Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Viễn Đông đã giúp tôi trong một sự kiện, tôi nghĩ, tôi nên làm gì đó để trả ơn cho em ấy." Eva đưa cho Trần Khánh Dư một tập giấy được đóng cẩn thận, ông đọc lướt qua, đôi lông mày khẽ nhướng lên. "Ông đang cần một kịch bản cho Sơn-Đông, tôi có thể giúp ông."

"Cô tự viết sao?"

"Không hoàn toàn. Tất cả các thành viên trong One Thing đã làm việc rất lâu, họ là những người tôi tin tưởng.

Trần Khánh Dư im lặng, đọc lần lượt từng trang một. Trong căn phòng bí bách, thanh âm duy nhất còn nghe được là tiếng mép giấy sột soạt. Eva không mở miệng, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà một cách đầy tao nhã.

Người phụ nữ này là CEO của One Thing Team, một công ty nhỏ chuyên viết kịch bản và bán cho các công ty lớn. Hơn hết, cô ta là con gái của một triệu phú nổi tiếng. Bàn tay cô ta nhúng trong sự thành công của Kiều Nam Phương, Bùi Nhã Uyên và hàng loạt nghệ sĩ khác nhưng cô lại chẳng bao giờ xuất hiện trước công chúng. Chỉ một hai lần, Eva nhận phỏng vấn rồi nhanh chóng chìm xuống, khiến chẳng ai còn nhớ rõ mặt.

Ông phải công nhận, kịch bản này mang đầy thách thức nhưng lại cực kì độc lạ, chưa một bộ BL nào được sản xuất nói về nghề nghiệp này. Mà Trần Khánh Dư lại là kẻ ham thích sự mới mẻ.

Mạo hiểm làm ông ta phấn khích.

"Cược vào tôi, tôi sẽ đưa cả hai người họ cùng đẳng cấp với sao hạng A."

——————

Đêm diễn ra concert trước sinh nhật Chu Viễn Đông 14 ngày, vé đã bán sạch trước đó. Các buổi lễ trao giải lần lượt diễn ra vào tháng 10, không ngoài dự đoán, Thổ Sen đã càn quét gần hết như một trận đại hồng thủy ập tới, người hâm mộ hai đứa đông như quân Nguyên và hiếu chiến vô cùng, gần như bất cứ khi nào thấy Nguyễn Hải Long nói chuyện với cô gái khác, bọn họ đều trở nên điên cuồng. Cũng chính vì vậy mà ngay cả fan only cũng chẳng ưa gì họ nữa là người ngoài.

"Của chúng mày."

Trước mặt cậu, Lin giơ ra 5 tấm vé VIP mà nó đã dành riêng cho bọn cậu. Chu Viễn Đông thoáng bất ngờ, bọn nó được gọi riêng đến đây là bởi Lin muốn chúng tới, muốn họ thấy thành quả luyện tập vất vả mà chúng nó đã đốc thúc Lin hằng ngày. Đến cả người của New Century cũng chai mặt 5 đứa nó.

Quách Thanh Hà có vẻ hơi lúng túng, xua tay:

"Tao nghĩ nên để cho người hâm mộ thì hơn, đưa cho tao có lẽ không được lợi lộc gì."

"Mấy đứa đừng khách sáo, cứ nhận đi coi như lời cảm ơn vì đã chăm sóc em anh suốt ba tháng qua." Đặng Trung Tuấn đột ngột mở miệng: "Tiền vé bán ra sau khi hoàn vốn, số còn lại sẽ đưa vào quỹ từ thiện cộng với tiền ủng hộ chung của nghệ sĩ, bọn anh đã bàn trước với nhau và sau khi kết thúc, chính bọn anh sẽ kiểm soát phần tiền đó để tránh thất lạc, vậy nên đừng lo lắng."

Nghe vậy, Quách Thanh Hà gật đầu.

"Nhất định phải đến đấy nhé."

"Bọn tao sẽ sắp xếp lịch."

Nghe vậy, Lin cười toe toét.

Một tuần sau ngày hôm ấy, buổi concert diễn ra.

Cậu vừa đến hội trường đã được ưu tiên vào sớm, đi theo dòng người đông nghịt, Chu Viễn Đông tới hàng ghế của mình, chỉ cách hàng đầu đúng 2 dãy. Cậu đến cùng lúc với Quách Thanh Hà, tầm 5 phút sau thì bọn Nguyễn Hải Long mới đặt chân tới nơi, đứa nào đứa nấy trùm khẩu trang, đội mũ kín mít.

