Chương 24: Ngủ nhờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, trong biệt thự phủ đầy hoa hồng, ánh nến lay lắt không thể chiếu sáng phòng khách, mấy quỷ hút máu run cầm cập đứng trong góc tối.

La Già vắt chéo chân ngồi yên trên ghế, sắc mặt lạnh băng nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.

Anh ta gõ ngón tay lên tay ghế, hàng lông mày nhíu lại khó nhìn thấy.

Đột nhiên, đôi mắt của anh ta nhuộm màu đỏ, sát khí dần bao quanh người anh ta. Người đàn ông quỳ trước mặt lại bị một sức ép kinh khủng ập tới từ phía đối diện, đánh gã bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường.

Người đàn ông này là hộ pháp Lloyd, nắm trong tay đội quân quỷ hút máu của quân đội Ám.

Mấy thuộc hạ quỷ hút máu đứng xung quanh giật mình, sợ hãi cúi gằm mặt xuống.

Lloyd bị đánh mạnh cũng không dám kêu đau, gã vội vàng quỳ một chân tại chỗ, thành thật nhận lỗi: “Ngài La Già, tôi biết lỗi rồi, xin ngài tha tội.”

La Già cười khẩy, lạnh lùng hỏi: “Lỗi? Nói xem, ngươi phạm lỗi gì?”

“Tôi…”

Lloyd cứng họng, lắp bắp không biết đáp lại thế nào, bởi vì chính gã cũng không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào!

Qua một lúc không thấy Lloyd trả lời, La Già “hừ” lạnh, anh ta đứng dậy, ánh nến yếu ớt chiếu bóng của anh ta trải dài trên sàn nhà. La Già xỏ tay vào túi quần, từ trên nhìn xuống Lloyd.

“Còn không cẩn thận quản lý thuộc hạ, ngươi không cần tồn tại nữa.”

Nói xong, La Già sải bước lên cầu thang, mấy quỷ hút máu cung kính quỳ xuống tiễn anh ta.

Đến khi trong biệt thự hoàn toàn im ắng, mấy quỷ hút máu mới dám lại gần Lloyd, dè dặt hỏi han.

“Hộ pháp Lloyd, không sao chứ?” Quỷ hút máu A.

“Ngươi dở à, hộ pháp bị đánh như thế, tất nhiên phải ‘có sao’!” Quỷ hút máu B.

“Hộ pháp, sao ngài La Già lại giận? Chúng ta làm gì sai?” Quỷ hút máu C.

Lloyd lau mồ hôi trên trán, mặt mày nhăn nhúm lại vì cơn đau lan khắp người. Gã được quỷ hút máu D đỡ dậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì thở dốc bảo:

“Sai rồi, hình như không may động vào người đó rồi.”

Cả Tử Giới có ai không biết La Già si mê một người trong Thập Nhị Thánh, bình thường La Già được xem như người bình tĩnh nhất Tứ Giả Quân, nhưng hễ có kẻ nào động đến người đó, anh ta sẽ lập tức trở nên đáng sợ, giết hết không bỏ sót.

Nhưng cũng vì người đó là Thánh, là kẻ thù, La Già không có được tình yêu của người ta, không thể kéo người ta hãm sâu vào bóng tối, thì anh ta cũng muốn người ta chết trong tay mình.

La Già chưa bao giờ để người đó chết trong tay kẻ khác!

Nếu không phải bây giờ tình thế chưa ổn định, chắc chắn La Già đã kết liễu gã rồi.

“Đi!” Lloyd hít sâu một hơi, dặn dò quỷ hút máu B: “Đến tầng thứ nhất của Tử Giới, lục tìm tư liệu hình ảnh về Thánh Song Ngư, làm thành nhiều bản phân phát cho đội quân. Dặn chúng tránh xa người này ra, có chết đói cũng không được nhắm tới cậu ta. Mau!”

Quỷ hút máu B đáp lại, vội vã đi làm ngay.

Lloyd thở hắt ra, liếc nhìn tầng hai rồi mới chậm rãi bước ra ngoài biệt thự.

Vừa đi đến cửa, quỷ hút máu A chỉ tay lên trời, kinh ngạc hô lớn.

“Hộ pháp, đó là gì?”

