Đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Nhất Bác tắm rửa xong ra ngoài nhìn cậu nằm trước trên giường rồi . Hắn lại tức giận đi nhanh dậy kéo cậu bật dậy.

" Ê...ê...ngươi làm gì vậy ? "

"Ta chưa ngủ sao ngươi dám ngủ"
Cậu nghe xong còn bực bội hơn vì chuyện này mà động tay với cậu , chưa kể nắm rất mạnh làm cậu rất đau .

Cậu tức tốc bước xuống giường cự tay đôi với Nhất Bác

"Tại sao không được ? Tại sao??"

" Chân ta ngươi còn chưa rửa , chưa kể ngươi lấy quyền gì đi nghỉ trước ta "

Cậu hiểu ý rồi , thì ra là trước kia Thiếu phu nhân phải làm mấy việc này . Thật là tội cho Tiêu Chiến. Cậu có sáng kiến rồi
" Được...chờ ta "
Cậu đi 1 hồi lâu trở lại
" Đi đâu mà lâu vậy "
" Lấy nước...cho thêm ít hoa cho thơm nên lâu "
A Chiến trả lời ngang với sự khó chịu của hắn .
Cậu cầm chân hắn bỏ vào chậu nước rất nóng không pha , chưa kể hoa chỉ là lớp ngụy trang phía sau là mãnh vỡ của cái bát cậu đặt ở trong chậu làm hắn la toán lên
" A....nóng...nóng.......đau quá..a....nhanh buông ra...."
Cậu dùng hết sức kiềm chặt chân hắn ở trong chậu . Đến lúc cậu thấy thoả rồi thì buông ra , máu cũng đỏ cả nước .
Thật ra cậu đi lâu để kím bàn chông hay vật gì gây sát thương nhẹ nhằm cảnh cáo để vào nhưng mà cậu không rành đồ đạc cất ở đâu nên đành hy sinh vài cái bát

Nhất Bác ôm chân của mình mà kêu khóc , bàn chân bị phỏng đỏ dưới bàn thì đầy máu . Nhìn thì xót thật nhưng với cậu thì lại vui vẻ đứng cười , cười đến đau cả bụng phải ôm luôn bụng mình .

" Hahaha...hahha....nhớ đêm hôm nay nha..sao này còn dám sai tôi thì đừng..ahahah...trách...  "
Cậu cười đến mức không thể nói được . Hắn tức giận lắm nhưng hiện tại chân rất đau chỉ than không la nổi gì nữa........
" Mau lấy thuốc cho tôi "
" Còn dám sai tôi ? Anh không sợ tôi lấy thuốc độc à "
"..... Ngươi....."
Nhất Bác thật rất tức , nhưng không làm gì được cậu . Đành ắm ức chịu đựng .
Hắn ôm cậu trên giường dù A Chiến có ghét thì việc này cũng không thể từ chối .
Nhất Bác vùi mặt ở ót cậu hít hương thơm
" Hơn tháng qua...ngươi cứ hôn mê làm ta rất khó chịu.......đêm nào cũng vậy chỉ có thể ngửi hương thơm của ngươi mà ngủ....bất công "
A Chiến nghe xong hoàn toàn không có chút gì cho tên này cơ hội sửa chửa . Cứu thiếu phu nhân chỉ vì hương thơm chỉ vì ngày nào đó tỉnh lại sẽ có thể cho hắn tự do lăng nhục .
Vương Nhất Bác cậu sẽ ghim cái tên này . Nhất quyết cấm hắn đạt được mục đích .
Nhất Bác bắt đầu lộng hành cho tay di chuyển trên dưới trước sau thân cậu . A Chiến nhanh chống bắt lại bàn tay hắn hất ra 1 bên .
Hắn lại nổi nóng , cậu cũng không hiểu nổi , con người gì mà động chút là giận động chút là tức có giống nam nhi không ? Giống , giống nhất là hở ra động tay động chân ỷ mạnh hiếp yếu nhưng đối với A Chiến cậu hoàn toàn phản tác dụng .
Cậu ngồi dậy , hai bàn tay đan vào nhao bẻ kêu răn rắc....
" Sao nào? Muốn thế nào?
Thư dãn gân cốt rồi mới ngủ sao "
Nhất Bác không nói nổi cậu , lại lần nữa ủy khuất nằm xuống . Nhớ tới cái chân lúc nảy hắn cũng có phần thêm sợ
Hắn cũng biết sao này hắn khổ rồi . 

Nhất Bác nghĩ hoài cũng không ra , sau khi tỉnh lại người vợ cam chịu của anh đâu mất rồi
Sáng cậu đứng trước gương xoay đi xoay lại , còn khởi động chân tay . Không phải A Chiến tập thể dục mà là cậu không quen với mấy bộ đồ này nên mới khởi động cho quen .
Nhất Bác đi vào nhìn cậu lưng ta lưng tưng mà lắc đầu thở dài .
"Ngươi có thể như trước không"

" Không "

Cậu quay lại nói một từ kết thúc vấn đề . Cậu đâu có sống theo kiểu hiền , thục , đức gì đó làm sao mà giống.........
Cậu đi dạo xung quanh , cậu không rành đường lắm nên hỏi mấy người gia nô trong nhà . Cuối cùng cậu cũng đến nơi mà thiếu phu nhân thích đến nhất .
Là vườn hoa , ở đây đủ loại hoa đều do Tiêu Chiến trồng hết . Cậu nhìn mà khâm phục .
" Tỉnh rồi sao ? Xem ra mạng cũng lớn "
Mới ngắm hoa đã bị người khác nói xiên xỏ làm cậu mất hết hứng cùng lúc đó con khó chịu lại dâng lên
Cậu quay sang xem là ai ! Thật không ngờ là bà cô già nhiều chuyện cạnh nhà cậu . Trong khu đó bà ta mở miệng lên chửi thì không ai chửi lại ngoài A Chiến. Đúng hai người hiện tại đang trong thế kỳ phùng địch thủ . Cậu nhịp nhịp chân mình không ngờ bà ta cũng tới đây
" Được....tới thì tới , dù đến đâu ta cũng chỉnh bà tới cùng "
Cậu nói trong lòng , bước lên chào 1 tiếng...nhìn cách ăn mặc giọng điệu bà cũng biết đây là Vương phu nhân đáng ghét coi thiếu phu nhân như sai vặt , được xem cậu xử ra sao .
" Chào mẹ "
" Mẹ ? Có tư cách đó à...quên mất mình ở thân phận gì sao ? Gọi là phu nhân "
Đúng là đáng ghét , cậu mới chào thôi mà nói 1 lố từ rồi . Chưa kể giọng điệu khó ưa khinh thường kia còn mang theo sự nực cười làm cậu bực bội .
" Vậy à ! Được chào phu nhân "
" Ngươi....."
Bà ta định nói gì đó nhưng bị cậu ngăn lại
" Bà cũng đừng quên tôi là thiếu phu nhân...đừng kêu ngươi này ngươi nọ....ngứa tai lắm "
Cậu còn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình
" Ngươi...ngươi dám nói chuyện như vậy ? "
Bà ta đã nổi nóng , cậu cuối cùng cũng biết Nhất Bác giống ai rồi . Nói chưa tới ba câu đã đốt lửa nhà anh còn hơn từ xưa đến nay sản xuất thuốc nổ

End chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net