Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hang ẩm ướt như thể bọn họ đang ở trong nhà tắm, tối mịt không thấy đường. Trèo lên thêm 15 bậc cầu thang nữa, hai người họ mới đến được khu vực chính trong hang. Cái hang này không nằm sâu phía dưới núi mà có xu hướng chếch lên, càng đi càng gần với đỉnh núi. Hàng nhũ đá vôi trên trần hang cắm xuống mặt đất, tạo thành hàng loạt những lỗ nhỏ hơn trong hang.

Phạm Bình Nguyên có thể nghe thấy tiếng thác nước khi đứng bên trong khu vực chính. Anh mở điện thoại, màn hình vẫn hiển thị không có sóng.

Tạ Lưu An đã quá quen với con đường này rồi, dù cho không có ánh sáng, cậu ấy vẫn biết cách mò mẫm để đi tiếp. Một con đường đơn sơ được mở ra để dẫn đến đầu hang bên kia, cũng là dẫn tới đỉnh núi, băng qua hồ nước ngầm sâu hoắm và những mô đất cao thấp nối tiếp nhau, những khe đá không thấy điểm dừng.

Sau lưng bỗng có tiếng đá rơi.

Tạ Lưu An vừa ngoảnh đầu lại, Phạm Bình Nguyên đã dúi đầu cậu ấy vào trong ngực mình, tắt đèn pin đi rồi nhỏ giọng:

"Nấp đi."

Anh ấy bỗng kéo tay cậu, chui xuống một cái lỗ bị che khuất bởi nhũ đá vôi, nằm ngay bên tay trái con đường dẫn lên đỉnh núi.

Khi tầm nhìn bị hạn chế, các giác quan còn lại bỗng phát triển một cách lạ thường.

Tạ Lưu An nghe thấy tiếng thác nước vọng ra từ cuối hang, tiếng đá lăn, tiếng giọt nước rơi xuống từ nhũ đá vôi trên trần nhà....và cả tiếng bước chân.

Khuôn mặt cậu bỗng tái mét lại.

Mắt cậu dần quen với bóng tối, và Tạ Lưu An đã nhìn thấy đế giày của những người đàn ông nối tiếp nhau. Bọn chúng có 5 người, kẻ đi đầu chắc hẳn là Phúc Khang, người có bàn chân nhỏ nhất là thầy Khánh. Vì nhũ đá vôi đã che khuất tầm nhìn của cậu, Tạ Lưu An không thể nhìn thấy khuôn mặt họ.

Bọn chúng không nhìn thấy hai người họ bèn đi lướt qua. Tạ Lưu An thở phào một tiếng, kẻ đi cuối trong đoàn người bỗng dừng lại ngay trước cái hố mà bọn họ nấp.

Tạ Lưu An không dám thở mạnh.

Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt căng như dây đàn của Phạm Bình Nguyên nhưng vẫn quả quyết giữ im lặng. 

Người đàn ông đi cuối hàng nhìn chung quanh không thấy ai thì bỏ đi, nối bước theo sau nhóm Phúc Khang. Đợi bọn chúng đi được một lúc, Phạm Bình Nguyên mới trèo ra khỏi cái rãnh ven đường, kéo cả Tạ Lưu An đứng dậy.

"Còn đường nào khác không?"

"Đường nào...thì cũng như nhau cả, đường ra chỉ có một thôi anh."

Tạ Lưu An căng thẳng.

Bọn Phúc Khang không nhìn thấy hai người họ cũng đông nghĩa với họ không nhìn thấy bọn chúng. Chỉ cần bất cẩn một giây là bị giết ngay lập tức.

Phạm Bình Nguyên kéo Tạ Lưu An chạy ngược hướng với nhóm người đàn ông nọ, vừa chạy vừa căng mắt ra quan sát mặt đường gồ ghề dưới chân. Trốn được gần 15 phút, hai người họ mới dừng lại, nấp sau cột nhũ đá mọc lên từ dưới mặt đất.

Tạ Lưu An thở hồng hộc, ngồi xổm xuống, lưng dựa lên phiến đá sau lưng. Không khí lạnh lẽo trong hang tràn vào bên trong khoang phổi cậu.

Lúc nãy, nếu Phạm Bình Nguyên không nhận ra thì hai người họ đã bị đánh chết rồi.