Lloyd nhíu mày, nhìn theo hướng chỉ của cậu ta.

Trên bầu trời đen thăm thẳm, một ngôi sao tỏa ra ánh sáng tím sáng chói rực rỡ, nổi bật giữa màn trời đêm.

Lloyd nhìn ngôi sao đó mấy giây, sắc mặt trở nên rất tệ, gã nhận ra hiện tượng này.

Có phải...

Một chiến binh đang thức tỉnh!

.

Vào khoảng bốn tiếng trước, sau khi Bảo Bình được Thiên Yết “đỡ” về ký túc xá, đưa cậu về tận phòng thì tiếp tục sải bước đến phòng của mình.

Mở cửa phòng, thấy Sư Tử cuộn kín chăn ngồi rúc trong góc giường, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, đáng thương nhìn anh.

“Bảo Bình, hu hu.”

Thấy Bảo Bình cuối cùng cũng về, Sư Tử hất tung chăn ra, chạy đến ôm chầm lấy Bảo Bình.

“Hu hu, cậu bảo chín giờ về cơ mà, giờ gần chín rưỡi rồi.”

“…”

Bảo Bình đỡ trán, lắc đầu thở dài.

Không biết gặp phải thứ gì mà ba bốn ngày nay Sư Tử trở nên hơi nhát gan, đi cùng ai cũng không dám dời quá ba bước, không dám ở một mình trong phòng, đi vệ sinh cũng phải kéo người khác đi theo cho bằng được.

Nhưng hỏi, Sư Tử lại không chịu nói.

Có điều không phải Sư Tử muốn giấu, mà là Thiên Xứng bảo anh ấy tạm thời giữ kín chuyện này.

Dễ dàng đẩy Sư Tử ra, Bảo Bình mệt lả nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà mà nghĩ gì đó.

Sư Tử nhướng mày, giờ mới để ý chú chó Xám không theo Bảo Bình về, khó hiểu hỏi: “Xám đâu?”

“À, để nhờ chỗ Thiên Yết.” Bảo Bình bâng quơ trả lời.

Thiên Yết?

Sư Tử nhíu mày, hình như anh ấy đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.

Qua mấy phút, Bảo Bình nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, dọa Sư Tử giật mình.

“Sao ấy?”

Bảo Bình đứng lên, túm áo Sư Tử kéo ra ngoài.

Sư Tử hoang mang, kêu “ới ới” liên tục cũng không nghe thấy Bảo Bình đáp lại, cứ thế đến khi tới trước cửa một căn phòng cùng tầng.

Sư Tử đứng bên cạnh, ngu người nhìn số phòng.

Bảo Bình đưa anh ấy tới phòng Song Tử làm quái gì?!!

Bảo Bình gõ cửa “cốc cốc” mấy tiếng, Song Tử trong phòng mở cửa ra, chưa kịp nói tiếng nào thì Bảo Bình đã đẩy Sư Tử vào lòng anh, anh ấy lạnh lùng bảo:

“Phiền cậu cho cậu ấy ngủ nhờ.”

Nói xong, Bảo Bình quay người rời đi.

Hai người Song Tử và Sư Tử đứng hình, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự khó hiểu trong mắt đối phương.

“Cậu chọc giận Bảo Bình?” Song Tử nhíu mày.

Sư Tử lập tức lắc đầu.

“Vậy sao cậu ấy đuổi cậu khỏi phòng?”

Sư Tử lại lắc đầu: “Ai biết gì đâu, cậu ấy vừa về đã kéo tôi đến đây rồi.”

Sư Tử nghiêng người, nhìn qua phòng của Song Tử. Hai cái giường bên trái và phải, một bên gọn gàng còn một bên hơi bừa bộn, nhìn cái là biết giường của ai với ai. Anh ấy lại nhìn khoảng trống giữa hai chiếc giường, im lặng quan sát một lúc mới chỉ vào vị trí đó:

“Cậu cứ cho tôi nằm đây là được”

Song Tử nhướng mày, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Sư Tử.

Miệng thì nói vậy, nhưng mà thái độ không cam chịu này…

Song Tử đỡ trán, bất đắc dĩ hất cằm về phía chiếc giường bên trái: “Cậu nằm bên đó đi.”

