Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện:chạy đi,tôi xem em chạy được bao lâu?
Tác giả:Diệu Linh
Nhân vật chính:Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến
_________________________
Chương 1 chap 1:CỨU CẬU LÀ ĐIỀU NÊN HAY KHÔNG NÊN??

-Thu qua rồi đông đến.Mùa đông-một mùa lạnh nhất trong năm.Lúc bây giờ thời tiết không còn ấm áp ,thông thoáng như mùa xuân cũng không còn mát mẻ trong xanh như mùa thu hay nóng bức oi ả như mùa hạ. Thay vào đó  mùa đông của Lạc Dương vô cùng lạnh và hanh khô.
Những bông tuyết cứ thi nhau rơi xuống cả ngày lẫn đêm làm cho cả thành phố ngập tràn trong băng tuyết.Nhưng lạnh thì có thể mặc áo ấm ngồi bên cạnh lò sưởi và uống một cốc ca cao nóng ,ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi  thì có thể nói mùa đông cũng không quá lạnh.
Mặc dù cơ thể ấm áp nhưng trái tim đã không còn nóng bỏng như trước nữa

Yêu là như thế nào?Tiêu Chiến tự đặt câu hỏi cho chính mình.
-"Yêu là đến lúc phải biết từ bỏ".
Như có một giọng mờ ảo bí ẩn nào đó trả lời anh.

Tiêu Chiến nhắc đi nhắc lại câu nói đó rồi mỉm cười chua chát.
 
        Tình yêu là một loại thuốc bổ khiến cho tâm trạng con người ta trở nên vui vẻ,hạnh phúc nhưng nó cũng là một liều thuốc độc khiến họ ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

"Cạch".Tiếng mở cửa phát ra sau đó là một hình bóng quen thuộc bước vào.

Nỗi đau vừa mới dịu được đôi chút bây giờ lại trở nên đau nhức nhối.
Tiêu Chiến cố gắng kìm nén nỗi đau từ tim lan ra tận cơ thể cố nở một nụ cười thật tươi.

Cả cơ thể của anh dần dần mất đi cả giác.Ngụm máu tươi tuôn chảy bên khóe miệng,ánh mắt anh đờ đẫn đi đôi chút.
Gương mặt của cậu vẫn in sâu vào tâm trí anh kể cả khi anh  mất dần sinh mạng.
Anh biết anh yêu cậu sâu đậm đến nhường nào.
Trước khi ngọn lửa sinh mạng dần lịm tắt thì anh vẫn muốn nhìn người đàn ông anh yêu một lần cuối cùng.
Gương mặt đẹp đến không tì vết,những sự dịu dàng và cả những tổn thương,sự hành hạ cậu mang lại .
Anh muốn giữ lại làm kỉ niệm cho riêng mình.

Trước khi mất dần đi ý thức,anh vẫn kịp nhìn thấy gương mặt lo lắng của cậu,giọng nói gọi tên anh xé ruột gan như vậy là anh đã rất mãn nguyện rồi.Cả cơ thể của anh bị bế thốc lên nhưng... đã rất muộn rồi anh thực sự muốn ngủ.

-Chẳng lẽ anh cứu mạng cậu là sai thật rồi?

Tiêu Chiến cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng ghé sát vào tai Vương Nhất Bác nói:"Tôi hận em" nhưng hận càng nhiều yêu càng sâu đậm

---2 năm trước---
#còn_tiếp
P/s:lần đầu viết truyện nếu có gì các cậu không hài lòng thì cứ comt mình sẽ sửa ạ
__một tuần 1 chap__
25/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net