân mặc hoodie gật gật đầu, nhanh chân về lại xe mình, trước khi ngồi vào còn vẫy tay với mấy chiếc đang dừng phía sau, dường như đang nói thật ngại quá.

"Anh!" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn, Bội Bội chạy bước nhỏ đến.

Chiếc Jaguar kia vừa hay chạy lên bên cạnh anh, tốc độ không nhanh lắm, cửa kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế phụ lái đang cúi đầu xem điện thoại.

Cũng không phải Tiêu Chiến cố ý, tầm nhìn của anh chỉ là vừa khéo nhìn thẳng vào mắt nam nhân ngồi ở ghế phụ lái, ánh mắt của Vương Nhất Bác không chút tình cảm, chỉ nhìn anh một cái, cũng không biết động tác hơi gật đầu đó có phải hay không là ảo giác của anh.

Đối mắt không được mấy giây, Vương Nhất Bác hình như đang gấp tìm chỗ đậu, rất nhanh liền quay sang hướng khác.

"Đi thôi anh, đông người thật đó, nhiều xe còn không có chỗ đậu." Bội Bội khoác tay Tiêu Chiến, kéo anh đi về phía cửa vào.

Oan gia ngõ hẹp, quả thực không sai.

Tiêu Chiến thầm nghĩ.

---

Ở Brooklyn, New York cũng có ikea.

Đối với du học sinh mà nói, ikea chính là thiên đường, đồ đạc tiện lợi, chủng loại đầy đủ, quan trọng là mẫu mã cũng không tồi. Mấy năm anh du học ở New York từng chuyển nhà ba lần, đến ikea khá nhiều.

Anh thích dạo ikea, đặc biệt là showroom, vì nó tạo cho người ta một loại cảm giác bất luận bạn ở nhà thuê đắt hay rẻ, đến đây mua đồ đều sẽ có được sự hài lòng như nhau.

Nhưng Tiêu Chiến không thích lắp ráp đồ nội thất, anh thấy rất phiền, anh lại không phải người thạo việc.

Lần đầu khi chuyển đến Mỹ, anh mua về một chiếc bàn, ngồi lắp cả buổi chiều. Lần thứ hai liền trực tiếp mua thêm dịch vụ lắp ráp.

Lần thứ ba, Tiêu Chiến không tin nên mua về tự mình lắp, cũng không biết bản thân đang so đo việc gì. Lắp thì lắp xong rồi, nhưng nhìn kỹ lại vẫn còn mấy chiếc ốc vít vặn chưa được chặt.

Anh nghĩ, không ảnh hưởng sử dụng là được.

Tiêu Chiến có rất nhiều chỗ không được chu toàn như bản thân anh.

Điểm thông minh nhất của Tiêu Chiến chính là, anh biết lúc nào nên chu toàn, lúc nào được buông thả.

Ví dụ như anh tuyệt đối sẽ không làm người khác khó xử, tiếp người đãi vật đủ mọi loại tốt, ở cạnh bố mẹ sẽ ra oai thành tích, là "con nhà người ta" điển hình, ở cùng bạn trai làm gì cũng sẽ nể mặt, không bao giờ xằng bậy làm càn.

Nhưng anh lại lười vặn chặt mấy chiếc ốc vít dưới bàn, cảm thấy chỉ cần không sập là được.

Rất ít người thấy được mặt này của anh, anh cũng không quá hy vọng người khác sẽ nhìn thấy.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác.

Đương nhiên, nếu lần đó không phải vì Vương Nhất Bác đến nhà dì ở California, hai người một tháng không gặp, gặp lại nhau củi khô lửa bốc, Vương Nhất Bác trực tiếp bế anh đặt lên cái bàn đó thao, cũng sẽ không bị phát hiện.

"Sao cứ lung lung lay lay thế?" Vương Nhất Bác mở chân anh ra, vừa dùng sức động, vừa hỏi, tay vẫn đỡ mông anh, véo đến đỏ hồng.

Tiêu Chiến bị cậu làm đến chóng mặt, cả người như trời đất quay cuồng, nào có biết lung lay là từ bàn hay là từ Vương Nhất Bác, tóm lại anh đã mất hết trọng tâm.

"Vậy, vậy em nhẹ lại chút." Anh gặm lấy vai Vương Nhất Bác, không thôi động tình, trên miệng thì đòi nhẹ lại chút, đôi chân thon dài lại lượn quanh eo cậu, chẳng có chút dáng vẻ nào là muốn nhẹ lại.

Vương Nhất Bác bị anh kẹp đến khó chịu, hôn lên cánh môi ẩm ướt của anh. Tiêu Chiến lúc làm tình đặc biệt xinh đẹp, mặt anh đỏ ửng, mi mắt có hơi cụp xuống, độ cong ở nơi đó khiến hai mắt anh đặc biệt mê người.

Vương Nhất Bác bế anh lên, quăng xuống giường, tiếp tục đung đưa.

Sau đó, khi hai người đã làm xong, Vương Nhất Bác vẫn khăng khăng chạy lại chiếc bàn kia, ngồi xổm xuống xem thử.

"Sao ốc vít ở mỗi chân chỉ vặn chặt bốn chiếc vậy?" Cậu hỏi.