“Vậy cậu nằm đâu?”

“Trên giường.”

“… Ồ, vậy tôi đi ngủ đây.”

Sư Tử không nghĩ nhiều, lao lên giường nằm tận vào trong, kéo chăn đắp lên người.

Song Tử đứng cạnh cửa, chỉ biết lắc đầu.

Anh nhìn đồng hồ đã hơn chín rưỡi, Song Sinh vẫn chưa về, trước đó anh đã thử gọi mấy cuộc mà cậu không nghe máy, anh cũng quên hỏi Song Sinh chạy đến hội chợ nào.

Cạch!

Song Tử mở cửa, vốn định ra ngoài tìm Nhân Mã hỏi, trước khi đi Song Sinh có lải nhải nói Nhân Mã không thể đi cùng, nhưng chắc y sẽ biết Song Sinh đi đâu.

Tiếng mở cửa vừa vang lên, Sư Tử bỗng bật dậy, vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu?”

“Song Sinh chưa về, tôi đi tìm thằng bé.”

Sư Tử cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, trước khi Song Tử định bước chân ra ngoài, anh ấy lại vội gọi Song Tử: “Lát nữa.”

“Sao?” Song Tử quay đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Sư Tử.

“Đợi tôi ngủ rồi thì cậu hẵng đi, không lâu đâu. Mười, không… năm phút thôi!”

Sư Tử giơ năm ngón tay lên trước mặt, giọng điệu rất chắc chắn mà bảo.

Song Tử không nói gì, im lặng mấy giây, thầm nghĩ đến thái độ kỳ lạ mấy nay của Sư Tử. Thế là anh gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học.

“Ừ, ngủ đi.”

.

Sau khi ném Sư Tử vào phòng Song Tử, Bảo Bình vô thức đi từng bước xuống tầng bốn, đứng trước cửa phòng của Thiên Yết.

Sững sờ đứng trước cửa phòng của cậu, Bảo Bình chỉ cảm thấy rối như tơ vò.

Điên mất thôi!

Bảo Bình vò tóc, quay người tựa lên bức tường cạnh cửa, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Nên lấy lý do gì nhỉ?

Mà trong phòng, Xám ngửi thấy mùi quen, nó liên tục vẫy đuôi chạy đi chạy lại trước cửa phòng. Thiên Yết đi từ phòng tắm ra, vừa lau khô tóc vừa khó hiểu nhìn Xám.

“Sao vậy?”

Cậu đặt khăn tắm lên lưng ghế, lại gần bế Xám lên. Xám dụi đầu vào lòng Thiên Yết, sau đó vươn đầu về phía cửa, sủa hai tiếng.
“Có người ngoài đó à?”

Xám sửa thêm tiếng nữa.

Thiên Yết nhướng mày, đi đến vặn chốt cửa. Vừa mở cửa, cậu đã thấy Bảo Bình đứng trước phòng.

Thiên Yết: “…”

Bảo Bình: “…”

Nhìn thấy Bảo Bình, Xám hí hửng vẫy đuôi.

“Đàn anh, sao anh ở đây?” Thiên Yết ngạc nhiên.

Bảo Bình cười cười, trong đầu bỗng xuất hiện một ý tưởng, vừa ho “khụ khụ” vừa cúi đầu ngó nghiêng xung quanh giống như đang tìm kiếm gì đó: “Tôi đang đi tìm thẻ phòng.”

Thiên Yết “à” một tiếng: “Sao anh không gọi bạn cùng phòng mở cửa?”

“Nay cậu ấy có việc, không ở ký túc.”

Bảo Bình trả lời xong, như có như không mà liếc nhìn chú chó Xám trong lòng Thiên Yết, sau đó tiếp tục ho mà đi về phía trước giả vờ tìm kiếm.

Xám trong lòng Thiên Yết bỗng nhảy xuống đất, chạy đến bên chân Bảo Bình, cắn gấu quần của anh, dùng sức lực yếu ớt của mình mà kéo Bảo Bình lại.

Thiên Yết đi đến gần, Xám quay đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu. Thấy thái độ níu kéo của Xám, cậu xoa hai tay vào nhau, nói với Bảo Bình: “Đàn anh, không thì anh ở tạm phòng tôi một đêm. Muộn thế này rồi, biết đi đâu tìm.”

