Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến có chút trở tay không kịp.

Hiện tại anh quả thật cũng không rảnh tay.

Trước mọi cặp mắt đang chăm chú nhìn bị Vương Nhất Bác nắm tay kéo ra ngoài, là nắm tay, không phải nắm cổ tay hay kéo cánh tay, là nắm tay. 

Tiêu Chiến bị nồi lẩu thình lình xuất hiện này dọa một trận, vừa đi vừa bước nhanh mấy bước đi song song với Vương Nhất Bác, thoát ly khỏi bàn tay của cậu.

Vương Nhất Bác dừng bước chân lại, vẻ mặt dường như có chút không vui nhìn anh.

"Sao vậy?"

"Không phải, đây là bệnh viện, có rất nhiều người, em làm cái gì đó." Lỗ tai Tiêu Chiến hơi đỏ lên, khi nói còn quay đầu nhìn những người đi qua đi lại.

"Bệnh viện thì sao? Ở bệnh viện thì anh không phải là bạn trai của em à? Anh tan ca rồi bác sĩ Tiêu, cho dù là đang trong giờ làm cũng là bạn trai của em, khó hiểu vậy, còn không cho người ta nắm."   

Vương Nhất Bác nói xong thì tiếp tục kéo lấy tay Tiêu Chiến, nắm lấy đi ra ngoài.

Thời điểm đi đến cổng bệnh viện, Vương Nhất Bác kéo người vào ghế sau, bản thân cũng ngồi vào.

Tiêu Chiến lên xe không nói gì, chỉ cúi đầu uống đồ uống. 

Vương Nhất Bác bắt lấy cái tay không cầm gì của Tiêu Chiến, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tiêu Chiến có hơi lo lắng nhìn bác tài xế phía trước, còn nghiêm túc chăm chú xem tình hình giao thông trước mặt.

Anh liếc Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác vẻ mặt đắc ý thực hiện được mưu đồ, còn tiến lại uống một ngụm đồ uống của Tiêu Chiến.

"Em không biết tự mua cho mình à!"

"Em tốt bụng mua cho anh uống, anh cho em một ngụm không được à? Em nào có nhiều tiền như vậy!"

"Em không có tiền còn kêu anh đi ăn lẩu ha."

"Ăn lẩu tốn nhiều tiền, anh không thể cho em uống một hớp được sao? Cái ly siêu to mà, em uống một hớp đâu hết được của anh mà?"  

"Cho em cho em!" Tiêu Chiến chuyển ly qua.

"Không cần, mua cho anh mà." Vương Nhất Bác đẩy về.

Tài xế ở trước mặt không nhịn được phì cười một cái, vội vàng bật radio lên, nghe phát thanh giờ cao điểm.

Qua gần 20 phút mới đến nơi, thời điểm xuống xe Tiêu Chiến nhanh chân chạy mấy bước, không bị Vương Nhất Bác tóm lại, Vương Nhất Bác vừa may ở phía sau mở điện thoại xem số thứ tự vào của quán lẩu đến đâu rồi.      

Xem thời gian dự tính còn khoảng 20 phút, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến xuống khu ăn uống ở tầng hầm trước, tìm đến tiệm bánh mì đang hót trên mạng mà bạn học hay nói, chọn cùng với Tiêu Chiến. 

"Em mua nhiều như vậy có thể ăn hết không, một hai cái được rồi, nếu không lại hỏng."                   

"Đã tháng 11 rồi, có thể hỏng sao được, hai ngày cũng không sao, hơn nữa chưa chắc sẽ để ăn sáng, đói rồi có lẽ thoáng cái là ăn hết, anh mang đến bệnh viện đi, em thấy đến khi phẫu thuật anh không có gì, sau khi xong bản thân tự ăn chút đồ gì đó mềm mềm tránh đau dạ dày, xảy ra chuyện gì em lại phải chăm sóc anh."

Vương Nhất Bác tiếp tục chọn bánh mì trong tủ kính, con thỏ đứng một bên đen mặt. 

"Em ghét bỏ anh."

"Không có, đây là sự thật, mua bánh mì nha."

"Em đúng là ghét bỏ anh, anh nghe ra rồi Vương Nhất Bác."

Bàn tay lớn của Vương Nhất Bác cầm khay bánh mì, dùng một tay khác nhéo nhéo gương mặt Tiêu Chiến. 

"Không được vô lý náo loạn."    

Chiêu chuyển chủ để này này quả nhiên là rất thành công, Tiêu Chiến thoắt cái đập vào tay Vương Nhất Bác rồi ra ngoài uống đồ uống.

Bị đệ đệ thối nhéo mặt ở nơi đông người, còn là mấy lần, tôn nghiêm của người làm ca ca đều bị bay sạch rồi.   

.

.

.

.

Vương Nhất Bác xách túi bánh mì cùng Tiêu Chiến đi vào cửa quán lẩu, chẳng mấy chốc đã nghe thấy đến số, hai người nhanh chóng đi vào gọi món, Tiêu Chiến ồn ào đói rồi. 

"Anh muốn ăn trước chút không?"

