Chương 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng nhẽ ra, sau phân đoạn khiêu vũ, cả nhóm phải trở về nhưng còn cảnh quá khứ của Tạ Lưu An vẫn chưa quay. 6 giờ sáng, cả đoàn phim lục đục bò dậy, chuẩn bị hết thảy dụng cụ, đồ đạc, đồ trang điểm, ai nấy đều tay xách nách mang, lôi nhau ra bến cảng.

Ra tới nơi lại phải ngồi chờ gần 20 phút dưới cái tiết trời oi ả của mùa hè, làm thì tích một hồi lâu rồi mới được lên thuyền. Một đoàn phim bọn họ đã chiếm trọn 3 ca nô. Nguyễn Vũ ngồi ở mạn thuyền, anh ta đeo kính râm, cổ áo phanh ra nom hưởng thụ lắm. Kế bên anh là một nhân viên trong đoàn rồi mới đến Đỗ Thái Sơn ngồi bên cánh phải, tay trong tay với Chu Viễn Đông đang tựa lên vai trái anh.

"Bám chắc vào nhé mọi người."

Một ngư dân đi cùng nói trong khi cả bọn đang lúi húi mặc áo phao.

Tiếng động cơ vang lên rần rần bên tai, rồi con thuyền di chuyển chầm chậm. Chiếc ca nô bỗng lao vút đi như bay, hai bên, bọt nước trắng xoá văng tung toé. Con thuyền rẽ nước mà lao, cứ thỉnh thoảng lại lao vào cột sóng cao khiến nó chao nghiêng rồi rơi ập xuống, kéo theo một cơn rung chẳng khác nào địa chấn. Cái mùi mặn mà của biển hoà vào nắng mai khiến hương vị ấy bỗng nóng hổi rồi nghẹn ứ. Gió ra sức quét bay vị ấy đi, chỉ để lại những đợt không khí tươi mát căng tràn hai khoang phổi.

Chu Viễn Đông thích thú cười vang, dưới nắng, khuôn mặt cậu tươi rói hơn mặt trời.

Vài giọt nước biển bắn lên cánh tay chẳng khác nào những mẩu băng mát lạnh đơm lên da thịt cậu. Sau 15 phút, con thuyền cuối cùng đã đặt chân đến đảo.

Ở giữa đảo, dãy núi điệp trùng, đối mặt với biển cả cuồn cuồn tạo từng bức tranh thiên nhiên đồ sộ, cây cối ngả nghiêng muốn đổ ập xuống mặt đất. Bọn họ thuê hai chiếc xe du lịch nữa, chở cả đoàn lên đỉnh núi. Bên tai cậu vang lên tiếng nước chảy rí rách, rồi cậu phát hiện, đó là thác nước, thác nước chảy ngang qua đường lớn, buộc chiếc xe phải rẽ vào con đường nhỏ bên cánh trái. Trên đỉnh núi có một thôn làng nhỏ, cũng là địa điểm quay của bọn họ hiện tại, quê nhà của Tạ Lưu An.

6 năm trước, lần đầu tiên 2 nhân vật chính gặp mặt nhau.

Đỗ Thái Sơn đứng dưới chân núi, chuẩn bị cho cảnh quay kế.

5-6 giờ chiều, sắc trời ngả màu âm u như sắp mưa.

Một chiếc xe đen trần cao ngang ngửa xe tải rẽ lá, tiến lên sườn núi. Dưới chân, mặt đường gồ ghề, được phủ bởi một lớp cỏ khô nát bấy với vài viên đá nhỏ nằm lăn lóc khắp nơi. Con đường dẫn lên thôn là một hình vòng cung nằm quanh núi, băng qua thác nước đã bị người dân chặn lại để mở đường cho xe chạy. Xuyên qua cánh rừng thô sơ, một nhóm người mặc đồ đen đứng quây thành một cụm trên bãi đất trống ven sườn núi, có cả phụ nữ, cả đàn ông, từ người già đến trẻ con, không thiếu một ai.