Bạn cùng phòng của cậu là nạn nhân của vụ mất tích trước đây, từ đó đến giờ cậu vẫn ở một mình, cho Bảo Bình ở nhờ một đêm thật sự chẳng sao. Với lại anh không được khỏe, không nên ra ngoài vào đêm lạnh.

“Được sao? Tôi sợ làm phiền cậu.”

“Không phiền.” Thiên Yết lập tức lắc đầu, ngay giây sau như nhớ đến chuyện gì, cậu vội bảo: “Anh đợi một lát.”

Nói xong, Thiên Yết tức tốc chạy về phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Phòng ốc không gọn gàng cho lắm, cậu phải về thu dọn mới được.

Bảo Bình đứng nhìn bóng lưng của cậu, mỉm cười.

Anh cúi đầu nhìn Xám bên chân mình, nó nhấc hai chân trước lên muốn anh bế. Bảo Bình cúi người xuống, bế Xám lên, vuốt ve bàn chân trước nhỏ xinh của nó, rất hài lòng bảo: “Giỏi lắm, mai mua cho mày món mày thích.”

.

.

.

Sáng sớm.

Tiếng máy truyền tin trên tủ đầu giường vang lên, khiến Song Tử tỉnh giấc. Anh nhíu mày, giơ tay quơ quơ lấy máy.

Anh chớp mắt mấy cái mới thấy rõ, là Song Sinh gửi tin nhắn đến, nói hôm nay cậu ở lại sân thực hành luyện tập với mấy người Song Ngư, bảo anh không cần lo.

Nhắn lại một chữ “ừ”, Song Tử xoa trán muốn ngồi dậy lại cảm thấy như bị thứ gì đè, không tài nào nhấc người lên được.

Anh nhíu chặt mày, nhìn xuống dưới thì thấy mái tóc vàng che hết tầm nhìn của mình.

“…”

Sư Tử đang nằm đè trên người Song Tử, ôm chặt lấy anh, ngủ ngon lành.

Song Tử bất đắc dĩ thở dài, giơ tay cố gắng đẩy Sư Tử ra, nhưng mà anh càng đẩy thì Sư Tử ôm càng chặt.

Anh chửi thầm trong lòng, giơ tay vỗ lên mặt Sư Tử, gọi: “Sư Tử, tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!”

Sư Tử “ưm” một tiếng, hất bàn tay đang vỗ lên mặt mình, lẩm bẩm: “Yên nào.”

“Dậy ngay!”

“Để tôi ngủ thêm chút nữa.”

“Cậu buông tôi ra rồi ngủ!” Song Tử suýt hét lên, anh sắp bị Sư Tử siết chết rồi.

Sư Tử mơ màng nâng người dậy, mắt nhắm mắt mở đối diện với sắc mặt tức tối của Song Tử. Anh ấy bĩu môi, cũng giơ tay vỗ lên má Song Tử mấy cái, thèm đòn mà nói với Song Tử.

“Em trai, khó tính thế? Ôm tí có sao?”

Nói xong, Sư Tử nghiêng người nằm sang bên cạnh, kéo chăn chùm qua đầu, ngủ tiếp.

“Cái tên…”

Song Tử mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn Sư Tử nằm bên cạnh mình, muốn chửi lại không chửi được. Một lát sau, anh hít sâu một hơi, mím môi, nắm chặt quả đấm, ép buộc bản thân nhịn cục tức xuống.

Anh ngồi dậy, lúc này mới ngước mắt nhìn sang phía đối diện. Bất ngờ thay, anh thấy Thiên Xứng đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc giường bên cạnh, vẻ mặt rất thản nhiên.

Song Tử: “…”

Mịa! Anh ấy ở đây bao lâu rồi?

Với lại, anh ấy vào bằng cách nào?

Gió buổi sáng mát lành thổi vào phòng, Song Tử theo bản năng nhìn về phía cửa ban công. Cửa kính đã được mở từ lúc nào, rèm cửa trắng bị gió thổi đang nhẹ nhàng phất phơ.

Đơ người nhìn cửa ban công mấy giây, Song Tử mới gượng gạo nhìn sang Thiên Xứng, câm nín không biết nói gì.

