Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Trung Tuấn luôn nói với cậu, showbiz chẳng có gì tốt đẹp. Người tình của cha hắn từng là một nữ minh tinh nổi tiếng, bà ta tự nhận là bạn của bố hắn, đối xử với hắn như con ruột, Đặng Trung Tuấn đã từng yêu quý bà.

Năm hắn 10 tuổi, có một đêm, Đặng Trung Tuấn không ngủ được bèn mò xuống dưới lầu. Trong phòng cha hắn vẫn sáng đèn, cậu thấy nó qua khe hở từ cánh cửa khép hờ. Đặng Trung Tuấn nhón chân, cố không phát ra tiếng động, đứa bé ấy không muốn làm phiền cha mình. Ngoài hành lang tối đen, con quái vật đen xì ấy nuốt chừng cả ngôi nhà, không gian tĩnh lặng tuyệt đối.

Bỗng, Đặng Trung Tuấn nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ căn phòng của cha. Đứa trẻ do dự, cuối cùng rón rén đứng trước cửa, nhòm vào trong phòng. Phải mất một lúc, nó mới nhìn thấy cha mình. Ông ấy đang ở với người phụ nữ mà ông gọi là "bạn", cả hai trần chuồng, ôm ghì lấy nhau trong tình trạng loã thể, trên cổ bà đeo một chiếc kiềng bạc lấp lánh. Cha cậu bóp ngực bà ta, rồi bà bỗng quỳ xuống, khuôn mặt vô cùng thoả mãn và sung sướng.  Người đàn ông quay lưng về phía hắn, đối diện với bà ta.

Đặng Trung Tuấn khó hiểu, đồng thời nó cũng cảm thấy sợ.

Trong miệng bà bỗng ầng ậc thứ nước vàng khè khó ngửi.

Đặng Trung Tuấn bụm miệng, ngồi phịch xuống đất. Tiếng thứ gì đó đập lên bức tường đã đánh thức người đàn ông, cha hắn ngoảnh đầu, phát ra tiếng nói trầm thấp từ cổ họng:

"Hửm?"

"Có chuyện gì sao anh...?"

Bà ta nhổ chỗ nước kia ra, giọng lúng búng. Đống nước vàng khè ấy lăn dài trên chiếc vòng đắt tiền.

"Không có gì, chắc anh nghe nhầm."

Đó là thứ kinh khủng nhất Đặng Trung Tuấn từng thấy trong đời. Suốt gần 20 năm, không ngày nào hắn quên được hình ảnh này.

Đặng Trung Tuấn nhỏ ngồi co ro ngoài cửa, bờ vai tựa lên bức tường trắng ngà sau lưng. Đứa trẻ run bần bật, tự lấy tay đỡ miệng mình, ngăn bản thân phát ra những tiếng rên rỉ, nôn khan, tim nó đập ầm ầm như trống đánh, mồ hôi úa cả ra. Trong phòng ngủ phát ra tiếng thở gấp, Đặng Trung Tuấn tự bịt tai mình, cắn môi đến mức chảy cả máu. Hai chân nó mềm nhũn.

Người cha yêu dấu của hắn đã ngoại tình, thậm chí ông còn để bà ta đeo chiếc vòng của mẹ khi làm tình.

Hắn tưởng bố rất bận nên không có thời gian đến thăm mẹ nhưng thật ra ông đã thay lòng, và mẹ chẳng còn là cái gì quan trọng trong lòng ông.

Đặng Trung Tuấn không thể tìm thấy sự giúp đỡ từ bất cứ ai. Ông nội hắn là một kẻ kì quái, ông yêu thích người thành đạt và trọng học thức, thành tích một cách thái quá, khinh thường kẻ kém cỏi hơn mình kể cả đó là gia đình. Tuy nhiên, ông rất rạch ròi, ông không yêu bố mẹ hắn nhưng lại rất quý Đặng Trung Tuấn, bởi vì hắn học tốt còn người mẹ hắn lại là một người phụ nữ chưa học xong đại học, cha hắn cũng không giỏi giang như ông nội kì vọng.

Sau hôm ấy, Đặng Trung Tuấn không còn nhìn thấy chiếc vòng nữa. Hắn đoán, tình nhân của cha đã mang đi rồi.

Người mẹ của hắn không giàu có, tài sản riêng duy nhất của bà là chiếc vòng được bà nội tặng trong ngày cưới, là biểu tượng của dâu trưởng. Cha hắn thậm chí đã xúc phạm nó không thương tiếc.

Nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám tận tới khi anh có người yêu. Khi học năm nhất, Đặng Trung Tuấn từng có bạn gái, hắn tưởng nỗi sợ ấy đã biến mất, nhưng khi nhìn thấy thân thể trần trụi của cô gái, hắn bỗng sợ hãi tột cùng, và những kí ức kinh tởm ấy lại ùa về. Nó bủa vây tâm trí hắn như một căn bệnh khó ưa, khiến những hình ảnh bẩn thỉu không tài nào dứt ra khỏi đầu. Cô ấy có vẻ không vui khi hắn không có hứng nhưng vẫn thông cảm cho hắn còn Đặng Trung Tuấn thì chẳng dám kể chuyện năm xưa cho cô gái nghe.

Cô ấy không ghét hắn, nhưng sau hôm ấy, Đặng Trung Tuấn biết cách hắn nhìn người mình yêu đã khác. Đặng Trung Tuấn không còn thấy hạnh phúc khi ở cạnh cô, đổi lại là nỗi sợ hãi và cảm giác tự dằn vặt bản thân vì đã thay lòng. Hắn không thể yêu cô ấy nữa, hắn không dám nói chia tay, hắn sợ hắn sẽ trở thành người tệ bạc như cha mình. Con gái rất nhạy bén, có lẽ cô ấy đã nhận ra.

Khi cô ấy nói muốn chia tay, cả hai đều đã nguội lạnh. Đặng Trung Tuấn cảm thấy mừng thay vì sau đó, cô gái nọ đã có bạn trai mới, một người luôn mỉm cười với cô và sẽ dành hết thảy sự quan tâm dành cho cô. Hắn không còn yêu cô ấy, hắn thấy tội lỗi nên khi cô gái có bạn trai, hắn mới nhẹ nhõm phần nào.

Đặng Trung Tuấn vùi tất cả thời gian của mình vào việc học và câu lạc bộ để không phải nghĩ đến nỗi ám ảnh xưa kia. Ông nội rất hài lòng về hắn, hắn thậm chí còn cố gắng tới mức đã tự lập ra một ban nhạc trường học và trở thành chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc. Đặng Trung Tuấn không muốn yêu ai trong khoảng thời gian đó, ít nhất là hắn đã nghĩ vậy.

Cho đến một ngày, Đặng Trung Tuấn gặp người đó.

Đó là đầu hè, vào một ngày tháng 5 rực rỡ. Cậu con trai năm nhất với nét mặt thư sinh, dáng người cao dong dỏng, nửa khuôn mặt nhuộm trong ánh mắt trời chói lọi. Hai người họ đứng dưới mái hiên bãi đỗ xe, trời mùa hè khiến cả không gian bừng sáng, rực rỡ một màu xanh tràn đầy sức sống. Đặng Trung Tuấn vẫn còn đang đeo túi đựng đàn sau khi bước ra từ câu lạc bộ, hắn ngoảnh đầu, thấy một bàn tay trắng trẻo đưa tới trước mặt hắn.

"Em thích anh từ hồi em học cấp 3. Anh hẹn hò với em được không?"

Nói chuyện với Đặng Trung Tuấn một hồi, Chu Viễn Đông xin về trước, chạy đi tìm Đỗ Thái Sơn. Bên nhà Cỏ vừa thông báo, tầm cuối tháng 5, Thổ Sen sẽ lên sóng vào mỗi tối thứ 7, Chu Viễn Đông cũng góp mặt, hiển nhiên cậu rất mong chờ. Thêm nữa, họ có ý định tổ chức một sự kiện dành riêng cho phim mà trong đó, Chu Viễn Đông sẽ hát ca khúc mở màn cho đêm hội.

Cậu sải bước trên hành lang bệnh viện, Chu Viễn Đông nhận ra nó không đáng sợ như cậu từng tưởng tượng.

Khuất trong bóng tối, Đỗ Thái Sơn đang nói chuyện điện thoại ở cuối dãy hành lang, lưng tựa lên tường bệnh viện. Trời nóng nhưng Đỗ Thái Sơn vẫn trung thành với quần Tây và chiếc áo sơ mi sắn tay lịch lãm. Chu Viễn Đông không vội làm phiền anh.

"Phi Hành Gia sao? Được, không thành vấn đề, tôi không ngại đóng cùng họ. Bao giờ chúng ta nói chuyện được?"

"Chuyện em Đông, những thứ sau đó, tôi có thể tự lo được, không cần làm phiền đến Vũ." Tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm, nói tiếp: "vấn đề không nằm ở thằng Đạt mà nằm ở bọn 14, không phải tự nhiên mà chỉ sau đúng 2 ngày, thằng Đạt lại bị tống vào tù, và mọi chuyện diễn ra nhanh như một cơn lốc...cái này tôi hiểu, tôi biết có người nhúng tay vào vì ghét nó từ lâu, mọi chuyện không nằm ở em Đông..."