"Không cần! Anh đi làm nước tương."

Không rõ là vì sao, Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng tháo chạy của Tiêu Chiến lại cứ cảm thấy đáng yêu, tựa như là một chú thỏ xù lông, nhảy từng cái từng cái chạy mất đi.        

Chốc lát đồ ăn được mang đến, đôi mắt Tiêu Chiến sáng lên nhìn hương lẩu bay lên vui không kiềm chế nổi. 

"......Em ngửi mùi vị có phải cay quá không." Tiêu Chiến nhìn khói bốc lên cũng có hơi sặc, không biết Vương Nhất Bác có chịu được không. 

"Không sao, anh ăn đi." Vương Nhất Bác quả thực có chút hoa mắt, nhưng trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn tâm lí, suy cho cùng lẩu uyên ương còn có nước dùng có thể ăn được, Tiêu Chiến vui vẻ thì cậu cũng vui.

"Sao hôm nay em lại chạy đến bệnh viện đón anh vậy." Tiêu Chiến vừa nhúng thịt vừa hỏi.

"Đón bạn trai có gì cần tại sao?"

"Nhưng lúc trước em cũng không có đến đón anh mà." Giọng nói của Tiêu Chiến không biết sao có chút oán giận, Vương Nhất Bác nghe cảm thấy quá đáng yêu. 

"Anh xem, quả nhiên lúc trước tức giận có phải có một chút là bởi vì lúc trước tan ca không đến đón anh không?" 

"Nào có, anh không phải kiểu người như vậy." Tiêu Chiến nhớ lại đứng ở bến xe buýt nhìn thấy người bạn mang trà sữa đến đón bạn gái, nếu nói không hề ngưỡng mộ chút nào thì chính là giả dối. 

"Trước đây quả thực em không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau này sẽ không để cho anh phải ngưỡng mộ người khác nữa. Em sẽ chỉ làm tốt hơn người khác thôi." Vương Nhất Bác như đã định liệu trước nói. 

"Đừng có khoác lác nữa, sinh viên năm nhất năm hai như em vẫn nên hiểu rõ kiến thức cơ bản của bài chuyên ngành, tri thức và kĩ năng cơ bản vững chắc thì sau này học lên mới không thấy mệt."

"Em là bạn trai của anh không phải sinh viên của anh, sao nói chuyện cứ như thuyết giáo em vậy." Vương Nhất bác nhăn mặt.

"Sao em cứ nhấn mạnh bạn trai vậy! Nói chuyện nghiêm chỉnh."

"Là bạn trai còn không cho nhấn mạnh? Anh người ca ca này."

Tuy miệng nói Vương Nhất Bác nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng thực ra trong lòng đã vui không chịu được.

Nhấn mạnh nhiều lần thân phận bạn trai này thực ra đối với Tiêu Chiến mà nói vô cùng hưởng thụ, cuối cùng cũng nghe thấy Vương Nhất Bác quang minh chính đại nói ra, cũng không còn thấy cậu trò chuyện với người kì lạ gì đó nữa.

Có lẽ đã biết cần phải làm như thế nào rồi.

Nghĩ Tiêu Chiến đi làm cả ngày cũng mệt, sau khi ăn xong Vương Nhất Bác vẫn chọn gọi xe đi về trường học. 

Trên đường về Tiêu Chiến có lẽ đã thực sự mệt rồi, cũng có thể là ăn no thì buồn ngủ, vùi đầu vào vai Vương Nhất Bác nhắm mắt, cho đến lúc về đến trường Vương Nhất Bác mới gọi dậy. 

.

.

.

.

Thời tiết dần chuyển lạnh, Vương Nhất Bác nhắc nhở Tiêu Chiến buổi sáng khi đi làm phải mặc thêm áo khoác, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm bắt đầu lớn hơn, Tiêu Chiến ra khỏi cửa khá sớm nên Vương Nhất Bác sợ anh cảm lạnh.

Tiêu Chiến có lúc cũng cảm thấy rất thần kì, ban đầu khi bản thân bị ốm, khi phát sốt còn nói "Vl trâu bò thật", sao hiện tại đã cẩn thận xem dự báo thời tiết ngày mai giúp mình rồi. 

Tiêu Chiến ra ngoài cửa còn chụp ảnh gửi cho Vương Nhất Bác xác nhận, thực sự đã mặc áo khoác đầy đủ.

Vương Nhất Bác trả lời: Lần sau chụp ảnh nhớ chụp cả mặt.

Tiêu Chiến: ......

Thời tiết trở lạnh, bệnh cúm tăng cao, Tiêu Chiến tiếp xúc với bệnh nhân ở bệnh viện cũng hầu hết xuất hiện triệu chứng cảm cúm.

Gần đây anh tương đối mệt, tiếp theo đi kiểm tra phòng, nhiều bệnh nhân có tình trạng và triệu chứng khá nghiêm trọng, tin tức báo chí cũng đã đưa tin.

Anh tận lực không nói cho Vương Nhất Bác điều này, sợ làm cậu lo lắng.

