38. ĐẮNG LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đã hoàn toàn suy sụp, cậu trách ông trời...trách ông sao lại đẩy cậu vào tình cảnh thế này? Sao nhất định phải để ba cậu hại chết ba mẹ anh, sao lại để gia đình cậu trở thành kẻ thù của anh? Tại sao vậy chứ? Nếu năm đó bắt buộc phải có người chết thì Tiêu Chiến thà rằng người đó là mình, ít ra mọi việc cũng không thành ra cớ sự như bây giờ.

Tiêu Chiến đứng dậy, quay người lại đối mặt với Vương Nhất Bác. Cậu nhìn anh thật lâu, còn anh thì né tránh ánh mắt đó không nhìn lại dù một giây. Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, không ai nói năng gì mà đứng đấy tự rơi vào khoảng lặng trong lòng mình.

Hồi lâu sau Vương Nhất Bác thốt lên một câu "Tôi cũng muốn cảm ơn em, nhờ cổ phần em chuyển nhượng cho tôi nên mọi việc mới suôn sẻ được vậy."

Tiêu Chiến lần nữa kinh ngạc, vội lục lại trí nhớ và nhận ra có lẽ tờ giấy tối qua mình kí là giấy chuyển nhượng, cậu đau lòng nói "Là tối qua, anh đã...lừa em, anh lợi dụng em..."

"Đúng, tôi trước giờ luôn lợi dụng em để trả thù họ." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Nghe chính miệng Vương Nhất Bác thừa nhận lòng Tiêu Chiến không khỏi nhói đau, đột nhiên cậu cười lớn, nụ cười không thể hiện niềm vui, nó có chút gượng ép, có chút xót xa, có chút đắng lòng. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình quá ngốc, đem hết tâm can trao gửi chỗ Vương Nhất Bác nào ngờ bị anh tính kế lợi dụng, lừa gạt sự tin tưởng. Vương Nhất Bác biến cậu thành quân cờ từng bước, từng bước giúp anh trả thù. Tiêu Chiến thì khờ dại một lòng một dạ yêu anh đến mất cả lý trí.

"Anh biết ba em là người hại ba mẹ anh từ lúc nào?" Tiêu Chiến gượng gạo hỏi.

Vương Nhất Bác đáp "Lúc nghe tin em mang thai."

"Cho nên...cho nên từng lúc đấy anh giả vờ yêu thương em, ở bên cạnh em để lấy lòng tin rồi lừa gạt em..."

Vương Nhất Bác thoáng trầm mặc im lặng.

Đôi mắt Tiêu Chiến đươm đướm nước mắt, rất nhiều giọt lệ đang ngưng đọng trong khóe mi có thể tràn ra bất cứ lúc nào. Cậu nhìn Vương Nhất Bác, vẫn cố chấp trông ngóng anh sẽ phủ nhận nó, mong anh nói rằng thật lòng yêu thương cậu. Tiêu Chiến chờ một lâu vẫn không nhận được hồi đáp.

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, nói "Đúng."

Tiêu Chiến chết lặng tại chỗ, những giọt lệ thi nhau chảy dài xuống gò má, nói: "Thì ra...thì ra tất cả đều là màn kịch một tay anh dựng lên để em sa chân vào. Thế mà em tin, tin rằng anh thay đổi mà yêu thương em, tất cả...đều là, dối trá..."

"Cái gì mà ngọt ngào, cái gì mà hạnh phúc, cái gì mà yêu thương...mọi thứ, vốn dĩ đều là giả, tất cả đều là giả hết..."

"Trong đoạn tình cảm này, chỉ mình em ngu ngốc cho là thật, còn anh...từ đầu đến cuối chưa từng xem trọng nó...Một chút cũng không..."

"Anh không yêu em..."

Tiêu Chiến khóc nghẹn, nước mắt không cách nào ngăn nó ngưng tuôn rơi. Đôi chân cậu mất lực không đứng vững nổi nữa, cậu ngồi sụp xuống hai tay chống đỡ trên sàn, cúi sầm mặt. Một giọt lệ rơi xuống, hai giọt, ba giọt rồi vô số giọt đua nhau rơi thật nhiều.