Người trên giường trần như nhộng, bụng dưới còn dính tinh dịch trăng trắng, thở hổn hển, uể oải hỏi: "Gì hả......"

Khi đó Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, đi đến cạnh giường, nói: "Nhà anh có tua vít không, lát nữa vặn cho anh."

"Có ảnh hưởng gì tới sử dụng đâu mà." Người nằm trên giường trái lại không chút cảm kích.

"Lần sau nếu sập thì sao?"

"Anh dùng hơn nửa năm rồi, không có cảm giác sẽ sập."

"Hôm nay suýt chút nữa là sập rồi."

Tiêu Chiến nằm ngang trên giường, trong tầm mắt của anh, Vương Nhất Bác vừa vặn đứng ngay trên đỉnh đầu, mặt của hai người ngược nhau.

Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt to tròn, giọng khẽ đi chút ít, anh đưa tay lên, đùa dai gảy gảy thứ đã mềm xuống giữa hai chân Vương Nhất Bác.

"Lần sau em đừng dùng nhiều lực như vậy nữa không phải là được rồi à."

---

"Anh, anh xem cái sofa này nè, thoải mái thật đó!" Bội Bội kéo kéo Tiêu Chiến, chỉ vào chiếc sofa màu xanh lam trong showroom, nói.

Tiêu Chiến lúc này mới thu lại tâm tư, vừa nãy anh nhìn chiếc bàn màu trắng kia nhìn đến mất hồn, cũng may nãy giờ Bội Bội bận ghi mã hàng, không để ý tới.

"Không tồi, màu khá đậm." Tiêu Chiến phản ứng nhanh, không những tiếp lời, còn cho nhận xét.

"Phòng khách của em không to đến vậy, nếu không thì em mua rồi, anh xem, hội viên còn được giảm giá này." Bội Bội đặt mông ngồi xuống, còn nhún nhún vài cái, kêu Tiêu Chiến ngồi xuống thử.

Tiêu Chiến ngồi xuống theo cô, sofa rất mềm, anh trong nháy mắt liền lõm xuống, ngả người ra sau, đi nãy giờ cũng đã thấm mệt, ngồi xuống quả thực rất thoải mái.

Showroom cứ chốc chốc lại có người đi ngang, nhìn thấy hai anh em ngồi trên sofa sẽ nhìn nhiều hơn một chút. Tiêu Chiến từ nhỏ đã thu hút ánh nhìn của người khác, lớn lên với khuôn mặt quá xinh đẹp, cũng không thể trách anh.

"Mẹ nói con nghe này con trai à, con quá cứng đầu rồi." Bên ngoài showroom truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, tiếp đó bước vào hai người, một trước một sau, nam nhân đi sau đang lắng nghe, mặc trên người một chiếc hoodie màu xám. "Mấy cô con thích chuyện phiếm, nhưng bọn họ không phải người xấu, đừng cứ cảm thấy bọn họ phiền."

"Biết rồi ạ."

Giọng Vương Nhất Bác vẫn luôn rất trầm, dường như là trời sinh, dù là lúc làm tình tiếng thở gấp cũng trầm trầm thấp thấp, mang theo chút cảm giác hệt như quái thú.

Bội Bội cầm lên lọ hoa đặt trên bàn trà trước mặt, bắt đầu ngắm nghía kỹ càng, cô huých huých Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, hỏi có đẹp không.

"Cũng được, miệng lọ nhỏ thêm chút nữa sẽ đẹp hơn nhỉ." Tiêu Chiến dời tầm mắt qua, trả lời.

"Em sang nhà vệ sinh xem thử, anh ngồi đây đi." Bội Bội đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh phòng tắm trong showroom, Tiêu Chiến không có đi theo.

"Này, con trai à, con xem cái bàn này nè, kiểu dáng khá đơn giản, mẹ thấy đặt ở thư phòng khá hợp đấy."

Phòng khách của showroom này không lớn, bên phải sofa chính là cái bàn ấy, nói chuyện rất dễ bị nghe thấy.

"Cũng được." Vương Nhất Bác quay lưng về phía anh, cúi đầu gõ gõ mặt bàn, phát ra mấy tiếng rõ ràng, "Chắc là rất khó lắp."

"Có con mẹ không sợ, con trai của mẹ không phải rất giỏi lắp ráp sao." Người phụ nữ cười nói, cưng chiều vỗ vỗ vào tay con trai mình. "Cách bài trí của showroom này thật không tồi, mẹ vào phòng ngủ xem thử đã."

"Đông người thật." Vương Nhất Bác trầm giọng nói một câu.

"Ây da, lười chết đi được, vậy con ngồi sofa đợi mẹ đi." Người phụ nữ than vãn vỗ vai con trai, chỉ vào chiếc sofa đằng sau.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu vòng qua bàn trà, ngồi xuống sofa, khoảnh khắc Vương Nhất Bác ngồi xuống, sofa lõm đi chút ít.

Sofa ba người, giữa hai người cách ra một đoạn khoảng cách.

Tiêu Chiến thật sự không thích không tự nhiên, ngón tay anh lo lắng khẽ gõ nhẹ lên tay vịn ghế, nghĩ xem rốt cuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net