Chương 23: Ái biệt ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn tháng sau đó với Vương Nhất Bác mà nói là khoảng thời gian vui vẻ nhất, viên mãn nhất trong cuộc đời, là bốn tháng mà hắn không tài nào quên được.

Hắn tốn biết bao nhiêu tinh thần thể lực, từ Đại Đô đến Biện Châu, một đường tiến về phía nam, ven đường có đặc sản địa phương mới lạ nào, việc lạ, chuyện mới gì, toàn bộ đều thu thập lại đóng thành quyển dày, hưng phấn như lần đầu tiên đi chơi xa nhà, ngập tràn kỳ vọng vào những tháng ngày sắp tới.

"Tiểu Chiến, bổn vương đã phái người đánh tiếng trước với các hiệu buôn dọc đường. Ngươi không thích giao thiệp với người khác, vậy thì chúng ta không ở nhà của thân sĩ nông thôn, chỉ ở lại nhà trọ, Đại Tề chúng ta cũng xem như có diện tích lãnh thổ rộng lớn, không cần vội vã lên đường như hành quân, từ từ đi, có lẽ mấy tháng là có thể đi hết một vòng."

Vương Nhất Bác miệng vừa nói, tay vừa lật qua một trang sách, mấy trang này là Vương Hạo Hiên đặc biệt chỉnh lý cho hắn, đặc sản các vùng ở Đại Tề.

Nói ra thì buồn cười, hắn thận trọng, dè chừng, vì Đại Tề liều mạng mười mấy năm, kết quả toàn bộ phúc khí đều cho tên thế tử nhàn hạ Vương Hạo Hiên hưởng thụ, nghĩ lại thật sự khiến người khác nuốt không trôi cục tức này.

"Ẩm thực thành Phù Dung là phong phú nhất, thịt dê thành Lương Châu cực kỳ tươi ngon, còn có bánh táo chua của Ninh Hương, mấy năm nay ngươi rất thích ăn. Cố gắng bồi dưỡng thân thể, đợi khi khẩu vị của ngươi tốt lên, chúng ta ăn hết tất cả những món ngon trong danh sách này, ngươi nói có được không?"

Dạo này sức khỏe Tiêu Chiến chuyển biến tốt hơn nhiều, đã không cần ngày ngày uống thuốc vừa đắng vừa hôi, chỉ cần mỗi buổi sáng ăn một bát tổ yến bồi dưỡng, dần dần sắc mặt không còn trắng bệch, tay chân cũng không còn ốm tong teo như que củi như trước nữa.

"Đều nghe ngươi."

"Đến đây, há miệng, uống thuốc đi. Hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành."

.

.

.

Ngày bọn họ xuất phát, hơn phân nửa triều thần đều đến tiễn, người nào người nấy đều trông buồn bã, ủ rũ, dường như mất đi một người tâm phúc, đáng tin cậy, Vương Nhất Bác phì cười.

"Khóc lóc như thế còn ra thể thống gì? Bổn vương lần này là đi du sơn ngoạn thủy, là chuyện vui, tại sao mọi người lại bày ra vẻ mặt buồn rầu thê lương như vậy?"

Chu Tán Cẩm bước lên một bước.

"Vương gia yên tâm, mấy tháng này thần nhất định bảo vệ Đại Tề chu toàn, đợi vương gia trở về."

"Đợi ta trở về làm gì? Nói cho cùng, vị trí này ai ngồi cũng được, không nhất định phải là bổn vương."

"Nhưng mà..."

Nhưng tướng sĩ trong quân doanh chỉ nhận đại tướng quân và nhiếp chính vương của họ, võ tướng và tiến sĩ hàn vi trong triều phần lớn cũng là người dưới trướng Vương Nhất Bác; thậm chí trong lòng bách tính, Vương Nhất Bác nổi tiếng nhân từ, lúc gặp phải thiên tai, địch họa thường xuyên tự dùng tiền của mình, cứu tế nạn dân, danh tiếng vang vọng. Hắn luôn muốn nhượng quyền, nhưng những gì khổ tâm xây dựng bao nhiêu năm, làm sao chỉ cần hắn nói một câu, những người này liền cam tâm tình nguyện đổi chủ?

"Chẳng lẽ muốn bổn vương lao lực cả đời mới được?"

"Mạc tướng không dám!"

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, im lặng nhìn gần trăm người trước mặt.