Tiêu Chiến vì yêu Vương Nhất Bác chân thành đối tốt với anh, quan tâm, lo lắng cho anh từng chút. Vì yêu Vương Nhất Bác mà lúc kia cam chịu đau khổ ở cạnh anh, chịu bao nhiêu tổn thương cũng không nỡ rời xa anh. Vì yêu Vương Nhất Bác mà khi anh nói muốn chuộc lỗi liền vui mừng, hạnh phúc, tha thứ ngay. Vì yêu Vương Nhất Bác mà toàn tâm toàn ý tin anh vô điều kiện, không hề do dự.

Cuồng si một người, yêu một người đến tâm phế tê liệt, yêu một người đến mù quáng, đến ngu dốt, khờ dại.

Đến cuối cùng thì thứ Tiêu Chiến nhận lại chỉ toàn là đau khổ, là tổn thương, là nước mắt, là giả dối, là lừa gạt, là những vết cứa vào tim đến rỉ máu.

Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác yêu mình, tưởng Vương Nhất Bác sẽ chữa lành vết thương lòng của cậu, tưởng những lời ngọt ngào Vương Nhất Bác nói là thật lòng, tưởng bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời, tưởng hai người sẽ có cuộc sống êm đềm đến cuối đời...Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là cậu tưởng mà thôi, chỉ vì chữ tưởng khiến cậu đau thấu trời.

Yêu người yêu đến đau lòng, đổi lại cho chính mình là hàng ngàn bi thương.

Vương Nhất Bác cũng không vui hơn Tiêu Chiến là bao, anh đưa mắt nhìn cậu đang ngồi đấy khóc nghẹn lòng, tim anh cũng đau nhói. Vương Nhất Bác đưa tay muốn xoa đầu cậu, muốn ôm cậu vào lòng, muốn dỗ dành, an ủi cậu. Nhưng rồi anh cũng rút tay về. Anh sợ cậu sẽ nghĩ mình muốn tiếp tục lừa tình cảm của cậu, làm cậu tổn thương nhiều thêm.

Vương Nhất Bác nắm chặt bàn tay, khuôn mặt hoàn mĩ ấy có dòng nước nong nóng đang chảy dài, là nước mắt, anh khóc...anh khóc rồi. Vương Nhất Bác nhận ra bản thân cũng biết khóc, bản thân cũng có nước mắt. Dòng lệ ấy chảy vào khóe miệng anh, anh cảm nhận được nước mắt có vị mặn, mặn chát đắng lòng.

Vương Nhất Bác lại không hiểu, không hiểu vì sao bản thân lại rơi lệ? Có lẽ do nhìn thấy Tiêu Chiến đau khổ chăng?

Thật tâm Vương Nhất Bác cũng yêu Tiêu Chiến, cũng thật lòng đối tốt với cậu. Vương Nhất Bác thừa nhận tuy lúc đầu định giả vờ yêu thương cậu, nhưng nào ngờ đâu...bản thân anh đã động tâm với cậu thật rồi. Yêu thương dành cho Tiêu Chiến, sự quan tâm cho Tiêu Chiến, hành động ôn nhu, dịu dàng dành cho Tiêu Chiến, sự cưng chiều dành cho Tiêu Chiến...mọi thứ đó đều là thật lòng.

Vương Nhất Bác đôi lúc lại rất hèn nhát, không dám thừa nhận yêu Tiêu Chiến. Vì hai chữ 'thù hận' mà Vương Nhất Bác không chịu nhận yêu cậu, vì 'thù hận' mà cố tình nói lời tổn thương cậu rồi làm đau luôn chính mình. Đứng giữa yêu và hận Vương Nhất Bác nhiều lần dằn co tâm trí mãnh liệt.

Một bên là mối thù hại chết ba mẹ thì sao Vương Nhất Bác dám quên, sao dám buông bỏ đây? Một bên là tình yêu với Tiêu Chiến, người anh thương và người ấy cũng là con của kẻ thù. Giá như...giá như cậu không phải con của họ thì hai người đã không rơi vào tình cảnh trớ trêu thế này.

