Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của Đỗ Thái Sơn là điều không ai ngờ tới. Chu Viễn Đông chẳng còn tâm trí nào để tỏ ra ngạc nhiên nữa, cậu đứng chết lặng tại chỗ, chẳng ho he câu nào.

"Tránh ra!"

Cấn Thành Đạt gắt gỏng.

"Cậu thật ngạo mạn." Đỗ Thái Sơn từ tốn: "Cậu nói không có bằng chứng nhưng thực ra là vì em ấy vốn đã có, nếu không phải vì ngay sau khi em ấy xuất viện, cậu đã thuê người đến đánh ngất em ấy và cả Long sau đó tự tiện lục tung nhà người khác lên. Có trộm nào vào nhà không cướp giật gì mà chỉ tìm mỗi bằng chứng xong đi mất chứ? Theo một cách nào đó thì, vì bằng chứng đang nằm trong tay cậu, em ấy không kiện được."

"Anh nhiều chuyện gớm."

"Nhưng mà tôi có bằng chứng đấy." Đỗ Thái Sơn lôi ra một tập giấy trắng, phe phẩy trên tay. Đồng tử gã thoáng cái co rút lại, Cấn Thành Đạt nhào tới, vồ lấy tập giấy trắng.

"Cậu cứ đọc thoải mái đi, tôi còn nhiều bản lắm."

Lúc này, vẻ kiêu căng của gã đã không còn nữa. Cấn Thành Đạt chết đứng giữa vòng tròn, hàng trăm cặp mắt dán lên người gã, mồ hôi trên trán gã tuôn ra, sắc mặt đen xì. Hơn ai hết, Cấn Thành Đạt là người biết rõ nhất đâu mới là bằng chứng thật. Thứ trên tay gã là bản copy y nguyên bằng chứng của vụ án năm đó.

Làm thế quái nào anh ta có được nó?

"Tôi nghĩ cậu nên tìm một luật sư thật giỏi." Đỗ Thái Sơn cười khẩy: "Mà không, có giỏi đến mấy thì cậu vẫn vào tù cùng mẹ cậu thôi, sự thật là không thể chối cãi nhỉ?"

Trước đây, Cấn Thành Đạt ỷ mình quyền thế, dù Chu Viễn Đông có làm mọi cháu cũng đều bị gã cho người dập mất. Tình thế giờ đã đảo ngược, chỉ cần một ngón tay, Đỗ Thái Sơn thừa sức khiến cả gia đình gã phá sản. So với Trương An, gia thế của gã thua xa. Cấn Thành Đạt chẳng biết gì về thân thế của anh, vì gã thậm chí còn chưa đạt đến cái mốc siêu giàu.

"Tất nhiên là tôi không dùng kế bẩn thỉu như cậu để có được thứ này đâu, không cần tự thắc mắc."

"Anh..."

Chu Viễn Đông không muốn nghe nữa, bỏ ra ngoài. Đám đông vô thức dạt sang hai bên, nhường đường cho cậu đi. Ánh mắt Đỗ Thái Sơn dõi theo bóng lưng cậu, anh khẽ nói: "xin phép" rồi cũng xoay người đi theo đứa nhỏ.

Đứng từ trên tầng hai nhìn xuống, Đỗ Trường Giang ôm mặt.

"Bình tĩnh lại đi."

Cao Thanh Xuyên đáp bằng giọng nhàn nhạt, đặt tay lên vai hắn. Trông Đỗ Trường Giang có vẻ khủng hoảng lắm, lần đầu tiên hắn dám mở miệng ra trách mắng người bên cạnh:

"Anh nghĩ cái quái gì thế hả? Tại sao lại thế này?!"

Chuyện này thật tồi tệ.

"Anh không hiểu ý em."

"Anh làm như vậy thì có khác gì thằng Đạt không? Nếu anh muốn trả thù, anh có rất nhiều cách hơn là lôi người khác vào mà!"

Cao Thanh Xuyên không nhìn hắn nữa, im lặng một cách khó chịu.

Bên kia, Đỗ Thái Sơn chạy xuống lầu tìm cậu thì thấy Chu Viễn Đông đang ngồi ở bãi đỗ xe phía sau toà nhà, lưng tựa lên bức tường vôi trắng xoá. Cậu gục đầu lên hai đầu gối, hai tay buông thõng xuống. Chu Viễn Đông không khóc, anh biết điều ấy, vì khi khóc, cậu sẽ co giật liên tục. Thân hình bé nhỏ khuất trong bóng tối, đối lập với cung đường nhộn nhịp ngoài kia.