Đèn trong hội trường vẫn còn bật, sẽ rất khó để họ lẩn trốn trong đám đông. Giống như sự kiện Thổ Sen, sân khấu do New Century chuẩn bị cũng rộng thênh thang, thậm chí có phần hiện đại hơn thế. Tiếng ồn ào như sấm rền sau lưng, trước mặt cậu, cứ cách 2 phút lại có bảo vệ chạy qua một lần.

Chu Viễn Đông tựa lưng lên chiếc ghế đỏ sau lưng, cậu thấy may mắn vì lần này không phải vé đứng, nếu không cậu chen không nổi với lượng người hâm mộ khổng lồ của Lin, tuy rằng chỉ 3 hàng đầu mới có ghế. Họ ở mọi đổ tuổi, giới tính, tuy hầu hết đều là người trẻ nhưng Chu Viễn Đông vẫn lác đác thấy các bác trung niên trong cặp kính râm đen và mái tóc rực cháy, những người mà cậu nhận ra họ thực sự có gu.

Hương hoa nhè nhẹ đã làm vơi đi phần nào mùi mồ hôi và mùi cơ thể bí bách. Chu Viễn Đông ngước nhìn dòng người đi qua trước mắt trong im lặng. Cậu phải chờ hơn nửa tiếng, buổi diễn mới bắt đầu. Trong lúc ấy, Chu Viễn Đông ngồi nhắn tin với Đỗ Thái Sơn. Thấy cậu cứ tự cười tủm tỉm, thằng Nguyễn Hải Long ngó nghiêng, hỏi:

"Ai mà sau tên có nhiều trái tim thế?"

"Tự đoán đi." Chu Viễn Đông né ra ngay tức khắc, tiếp tục tự cười một mình.

Nguyễn Hải Long bĩu môi, thừa biết đó là ai.

Ánh đèn trong hội trường bỗng vụt tắt.

Chu Viễn Đông cất điện thoại, tự giác ngồi thẳng dậy. Tiếng nhạc cất lên nhưng cậu chỉ thấy những vũ công, không khí chung quanh bỗng chốc lặng dần. Bỗng, một làn khói trắng mịt mù tỏa ra từ hai bên sân khấu, sinh vật khổng lồ nấp sau đám khói. Nó đứng dậy, lừng lững như ngọn núi, tai vểnh lên. Con thỏ cao hơn bất kì vũ công nào trên sân khấu.

"AAAAAAAA!!!"

Chu Viễn Đông giật mình. Cả hội trường gầm rú một cách đầy phấn khích. Cậu bỗng chốc nổi da gà, sự khách biệt của Lin với bọn họ quá lớn, chưa bao giờ Chu Viễn Đông thấy nhiều người và nghe được tiếng thét dữ dội đến vậy.

Con thỏ bắt đầu hát, điên cuồng nhảy múa. Bộ đồ đó cản trở chuyên động của Lin khiến nó trông như một miếng thạch rau câu đang nhún nhảy. Cư dân mạng thường hay trêu những người mua vé là trả tiền chỉ để xem một con thỏ lắc hông trong một đêm. Tiếng nhạc tự chạy trong đầu cậu, khiến cậu tự giác nhẩm theo.

Võ Kỳ Anh bật cười, giơ điện thoại lên quay. Ngay sau đó, những người còn lại cũng làm điều tương tự.

Lin rất biết cách làm khuấy động bầu không khí, kể cả khi nó chưa từng cởi bộ đồ đó ra dù chỉ một lần, và ngay cả khi Chu Viễn Đông đã biết nó từ lâu, cậu vẫn bị cuốn theo. Cậu rất muốn đứng dậy nhảy theo nhưng lại cố kiềm chế để không bị phát hiện.

Trong lòng Chu Viễn Đông đã nóng như lửa đốt rồi.

Buổi concert kéo dài gần 3 tiếng, suốt 3 tiếng ấy, người hâm mộ không hề nản. Đây là lần đầu tiên họ ở gần thần tượng đến thế và idol bọn họ rất hiểu làm thế nào để giữ vững nhiệt độ bùng nổ như hiện tại. Gần cuối, nhóm vũ công một lần nữa vây quanh Lin, và làn khói trắng lại xuất hiện. Khi chúng tản đi, bộ quần áo con thỏ khổng lồ đã biến mất, chỉ còn mỗi cái đầu vẫn nằm nguyên vẹn chỗ cũ.

Tiếng hét lại rúng động một lần nữa.

"Body đẹp quá chồng ơi!"

"Chồng ơi nhìn em chồng ơi!"

"Arghhhhhhhh!"