"Các ngươi phải nhớ kỹ, điện hạ vĩnh viễn là chủ của các người, người là minh quân, xứng đáng để các người hiếu trung."

Đám người dần sôi nổi hẳn lên, Vương Nhất Bác đoán chừng Tiêu Chiến có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi, nên xuất phát rồi, giơ tay chào.

"Chư vị, nói đến đây thôi, sau này gặp lại."

.

.

.

.

Lúc đầu bọn họ vẫn còn phương hướng, một đường nam tiến. Mỗi lần đến một nơi, Vương Nhất Bác sẽ xé một trang giấy, như là vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ, nhất định phải đi một vòng đến những nơi nằm trong kế hoạch, ba bữa đều ăn đặc sản địa phương, phần lớn thời gian trong ngày đều ở trên đường, đến cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến không chịu được.

"Cũng không phải đi đánh trận, ngắm sông ngắm núi, vốn là bồi dưỡng tính tình, ngươi cứ gấp gáp như đi hành quân, làm sao có thể chơi vui vẻ được?"

Vương Nhất Bác lúc này mới tạm dừng lại, buổi sáng thức dậy nổi thì ra ngoài đi dạo vòng quanh, dậy không nổi thì ở trong nhà trọ lười biếng nằm trên giường cả ngày, đi đến đâu tính đến đó, thiên hạ rộng lớn, ắc là có cảnh đẹp chưa từng nhìn thấy, hẳn là có sông núi chưa từng ngắm qua. Đại khái có lẽ nhìn không ít phong cảnh, con người, phong tục địa phương, tư tưởng khoáng đạt, bệnh của Tiêu Chiến ngày một có tiến triển tốt, trên mặt cũng dưỡng thêm vài lớp thịt. Vương Nhất Bác trong lòng vui vẻ cả ngày suy nghĩ ngày mai phải đi đâu chơi, nên nếm thử món ăn đặc sản nào.

Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ, Tiêu Chiến tại sao lại phối hợp như vậy, là vì trong lòng y đã quyết định, qua mấy tháng này sẽ rời xa mình, nhưng như vậy thì có làm sao? Nói cho cùng y ngày ngày vui vẻ, sức khỏe dần tốt lên mới là điều quan trọng nhất không phải sao?

Trước đây Vương Nhất Bác cố chấp, cảm thấy bất luận như thế nào cũng phải giữ chặt Tiêu Chiến bên cạnh, nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ tươi cười du sơn ngoạn thủy, nói chuyện khắp trời nam đất bắc của Tiêu Chiến, như một giấc mộng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông xuống, cất trái tim lửng lơ vào đúng chỗ, hiểu ra nhiều chuyện, điều mà hắn muốn, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

"Nào, há miệng."

"Ta cũng đâu phải con nít ba tuổi, còn cần người khác đút."

Vương Nhất Bác bưng chén canh bát bảo quy dương vừa thổi nguội một ngụm, nhìn thấy Tiêu Chiến không chịu há miệng, ôm chén cuối đầu, giọng nói cũng thêm mấy phần ấm ức.

"Ta và ngươi tổng cộng chỉ còn được bên nhau mấy tháng, cái này ngươi cũng không thể chiều theo ý ta được sao?"

Bộ dạng nhìn có vẻ cực kỳ tủi thân, như thể nếu Tiêu Chiến còn không chịu cho hắn đút, hắn lập tức khóc rống lên không chừng.

"Được rồi được rồi, người ta nhìn kìa, còn ra thể thống gì nữa?"

Tiêu Chiến bất lực há miệng.

"Đút đi."

"Có ngon không?"

Vương Nhất Bác lại múc thêm một thìa đã thổi nguội đưa qua, Tiêu Chiến nếm thêm một ngụm.

"Cũng được."

"Buổi tối chúng ra đến cung điện lửa ăn đậu phụ thối được không?"

"Tùy ngươi."

Vương Nhất Bác mím môi, đặt thìa xuống.

"Cả đường đến đây đều là ta đưa ra chủ ý, ngươi không có nơi nào muốn đi sao?"

"Đi đâu cũng được."

"Phải phải phải, đi đâu cũng được, Đại Tề chúbg ta có chỗ nào chơi vui đâu? Tốt nhất là có thể sớm đưa ngươi về Đại Khánh mới là nhất!"