Phạm Bình Nguyên bước xuống từ trong xe với áo khoác bên ngoài giống hệt với chiếc áo trắng dành cho bác sĩ, bên dưới là quần đen và một đôi giày da đắt tiền.

Thôn này không được giàu cho lắm, những đứa trẻ gầy tong teo vì ăn uống thiếu dinh dưỡng, người lớn phải làm thuê ở các nhà máy hoặc công trường, cánh đồng để kiếm tiền nuôi gia đình. Bọn họ cũng không chăng nhiều đèn điện, nhà ai người đấy tự thắp. Cánh rừng xanh mướt ôm lấy thôn làng, tách biệt bọn họ khỏi thế giới bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên lại gần Phạm Bình Nguyên, bắt tay anh.

"Tôi là người đã gọi cho cậu lúc trước."

"Phạm Bình Nguyên."

Anh đáp lại lời chào của ông ấy. Gió trời lồng lộng khiến lọn tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt anh.

"Tôi là Phúc Khang. Còn đây là thầy Đồng Khánh."

Ông ấy thấp hơn Phạm Bình Nguyên cả cái đầu, bụng phệ như cái trống, da ngăm ngăm đen, đồi mồi xuất hiện chi chít quanh thái dương. Người đứng bên cạnh ông ấy trông như một nhà sư, ước chừng 70-80 tuổi, đầu trở vì lóc, da nhăn nheo, hai mắt bé tới mức tưởng như tụt vào trong.

Một đám tang diễn ra tại một ngôi làng ven sườn núi và Phạm Bình Nguyên là người đảm nhận việc sắp xếp công việc đó khi anh nhận được cuộc điện thoại về việc ngôi làng muốn tổ chức tang lễ cho một người phụ nữ trong thôn.

Hai người đàn ông giúp anh gỡ đồ trên xe xuống rồi mời Phạm Bình Nguyên vào nhà. Thầy Đồng Khánh là người có tiếng trong thôn, ông ta nói gì đó đặc tiếng địa phương cho những người dân trong làng nghe, toàn bộ đàn ông bèn xắn tay áo, chuẩn bị treo những dải băng đen, chuẩn bị cho tang lễ diễn ra vào ngày mai.

"Đây là...?"

"Đây là nhà của chị tôi." Người đàn ông đáp rồi tự nói thêm: "Cậu đừng hiểu nhầm, chúng tôi không phải chị em ruột cũng không phải vợ chồng gì cả, chỉ là hàng xóm thân thiết mà thôi. Khổ nỗi, nhà chị ấy không có ai đủ khả năng để lo hậu sự cho chị nên tôi đứng ra giúp."

Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông bỗng đượm buồn, khuôn mặt chảy dài cả ra. Phạm Bình Nguyên nhíu mày:

"Không có ai sao?"

"Chồng chị ấy mất cũng được 15 năm rồi, trong nhà chỉ còn 2 thằng con trai, thằng lớn hơn làm việc cho một nhà nào ấy, bây giờ đang ở nước ngoài nên không về kịp. Chỉ còn đứa em..."

Nói đến đây, ông ta vươn tay ẩy cửa phòng. Gần như đồng thời, mùi cồn sát trùng xộc thẳng lên mũi.

Người phụ nữ ấy nằm trên giường trong bộ váy ướt đẫm nước, không một ai có đủ can đảm để lại gần và thay quần áo cho một cái xác. Tấm khăn trắng che kín mặt cô ấy, tóc đen cũng ướt sũng, xoã ra không khác gì một cái mạng nhện. Làn da người phụ nữ tái đến đáng sợ, đôi tay đặt trên bụng giống như đang ngủ. Mà ở trước giường, một cậu nhóc ước chừng 17-18 tuổi vẫn luôn ở đó, đôi mắt không hề rời khỏi người phụ nữ lấy nửa giây.