"Thằng em tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đâu, tôi biết nó là người thế nào mà."

Đầu bên kia còn nói gì nữa nhưng Đỗ Thái Sơn không tập trung bởi anh cảm nhận được có người đang quan sát mình. Ngoảnh đầu lại, Chu Viễn Đông đã đứng trước hành lang từ bao giờ. Đỗ Thái Sơn ngạc nhiên, tạm biệt Trần Khánh Dư rồi cúp máy. Anh chạy về phía cậu.

"Anh nói chuyện xong rồi sao?"

"Ừm." Đỗ Thái Sơn chưa kịp phản ứng.

"Vậy thì về thôi, em đói quá à."

Chu Viễn Đông giả bộ than vãn. Những lúc như thế, Đỗ Thái Sơn đều biết rằng cậu đã nghe thấy hết, sẽ càng tồi tệ hơn nếu anh chọn giấu kín trong lòng. Đỗ Thái Sơn mím môi, chủ động thành thật:

"Bữa tiếc lần đó là có người sắp xếp, người này cố tình để em gặp thằng Đạt vì biết chắc em sẽ mất kiểm soát, đó không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Người đó..."

"Là Cao Thanh Xuyên chứ gì." Chu Viễn Đông bật cười.

Đỗ Thái Sơn sửng sốt.

Cả 2 người họ đều đã đoán được ngay từ đầu nhưng chẳng ai chịu nói với ai. Đỗ Thái Sơn không muốn cậu biết, Chu Viễn Đông đã hao tổn rất nhiều công sức mới hạ được Cấn Thành Đạt. Nếu cậu biết mọi chuyện đơn giản như vậy là vì có người khác nhúng tay chứ công lao to lớn không phải của mình cậu, cậu sẽ lại tự trách trước Chu Phương Hạ. Vậy mà Chu Viễn Đông đã biết rồi.

"Lúc trước em chỉ đoán lờ mờ. Anh nhớ người hôm đó đến báo tin cho chúng ta là anh Giang đúng không? Chính anh ấy đã nói Cấn Thành Đạt không tới, cuối cùng cậu ta vẫn sắp xếp kịp thời gian, thậm chí đã mặc sẵn cả vest. Điều đó có nghĩa là nhà 14 đã xếp lịch và để cậu ta chuẩn bị từ trước, nhưng anh Giang lại không hề biết. Anh từng nói có cá nhân khác nhúng tay vào việc tìm bằng chứng, vậy nên đó không phải 14 và họ chẳng có lí do gì để làm vậy, Cấn Thành Đạt là cây rụng tiền mạnh của họ, có điên mới tự bóc ra. Trong trường hợp người đó là em trai anh thì anh phải điều tra ra một cách dễ dàng, hơn nữa, em đọc tin biết quan hệ giữa Cao Thanh Xuyên và Cấn Thành Đạt không tốt lắm. Người nói với anh Giang phải là người có chủ đích mà anh ấy tin tưởng, gia thế hùng mạnh đủ để anh khó mà tra ra, phải là người thuộc 14 và chẳng quan tâm gì đến lợi ích công ty, không bị ảnh hưởng bởi scandal của đồng nghiệp. Vậy thì chỉ có Cao Thanh Xuyên thôi."

Bộ não của đứa trẻ này rất kì quái. Ngay cả khi hôm ấy, Chu Viễn Đông đã ôm anh rồi khóc rất nhiều, cậu ấy vẫn nghi ngờ, vẫn suy tính hết thảy mọi chuyện như thể nỗi đau chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Chu Viễn Đông không yếu đuối, đúng hơn là cậu chỉ muốn yếu đuối khi ở bên Đỗ Thái Sơn.

"Em hiểu vì sao anh lại không muốn nói cho em biết, em không trách anh đâu. Em chẳng quan tâm có bao nhiêu người nhúng tay, chỉ cần huỷ hoại được nó, phải trả bất cứ cái giá nào em cũng làm."

Đỗ Thái Sơn không hiểu đó là một lời khách sáo hay cậu thật sự cảm thấy vậy. Anh cười bất đắc dĩ, đưa tay lên xoa đầu cậu, nói:

"Không cần trả cho bất cứ ai, anh sẽ làm mọi thứ vì em."

Chu Viễn Đông nhìn anh, cười toe toét như một đứa trẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net