Chương 11: Nữ nhi hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đến đây đúng lúc trời rét đậm, gió đông thổi phần phật, lạnh thấu xương. Thời gian ở trong thôn nhỏ trên núi này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một mùa tuyết trắng, mưa xuân rả rích lục tục kéo đến, cuốn đi cảm giác se lạnh cuối cùng của ngày đông, mang đến cho vạn vật hy vọng sinh trưởng mạnh mẽ.

Vết thương của Vương Nhất Bác lành hơn nửa, đã có thể xuống giường đi lại, có lần hắn nhìn thấy Tiêu Chiến một mình bận bịu đầu tắt mặt tối quá vất vả, muốn chạy đến khuân giúp, bị Tiêu Chiến ngăn cản.

"Ngươi cứ yên tâm nằm đó là được, cẩn thận đụng đến vết thương."

"Không sao, vết thương đã không có gì đáng ngại."

Vương Nhất Bác giống như cái đuôi nhỏ theo sát sau lưng Tiêu Chiến, tròn xoe mắt tha thiết muốn nói chuyện với y, nhưng bị Tiêu Chiến ghét bỏ đẩy ra.

"Ngươi đừng làm phiền, hôm nay hiếm khi trời quang, ta phải giúp Miên Miên cô nương sửa lại mái nhà."

"Ta có thể giúp ngươi."

Tiêu Chiến bị hắn quấy rầy phiền chết đi được, dứt khoát đặt cây gỗ trên tay xuống, để nó dựa vào tường, chỉ vào vết thương ngoài da còn chưa lành của Vương Nhất Bác nói.

"Ngươi muốn giúp thế nào? Ngươi có thể leo lên mái nhà không, hay là có thể giúp ta đưa cây gỗ, rơm rạ lên? Nếu đụng mạnh làm vết thương hở ra, chẳng lẽ ta lại phải tiếp tục nai lưng chăm sóc ngươi?

Vương Nhất Bác bị y giáo huấn một trận không dám nói lời nào, tủi thân co người lại ngồi trên ghế nhỏ cạnh cửa, hệt như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

"Ta chỉ muốn giúp ngươi một tay. Trước đây ta luôn muốn bảo vệ ngươi chu toàn, bây giờ đến bản thân cũng không thể tự chăm sóc, toàn là mang phiền phức đến cho ngươi..."

Hắn càng nói âm thanh càng nhỏ. Cũng đúng, bây giờ sa sút như thế, sợ là đến Tiêu Chiến cũng chê hắn phiền toái.

"Đang yên đang lành lại làm sao vậy?"

Tiêu Chiến trước nay không hề biết cách an ủi người khác, đặc biệt đối tượng lần này còn là Vương Nhất Bác, y lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói.

"Đừng xụ mặt nữa, bất quá... đêm nay ngươi ngủ chung chăn với ta, ta giúp ngươi làm là được chứ gì."

"Thật sao?"

Mắt Vương Nhất Bác sáng rỡ.

"Thật, về phòng nghỉ ngơi đi."

Hai người ở đây sắp được một mùa, có một bí mật không thể nói ra. Người xung quanh chỉ xem hai người là huynh đệ khác họ, tình cảm tốt mới ngủ chung một giường, không biết khi màn đêm buông xuống, trong không gian yên tĩnh, Vương Nhất Bác sẽ lặng lẽ chui vào chăn của Tiêu Chiến, quấn lấy y vòi vĩnh.

Lúc đầu Tiêu Chiến cực kỳ bài xích. Y cùng Vương Nhất Bác bên nhau hai năm, số lần "vui vẻ" bên nhau mười ngón tay đếm không hết, nhưng mỗi lần Vương Nhất Bác đến gần, y vẫn muốn chạy theo bản năng, đó là cảm giác chán ghét dâng lên từ sâu trong đáy lòng, sẽ không theo thời gian mà giảm xuống phần nào.

"Ngươi làm cái gì? Quay về đắp chăn của ngươi đi."

"Tiểu Chiến... ta, ta muốn..."

Người trong tim đang ngủ bên cạnh, hắn căn bản là nhịn không nổi. Trong đêm lặng lẽ chui vào chăn của Tiêu Chiến, vốn chỉ định cọ xát một chút, làm giảm dục vọng đang nóng như lửa là được, không ngờ vì động tĩnh quá lớn, làm Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc.

"Vương Nhất Bác, ngươi, ngươi vô sỉ thành thói!"

Vương Nhất Bác từ từ nhích người về sau.

"Ta chỉ là..."

"Ngươi chỉ là cái gì? Chẳng lẽ lúc nãy thật sự chỉ là muốn tìm hơi ấm?!"

"Ta tự làm, ta tự làm, ngươi đừng sợ."

Vương Nhất Bác nói xong, lấy cánh tay không bị thương vất vả đưa vào trong chăn, nhàm chán cử động. Vai hắn bị thương, không dám cử động quá mạnh, lúc sau lực đạo ở tay không kiểm soát được, động đến vết thương, đau đến cau chặt mày.

