Những chiếc bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở cảnh sát thành phố BangKok 12h đêm, 1 cuộc họp khẩn cấp được triệu tập.

Trong căn phòng rộng lớn, nhóm cảnh sát ngồi quanh chiếc bàn chữ U, khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ nghiêm trọng, những tư liệu về vụ án cũng vì thế mà dày thêm 1 đoạn.

Đứng ở phía chính giữa là sở trưởng K. Hôm nay ông đích thân tham dự cuộc họp, càng chứng tỏ rằng vụ án này rất cấp thiết, những người xung quanh cũng vô thức thở ra từng hơi nặng nề.

Sở trưởng K lật vài trang tài liệu, ánh mắt lạnh lùng quét 1 lượt, sau đó mới chậm rãi mở miệng "Có ai muốn báo cáo gì không?"

Dream ngay lập tức đứng lên. Xét theo trách nhiệm, vụ án lần này do đội của cô trực tiếp đảm nhận, vậy nên để xảy ra tình huống đáng tiếc như hiện tại, cô chắc chắn phải có sự giải trình.

"Siriporn Ayutthaya, tên thường gọi là Aom, được phát hiện đã tử vong lúc 22h tại phòng giam giữ tạm thời" Cô 1 mình đứng dưới ánh điện trắng, gương mặt nghiêm nghị nói từng lời rõ ràng "Hiện trường để lại cho thấy không có dấu hiệu ẩu đả. Cơ thể nghi phạm chỉ có 1 vết thương chí mạng vào động mạch chủ ở cổ dẫn đến mất máu và tử vong, nhưng sau khi được chấp thuận của người nhà thì bên pháp y vẫn se tiến hành giải phẫu để loại trừ các tác nhân bên trong khác. Ngoài ra chúng tôi cũng đã trích xuất CCTV, trong khung giờ từ 18h-22h chỉ có 1 người tiếp xúc gần với Aom, là viên cảnh sát đến để đưa cơm tối cho hắn. Viên cảnh sát này hiện tại đang bị giam giữ, nhưng theo lời khai và kết quả đối chiếu, khả năng cao anh ta hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của nghi phạm"

Dream nói đến đây, những người trong phòng cũng đồng thời mở đến trang tài liệu có hình ảnh cắt ra từ CCTV, sau đó vẻ mặt ai nấy đều trầm ngâm nặng nề.

Billkin ngồi ở phía đối diện Dream đột nhiên lên tiếng "Các camera khác thì sao? Có tìm thấy kẻ lạ mặt nào xuất hiện không?"

Dream lắc đầu "Không có. Danh sách ra vào cửa lấy từ bên bảo vệ cũng không có gì bất thường, tất cả đều hợp lệ"

1 cảnh sát trẻ ngồi gần đó mạnh dạn nói "Vậy thì có lẽ là do nghi phạm cảm thấy quá tuyệt vọng. Dù sao buôn bán ma tuý thì kết cục cũng không thể tốt đẹp, vậy nên mới tự sát?"

1 cảnh sát trung tuổi khác lập tức chau mày "Nhưng tôi nghe nói hắn còn có 1 người mẹ lớn tuổi sống đơn thân ở quê nhà. Nếu như có ý định tự tử, với tâm lý bình thường ít nhất cũng để lại 1 lời nhắn hay di thư gì đó chứ?"

Mọi người trong phòng bất giác gật gù.

Sở trưởng K nhìn về phía Dream "Đã kiểm tra tình trạng mẹ của Aom chưa?"

"Rồi ạ" Dream nói "Nhưng sáng sớm mai chúng tôi vẫn sẽ cử người xuống tận nơi để đưa bà ấy lên đây"

Sở trưởng K gật đầu, sau đó ông đứng lên, chậm rãi nói với nhóm cảnh sát ở trong phòng "Mọi thông tin lúc này đều chưa rõ ràng, chưa thể suy đoán ngay. Nhưng trước hết đội Dream vẫn cần rà soát lại các CCTV, phải đảm bảo chắc chắn việc không để lọt bất kì 1 đối tượng đáng nghi nào "

"Những người còn lại, lập tức hoàn thành giấy tờ và hồ sơ liên quan tới Aom. Để nghi phạm tử vong ngay trong sở cảnh sát, dù là tự tử hay là bị sát hại, chúng ta cũng cần phải có lời giải thích cho chính đáng. Mọi người rõ chưa?"

