Phiên ngoại - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi 3: Vì sao quyết định muốn ở bên cạnh đối phương?

Bác: Chắc là vì thích anh đó. Nếu không thì còn vì sao nữa? Con người em anh cũng biết rồi mà, ghét nhất là người khác bắt ép em. Em muốn cái gì, làm cái gì đều là do bản thân em tình nguyện, nếu không thì không ai có thể bắt ép em được. À mà trừ anh ra, anh bảo em làm gì thì em sẽ làm đó. Cạn lời, sao gần đây anh lại thích em mặc màu hồng thế? Anh thấy có ai theo style hiphop chơi ván trượt các kiểu mà mặc áo hồng, giày hồng như em không? Em mới nói tới đâu rồi nhỉ? À, thế nên từ lúc em biết em thích anh thì em đã nghĩ kĩ rồi, cả đời này em chắc chắn phải ở bên cạnh anh. Thế nên lần đầu tỏ tình với anh mà anh không đồng ý, em khó chịu thì có khó chịu thật đó nhưng mà em cũng không có ý bỏ cuộc. Vì em đã tự nghĩ kĩ lại, em vẫn rất thích anh. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, dù sao thì anh không đồng ý em vẫn cứ tiếp tục theo đuổi, em cứ làm phiền anh cả ngày, để cho anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình em, chỉ có thể nhớ đến mỗi mình em. Kết quả là lần thứ hai đã thành công rồi, không hổ là em.

Chiến: Thôi đi trời, nếu như không phải ông đây cũng thích em thì em có lượn qua lượn lại trước mặt anh 800 năm cũng vô ích thôi. Lần đầu tiên lúc em nói với anh thì anh rất do dự, lúc đó anh đã nghĩ rất nhiều thứ. Nghĩ là em chỉ mới có 21 tuổi, nghĩ đến tương lai sau này, nghĩ nếu như em có con thì sẽ trông như thế nào. Em cũng không cần phải cảm thấy uỷ khuất, khoảng thời gian sau khi từ chối em cũng không chỉ mỗi mình em cảm thấy khó chịu. Thế nên đừng có lấy chuyện này ra làm cái cớ nữa! Một, hai lần thì cũng thôi đi! Đừng có cách mấy ngày lại nhắc một lần như thế! Lần thứ hai em nói nữa thì tụi mình đã đóng máy lâu lắm rồi, anh còn đang quay hai bộ phim khác, cũng quen được thêm rất nhiều người khác. Nhưng vẫn cứ không giống như thế được, anh sẽ vô thức so sánh người khác với em, sau đó sẽ nhớ đến em. Lúc đó anh đã nhận ra rằng anh thật sự rất thích em, thật sự không thể quên được em. Thế nên nếu như hỏi tại sao anh lại đưa ra quyết định như thế, thì chắc là vì em đó.

Câu hỏi 4: Điểm thích nhất hoặc là tán thưởng nhất ở đối phương là gì?

Bác: Tốt với em. Em đi xa nhà khá sớm, lại còn ở nước ngoài, thế nên năng lực tự lập của em rất tốt. Lúc bị bệnh cũng vậy, ngủ một giấc là tự khỏi rồi. Lúc em ở trong đoàn phim bị cảm, bản thân em chả thấy sao cả nhưng anh thì cứ giám sát em uống thuốc, lúc ăn cơm còn lấy đũa đảo trong hộp cơm của em, lựa những món cay với khó tiêu hoá gắp đi hết, rồi đem rau với mấy món dễ tiêu hoá gắp sang cho em. Sau này lúc ở cùng nhau rồi cũng vậy, mỗi lần em soạn vali đều mắng em ngốc, nhưng mắng em xong anh đều giúp em soạn đầy đủ lắm luôn. Lúc em bị thương anh cũng mắng em, nhưng lần trước lúc em suýt bị gãy tay anh đến tìm em, anh vừa thấy em đã khóc rồi. Em biết là anh đau lòng cho em, anh thật sự tốt với em, cũng thật sự muốn cùng em trải qua những ngày tháng còn lại. Em đều nhớ kĩ hết, Tiêu Chiến anh tốt với em nhất luôn đó.

Chiến: Cho anh cảm giác an toàn. Lúc tụi mình mới ở bên nhau, anh nói về em với bạn thân anh, cậu ta rất ngạc nhiên, cảm thấy không hiểu sao em có thể thu phục được con người suốt ngày thích suy nghĩ linh tinh như anh. Nhưng mà em thật cho anh cảm giác rất an toàn. Mỗi lần anh lo trước lo sau, đắn đo do dự em đều là người vừa đơn giản lại thẳng thắn, anh còn nhớ có lần em giành điện thoại của anh để cãi nhau với quản lý, mặt vô cùng nghiêm túc nói với người ta là Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến vậy đó, ai dám nói không được. Sau đó anh đã nói lại với em chưa ha? Cậu ấy chỉ muốn bảo với anh là dưới nhà có phóng viên nên bảo tụi mình tách nhau ra đi thôi, chứ không phải là cầm gậy đánh uyên ương gì gì như em nghĩ đâu. Mỗi tối lúc ngủ em thường ôm anh rất chặt, ngoài mặt anh tỏ vẻ ghét bỏ em vậy thôi chứ thật ra anh cực kì cực kì thích được em ôm. Em bảo những lúc có anh ở bên thì không cần phải mở đèn với tivi nữa, lúc em ở bên anh cũng vậy, em ôm lấy anh, anh ngủ rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net