Không có bộ đồ, động tác của nó dứt khoát hơn hẳn. Lin nhảy tốt, tuy rằng cái đầu thỏ khá nặng và là một trở ngại lớn với nó. Giọng Lin khỏe đến mức chiếc mặt nạ chẳng thể cản trở giai điệu nó tạo ra.

Bất giác, Chu Viễn Đông cũng hồi hộp theo. Cậu muốn thấy mặt nó.

Chắc chắn nó sẽ nằm trong tiết mục cuối cùng.

"Hà Nội ơi!" Lin gọi lớn, người hâm mộ lập tức đáp lại, tiếng người vang vọng khắp hội trường.

"Mọi người đã sẵn sàng cho màn trình diễn cuối cùng chưa?!" Lin giả vờ đặt tay lên tai để nghe rõ tiếng bọn họ. Nó ngạc nhiên, hỏi lại: "Mọi người vừa nói gì cơ? Mọi người muốn thấy mặt mình sao?"

Đáp lại nó là tiếng hô hào như sóng vỗ.

"Ok, thế để mình cho xem luôn."

Chu Viễn Đông tưởng Lin đùa nhưng ngay sau đó, nó đã cởi chiếc mũ ra thật mà không đợi đến tiết mục cuối cùng.

Nó cúi đầu, lột chiếc đầu con thỏ ra, mái tóc đen loà xoà che khuất nửa người nó. Lin ngẩng đầu, đưa tay vuốt ngược mái tóc về phía sau, mồ hôi như những viên kim cương nhỏ chạy dọc trên khuôn mặt trắng nõn, gò má nó đỏ ửng vì nóng.

Tài năng, nhan sắc, tính cách, thực lực, tất cả những thứ đó tạo nên một thần tượng toàn năng. Mà Lin lại sỏ hữu tất cả.

"AAAAAAAA!!!"

"Chị ơi nhìn em! Arghhh!"

"Lin! Lin! Lin! Lin!"

Người hâm mộ gào thét điên cuồng, có người ở hàng ghế VIP còn đứng cả dậy, ai nấy vô cùng phấn khích. Đèn flash máy ảnh át cả ánh đèn sân khấu.

Không có bộ đồ, tiết mục cuối cùng, Lin mới thật sự nhảy hết mình. Tiếng nhạc như tiếng búa gõ thẳng vào tim, nhịp đập rộn rã theo thanh âm bị khuếch đại thái quá, cả người bỗng chốc rạo rực theo.

Mái tóc đen nhánh của nó nhảy máy theo mỗi bước nó đi, trang sức bạc trên người sáng lấp lánh. Nó như con thiên nga đen giữa một bầy lông trắng, nổi bần bật với vẻ táo báo và kiêu kì đến kì lạ.

Chu Viễn Đông không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy. Cậu là kiểu người khi nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc là sẽ bu vào, nhảy nhót không ngừng, giống như lần cậu nghe thấy bài hát của Vương Thanh Phong ở trung tâm thương mại.

Như chỉ chờ Chu Viễn Đông tiên phong, thằng Lâm Thanh và Nguyễn Hải Long đứng phắt lên, vừa nhún vừa hò hét ầm ĩ. Võ Kỳ Anh cũng nhổm người dậy dù nó nó còn thuộc bài. Thấy thế, Quách Thanh Hà có hơi lúng túng, khẽ kéo ống tay áo hắn, thì thầm:

"Mày không ngại à?"

"Nếu tất cả mọi người cùng ngu ngốc thì sự việc đó không còn ngu ngốc nữa." Nói rồi, Võ Kỳ Anh hùa theo bọn Chu Viễn Đông, hét ầm lên: "Chị đẹp trai quá chị ơi! Chị ơi nhìn em nữa!"

Quách Thanh Hà: "..."

Cuối cùng, Quách Thanh Hà cũng đứng dậy.

Bọn Chu Viễn Đông hàng ngày đến kèm Lin luyện tập, thuộc luôn cả điệu nhảy cũng là chuyện một sớm một chiều. Nhìn từ trên sân khấu xuống, nó thấy một đám cao lêu nghêu đứng trên hàng ghế VIP, gào còn hăng hơn cả người hâm mộ.

Sau khi đoạn cắt của buổi concert đêm hôm ấy được tung lên mạng, người hâm mộ lờ mờ đoán được. Như sợ họ không chắc chắn, ngay sau buổi diễn, Lin đã chụp hình cùng đám Chu Viễn Đông rồi đăng lên Instagram. Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen như thể đã hẹn nhau từ trước, tạo nên một bức ảnh hài hoà đến kì lạ.

Mạng xã hội của nó tức khắc nổ tung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net