Cả phòng cùng đồng thanh "Rõ".

Sở trưởng K có chút hài lòng, phất tay ra hiệu cho nhóm cảnh sát rời đi. Chờ tới khi mọi người đều đã ra ngoài hết, ông mới gọi Billkin quay trở lại. 2 người ngồi đối diện nhau, ánh mắt cả 2 đều trầm xuống, còn lẫn cả chút cảm giác lo lắng không rõ ràng.

Sở trưởng K mở lời "Cậu có suy nghĩ gì không?"

Billkin thận trọng đáp lại "Nếu như đây không phải là một vụ tự tử thì sao?"

Sở trưởng im lặng.

Billkin nói tiếp "Nếu như đây không phải tự tử, thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là Cá Mập. Vậy động cơ của hắn là gì? Aom hoàn toàn không biết quá nhiều về hắn, gã chỉ là 1 mối nhỏ trong đường dây, dù có bị bắt thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Trừ khi..."

"Trừ khi?"

"Trừ khi hắn đã tìm được mối mới. Vậy nên theo thói quen, hắn phải dập tắt mối cũ"

Sở trưởng xoa cằm "Ý của cậu là, kể cả trong những vụ thanh trừng trước đây, Cá Mập không phải muốn giết người diệt khẩu, mà hắn làm vậy là vì thói quen?"

Billkin đáp lại "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Có thể vì thói quen, có thể là để giữ uy tín và tự trọng cho mối mới. Nhưng nếu như suy nghĩ này là đúng, tôi chỉ có thể nói hắn đã không còn chút nhân tính nào nữa"

Sở trưởng K thở dài. Khuôn mặt của người đàn ông 60 tuổi lấm tấm đồi mồi chìm trong tĩnh lặng. Rất lâu sau ông mới mở miệng "Không cần biết ý định của hắn là gì. Nhưng cậu vẫn nên hết sức cẩn thận. Chuyên án bây giờ đều hi vọng vào cậu cả"

Billkin gật đầu. Mặc dù trong lòng anh hiểu rằng những lời động viên và nhắc nhở này hoàn toàn không có tác dụng, bởi chính bản thân người nói cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nhưng việc anh cần phải cẩn thận hơn là sự thật, vụ việc lần này không hề đơn giản, không biết chừng là do Cá Mập đã đánh hơi được điều gì đó, vì thế gã mới hành động bất thường như vậy.

Sở trưởng đột nhiên nói tiếp "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chúng ta vẫn sẽ tiến hành nhiệm vụ như cũ. Nếu có phải chạy đua, chúng ta cũng phải chạy ngay bên cạnh Cá Mập"

Billkin đáp lại "Hắn ở trong tối, dù sao cũng sẽ rất khó khăn"

Sở trưởng K cười lạnh "Người có lòng tin, ắt sẽ chiến thắng"

Thanh âm của ông vô cùng kiên định, vẻ mặt ảm đạm thờ ơ, duy chỉ có ánh mắt là sống động và sáng rõ. Billkin bị ông làm cho chấn động, vậy nên anh trịnh trọng mở miệng "Thuyết mặt trăng rỗng phải không ạ? "

Sở trưởng K nhướn mày "Vẫn còn nhớ bài. Đúng là học trò giỏi"

Vừa dứt lời, cả 2 đều bật cười ha hả, bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà bớt đi sự căng thẳng.

Một lát sau Billkin tạm biệt sở trưởng K, nhanh chóng đi tới phòng kĩ thuật của sở cảnh sát. Trong lúc đi qua hành lang của sân sau, tầm mắt nhìn thấy bức tượng cẩm thạch với quyển sách trên tay, anh bất giác dừng lại 1 chút, sau đó mới tiếp tục di chuyển.