Hôm nay khi tan làm, Vương Nhất Bác không tin đến trạm của xe buýt, đúng lúc đến trạm xe buýt cổng sau trường đón Tiêu Chiến.

"Sau này trời lạnh rồi thì đừng ngày nào cũng đến đón anh." Tiêu Chiến lắc cánh tay Vương Nhất Bác.

"Vì sao? Trời lạnh thì phải ra ngoài nhiều, lẽ nào anh muốn em ngày ngày trong phòng chơi game giống bọn họ?"

"Anh không phải cảm thấy mất thời gian của em à, cũng sắp đến cuối kì rồi."

"Một tuần anh đi làm có ba ngày, em chỉ có cơ hội đón anh trong ba ngày, anh còn muốn tước đoạt mất của em?"

"Em đúng là chẳng bắt được cái trọng điểm nào trong câu của anh!" Tiêu Chiến cốc đầu Vương Nhất Bác. 

"Anh chính là trọng điểm của em, cái khác đều không quan trọng."

Tiêu Chiến lần nữa bị Vương Nhất Bác đánh trúng tim, lén lút cười, cùng Vương Nhất Bác tới căn tin ăn tối.

Sau khi từ chuyến đi khách sạn trở về, Tiêu Chiến không để Vương Nhất Bác qua ngủ nữa.

Anh đang đợi, đợi sau khi Vương Nhất Bác xác định rõ ràng mới đồng ý việc này, tuy có lúc một mình ở trong phòng cũng sẽ đột nhiên rất nhớ cậu.

Nhớ nhung chưa được bao lâu đã bị sự tỉnh táo thay thế.

Cuộc sống thực tập bận rộn, Tiêu Chiến có khi cũng không chú ý tự chăm sóc mình. Thêm vào đó giao thông công cộng và vô số bệnh nhân mỗi ngày, xác suất bị cảm bị bệnh thoáng chốc tăng cao thêm.          

Có lẽ là bị lây bệnh rồi, Tiêu Chiến vừa hắt hơi vừa nghĩ.

Vừa may Vương Nhất Bác gửi tin nhắn nói tối nay có tiết học, có thể sẽ không đến đón Tiêu Chiến được, đúng lúc Tiêu Chiến còn đang lo làm sao bảo Vương Nhất Bác đừng đến đón mình, đúng là vừa may.

Từ khi còn nhỏ vào mùa đông Vương Nhất Bác đã rất dễ bị bệnh, mỗi lần đều phải uống thuốc bắc mới có thể gắng gượng qua mùa đông.

Anh biết Vương Nhất Bác vẫn sẽ dính lấy bản thân không chịu cách ra, đến lúc đấy nhiễm bệnh thì phiền phức rồi.

Tiêu Chiến tự gói đồ ăn mang về phòng, buổi sáng sau khi tắm xong cảm thấy thoáng thoáng có chút đau đầu, đến chỗ quản lí kí túc xá mượn nhiệt kế đo, hơi sốt.

Nhanh chóng uống thuốc rồi nằm xuống, vẫn may ngày hôm sau không cần đi làm, đã thứ Năm, có thể ngủ sâu một giấc.

Tốt nhất là mau khỏe lại, nếu không Vương Nhất Bác đến thì tránh cũng không phải cách.   

Tiêu Chiến nghĩ rất đẹp, kết quả chưa đến 10 giờ ngày hôm sau, vừa thức dậy không lâu, ăn xong bánh mì rồi uống thuốc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. 

Mở cửa ra xem, là Vương Nhất Bác đang cầm sách và bánh mì.

"Em đến đây làm gì vậy?" Tiêu Chiến đứng chặn ở cửa không dịch chuyển. 

"Anh căng thẳng cái gì, em đến chỗ anh đọc sách, anh như trốn người đấy."  

Tiêu Chiến còn chưa nói gì đã hắt hơi một cái.

Vương Nhất Bác thừa cơ đi vào phòng, vừa nhìn đã thấy thuốc ở trên bàn Tiêu Chiến.

"Anh bị cảm rồi?" Vương Nhất Bác cau mày.

"Có lẽ là bệnh nhân bị nhiễm cúm trong bệnh viện nhiều, lây đến chỗ anh, không sao, em vẫn nên về phòng mình đọc sách đi, anh sợ đến khi lây bệnh cho em thì xong."  

"Phát sốt rồi?" Vương Nhất Bác sờ trán Tiêu Chiến, "Vì vậy tối hôm qua mới nói với em phải tăng ca?"   

"Ây ya, anh không........em quay về đi, thật đấy, lây đến em thì lại phiền phức." 

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác cao giọng.

"Gì vậy."

Vương Nhất Bác giữ vai Tiêu Chiến, kéo người đến trên người mình hôn.

"Em đang làm gì đấy!" Tiêu Chiến đẩy người ra.

Vương Nhất Bác nhún vai, đặt đồ mang qua lên bàn, quay người nhìn anh.

"Lần này không cần lo lắng nữa, anh không có lý do ngăn không cho em chăm sóc anh rồi." 

.

.

.

.

TBC.

————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net