Đỗ Thái Sơn chua xót, ngồi xổm bên cạnh cậu, đưa tay lên xoa đầu đứa nhỏ một cách dịu dàng.

"Mình về thôi em ơi."

Chu Viễn Đông không trả lời. Thấy vậy, anh bèn ôm ngang eo cậu, ôm đứa nhỏ rời đi. Chu Viễn Đông tựa lên người anh một cách mệt mỏi như một chú mèo lười biếng, mái tóc cậu che khuất khuôn mặt, Đỗ Thái Sơn lại không vén lên giúp. Anh biết, Chu Viễn Đông không muốn người mình yêu thấy khuôn mặt điên cuồng của bản thân hiện tại.

"Em muốn về nhà."

Chu Viễn Đông lẩm bẩm.

"Bây giờ chúng ta về nhà."

"Về chung cư."

"Được, chúng ta về chung cư."

Đỗ Thái Sơn xót xa. Lần này anh lại đến muộn.

Cấn Thành Đạt đột ngột quay về, trùng hợp đúng lúc Nguyễn Hải Long và Chu Viễn Đông có mặt. Chẳng cần phải đoán, chắc chắn giờ này, truyền thông đang dậy sóng điên đảo.

Bên ngoài, sắc trời đen kịt.

Vẫn là căn phòng xanh hôm nào, khi anh vừa bước vào nhà, tiếng nhạc nhẹ đã nổi lên. Đỗ Thái Sơn đỡ cậu vào phòng, vừa ngồi xuống, Chu Viễn Đông đã nằm vật ra giường. Người đàn ông ấy ngồi bên cạnh cậu, khẽ xoa đầu đứa nhỏ một cách chậm rãi. Phải mất một lúc, Chu Viễn Đông mới mở miệng hỏi, phá tan bầu không khí im ắng:

"Anh có bằng chứng thật sao...?"

"Ừm."

"Anh lấy nó ở đâu."

["Tôi xin anh, đừng nói cho cậu ấy biết, tất cả là lỗi của tôi."]

Đỗ Thái Sơn cụp mắt, đáp: "Từ một người họ hàng của cậu ta, anh đưa họ tiền để họ bán đứng lại anh em mình."

"Vậy à." Chu Viễn Đông xoay lưng về phía anh, bả vai gầy hơi run lên: "Vậy thì tốt quá rồi."

Đỗ Thái Sơn chẳng biết nói gì hơn. Anh không thể an ủi cậu, anh biết Chu Viễn Đông không cần an ủi, nên anh sẽ ngồi đây đến bao giờ đứa nhỏ cảm thấy khá hơn.

"Chuyện này xảy ra vào 3 năm trước..." Chu Viễn Đông đột ngột nói: "Lúc đó thằng Long đang học năm nhất còn em vẫn tiếp tục theo học học viện Âm Nhạc, em hay đến trường nó, em gái em cũng đi cùng. Đó là lúc thằng Đạt nhìn thấy con bé bởi vì nó cũng học cùng trường với thằng Long. Thằng Long thích em gái em, có lẽ là từ hồi cấp 3, năm nó 15-16 tuổi, nó đã thích con bé. Em cũng biết, em lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh để tách 2 đứa nó ra. Thằng Long là người tốt, em hiểu nó rất rõ, nó yêu con bé nên nó bảo vệ con bé lắm. Với nó, Chu Phương Hạ là mặt trời của nó, bởi vậy nên nó tình nguyện sống mãi trong mùa hè."

Bố mẹ Chu Viễn Đông mất năm cậu 16 tuổi, Chu Phương Hạ mới 14. Bọn họ không có họ hàng chăm sóc, sau đó, Chu Viễn Đông đã phải bán bớt xe của cha mình đi để đủ tiền trang trải đến năm cậu tròn 18 tuổi và được nhận việc, tiền tiết kiệm của cha mẹ cũng gần cạn kiệt. Chu Phương Hạ là người thân cuối cùng của cậu vậy nên cậu yêu có bé rất nhiều.

Con bé rất giống mẹ, đúng hơn là cả hai anh em bọn họ đều giống mẹ. Mái tóc dài của mẹ và màu đen nhánh của bố, đối lập với Chu Viễn Đông, người thừa hưởng hoàn toàn mái tóc xoăn của cha. Da nó trắng, mắt to, mi dài, dáng người cân đối, là một mĩ nhân thực thụ.

Bỗng một ngày, Chu Phương Hạ cư xử rất kì lạ.