"Shtt..."

"Đủ rồi, ngươi qua đây, xem như ta nợ ngươi."

"Tiểu Chiến, ngươi không cần như vậy, ngươi không nợ ta cái gì hết."

Tiêu Chiến mất kiên nhẫn.

"Còn lèm bèm thì không tính nữa!"

Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ đến, có một ngày Tiêu Chiến chủ động giúp hắn.

.

- - - Kéo rèm - - - (Mình tìm không được đoạn này, tìm được sẽ bổ sung sau)

.

.

Đang vào thời gian kinh chập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba), thôn nhỏ trên núi có hỷ sự, a Thanh phía đông thôn cùng Tống Trần kết duyên phu phụ, bày một bữa tiệc cho mọi người trong thôn náo nhiệt một phen.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng đi. A Thanh đặc biệt giữ cho Tiêu Chiến một vò nữ nhi hồng thượng hạng, đây là phụ thân đã ủ cho cô từ khi cô ra đời, chôn dưới đất mười bảy năm, cuối cùng hôm nay vò rượu này cũng thấy được ánh mặt trời. Cô rất thích Tiêu Chiến, công tử tuấn tú như ngọc ai mà không thích chứ? Đáng tiếc người cô thích là sao trên trời cao, là trăng trong đáy nước, cách cô quá xa, cô không dám vọng tưởng trèo cao, chỉ dám để lại cho y vò rượu ngon nhất trong ngày đại hỷ của mình.

"Công tử, có thể đồng ý với a Thanh một chuyện không?"

"Cô cứ nói."

"Nếu sau này công tử thành thân, nhất định phải cho ta gặp tân nương tử một lần, có được không?"

Ít nhất cũng phải để cô nhìn thử, rốt cuộc là nhân vật như thế nào có thể cùng Tiêu Chiến kề vai đến bạc đầu. Vương Nhất Bác bên cạnh nhìn thấy mà điên cuồng đố kỵ, cầm lấy vò nữ nhi hồng rót vào bát mình. Tiêu Chiến thật sự bị hắn chọc cho tức cười.

"Rượu nữ nhi của cô nương nhà người ta tổng cộng chỉ có ba vò, ngươi không khách khí, nói uống là uống."

"Ngươi cũng biết tổng cộng chỉ có ba vò, trân quý như thế, tại sao người ta chỉ cho mỗi mình ngươi tận một vò?"

Hắn lại bộc phát nữa rồi. Vương Nhất Bác xưa nay là như vậy, bá đạo, không nói lý lẽ, tuyệt không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Tiêu Chiến, trong lúc tức giận cực điểm, chuyện quá đáng gì cũng có thể làm ra, Tiêu Chiến trước giờ không chịu nổi hắn nhất là điểm này.

"Ngươi uống ít thôi, đừng điên nữa."

Hỏa khí trong lòng Vương Nhất Bác càng thêm hừng hực, giơ tay lại rót cho mình thêm một bát rượu.

"Làm sao, ngươi đau lòng? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đem vò rượu nữ nhi này về nhà giấu đi?"

"Lại nói xằng bậy."

"Ta nói xằng bậy cái gì?"

Vương Nhất Bác nhất thời cao giọng, thu hút sự chú ý của không ít quan khách, Tiêu Chiến không thể không kéo Vương Nhất Bác ra bên ngoài.

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi, hắn uống nhiều rượu rồi nên nói lung tung, lượng thứ, lượng thứ."

.

.

"Hôm nay là ngày đại hỷ của a Thanh cô nương, ngươi làm loạn gì vậy?!"

Vương Nhất Bác bĩu môi.

"Ta là thấy cô ấy còn tình cảm chưa dứt với ngươi."

"Ngươi im miệng! Danh tiết cô nương nhà người ta, làm sao có thể vì mấy lời linh tinh của ngươi mà bị hủy hoại?"

"Ngươi bảo vệ cô ấy."

Tiêu Chiến thật sự không muốn trong ngày này cãi nhau với Vương Nhất Bác, bất lực ôm trán.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu thôi?"

"Trừ phi ngươi hôn ta một cái."

Tiêu Chiến quả thật bị thái độ xỏ lá này của Vương Nhất Bác chọc tức cười.

"Nếu ta không hôn thì sao?"

Vương Nhất Bác giơ hai tay ra, nhướng mày.

"Thì lát nữa ta không biết bản thân sẽ nói gì đâu. Nếu biết a Thanh cô nương từng tìm ta muốn yêu đương, hỏi ta có đồng ý nạp thiếp..."

"Im miệng! Lát nữa tuyệt đối không được nói những lời này."

Vương Nhất Bác chu môi tiến đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Muốn ta im miệng, đương nhiên phải cho ta lợi ích gì đó chứ?"

Tiêu Chiến bất lực, đành phải nâng mặt Vương Nhất Bác lên hôn nhanh một cái.

"Được rồi, hôn cũng hôn rồi, chuyện này nên dừng lại thôi."