Vương Nhất Bác ra ngoài chuyến này, không chỉ đặt xuống dáng vẻ Vương gia của hắn, thậm chí đến tâm tính cũng như quay lại thời thiếu niên, muốn được người cưng chiều yêu thương, mà Tiêu Chiến con người này, chỉ ăn mềm không ăn cứng, mỗi lần Vương Nhất Bác nổi giận, y liền bất giác chủ động thỏa hiệp.

"Đừng xụ mặt nữa. Bây giờ đã vào thu, ta nghe nói thành Lương Châu mỗi khi đến thời gian này thì người người nhà nhà sẽ đi hái hồng đậu, ngươi nếu không chê mệt, qua mấy ngày nữa cùng đi một chuyến đi."

.

.

.

Hiếm khi Tiêu Chiến nghĩ ra được nơi muốn đến, ngày thứ ba Vương Nhất Bác thu dọn xong xuôi, hừng hực khí thế kéo Tiêu Chiến ra ngoài, đáng tiếc họ đến không đúng lúc, cây hồng đậu trong núi phần lớn đã bị hái qua một đợt, gần như chẳng còn lại gì, Vương Nhất Bác không chết tâm, tiếp tục kéo Tiêu Chiến đi lên núi.

"Nghiêm túc như vậy để làm gì? Hạt đậu có độc, không thể ăn."

"Nhưng mà, là ngươi nói muốn hái."

"Hái không được thì thôi."

"Không được! Tìm lại, chắc chắn còn."

Vương Nhất Bác lại xoay người lên đỉnh núi, cuối cùng cũng tìm được một cây còn sót lại, có lẽ không ai muốn chỉ vì hái đậu tương tư mà phải tốn nhiều thời gian lên tận đỉnh núi, cho nên trên tán cây này vẫn còn rất nhiều đậu tương tư như những ngôi sao đỏ rực, nhìn cực thích mắt.

"Ta tìm thấy rồi!! Ngươi xem, ta tìm thấy rồi!"

Ai cũng nói trên cây tương tư là đậu tương tư, dưới cây tương tư là hồi ức tương tư, Vương Nhất Bác hái đầy một túi, từ trên cây nhảy xuống, đắc ý khoe khoang với Tiêu Chiến.

"Ta đã nói gì nào? Ông trời không phụ người có lòng, chỉ cần chịu tìm, nhất định sẽ tìm thấy."

"Tìm thấy rồi, vậy thì quay về thôi."

"Không được!"

Tiêu Chiến bị kéo tay lại, bất đắc dĩ nói.

"Lại sao nữa?"

Vương Nhất Bác không cam tâm. Rõ ràng Tiêu Chiến đề nghị muốn đến đây, tại sao hắn thì nhiệt tình còn y lại lạnh nhạt như vậy? Hắn nhân lúc xung quanh không bóng người, một phát ôm lấy eo Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến không phản kháng, lại lớn gan kê cằm lên hõm vai y.

"Ngươi không hỏi ta, tại sao nhất định phải hái đậu tương tư sao?"

"Bởi vì bài thơ đó chăng"

"Ngươi biết mà còn!"

Vương Nhất Bác siết chặt túi đậu trong tay, sắp xếp lại lời muốn nói, cuối cùng thì nhụt chí ngồi bệt xuống đất. Cũng đúng, trước nay chỉ có hắn đơn phương tình nguyện, dưới cây tương tư, chỉ có hắn mang hồi ức tương tư.

"Ngày mai chúng ra khởi hành đi Vĩnh Châu, tiếp tục tiến về phía nam... chính là Đại Khánh."

Thật nhanh, hơn ba tháng này trôi qua như thoi đưa, hắn và Tiêu Chiến, sắp đi đến cuối đoạn đường. Tiêu Chiến dường như cũng cảm động, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi dưới gốc cây, mỗi người tự ôm tâm sự của chính mình.

"Ngươi về Đại Khánh rồi, sẽ lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, phải không?"

"Có lẽ."

"Ngươi nhất định không được để ta biết chuyện này. Ta sợ ta sẽ phái người đến ngăn cản ngươi thành thân, sau đó tung tin đồn, nói ngươi là mạng khắc thê, đến lúc đó không có cô nương nhà nào dám gả cho ngươi nữa đâu."

"Vậy thì ta sẽ không cho ngươi biết."

Vương Nhất Bác bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Ngươi thật nhẫn tâm!"

Tiêu Chiến hiếm khi bị Vương Nhất Bác chọc cười, đại phát từ bi cho phép hắn gối đầu lên đùi mình, đôi lúc lại khẩy khẩy dây cột tóc màu đen, ung dung đọc cho hắn nghe bài thơ "Gửi tương tư".