Thiên Xứng nhếch môi cười: “Cậu dậy rồi, tôi đến tìm Sư Tử.”

“Anh vào từ lúc nào?”

“Khoảng ba mươi phút trước.”

“Sao anh không gọi?”

“Thấy các cậu ôm nhau ngủ say quá, tôi không nỡ đánh thức.” Thiên Xứng nhún vai, lúc nói còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ôm nhau”.

“Là cậu ấy ôm!” Song Tử lập tức đính chính lại, ngay sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tiếng đóng cửa vang lên, Thiên Xứng mới từ từ đứng dậy đi đến cạnh Sư Tử, anh ấy cố gắng kéo chăn ra,vừa kéo vừa gọi: “Sư Tử, dậy mau!”

Sư Tử cũng ra sức kéo chăn lại, quấn chặt chăn quanh người, nhất định không chịu tỉnh ngủ. Vì đề phòng Đặc Ni thình lình xuất hiện, đã ba bốn đêm anh không ngủ ngon, đêm qua khó khăn lắm mới ngủ được, nên Sư Tử muốn ngủ nướng thêm.

Thiên Xứng thở dài một hơi, chống hai tay nhìn ổ chăn trên giường. Anh ấy liếc mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, sau đó hơi khom người xuống.

“Đặc Ni kìa.”

Có vẻ như câu thần chú này rất hiệu quả, Thiên Xứng vừa dứt lời, Sư Tử đã tức khắc ngồi bật dậy, vô cùng đề phòng mà nhìn khắp phòng.

Nhưng mà nhìn hoài cũng không thấy Đặc Ni, Sư Tử vỗ ngực thở phào, liếc xéo Thiên Xứng, nghiến răng bảo:

“Anh làm người đi! Dọa chết tôi rồi!”

Thiên Xứng nắm cánh tay của Sư Tử, kéo anh xuống giường: “Đến lúc chữa trị rồi.”

Sư Tử trưng vẻ mặt ngơ ngác, Thiên Xứng kéo Sư Tử đến cửa, trước khi đi không quên ngoái đầu về phía phòng tắm nói tạm biệt với Song Tử, rồi đưa Sư Tử ra ngoài.

Song Tử đứng trước bồn, hất nước lên mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương. Vài ba giọt nước trong đọng trên hàng lông mày sắc bén nhíu chặt lại sắp thành một hàng, cùng với lông mi dày, những giọt nước lăn từ trên trán xuống chiếc cằm nhọn, rơi xuống bồn rửa.

Đặc Ni?

Cái tên này quen quen ——

.

.

Mấy người Cự Giải đang tụ tập trong nhà ăn dùng bữa sáng, ngoài Cự Giải vẫn đang hí hửng gắp thức ăn cho Song Ngư, không để ý tình hình, thì không khí xung quanh khá nặng nề.

Song Sinh liếc nhìn đàn anh Bảo Bình ngồi bên cạnh Thiên Yết, cảm nhận hơi lạnh phả ra từ người anh, cậu ấy không khỏi dịch người về phía Nhân Mã.

Mắt của Bảo Bình thâm quầng, chứng minh đêm qua anh không ngủ ngon.

Chuyện quỷ hút máu hôm qua thật sự khiến anh lo sợ một cách khó hiểu.

Cậu nhóc Thiên Yết bên cạnh càng khiến anh lo lắng một cách kỳ lạ.

Bảo Bình xoa trán, ngán ngẩm nhìn chút xíu bữa sáng ăn mãi không hết.

Thiên Yết thấy Bảo Bình không ăn, huých nhẹ vào khuỷu tay anh: “Đàn anh, sao anh không ăn, sức khỏe vẫn chưa khá lên sao?”

Hôm qua cậu nghe thấy Bảo Bình ho liên tục, sáng dậy có bảo anh nghỉ ngơi thêm mà không nghe.

Bảo Bình nhìn vẻ lo lắng trên mặt Thiên Yết mà mừng thầm, anh lắc đầu nói nhỏ: “Ăn ngay đây.”