Tuy mắt đã quen dần với bóng tối nhưng quan sát chung quanh, anh vẫn không hề thấy cửa ra. Tiếng thác nước ở rất gần nhưng lại chẳng thấy nó đâu. Phạm Bình Nguyên nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, hai hàng lông mày nhíu lại gần như dính lấy nhau.

Có lẽ ngón tay anh chạm vào nút nguồn mà màn hình bỗng sáng lên. Tạ Lưu An luông cuống, lấy tay che màn hình điện thoại giúp anh.

"Anh, có sóng kìa."

Phạm Bình Nguyên bất ngờ, khi mở điện thoại ra thì đúng là thế thật. Tạ Lưu An cũng ngạc nhiên không kém, lẩm bẩm:

"Không thể nào, chúng ta đang ở trong hang..."

Điều đó có nghĩa ra cửa ra ở rất gần đây.

Cánh cửa dẫn tới thượng nguồn.

Phạm Bình Nguyên ngồi sụp xuống, dùng lưng mình để che lấp ánh đèn phát ra từ điện thoại. Anh nhắm một bên mắt, bắt đầu bấm số gọi điện cho ai đó trong khi Tạ Lưu An đứng canh đám Phúc Khang.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cả Phạm Bình Nguyên lẫn Tạ Lưu An đều căng thẳng.

Ngay sau đó, cậu bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập vọng ra từ bên kia hang.

Tạ Lưu An căng thẳng, sắc mặt trắng hơn bức tường vôi.

Nhanh lên, nhấc máy đi làm ơn.

Tiếng "Tút", "Tút" vang lên, xé tan bầu không khí im ắng trong hang. Bọn Phúc Khang đã phát hiện ra họ, và chúng đang tiến tới nơi này mỗi lúc một gần. Vậy mà Phạm Bình Nguyên vẫn không hề có ý định đứng dậy, anh ấy vẫn khom lưng, ôm khư khư chiếc điện thoại trong tay, bả vai căng cứng lại.

Còn 10 bước nữa.

Tạ Lưu An cắn môi, cố không để lộ ra rằng cậu đang sợ hãi tới mức nào.

Bằng mọi cách phải cản chúng lại. Phạm Bình Nguyên không thuộc về nơi này, anh ấy vốn không hề liên quan đến ngôi làng này nhưng lại bị cậu lôi vào. Chỉ cần Phạm Bình Nguyên sống sót, Tạ Lưu An sẽ đánh liều để ngăn bọn họ tấn công anh.

Những tiếng "tút", "tút" đều đều vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại trong khi tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Bỗng, màn hình chuyển màu xanh.

"Alo?"

"Anh Nguyên! Chúng đến rồi!"

Ngay khi Tạ Lưu An vừa hét lên, bọn Phúc Khang lao rầm rập về phía hai người họ. Phạm Bình Nguyên kéo tay Tạ Lưu An, vừa chạy vừa gọi điện thoại. Cậu nghe thoáng thoáng anh ấy nói cái gì đó về địa chỉ, ngọn núi, nguy cấp và Tạ Lưu An cũng chẳng còn tâm trí nào để tập trung vào cuộc đối thoại kia nữa.

Phúc Khang đi đầu với một cây gậy gỗ trên tay, dẫn theo 5 người đàn ông trưởng thành phía sau.

"Đứng lại! Thằng ranh con chết tiệt!"

Vì bọn họ đang ở trong hang, tiếng của Phúc Khang cũng to gấp bội lần so với bình thường. Tạ Lưu An mặc kệ ông ta, cắm đầu cắm cổ chạy theo Phạm Bình Nguyên.

Tiếng thác nước mỗi lúc một gần, khi ấy Phạm Bình Nguyên biết mình đã đi đúng hướng rồi.

Tất nhiên là bọn Phúc Khang không chịu tha cho 2 người họ. Chúng tách ra làm hai hướng, chặn hai bên trái phải rồi từ từ tiếp cận, dồn Tạ Lưu An vào chân tường. Trong số chúng chỉ có thầy Khánh là đi theo cho đông, cả 5 người đàn ông còn lại đều là những người nhanh nhẹn, đã sớm quen với địa hình hiểm trở bên trong hang.

Một tên bên phía cánh trái lao về phía họ. Gã vung tay, cành cây gỗ to vật trong tay hắn cũng vung theo, chuẩn bị đáp xuống đầu cậu.