Bước vào bên trong phòng kĩ thuật, Billkin lập tức nhìn thấy Dream cùng đồng đội đang ngồi chăm chú trước dãy màn hình vi tính, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề và nghiêm trọng. Dream nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn anh 1 cái rồi lại cúi xuống, trên tay cô là 1 quyển sổ chi chít những dòng chữ xuôi ngược. Billkin lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, ánh mắt thâm trầm nhìn những hình ảnh đang được tua đi tua lại trên màn hình.

18h-22h, từ cổng lớn cho tới sảnh, từ buồng giam cho tới phòng làm việc, đúng là không hề có gì bất thường xảy ra.

Billkin ngẫm nghĩ 1 chút, sau đó anh đột nhiên cúi xuống, chỉ vào 1 điểm trên màn hình rồi nói "Cho chạy lại CCTV của nhà ăn đi"

Cơ thể cao lớn của anh gần như ép sát vào người Dream, mùi hương hoa cỏ lan toả trong không khí, phút chốc khiến cho cô sững người. Ánh mắt của Billkin vẫn đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, con ngươi sáng rõ không chứa chút tạp niệm nào, hiển nhiên là anh chẳng có suy nghĩ nào khác với hành động này của mình. Dream bỗng nhiên có chút xấu hổ, vậy nên cô lập tức tìm cách điều chỉnh tâm trạng đang xao động của mình.

"Đã kiểm tra kĩ rồi" Cô nói "Nhưng không phát hiện gì cả"

Billkin lắc đầu "Khung giờ lúc 4-5h, cho chạy lại CCTV lúc đấy đi"

Mọi người trong phòng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn im lặng làm theo lời anh. Màn hình vi tính chớp nhoè nhoẹt mấy lần, sau đó hình ảnh của nhà bếp ồn ào hiện lên, cảnh vật vẫn không có gì quá khác biệt so với lúc trước. Cả nhóm cảnh sát yên lặng quan sát, khoảng 10p sau, từ phía hành lang xuất hiện bóng dáng 1 người đàn ông chậm rãi đi tới, vóc dáng bình thường, trên tay là 2 túi đồ lớn, thoạt nhìn là 1 người nhân viên giao hàng.

Billkin lập tức ra hiệu cho nhân viên kĩ thuật dừng lại "Có ghi nhận trường hợp này ra vào cổng ngày hôm nay không?"

1 viên cảnh sát lật tài liệu trong rồi tay trả lời "Có. Bảo vệ có ghi ở đây là người giao hàng của bên công ty thực phẩm thường xuyên cung ứng cho sở cảnh sát. Nhưng mà..."

"Sao?"

"Bảo vệ có ghi chú là Thực phẩm bổ sung, hình như lịch giao hàng bình thường không phải là ngày hôm nay"

Billkin vội vã cầm tài liệu lên xem, sau đó anh quay người nói với Dream "Lịch giao hàng bình thường là thứ 2 và thứ 5, hôm nay là chủ nhật. Gọi cho bên nhà bếp xác nhận xem có vấn đề gì không"

"Nhưng bây giờ đang là nửa đêm.."

Billkin lạnh mặt "Chuyện gấp liên quan đến mạng người mà còn thời gian để ý đến vấn đề vớ vẩn ấy à"

Dream lập tức im lặng. 1 cảnh sát nam gần đó nhanh nhẹn nhấc điện thoại gọi tới người quản lý của nhà bếp, 2 người trao đổi vài câu, sau đó sắc mặt anh ta dần trở nên nghiêm trọng.

"Bên nhà bếp xác nhận, đúng là khoảng 5h chiều nay có 1 nhân viên giao hàng tới đây. Ban đầu họ cũng rất bất ngờ, nhưng nhân viên giao hàng nói là do công ty có làm thêm bánh trung thu cho các phạm nhân đang bị tạm giam, phía sở cũng đã đồng ý rồi, vậy nên họ mới nhận"

Người cảnh sát vừa nói xong, không khí phòng lập tức lạnh đi vài phần. Điều mà mọi người lo sợ nhất dường như đã tới, kẻ thù lớn không còn ngoan ngoãn ở trong bóng tối nữa. Hắn đang ngang nhiên xuất hiện ở đây như một lời tuyên chiến.