Song Sinh dịch sát gần Nhân Mã, lại nghe thấy y thở dài khó chịu. Cậu ấy ngậm thìa hoang mang nhìn Nhân Mã, thấy y liên tục chọc dĩa vào thức ăn, nhưng ánh mắt không dời khỏi máy truyền tin trong tay.

Nhân Mã mím môi, nhìn màn hình không hề hiện thông báo, tâm trạng càng lúc càng tức.

Không biết cái tên Ma Kết chết tiệt này đã lấy huy hiệu cho y chưa nữa! Lấy thì nói một tiếng, không lấy được cũng phải báo một tiếng để y còn nhờ người khác.

Vậy mà Nhân Mã nhắn bao nhiêu tin hắn cũng không thèm trả lời, tức chết được!

Thấy thái độ đáng sợ của y, Song Sinh lại phải âm thầm dịch sang bên kia một tí.

Đúng lúc này, ở đằng sau năm người Song Sinh không xa, Ma Kết đứng cạnh Bạch Dương ở bên quầy hàng, lẳng lặng nhìn về phía họ.

Bạch Dương chọn mấy món Xử Nữ thích, cùng với mấy chiếc bánh nho, sau đó nhờ nhân viên bán hàng gói lại hộ mình.

Sáng sớm Xử Nữ đã đến địa điểm thi kiểm tra cùng giáo viên, chưa kịp ăn uống gì, y định mua đồ mang đi ăn cùng hắn.

“Bạch Dương.” Ma Kết gọi y.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn hắn, Ma Kết không nói gì mà chỉ vào cổ của mình. Bạch Dương chớp chớp mắt, hiểu ngay ý của hắn, đỏ mặt mà vén cao cổ áo lên.

Nhân viên bán hàng đưa túi đồ ăn cho y, Bạch Dương cẩn thận cầm lấy, kiểm tra qua rồi tạm biệt Ma Kết.

“Tôi đi trước đây.”

“Cẩn thận.”

“Đương nhiên rồi.” Bạch Dương tươi cười, quay người tung tăng rời đi.

Tiếng thông báo của máy truyền tin lại vang lên, Ma Kết biết ai đang nhắn với mình. Hắn ngước mắt nhìn bóng lưng đang cặm cụi nhắn tin ở đối diện, khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ.

Lấy ra một hộp nhỏ trong túi áo, Ma Kết bình tĩnh sải bước đi đến gần.

Bên kia Song Sinh kéo tay áo của Nhân Mã, quan tâm hỏi: “Cậu sao thế?”

Nhân Mã mím chặt môi, mặc kệ Song Sinh liên tục kéo tay áo của mình, nghiến răng lẩm bẩm: “Tên khốn…”

“Đây!”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, Nhân Mã sững người mất mấy giây.

Quen thì quen thật, nhưng cái giọng điệu nhẹ nhàng này…

Nhân Mã máy móc quay ra sau, lập tức nhìn thấy Ma Kết đưa một chiếc hộp nhỏ tới trước mặt y, hắn đang mỉm cười, đôi mắt sắc bén không hề che giấu dịu dàng.

Nhân Mã trợn tròn mắt, giật giật khóe môi.

Ma Kết không để ý đến thái độ của Nhân Mã, hắn chủ động nắm lấy bàn tay của Nhân Mã, đặt hộp nhỏ vào tay y, giọng nói trầm ấm: “Đây là huy hiệu, cẩn thận đừng làm mất nữa.”

Bây giờ Nhân Mã không có tâm trạng để ý đến huy hiệu, y đánh giá Ma Kết từ trên xuống dưới mấy lượt, không còn dám tin vào tai mắt của mình.

Đây… đây… đây là Ma Kết?!

Hắn, hắn dùng thái độ dịu dàng nói chuyện với y?

Hắn có làm sao không?

Hắn bị ai nhập rồi à?

Ma Kết im lặng nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của Nhân Mã, hắn đột nhiên giơ tay lên vén mái tóc trắng dài mềm mượt ra sau tai cho y, lặng lẽ cảm nhận cảm giác lướt qua đầu ngón tay. Bàn tay đó lại nhanh chóng đặt lên vai y, giữ hơi chặt, Nhân Mã không di chuyển được.

Nhân lúc Nhân Mã chưa lấy lại tinh thần, Ma Kết khom người xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi của y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net