Năm năm trước, ông bà Tiêu do một phút ích kỷ hại chết ba mẹ Vương Nhất Bác, hủy hoại gia đình hạnh phúc của anh. Năm năm sau, vì trả thù Vương Nhất Bác tự tay phá nát hạnh phúc hiện tại của chính mình. Liệu anh có vui không? Trả thù rồi anh hài lòng chưa? Tình yêu của anh còn nguyên vẹn sao?...

Nó đã vỡ vụn rồi, vụn nát thành từng mảnh đau thương. Anh trả thù rồi, anh cũng đánh mất người yêu anh rồi. Đây là cái kết anh mong muốn đấy sao?

Vương Nhất Bác tính toán rất hay, thao túng mọi việc rất giỏi, nhưng anh lại không tính được trường hợp mình sẽ yêu cậu, không thao túng được con tim ghét bỏ cậu. Để rồi chính anh cũng đau khổ không kém cậu.

Vương Nhất Bác ước có thể thay đổi số phận của hai người, tránh đi cái gọi là thù hận, tránh đi mọi đau khổ, tổn thương. Cùng nhau sống hạnh phúc, yên tĩnh, vô lo vô nghĩ đến cuối đời.

Một người bởi vì thù hận mà không dám nói, không dám thừa nhận yêu đối phương để tự chuốc cay đắng. Một người lại hiểu lầm đối phương trước giờ không yêu mình, chỉ lợi dụng, lừa dối mà tự ôm đau thương. Tình yêu này quá đau khổ, quá bi thảm, quá nhiều hiểu lầm chồng chất.

Một người ngồi đó khóc ngất, đau khổ khi bị người mình yêu làm thương tổn . Một người đứng đấy khóc thầm, đau lòng khi nhìn người mình yêu chịu tổn thương.

Suy cho cùng mỗi người đều có cái khổ của riêng mình...

Tiêu Chiến khóc thật nhiều, suy nghĩ cũng thật nhiều. Cậu khẽ đưa tay lau đi từng giọt nước mắt, kìm nén đau đớn trong lòng, chua xót hỏi anh: "Vương Nhất Bác...từ lúc khi anh tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật đến giờ thì, thì anh có, có từng yêu em thật lòng chưa?"

Có, dĩ nhiên là có. Vương Nhất Bác muốn nói với cậu rằng anh thật sự đã yêu cậu, nhưng lời nói như có thứ gì ngăn chặn mà nghẹn trong cổ họng, không cách nào thốt được thành lời.

Tiêu Chiến nhìn anh một cách tuyệt vọng, đau lòng nói: "Nếu anh là chưa từng yêu em, vậy thì...vậy thì chúng ta ly hôn đi. Đường ai nấy đi, không cần phải dằn vặt bản thân ở bên nhau mà đau khổ."

Lời nói của cậu khiến Vương Nhất Bác kinh ngạc, anh kích động quát: "Không, không được, tôi không cho phép."

Tiêu Chiến ủ rũ nói tiếp: "Nhất bác, em mệt rồi. Em đã từng nghĩ sẽ chờ anh, chờ anh đến khi anh khôi phục trí nhớ. Nhưng mà...mọi chuyện đã như vậy rồi, em không muốn cố chấp làm bản thân thêm đau nữa, anh giải thoát cho em đi."

Vương Nhất Bác đi tới, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cậu, bóp cằm cậu, tức giận nói: "Thù này tôi trả chưa đủ, em phải ở cạnh tôi, mãi mãi ở bên cạnh tôi để trả nợ của ba mẹ em. Tôi không cho phép em rời xa tôi, không cho phép em bỏ đi."

"Anh lại muốn hành hạ em thêm nữa sao? Anh lại muốn tổn thương em như thế nào nữa đây? Có phải nhìn em đau khổ anh vui lắm đúng không?" Tiêu Chiến đau khổ nói.

