Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "-": Lời thoại trực tiếp
  ABC: Suy nghĩ
  ST ...: Skip Timeline ...
  Chương 1
  Hanagaki Takemichi là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác, nhưng cậu ngốc hơn lứa tuổi mình khá nhiều. Tại sao? Vì cậu là kẻ ngốc luôn muốn làm anh hùng, khoác trên mình tà áo đỏ te tua, biết thua nhưng luôn đâm đầu vào. Takemichi còn ngốc đến mức độ bị bắt nạt vẫn có thể tươi cười phục vụ cho kẻ bắt nạt mình, bị đấm gãy cả răng vẫn hi hi ha ha như thường, thế nhưng động đến bạn của cậu ta thì cậu ta lại xông pha mãnh liệt đến bất ngờ. Bởi mới nói, Takemichi là một đứa ngốc.
  Có một điều Takemichi giấu khá lâu, cậu thích Hinata, người bạn cùng bàn của mình. Cậu và Hinata học chung từ hồi mẫu giáo rồi cơ, dù bây giờ họ mới lớp 2 thôi nhưng mà cậu đã rung động trước cô bé dễ thương đó rồi. Nhưng mà cậu không có dũng khí để bắt chuyện với cô nữa là chứ đừng nói tới thổ lộ. Với lại Hinata học giỏi lắm, còn cậu chỉ lẹt đẹt mãi ở cuối lớp thôi. Thôi vậy, ngọn cỏ ven đường làm sao mà với được tới mây, Takemichi đành giấu nhẹm cái tâm tư tuổi mới lớn đó của mình vào lòng.
  - Takemichi, mẹ quyết định rồi... Mẹ sẽ đăng ký cho con đi học phụ đạo Toán.
  Cầm phiếu báo kết quả trên tay, bà Hanagaki thở dài nói. Bà cảm thấy Takemichi không phải một đứa ngốc, mặt nó sáng lạng phết đó chứ. Thế nhưng thành tích học tập thì... Đặc biệt là môn Toán! Không biết là lấy gen của ai mà Takemichi đặc biệt dở và căm ghét môn Toán. Thế nên bà đã đăng ký cho cậu một lớp phụ đạo Toán, lớp này từng đào tạo ra nhiều học sinh giỏi Toán quốc gia lắm, hy vọng có thể cứu được đứa con liệt Toán này của bà.
  - Không chịu đâu mẹ!!!
  - Không được cãi!

Thế là cậu phải dành cái ngày thứ 7 và Chủ Nhật đẹp đẽ của mình để đi học phụ đạo Toán thay vì chạy nhong nhong ngoài đường làm anh hùng. Được rồi, địa ngục trần gian tới rồi này. Takemichi lấy hết dũng khí mở cửa ra. Nhưng kà ngay lúc đó trái tim của cậu bé lập tức vọt lên tới cuống họng. Tachibana Hinata đang ngồi ngay bàn đầu, sát bên cửa ra vào. Cô bé ngước lên và mỉm cười với Takemichi. Người thầy trên bục tinh ý nhận ra ánh nhìn bắt gặp bạn nên đã chấp nhận cho Takemichi ngồi kế Hinata, và đó có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu yêu môn Toán đến thế.
Được rồi, cậu khẳng định bản thân và Toán học hoàn toàn không chung một lối rẽ. Buổi học 2 tiếng rưỡi trôi qua và đọng lại trong cậu chỉ là hình bóng chăm chú ghi chép của người thương. Tiếc là Toán học không có phần vẽ lại chân dung người em thích, nếu không Takemichi chắc chắn sẽ là người đứng nhất lớp. Bỗng nhiên Hinata quay sang Takemichi:
- Cậu học quen không?
- Chẳng ổn tí nào...
- Mấy ngày đầu vậy đó, chứ sau thì thích lắm. Thầy vui tính mà giảng dễ hiểu nữa!
Có hả ta? Takemichi thấy ký ức của mình chưa từng tồn tại đoạn giảng dễ hiểu nào hết, vui tính thì chắc cũng tạm.
- Mà, cậu về chung với tớ không? Dù sao đi một mình cũng cô đơn lắm.
Không khó để nhận ra Takemichi vô cùng hưng phấn sau lời mời của Hinata, nếu nhìn ra phía sau cậu có khi còn bắt gặp cả vườn hoa đang nở không chừng. Tất nhiên là cậu không chần chừ mà đồng ý luôn chứ sao!
  - Hina này, tớ đi mua nước cái nhé!
  - Vậy tớ ở đây chờ Takemichi nha.
  Takemichi chạy sang máy bán hàng tự động gần đó, lựa chọn lon nước trái cây yêu thích của mình. Không dám để Hina chờ lâu Takemichi lại nhanh chóng quay về chỗ cô bé.
  Vừa chạy đến nơi, cậu bé nhìn thấy hình ảnh Hinata ngồi thụp xuống nền đất, xung quanh là lũ bắt nạt đang bẻ tay răng rắc. Lập tức, Takemichi ném cặp mình vào bọn chúng, giơ tay che chắn cho Hina:
  - Đừng có mà đụng đến Hina! Các ngươi mau cút đi!
  Ừ, chúng không cút đi ngay lập tức là điều hiển nhiên, nghe xong câu đó chúng còn như hăng hơn mà lao vào đánh cả hai. Takemichi không thể phản kháng lại tận 3 đứa đô con, cậu dùng thân mình bao bọc chặt chẽ Hina, không để cô chịu bất kỳ thương tổn nào. Bản thân cậu thì khỏi nói, bầm dập hết cả người. Đánh chán chê chúng cũng bỏ cả hai ra mà rời đi, tiện tay còn chôm luôn chai nước ngọt.
  - Xin lỗi Hina, cậu có sao không?
  - Tớ không sao, Takemichi bị thương rồi...
  - Không sao! Nam nhân chút ít vết thương này nhằm nhò gì! Nhưng mà lon nước tớ mua cho Hina cũng bị bọn chúng lấy đi rồi.
  - Vậy chúng ta cùng mua lon khác.
  Hina đỡ lấy Takemichi te tua đang nằm trên nền đất, cô phủi sạch bụi bẩn trên đồ cậu rồi dìu cậu sang máy bán hàng tự động. Lựa chọn một lon nước ngọt và đưa Takemichi.
  Thật tình Takemichi cảm thấy khá biết ơn tụi bắt nạt kia đó chứ. Nếu không có lẽ chẳng đời nào một cô gái xinh xắn như Hina lại chấp nhận vòn tay ôm lấy cậu thế này. Nằm trong lòng Hina mà hưởng thụ, đây hẳn là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu bé rồi!
  -END-
Góc tâm sự: Nói trước cho mấy cô đỡ sốc, Hinata, Emma, Senju và cả Akane đều là nam =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net