Thấy ba người họ bước vào nhà, cậu mới ngẩng đầu lên.

Đứa nhỏ ấy tên là Tạ Lưu An, là con thứ trong gia đình này. Cậu ấy rất đẹp, là kiểu người vừa nhìn vào đã thấy có thiện cảm nhưng vẻ đẹp ấy lại bị mai một bởi điều kiện sống tù túng. Chiếc áo sơ mi ca rô cậu ấy mặc trên người rộng thùng thình, không phải là vì nó quá to mà là vì Tạ Lưu An gầy đến thương tâm, xương quai xanh lộ rõ mồn một, hai má hơi hóp lại, đờ đẫn như người mất hồn.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phạm Bình Nguyên chỉ kịp quan sát cậu đúng 3 giây bởi ngay sau đó, cậu ấy đã quay mặt đi mất một cách lạnh nhạt.

Người đàn ông trung niên có vẻ không hài lòng với cách cư xử của Tạ Lưu An cho lắm, cười xoà:

"Cậu thông cảm, thằng bé vừa mất mẹ nên không được cởi mở cho lắm."

"Không sao, tôi cũng không để ý." Phạm Bình Nguyên lại gần cậu ấy, quan sát thi thể người phụ nữ: "Tại sao cô ấy lại ướt sũng thế kia?"

"Chị Nam Phương chết đuối bên bờ sông. Chúng tôi chỉ dám đưa chị ấy trở về nhà chứ làm gì dám..."

Phúc Khang đáp một cách lúng túng, hỏi:

"Như thế có ảnh hưởng gì sao?"

"Tất nhiên là có rồi. Để cơ thể dính nước sẽ làm tăng tốc độ phân hủy, đó là điều cấm kị."

"Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao?"

"Đừng lo, đây là việc của những người như tôi mà."

Phạm Bình Nguyên trấn an ông ấy.

Đáng nhẽ ra cuộc đối thoại đã kết thúc ở đây nếu Phạm Bình Nguyên không nhìn chằm chằm Phúc Khang như đợi ông ấy mở miệng. Ông ta lúng túng.

"Ở thôn của tôi, đàn ông thường xuống núi làm thuê, đàn bà ở nhà chăm con, trồng cây, hái lượm. Gia đình thằng bé này cũng thế, anh trai cậu ấy kiếm tiền rồi gửi tiền về nhà, thằng bé thì đi học còn mẹ ở nhà nuôi gà, nuôi cá với các chị em. Chúng tôi phát hiện ra cô ấy trôi nổi trên suối."

"Trước đó cô ấy có nói rằng cô ấy đi đâu không?"

"Tôi không biết, tôi không biết gì hết." Ông ta buồn rầu: "Ven suối có rất nhiều bụi mâm xôi, thường là để cho cá ăn nhưng thỉnh thoảng chúng tôi cũng ăn. Chắc hẳn là chị ấy tới hái quả rồi vô tình trượt chân rơi xuống suối."

Câu trả lời của ông ấy thật hoàn hảo, cứ như thể ông ta chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc.

Nhưng cái gì hoàn hảo quá cũng đáng nghi ngờ.

"Ông nói dối!"

Tạ Lưu An bỗng hét lên. Đôi mắt đờ đẫn của cậu ấy trợn trừng, lao về phía ông ta như thiêu thân thấy đèn. 10 ngón tay bấu chặt lấy tấm áo sơ mi nâu cũ rích của ông ta, lực tay mạnh đến mức Phúc Khang loạng choạng suýt ngã. Cậu ấy trông hung dữ hơn rất nhiều so với ấn tượng ban đầu. Phạm Bình Nguyên ngạc nhiên.

"Ông đã giết mẹ tôi! Mẹ tôi không chết đuối! Thằng già chó chết!"

"Con nói cái gì vậy?!" Phúc Khang đưa tay lên che chắn nhưng không phản kháng lại, giọng bất đắc dĩ.