Dream cảm thấy sống lưng lạnh toát, cơ thể run rẩy hướng về phía Billkin. Ánh mắt cô phảng phất sự tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản và kiên định của anh, cô đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Vào thời khắc này, không một ai được phép yếu đuối, cũng không thể yếu đuối.

Dream nắm chắc cuốn sổ trong tay, chậm rãi mở miệng "Vậy là đã có thể xác nhận rằng có kẻ tình nghi trà trộn vào trong sở cảnh sát. Đội A lập tức tìm cách xác minh danh tính của người đàn ông này. Anh ta đeo khẩu trang và đội mũ kín nên CCTV hầu như không ghi lại được gì, chỉ có thể đối chiếu với nhà bếp và bên công ty cung ứng, nhưng cũng không loại trừ trường hợp anh ta đã sử dụng danh tính giả"

"Đội còn lại sẽ cùng với tôi xuất phát về quê nhà của Aom. Chúng ta cần phải hoàn thành thủ tục chấp thuận giải phẫu cho bên pháp y càng nhanh càng tốt"

Giọng nói dứt khoát của cô vang lên trong căn phòng nhỏ. Nhóm cảnh sát nhận được mệnh lệnh, không ai nói gì đồng loạt đứng dậy rồi tản ra ngoài. Dream cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Billkin thấy vậy liền bước tới giữ lấy khuỷu tay cô "Tôi sẽ đi với cậu"

Dream gỡ tay anh ra, mỉm cười đáp lại "Bây giờ hắn có thể đang ở đâu đó theo dõi chúng ta. Cậu đừng nên xuất hiện, cứ để chúng tôi lo liệu"
Dứt lời xoay người đi thẳng ra ngoài cửa, thân hình mảnh mai biến mất trong bóng đêm sâu hun hút.

4h sáng ở sở cảnh sát, bầu trời nhá nhem như miếng vải loang lổ, khung cảnh đìu hiu và vắng vẻ vô cùng.

Billkin đứng trong góc hành lang, 1 nửa mặt anh chìm trong bóng tối, ánh mắt trầm ngâm nặng nề phóng vào không trung.

Thành phố đã yên ngủ, một giấc ngủ êm đềm và trọn vẹn như bao ngày khác. Nhưng trong màn đêm tĩnh mịch này, anh lại cảm nhận kẻ thù dường như đang tới rất gần, mùi tanh tưởi của hắn quanh quẩn đâu đây, khiến cho mọi giác quan và tế bào trong anh sôi sục.

Billkin nắm chặt tay, trái tim anh kêu gào đòi anh phải chiến đấu, nhưng lí trí vẫn đủ tỉnh táo để ghìm bước chân anh lại.

Hắn đang đến, dẫu vậy hắn ranh ma, ác độc và tàn bạo hơn bất kì ai. Billkin còn đang ẩn nấp, nhưng hắn đã ngông nghênh đánh thẳng 1 đòn vào tận thủ phủ này, đủ để thấy rằng hắn đã trở nên khó lường đến mức nào.

Tiếp theo anh nên làm gì đây? Tiến lên đối mặt với hắn hay đợi hắn tìm tới anh?

Billkin khẽ thở dài, có chút mệt mỏi châm 1 điếu thuốc. Đợi khi đầu óc được nicotine làm cho thanh tỉnh, anh chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, PP trước khi tạm biệt đã dặn anh khi về tới nhà thì nhớ nhắn tin cho cậu.

Billkin vội vàng lục túi quần rút điện thoại ra, màn hình hiển thị 4 tin nhắn được gửi đến, đều là của PP.

Tin nhắn đầu tiên "Anh về nhà chưa đấy?"