Lời của y còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy góc tường bên đó truyền đến âm thanh ly rượu rơi xuống nền đất vỡ tan, a Thanh mắt mở miệng há, cứng đờ đứng ngay tại chỗ, không dám tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Hai người đó, lại là......

"Cô đừng hiểu lầm, chúng ta không phải..."

"Cô không hề nhìn nhầm."

Vương Nhất Bác trước mặt a Thanh ôm vai Tiêu Chiến, hôn xuống một nụ hôn thật sâu, hắn dùng lực tách môi Tiêu Chiến, môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, đến khi hôn xong, trên môi Tiêu Chiến là một màn nước lóng lánh.

"Thật ra công tử cô ngưỡng mộ là người trong tim của ta, mong cô nương sau này đừng đến làm phiền y nữa, nếu không thì..."

Hắn chưa nói xong, trong ngữ khí đã ngập tràn ác ý, dọa a Thanh không nhịn được mà lui về sau một bước, run rẩy quay sang nhìn Tiêu Chiến.

"Công tử, đây... hai người là thật sao?"

Tiêu Chiến hết cách, y gật đầu.

"Là thật."

Vương Nhất Bác nghe thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên, Tiêu Chiến xưa nay chưa từng thừa nhận mối quan hệ của cả hai trước mặt người khác, nhất là bản thân còn cưỡng ép bá đạo chiếm lấy y, khiến y càng thêm ghét cay ghét đắng hắn. Bây giờ, Tiêu Chiến chịu thừa nhận, liệu có phải biểu hiện y chịu tiếp nhận hắn không?

.

.

.

"Ra là như vậy."

Một thân hồng y của a Thanh cũng không che được sắc mặt trắng bệch, cô dường như chịu không nổi đả kích này, đứng cũng đứng không vững.

"A Thanh đã hiểu, từ nay, sẽ không tự mình đa tình."

Cô lại nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu, công tử anh tuấn dịu dàng như vậy, từ nay lại phải xem như người dưng không chung lối.

"Bên ngoài lạnh, vào nhà uống chút rượu cho ấm người đi."

Vương Nhất Bác nhận được nụ hôn của Tiêu Chiến, còn cả lời tuyên thệ chủ quyền của mình, sau khi ngồi xuống thì yên phận hơn không ít, chỉ là vẫn rất nhỏ nhen với bình nữ nhi hồng kia, nhất định uống cạn sạch nó. Thật ra sau khi uống rượu hành vi của hắn không tốt, nhất là lúc tức giận mà uống say, do vậy Tiêu Chiến không thể không ngồi bên cạnh hắn, đề phòng hắn say rượu làm loạn.

Buổi tối, trời đổ mưa rào lất phất, mọi người uống cạn rượu, bày trò náo nhiệt, đưa tân lang đi động phòng, lúc đến hăm hở, lúc về vui vẻ, ai cũng cười ha ha. Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác nghiêng ngả về nhà, trên đường có người thấy y trầy trật đỡ Vương Nhất Bác, muốn đến giúp một tay, đều bị Vương Nhất Bác nhe răng trợn mắt, gầm gừ đuổi đi. Cuối cùng cũng về đến nhà, mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, hai người đều ướt đẫm, Tiêu Chiến nhóm lò nấu nước nóng, tìm bộ y phục khô giúp Vương Nhất Bác thay, dùng khăn nhúng nước nóng cẩn thận lau mặt cho hắn.

"Tiểu Chiến."

"Gì?"

Mặt Vương Nhất Bác vẫn đỏ hồng, trong lòng ấm áp, dương dương tự đắc, cảm thấy Tiêu Chiến đúng là càng nhìn càng đẹp.

"Ta muốn hỏi ngươi một câu."

"Có việc cứ nói."

Không biết là do động tác của Tiêu Chiến quá đỗi dịu dàng hay là độ rượu của vò nữ nhi hồng này quá cao, Vương Nhất Bác không kiềm chế được nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, mắt nhìn chằm chằm, hỏi từng chữ một.

"Ngươi có từng thích ta không, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc?"

Trước đây giữa hai người là ngõ cụt, vướng mắc quá nhiều điều không thể hóa giải, cưỡng ép, lăng nhục, sự giao tranh của hai nước, cho dù hắn dâng hết mọi thứ nhưng Tiêu Chiến tuyệt không tiếp nhận. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hai người cùng nhau vượt qua ải sinh tử, cũng xem như hòa thuận mấy tháng nay, Tiêu Chiến có lẽ... có lẽ cũng có thích hắn một chút chứ? Ôm theo kỳ vọng thầm lặng bấy lâu, Vương Nhất Bác mở to đôi mắt say rượu, thiết tha chờ mong Tiêu Chiến trả lời. Đáng tiếc Tiêu Chiến chỉ im lặng một lúc, sau đó thở dài, giúp hắn kéo lại chăn.

"Ngươi say rồi, ngủ sớm đi."

====

Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản Wattpad: jennyng1823Các trang web khác như truyenwiki1, truyen4u, truyen99,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net