Thầy Đồng Khánh lôi Tạ Lưu An ra, ấn cậu ấy ngồi xuống giường.

"Con bình tĩnh lại đi, chú Khang chỉ cố giúp con mà thôi."

"Biến đi!"

Tạ Lưu An vung tay loạn xạ, muốn dằng ra. Có vẻ như Phúc Khang đã quen với trạng thái kích động của đứa trẻ này nên không tỏ ra tức giận gì, quay sang nói chuyện với Phạm Bình Nguyên bằng vẻ mặt buồn bã:

"Cậu thông cảm, thằng bé này từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh, chúng ta xuống nhà nói chuyện nhé?"

"Tôi không bị điên!"

Tạ Lưu An gào lên rồi ngay lập tức bị thầy Đồng Khánh giữ lại. Phạm Bình Nguyên liếc mắt nhìn cậu ấy rồi đi theo người đàn ông ra khỏi phòng.

Mọi người đã bắt đầu chia khăn tang cho nhau, ruy băng đen cũng được dựng lên trước ngôi nhà lụp sụp của 3 mẹ con. Phạm Bình Nguyên rút từ trong túi ra một bản hợp đồng, bên trên ghi rõ toàn bộ quy định, chi phí, vật dụng được mượn từ nhà tang lễ, tất cả để tổ chức một đám tang hoàn chỉnh.

Phúc Khang nhíu mày, lẩm bẩm gì đó với những người hàng xóm khác:

"Đắt quá... Ai mà biết được nó lại đắt đến thế."

Chi phí trọn gói của một đám tang rơi vào khoảng 55 triệu, tuy nhiên những người này đã có thầy Đồng Khánh làm sư thầy riêng, kèn trống cũng không cần thiết, bàn ghế đã có đủ, quạt cũng không cần thiết trong thời tiết này, mô tô dẫn đường và xe tang lại càng không cần vì có một lò hoả thiêu nằm gần chân núi, bọn họ có thể tiết kiệm tiền bằng cách tự đi bộ xuống. Thêm vào đó, gia đình cậu ấy lại được trợ giá vì là ở ngoại thành. Tổng chi phí cũng không tính là đắt.

"Thì cứ chiều theo nó đi. Đằng nào cũng là nhà nó trả chứ mình có phải chi đồng nào đâu?"

Một người phụ nữ khó chịu nói nhỏ.

Việc tổ chức đám tang chắc hẳn là mong muốn của Tạ Lưu An chứ không phải của cả thôn. Với bọn họ, chết thì chỉ có đem thả sông, đem đi chôn chứ không quá quan tâm đến chuyện lễ nghi vừa rườm rà lại vừa tốn tiền.

Phạm Bình Nguyên tựa lên cột nhà phía sau, chờ bọn họ thảo luận với nhau. Anh châm một điếu thuốc, làn khói trắng xoá toả ra khi anh rướn cổ lên, cùng lúc đó, Phạm Bình Nguyên cũng thấy Tạ Lưu An đứng bên cửa sổ.

Cậu ấy thật sự rất đáng sợ, đôi mắt trợn trừng lên, khuôn mặt hốc hác. Trong phòng không bật đen, bầu trời bên ngoài lại âm u, tiếng gió rít vọng ra từ khu rừng phía xa. Tạ Lưu An nhìn Phạm Bình Nguyên chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Hơi ghê rợn quá rồi.

Phạm Bình Nguyên dập thuốc, không ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy nữa. Bên kia, nhóm Phúc Khang đã thảo luận xong và đồng ý với các điều khoản Phạm Bình Nguyên đưa ra, tất nhiên là bọn họ có bỏ bớt một số mục trong tang lễ để tránh mất thêm chi phí. Phạm Bình Nguyên gật đầu với những người dân trong thôn, bắt đầu công việc của mình.

Đám tang sẽ diễn ra vào sáng mai, sau khi làm lễ, sang ngày kia, người phụ nữ sẽ được chuyển đến lò thiêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net