Phạm Bình Nguyên bỗng huých vào ngực gã trước khi gã kịp ra đòn. Người đàn ông loạng choạng, ngã thẳng vào hồ nước ngầm lạnh lẽo phía sau.

"Ùm!"

Tạ Lưu An sững sờ, Phạm Bình Nguyên bèn kéo cậu chạy tiếp, chen chúc qua lớp nhũ đá vôi dày đặc.

Bọn chúng có thể hiểu rõ địa hình hơn nhưng kĩ năng cận chiến lại không bài bản, tất cả những gì bọn họ biết là những cú đấm không có mục đích và các đòn đánh loạn xạ mà chúng xem trên ti vi. Cộng thêm dinh dưỡng không hợp lí, sức khỏe của những người đàn ông trong thôn không thể nào bằng Phạm Bình Nguyên được.

Trần hang càng lúc càng thấp và con đường hai bên cũng thu hẹp chỉ đủ cho một người đi.

"Bắt lấy bọn nó!"

Phạm Bình Nguyên lách người qua khe nứt bé xíu trên vách hang.

Bên kia bức tường đá, cửa hang nằm chơi vơi trên đỉnh đầu, nối liền với mặt đất bởi một chiếc cầu thang làm từ những phiến đá tự nhiên. Tiếng thác nước to tới ù hai lỗ tai, nước từ thượng nguồn chảy cả vào trong hang.

Một lần nữa, Phạm Bình Nguyên lại nhìn thấy bầu trời.

Chỉ còn cách vài trăm mét nữa thôi.

Đằng sau, bọn Phúc Khang đã đuổi sát sau lưng.

Phạm Bình Nguyên bấu lên bậc đá ẩm ướt, dùng hết sức bình sinh để trèo lên. Theo sau anh là Tạ Lưu An.

Nhưng chính vào lúc cậu vừa trèo lên được 3 bậc, lão Phúc Khang đã đuổi tới nơi. Ông ta tóm lấy chân Tạ Lưu An, kéo cậu xuống.

Người Tạ Lưu An vốn gầy như que củi, sức khỏe không tốt lại thêm mặt đá dưới chân đầy nước khiến cậu bị lôi xuống như một bao đựng thóc. Tạ Lưu An trượt chân ngã khỏi cầu thang, cằm cậu đập xuống đất một cú đau điếng, cổ chân đỏ ửng lên vì bị nắm lấy. Cậu vùng vẫy, muốn bám tay vào phiến đá bên trên nhưng lại bị trượt.

Tạ Lưu An trông rất giống mẹ mình trước khi bà ấy chết. Điều đó càng làm sát ý trong lòng Phúc Khang nổi lên.

"Bốp!"

Phạm Bình Nguyên ném đèn pin vào đầu ông ta.

Phúc Khang loạng choạng. Thừa lúc động tác tóm cổ chân của ông ta lỏng dần, Phạm Bình Nguyên kéo phắt Tạ Lưu An dậy, ẩy cậu trèo lên trước. Trong lòng anh căng như dây đàn, tim đập như trống đánh.

thầy Khánh giơ gậy gỗ, đâm thẳng về phía Phạm Bình Nguyên. Anh tóm được đầu gậy, dúi ngược lên ngực ông ta. Người đàn ông nọ bị thúc một cú thì trượt chân, đầu đập xuống đất mà bất tỉnh. Ông ta già khú rồi, chưa chết là còn may mắn chán.

"Đi đi!"

Không đợi Phạm Bình Nguyên hét lên, Tạ Lưu An đã trèo thoăn thoắt lên trên. Anh ấy theo sau cậu nhưng mới đi được 3 bậc, một người đàn ông trong nhóm Phúc Khang lại lao về phía anh. Tạ Lưu An đứng bên trên, bới ra một nắm sỏi, ném vào đầu gã. Tay chân cậu luống cuống, đại não trống rỗng.

Phạm Bình Nguyên nhanh chóng trèo lên theo sau cậu, rời khỏi cái hang sâu hoắm.

Bên ngoài, gió thổi lồng lộng. Thác nước ở gần anh hơn bao giờ hết. Tiếng con thác đổ ào ạt xuống con sông phía dưới vang vọng cả ngọn núi, một tảng đá cao ngang người anh, được vót thành hình cầu nằm yên vị một bên thượng nguồn.