"Hồng đậu sinh nam quốc, xuân đâm chồi nảy lộc."

Vương Nhất Bác nghiêm túc sửa sai.

"Là thu."

Tiêu Chiến nhếch một bên đuôi mày.

"Vậy ta không đọc nữa, ngươi tự đọc đi."

"Được được được, ta sai rồi, là xuân, hồng đậu của Đại Tề chúng ta chính là sinh trưởng vào ngày xuân! Tiêu Chiến ngoan, ngươi đại nhân không trách tiểu nhân, tha thứ cho sự vô tri của ta đi mà."

Vương Nhất Bác lăn qua lộn lại, giãy trên đất năn nỉ, Tiêu Chiến bị hắn mè nheo phiền chết đi được, chỉ đành đọc luôn câu tiếp theo.

"Nguyện quân đến đây hái, vật này nhất tương tư."

.

.

.

.

Ngày bọn họ về đến Đại Khánh, là vào một ngày lập xuân. Mặc dù hắn cùng Tiêu Chiến mấy tháng nay hòa hợp bên nhau, Vương Nhất Bác cũng không thể không thừa nhận, lúc đi đến Đam Châu, trong mắt Tiêu Chiến rõ ràng ánh lên những tia sáng lấp lánh, trong veo như trước đây. Đây chính là tình yêu của y với Đại Khánh sao? Vương Nhất Bác mím môi, chẳng qua cũng như vậy mà thôi!

Cho dù Vương Nhất Bác cố ý kéo dài, nhưng cuối cùng vào ngày kinh trập vẫn đến được U Châu. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến tận Tiêu phủ, Tiêu Chiến suốt dọc đường không hề nói muốn trở về với hắn, hắn biết, hắn vẫn là không giữ được y.

"Ta chỉ đưa ngươi được đến đây thôi. Ta đã bảo thẳng nhóc kia viết thư cho hoàng đế Khánh quốc, từ nay về sau, ngươi không cần đến Bắc Tề làm con tin nữa."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Vậy ngươi thì sao?"

"Ta? Ta đương nhiên là quay về Bắc Tề, a Lăng vẫn đang đợi ta về phê duyệt tấu chương."

Hai người tựa như hai người bạn cũ đang chia ly, dường như trước nay không hề có khúc mắc, chỉ là những lời ly biệt thông thường mà thôi.

"Lên đường cẩn thận."

"Ngươi cũng vậy, khó khăn lắm mới phục hồi sức khỏe, bây giờ trời còn lạnh, đừng mãi đứng đây đón gió."

Tiêu Chiến ngập ngừng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"Nếu như... sau này ngươi muốn đến Đại Khánh du ngoạn, ta có thể làm chủ. Đại Khánh cảnh đẹp không ít, ngươi nếu muốn xem, ta có thể đưa ngươi đi."

"Không cần, thật sự không cần. Ngươi yên tâm, ta đã hứa không bao giờ quấy rầy ngươi nữa, một lời đã hứa, đáng giá ngàn vàng."

Vương Nhất Bác nói là muốn đi, nhưng cả nửa ngày vẫn chưa chịu rời bước, cổ họng ngày càng chua xót, giống như bị bông vải chặn họng, đây là lần gặp nhau cuối cùng, sau này không bao giờ có thể gặp nhau nữa, cứ để hắn nhìn thêm một lần, khắc ghi thêm một lần dáng vẻ con người hắn thật tâm yêu suốt ba năm.

"Hai năm tới đừng lấy vợ, được không? Ta sợ ta thật sự nhịn không được đến ngăn cản hôn sự của ngươi, đợi qua hai năm, nói không chừng ta có thể buông bỏ, lúc đó mặc ngươi muốn lấy thì lấy, ta có thể xem như không biết."

"Được."

Đáy lòng Tiêu Chiến cũng có chút đau buồn. Y cùng Vương Nhất Bác luôn vì lý do này hoặc lý do kia dằn vặt lẫn nhau, tình yêu của Vương Nhất Bác vừa nồng nhiệt vừa nóng bỏng, y cảm nhận được, quá sâu đậm, mà đại nghĩa quốc gia luôn chắn ngang giữa hai người, quá sâu nặng, đè lên người khiến y thở không nổi.

"Sau khi quay về, nếu có nhìn trúng cô gái nào thì cứ lấy đi, nhiếp chính vương phủ quá buồn tẻ."