Tin nhắn thứ 2 "Có chuyện gì xảy ra không vậy? Tôi chỉ hơi hơi lo thôi"

Tin nhắn thứ 3 "Icon mặt tức giận"

Tin nhắn cuối cùng "Sáng mai cũng đừng nhắn cho tôi. Đáng ghét"

Billkin đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, trong lòng không rõ có cảm xúc gì, chỉ có hơi thở là thêm phần nặng nề và bất lực. Anh lặng lẽ cất điện thoại vào túi, hít 1 hơi thuốc thật sâu rồi thả ra làn khói trắng đục, ánh mắt ưu tư chìm vào trong bóng đêm mờ mịt.

6h sáng, tiếng còi xe cảnh sát gầm rú vang trời. Đội của Dream đã trở về, trên xe còn có thêm 1 người là mẹ của Aom.

Dream đưa bà vào bên trong nhà xác, bà lập tức chạy tới khóc ngất bên thi thể con trai, vẻ mặt khắc khổ của người phụ nữ đơn thân gần 70 tuổi méo mó trong đau đớn. Một lát sau, Dream lại đưa bà tới phòng làm thủ tục khám nghiệm tử thi, nơi đây đã có đội pháp y đợi sẵn, chỉ cần bà kí vào giấy là sẽ lập tức mang thi thể đi ngay.

"Aom, mẹ xin lỗi" Người đàn bà run rẩy cầm chiếc bút trên tay, tuyệt vọng lặp đi lặp lại câu nói này. Dáng vẻ yếu ớt và bất lực của bà nổi bật giữa căn phòng nhỏ bé, khiến cho những người xung quanh dù đã quen với cảnh này cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Hoàn thành xong thủ tục, Dream đưa bà ra bên ngoài, nhân tiện mua cho bà 1 chút đồ ăn sáng nóng hổi. 2 người ngồi ở chiếc ghế đá trong sân vườn, bần thần một hồi, mẹ của Aom mới chậm rãi mở lời "Nó là 1 thằng bé rất hiếu thảo"

Thanh âm rất khẽ, giống như là đang nói chuyện 1 mình. Dream chăm chú nhìn bà, im lặng không nói gì.

"Hồi trước nó 1 mình lên Bangkok lập nghiệp, mấy năm liền không kiếm được nhiều tiền, nó buồn lắm"

"Tôi bảo với nó cứ từ từ, không sao đâu, dù gì mẹ con vẫn đủ ăn đủ sống, tôi cũng không cần nó phải giàu có làm gì. Nhưng nó nhất quyết không chịu, còn bảo nhất định sẽ mua cho tôi 1 căn nhà thật to, thuê giúp việc để tôi sống an nhàn"

"Vài năm trở lại đây nó đột nhiên làm ăn thuận lợi, tài khoản để ra rất nhiều tiền. Có lần tôi nghi ngờ hỏi, nó chỉ bảo quán bar hoạt động rất tốt, khách hàng tới chi mạnh tay nên thu nhập cũng tăng lên nhiều. Từ đó tôi không hỏi nữa, cũng không ngờ nó lại làm ăn phi pháp. Tôi là mẹ mà không quản được con, đúng là vô dụng"

Những âm thanh cuối biến mất trong tiếng nấc nghẹn, người đàn bà khắc khổ khóc đến run cả vai. Dream vội vã nắm chặt lấy tay bà, muốn dùng hơi ấm của mình để giúp bà bình tĩnh lại. Cô không thể nói rằng Aom đã làm đúng, cũng không thể nói anh ta đã sai, vậy nên chỉ có thể dùng phương thức nguyên thuỷ nhất để an ủi người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

Một lát sau, mẹ của Aom cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Bà chậm rãi nhấp 1 ngụm sữa đã nguội ngắt, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, vội vội vã nói tiếp "Nhưng mà bạn bè của Aom có biết chuyện này không cô cảnh sát?"

Dream cảm thấy lời này có chút đáng ngờ, lập tức hỏi lại "Sao bác lại hỏi thế ạ?"