Cứ đến thời gian rảnh, nó lại ôm điện thoại rồi tự cười tủm tỉm một mình, thỉnh thoảng lại có người đón về nhà. Chu Viễn Đông buồn cười, hỏi nó có phải nó có bạn trai rồi không, nó úp mở, ngầm thừa nhận.

"Sao cũng được, nhưng mà vì yêu đương mà không tập trung học hành thì anh cấm cửa."

"Tất nhiên rồi anh."

Chu Phương Hạ cười hì hì, hai má lúm đồng tiền. Nó là viên ngọc quý của cậu, trên đời này, chẳng ai thương Chu Phương Hạ bằng anh trai cô.

Con bé chẳng hề thay đổi sau khi nó có bạn trai. Chu Viễn Đông nghĩ bụng, một ngày nào đó cậu phải lựa lời nói với thằng Nguyễn Hải Long thôi.

Cấn Thành Đạt là một thằng có tiếng vừa giàu vừa đẹp trai trong trường Nguyễn Hải Long. Nó đã thấy Chu Phương Hạ khi con bé đứng chờ Nguyễn Hải Long trước cổng trường. Qua vài lần, Chu Viễn Đông đoán được bạn trai em gái mình là ai, thấy những người chung quanh đều có thái độ tích cực với Cấn Thành Đạt, Chu Viễn Đông không lo nghĩ nhiều, chỉ bảo con bé nên giữ khoảng cách, đợi đủ 18 rồi muốn làm gì cậu cũng chiều.

Chưa đủ 18 tuổi, Chu Viễn Đông đã tìm đến Nguyễn Vũ.

Kể từ sau khi vào làm ở quán bar, cậu vất vả hơn hẳn. Tuy lương cao, thời gian linh hoạt nhưng công việc kéo dài rất lâu, mỗi khi về nhà, Chu Viễn Đông đều chỉ muốn ngủ. Cậu tự nhủ, cậu phải kiếm thật nhiều tiền để Chu Phương Hạ được học hành mà không phải lo nghĩ chuyện tương lai. Chu Viễn Đông cứ cố đuổi theo cuộc sống bề bộn ấy mãi mà bỏ quên mất em gái mình.

4 tháng sau, Chu Phương Hạ bỗng chẳng còn hoạt bát như thường ngày nữa, khuôn mặt con bé tái nhợt, lúc nào cũng mang nặng vẻ hoang mang, sợ sệt.

Buổi tối, hai đứa ăn cơm cùng nhau, Chu Phương Hạ chẳng mở miệng nói câu nào. Thấy lạ, Chu Viễn Đông khó hiểu:

"Em sao thế?"

"Em ổn mà." Chu Phương Hạ lắc đầu nguầy nguậy.

"Sắp tới có bài kiểm tra à?"

"Chắc vậy ạ..."

"Có cần anh giúp không?"

"Không cần đâu, bài không khó lắm mà."

Chu Viễn Đông cứ cảm thấy con bé có gì đó là lạ mà không biết nên hỏi thế nào.

Thằng Nguyễn Hải Long sau khi biết Chu Phương Hạ có bạn trai thì buồn thỉu buồn thiu, hắn cũng tự biết ý, không đến gặp con bé nhiều. Tất nhiên, nó vẫn rất để tâm. Thỉnh thoảng, hắn lại đến tâm sự với cậu như thiếu nữ tuổi mới lớn.

Nghĩ lại, nếu ngày đó cậu không quá tập trung vào công việc, nếu cậu quan tâm con bé nhiều hơn, có lẽ mọi chuyện đã không dẫn đến kết cục tai hại như ngày hôm nay.

3 giờ chiều, Chu Viễn Đông vừa tan học trên trường thì nhận được cuộc điện thoại từ Nguyễn Hải Long. Bầu trời âm u, cái cảm giác dinh dính nhớp nháp của buổi đầu hè khiến cậu khó chịu, áng mây đẹ chẳng đủ sức để hoá thành những giọt mưa mát lạnh. Chu Viễn Đông tưởng nó lại gọi cậu đi ăn thì toan từ chối, vừa mở điện thoại đã nghe được giọng hốt hoảng phát ra từ đầu bên kia điện thoại:

"Phương Hạ gặp chuyện rồi! Mày đến bệnh viện mau lên!"

Trái tim cậu rơi xuống hầm băng. Chu Viễn Đông chau mày, gấp gáp:

"Mày nói cái gì vậy? Em ấy đang ở nhà mà?"

Thằng Nguyễn Hải Long khóc:

"Mày nghĩ tao có bao giờ đem em ấy ra làm trò đùa không? Đến đi! Tao sẽ gửi địa chỉ cho mày!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net