"Ta sẽ không lấy vợ đâu, nếu không thể bên cạnh người mình thích, vậy thì thành gia cũng chỉ làm lỡ cả đời con gái người ta."

"Ngươi hà tất phải như vậy?"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cổ họng ngày càng căng cứng, vành mắt cũng bắt đầu cay cay, nước mắt làm cho tầm nhìn trở nên mờ mịt, hắn mở lớn hai mắt, liều mạng muốn nhìn rõ hình dáng Tiêu Chiến.

"Hứa với ta, ngươi sẽ sống tốt, đúng không?"

Hắn buông xuống chấp niệm, khoét xuống miếng thịt đầu tim, thề từ nay về sau không gặp Tiêu Chiến nữa, cũng chỉ vì quãng đời còn lại của y không còn đau thương, một kiếp vô ưu, ngày tháng vui vẻ. Chỉ cần Tiêu Chiến sống tốt vậy thì hắn đã yên tâm rồi. Tiêu Chiến gật đầu.

"Ta hứa với ngươi."

Vương Nhất Bác kéo dây cương, ngàn vạn ý niệm không nỡ kẹt trong đầu, tình ý tràn đầy không dám nói ra. Trong một khoảnh khắc, đột nhiên hắn muốn nuốt lời, không quan tâm Nam Khánh Bắc Tề gì nữa, vứt hết lời hứa ngàn vàng, hắn chỉ muốn cướp Tiêu Chiến về, từ đó về sau mai danh ẩn tích, đi đâu cũng được, thiên hạ rộng lớn, chỉ cần có thể bên cạnh y, đâu đâu cũng là nhà.

"Vậy ta đi đây."

Hắn xoay người, kể từ bây giờ, trời cao đất rộng, giang hồ bất tương kiến.

.

.

.

.

"Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác giật thót, lần đầu tiên Tiêu Chiến gọi tên hắn như vậy, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với hắn. Hắn mang theo mong chờ xoay đầu.

"Hả?"

"Lời Tống Kế Dương nói lúc trước, có một câu không đúng."

"Câu nào?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bỗng phì cười, lần đầu tiên trước mặt Vương Nhất Bác làm theo trái tim hắn một lần.

"Ta không cảm thấy ngươi buồn nôn, ngươi rất tốt."

Đây là nhận xét cuối cùng của Tiêu Chiến về hắn sao? Ngươi không buồn nôn, ngươi rất tốt. Đẹp biết bao, người hắn yêu bao nhiêu năm nay, cảm thấy hắn rất tốt.

"Ngươi đừng lừa ta, ta sẽ xem như là thật đó."

"Ta không lừa ngươi, là thật."

Như vậy thì tốt. Vương Nhất Bác cười, vẫy tay với y, lần này là thật, không thể lại quay đầu.

"Bảo trọng, sau này gặp lại."

Hắn xoay người, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, sức lực cả người tiêu tan, mỗi một bước giống như đang giẫm trên đao nhọn. Hắn biết, ngày này sớm muộn gì cũng đến, hắn không nên ôm theo hy vọng mình may mắn, mơ mộng hão huyền Tiêu Chiến sẽ hồi tâm chuyển ý.

Ông trời à, tha thứ cho hắn vẫn chưa chuẩn bị xong, nên trong khoảnh khắc này mới không nhịn được nỗi đau khó lòng kiềm chế, không kiềm được nước mắt nóng hổi chực trào. Vương Nhất Bác không dám giơ tay lau đi, nếu bị Tiêu Chiến nhìn thấy sẽ thành trò cười mất, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, cầm lên được, bỏ xuống được.

Kẻ đáng thương, Vương Nhất Bác có lẽ không biết, lúc này đây, bóng lưng của hắn nhìn tịch mịch biết bao.

.

.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn hắn cất bước xa dần, y cuối cùng cũng đã đẩy đi được người yêu thương y, người bảo vệ y, cũng giam y cầm y, vốn là trút được gánh nặng, nhưng y lại cảm thấy hai mắt phát đau, trong lòng trống trải, giống như mất đi một vật gì đó cực kỳ cực kỳ quan trọng, không cách nào tìm về.

"Đời này kiếp này, con đường chúng ta đi là sai, thời gian sai, địa điểm cũng sai."

====

Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản Wattpad: diephuyen202
Các trang web khác như truyenwiki1, truyen4u, truyen99,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net