Mẹ của Aom nhíu mày "Không có gì. Chỉ là mấy ngày trước có một người đàn ông đến nhà tôi. Anh ta xưng là bạn của con trai tôi, nói là tới để thăm tôi, còn tặng tôi 1 hộp bánh trung thu rất lớn, tôi từ chối thế nào cũng không được. Sau đó anh ta đi mất, tôi chưa kịp hỏi tên, cũng không biết có phải Aom nhờ bạn tới nhà hay không nữa"

10h sáng, kết quả khám nghiệm tử thi được gửi tới. Aom chết do vết thương chí mạng ở cổ, được tạo bởi 1 vật không quá sắc nhọn. Hiện trường để lại 1 chiếc bàn chải với đầu bị mài mòn, vân tay và mẫu máu đều phù hợp, vậy nên có thể kết luận là do anh ta tự tử. Tuy nhiên bên pháp y cũng cho biết thêm 1 chi tiết, trong dạ dày nạn nhân tìm thấy được nhiều mảnh bánh bao chưa được tiêu hoá. Chuyên gia nhận định anh ta gần như đã nuốt chửng chiếc bánh này ngay trước khi tự sát, vậy nên cấu trúc của nó còn khá toàn vẹn. Mặc dù chỉ là 1 chiếc bánh bình thường, nhưng ở mặt đáy lại có in dập 1 hình vẽ lớn, theo phác hoạ đối chiếu, thì nó là hình chiếc răng nanh của loài cá mập.

"Hoạ tiết này cũng xuất hiện trong hộp bánh mà mẹ Aom nhận mấy ngày trước. Chắc hẳn là có ý nghĩa nào đó mà chỉ có những người trong đường dây hiểu được" Dream đứng bên cạnh Billkin, vẻ mặt cô có chút mệt mỏi và thiếu ngủ.

Billkin nhấp 1 ngụm cà phê, rất lâu sau cũng không nói lời nào. Trong đầu anh có hàng trăm suy nghĩ bất chợt loé lên, nhưng sau đó chúng lại biến mất rất nhanh, tựa như trò chơi đuổi bắt mà anh không tài nào thắng được.

2h chiều, bầu trời ảm đạm không một tia nắng, màn mây bao phủ khắp nơi như 1 tấm kính xám xịt. Tang lễ của Aom được cử hành vội vã ở Bangkok, sau đó hài cốt sẽ được chuyển về quê.

Đến tham dự đám tang ngoài mẹ, bạn bè, nhân viên của Aom, còn có 1 đội cảnh sát đến đưa tiễn. Mặc dù tâm trạng mỗi người đều khác nhau, nhưng tất cả đều không tránh khỏi sự bàng hoàng và kinh ngạc.

Billkin dừng xe ở phía đối diện nhà tang lễ, trên mặt đeo 1 chiếc kính râm, nhấc ngón tay hạ 1 phần kính xe xuống để hút thuốc.

30p trôi qua, cửa nhà tang lễ cuối cùng cũng chậm rãi mở toang, đoàn người bên trong nối đuôi nhau bước ra ngoài. Trong không khí phảng phất sự thê lương cùng cực, tiếng kêu khóc ai oán vang lên ngút trời, dường như không ai muốn tin rằng 1 người thân cận của mình đã ra đi mãi mãi.

Billkin lặng lẽ nhìn theo đoàn người, sau đó từ trong đáy mắt anh trông thấy một dáng người tiều tuỵ đang đi tới. Cậu đi rất chậm, vừa đi vừa gào khóc, mỗi bước đi đều phải cần người bên cạnh dìu mới có thể đứng vững. Billkin im lặng dõi theo cậu, nhớ tới khuôn mặt bừng bừng sức sống tươi cười của cậu với anh tối qua, trái tim anh bất chợt nổi lên 1 cảm giác nghèn nghẹn đắng ngắt. Cuối cùng Billkin ném điếu thuốc xuống đất, nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Chiếc xe màu đen biến mất sau những rặng cây cao lớn. Cách đó không xa, 1 chiếc xe khác im lìm đỗ ở 1 góc, qua tấm kính vừa được hạ xuống, 1 người đàn ông trong xe lặng lẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trò chơi đã bắt đầu rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net