Nhìn vào đôi mắt của cậu hiện tại Vương Nhất Bác thấy được trong đó không còn sự ấm áp, không còn vui tươi, không còn tia yêu thương nào. Mà là đau khổ, là tuyệt vọng, là bi thương, là sự oán trách.

Vương Nhất Bác đè cậu xuống nền gạch lạnh lẽo, ghì chặt hai tay cậu, cưỡng hôn cậu mãnh liệt như dã thú mà cấu xé bờ môi mỏng manh ấy. Tiêu Chiến giãy giụa kịch liệt, cậu không muốn bản thân lại rơi vào địa ngục tăm tối của lúc trước, bị anh mặc sức sỉ nhục, khi dễ đủ đường.

"Buông ra, không được làm..."

Tiêu Chiến vùng vẫy hết sức cũng không thoát được sự áp chế của anh, còn bị hơi men trên người anh làm choáng váng đầu óc. Chẳng mấy chốc quần áo của cậu đã xộc xệch do tác động của Vương Nhất Bác, áo bị cởi phang nút, kéo lộ ra bờ vai trắng mịn trông có hơi gầy. Quần bị tụt còn dính được chút ít ở một bên chân, cậu cảm nhận được bên dưới có một vật thô cứng, nóng ran đang cọ xát, lượn lờ qua lại.

"Đừng mà, xin anh, đừng..."

Cậu khép đôi chân ngăn cản sự xâm nhập của vật thô nóng ấy, đôi tay mạnh mẽ của anh tách chúng dang rộng ra giữ chặt lại, không cho cậu khép vào. Không bôi trơn, không nới lỏng cứ thể anh trực tiếp tiến vào thao động cuồng nhiệt không đợi cậu thích nghi. Đau đớn truyền tới cậu cắn răng kìm nén tiếng rên rỉ, những ngón chân co chặt lại, hai hàng nước mắt cũng rơi dài xuống mang tai cậu.

Đôi mắt cậu ngấn lệ nhìn anh đầy căm phẫn mà nói: "Vương Nhất Bác, anh là...là đồ khốn, ưm...ghét anh..."

Vương Nhất Bác biết hành động điên cuồng hiện tại khiến cậu ghét bỏ nhưng anh không kìm chế được bản thân, khi nghe cậu nói muốn ly hôn, muốn bỏ đi đã rất sợ. Anh không muốn cậu rời xa mình, anh không biết làm sao giữ cậu đành chôn vùi thứ đó vào trong cậu, giữ cậu bên cạnh bằng cách hèn hạ, đê tiện nhất.

"Dừng lại, đồ khốn,..."

Mặc Tiêu Chiến cầu xin anh cứ ra ra vào vào mạnh liệt bên dưới, Vương Nhất Bác làm điên cuồng, làm mãnh liệt, làm đến mất cả lý trí. Anh nghĩ chỉ cần làm cậu kiệt sức, làm cậu đi không nổi thì cậu sẽ mãi ở lại bên anh, không rời bỏ anh được. Chỉ cần có cậu bên cạnh dù cậu có căm ghét anh thế nào thì anh cũng không quan tâm.

Bụng Tiêu Chiến bỗng đau quằn quại, cậu ôm bụng nức nở nói: "Đau...bụng đau quá, đừng...làm..."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, vội dừng lại mọi hành động, rút cái bên dưới ra khỏi người cậu, nhẹ nhàng ôm cậu lên.

"Em làm sao, đau ở đâu?"

"Bụng, đau bụng..."

Lúc này Vương Nhất Bác mới sựt nhớ Tiêu Chiến còn đang mang thai, chắc do anh không chú ý đã vô tình là cậu bị động thai. Anh tát một cái thật mạnh vào mặt tự trách bản thân, vội vàng mặc quần áo đàng hoàng lại cho cậu và chính mình. Nhanh chóng đưa cậu vào bệnh viện, đứa bé lỡ có mệnh hệ gì Tiêu Chiến sẽ hận anh đến chết mất, chính anh cũng ân hận cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net