Tạ Lưu An nhìn Phạm Bình Nguyên, anh ấy cũng đang nhìn cậu và thở hồng hộc.

Phúc Khang đã kịp đứng dậy. Khi ông ta trèo lên từ trong hang, ông thấy hai bóng người đứng trước tảng đá, ra sức ẩy nó về phía thượng nguồn.

Khuôn mặt Phúc Khang dữ tợn, chẳng còn vẻ hiền lành giả tạo như khi Phạm Bình Nguyên mới gặp ông ta. Gân xanh trên trán ông nổi lên chằng chịt, lao về phía Tạ Lưu An như một con dã thú. Phạm Bình Nguyên xoay người, đứng chắn sau lưng cậu. Anh ấy vung chân đạp thẳng lên ngực Phúc Khang, ngăn ông ta tấn công đứa trẻ nọ.

Phía sau, đám đàn ông trong nhóm cũng đã lên tới nơi.

Phạm Bình Nguyên chậc một tiếng, nhỏ giọng nói với Tạ Lưu An:

"Nấp đi. Anh sẽ xử lý chúng."

Vừa dứt lời, Phạm Bình Nguyên ném điện thoại thẳng vào đầu một gã đàn ông cầm gậy gỗ đứng sau lưng Phúc Khang. Khung cảnh gần thượng nguồn vô cùng hỗn loạn, 5-6 người đàn ông trưởng thành cùng lao vào đánh nhau với một kẻ họ vừa mới gặp được 1 ngày. Phạm Bình Nguyên bị trúng một gậy vào eo, khuôn mặt anh ấy hơi tái lại, mồ hôi trên trán tạo thành một lớp màng mỏng trên trán. Nhưng anh ấy vẫn không hề kêu nửa câu.

Tất nhiên Tạ Lưu An không chịu ngồi yên như Phạm Bình Nguyên nhắc nhở. Cậu tìm được một cành cây khô to cỡ 2 bắp tay người cộng lại, cắm nó xuống dưới tảng đá khổng lồ.

Sử dụng đòn bẩy có thể làm giảm lực nâng khi nâng vật.

Gân xanh trên bàn tay cậu lộ rõ như những đường chỉ chằng chịt buộc ngoài da. Tạ Lưu An cắn răng, ấn thanh gỗ đặt phía dưới tảng đá xuống.

"AAAA!"

Sau lưng phát ra tiếng hét của Phúc Khang. Phạm Bình Nguyên đã đánh gãy tay ông ta nhưng anh ấy cũng bị thương không kém. Điều đó càng làm quyết tâm trong lòng Tạ Lưu An dâng cao. Dằm trên thanh gỗ cắm lên bàn tay cậu, máu tươi thấm trong lớp gỗ khô khốc.

Di chuyển đi.

Đằng sau, Phúc Khang đã nằm yên vị một góc. Ông ta ôm lấy cánh tay của mình với khuôn mặt đau đớn, nhăn nhó như một quả nho sấy khô. thầy Khánh vẫn đang ngất xỉu trong hang, 1 kẻ bò lên từ hồ nước đã mất hết ý chí chiến đấu. 3 tên còn lại không chỗ nào không có vết thương, di chuyển cũng chậm dần.

Phạm Bình Nguyên xoay người, muốn chạy ra giúp Tạ Lưu An nhưng gã đàn ông kia bỗng dùng hết sức bình sinh, túm tóc anh rồi giật ngược về phía sau. Phạm Bình Nguyên cúi xuống, đấm thẳng vào cằm gã ta.

Ầm!

Một tiếng động vang lên khiến Phúc Khang sững sờ. Ngay sau đó, tiếng thác nước ồ ạt chảy xuống bỗng im bặt. Phạm Bình Nguyên sững sờ, quên cả người đàn ông đang túm áo mình phía trước.

Tảng đá tròn nằm chặn ngay giữa thượng nguồn, mở đường cho đoàn xe cảnh sát di chuyển lên đỉnh núi. Tạ Lưu An ngồi phịch xuống đất và thở hổn hển, mái tóc đen nhánh xoà xuống che khuất mắt cậu, dính lấy khuôn mặt bởi lớp mồ hôi mỏng trên da.

Cậu ấy thật sự đã làm được.

Chỉ cần thác nước ngừng chảy, mọi thứ sẽ kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net