Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ 8 giờ tối, Lâm Thanh đã bắt cậu phải có mặt. 5 giờ chiều, Chu Viễn Đông vừa đi học về, thằng Lâm Thanh đã léo nhéo trong điện thoại giục cậu đến sớm. 6 giờ tối cậu đang tắm rửa, thằng Lâm Thanh lại gọi để nhắc cậu phải tới đúng giờ. 7 giờ, Chu Viễn Đông đang tập đàn, tiếng chuông điện thoại inh ỏi át cả tiếng vĩ cầm.

Thằng này phiền thật đấy.

Từ 8 giờ tối, quảng trường đã đông nghẹt người. Sân khấu khổng lồ được đặt ngay trước nhà hát lớn, đối diện với nhà hàng, 4 mặt sân khấu được ngăn cách bởi một hàng rào cao ngang cổ, bảo vệ có mặt ở khắp nơi. Người người lúc nhúc, tiếng ồn ào huyên náo vọng lên từ phía dưới.

"Bên này!"

Lâm Thanh vẫy tay với Chu Viễn Đông. Cậu đã nghĩ trên lầu cũng đông như ở phía dưới nhưng hoá ra lại vắng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ là do giá thành vào ngày lễ tương đối cao, bọn họ cũng không cho khách hàng nán lại 4-5 tiếng mà không trả thêm tiền.

Cuối tháng 12, trời bắt đầu đổ lạnh. Lâm Thanh mặc một cái áo phao to màu đen vì trên tầng thượng lộng gió, phía dưới vẫn là quần bò đen và đôi giày da như thường ngày. Chu Viễn Đông cũng không kém cạnh gì, cậu khoác bên ngoài một chiếc áo lông sặc sỡ và một cái quần dáng suông màu ghi, trễ xuống tận gót chân, trông 2 đứa đối lập hoàn toàn với nhau.

Lâm Thanh gọi một con gà nướng to béo bóng nhẫy làm bữa tối. Thằng này thật sự nghiện gà, bất cứ khi nào hai người đi ăn cùng nhau, địa điểm nó chọn đều liên quan đến gà.

"Thấy đạo diễn bảo là tầm ngày 9, ngày 10 gì đấy, chúng ta sẽ được đi biển đó, tầm đấy trời cũng ấm lên rồi. Cảnh cuối sẽ diễn ra trên biển, sau đó tao với mày tách ra để quay riêng vài đoạn với các tiền bối nữa."

"Có nghe rồi." Chu Viễn Đông ngước lên nhìn hắn: "Mà đây là đi làm việc đó, không phải đi chơi đâu, sao mày hào hứng quá vậy?"

"Cảnh của chúng ta có bao nhiêu đâu."

Lâm Thanh cười, hút nước ngọt sồn sột.

9 rưỡi tối, bên dưới đã chật kín người. Ánh đèn sân khấu chĩa tứ phương thành từng tia sáng, xuyên thủng cả bầu trời. Khi tiếng nhạc vang lên và người dẫn chương trình bước ra, tiếng hô hào phía dưới vang cả một góc trời. Chu Viễn Đông không chen chúc trong đám người đó mà còn thấy lòng nóng như lửa đốt, cảm giác hồi hộp thay.

Những nghệ sĩ được mời đến trình diễn trong lễ Countdown đều là người có tiếng trong giới. Khi họ hát, hàng trăm ngàn người hát theo họ. Họ tỏa sáng như vì sao trên sân khấu, khuất sau đám khói trắng làm hiệu ứng. 

"Lâm Thanh."

"Ừm?"

"Một ngày nào đó tao cũng sẽ đứng trên kia." Chu Viễn Đông chỉ tay về phía sân khấu, mỉm cười: "Chắc chắn luôn."

"Mày nghĩ đến bao giờ mới được mời?"

Lâm Thanh nhún vai, tỏ vẻ không tin lắm.

"Ai biết. Nhưng dù thế nào, một ngày nào đó tao cũng sẽ được đứng trên đó."

Và khi đó, tất cả mọi người sẽ lắng nghe cậu.

Gần như cả quãng thời gian sau khi "người đó" mất, Chu Viễn Đông chỉ tìm kiếm sự lắng nghe.

Màn hình điện thoại sáng chưng khi tin nhắn gửi tới. Chu Viễn Đông ngó thấy Lâm Thanh cũng đang nhắn tin với ai đó, nom rất vui sướng nên cậu cũng mở điện thoại. Người nhắn đến là bạn cậu, Nguyễn Hải Long.

["Tối nay có đi countdown không?"]

["Tao đang ở đấy nè."]

["Đông lắm."]

["Tao cũng đang ở quảng trường giống mày."]

Chu Viễn Đông nhắn lại.

["Nhưng mà là ngồi trên tầng 5."]

Đầu bên kia im lặng một hồi rồi mới cảm thán:

["Sướng vãi."]

["Tao không đến chỗ mày được đâu. Tao kẹt cứng rồi."]

Chu Viễn Đông ngó đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy người người đông như kiến, lúc nhúc khắp nơi, kéo dài từ quảng trường Cách mạng tháng 8 tới tận quảng trường Đông kinh nghĩa thục. Bọn họ hào hứng, nhảy múa theo điệu nhạc.

Điện thoại tiếp tục phát ra tiếng tinh tinh liên hồi. Chu Viễn Đông mở ra, thấy Nguyễn Hải Long bỗng gửi cho cậu 1 tấm ảnh.

Cậu con trai ấy nổi bần bật trong đám đông, gò má cao, lông mi dài như mi con gái, dáng người gầy gò, áo sơ mi hơi trễ xuống lộ cả xương quai xanh, mái tóc đen như gỗ mun, đôi lông mày lá liễu nhạt màu. Cậu ta không nhìn Nguyễn Hải Long mà đang hướng mắt lên sân khấu.

Chu Viễn Đông biết đó là Vũ Cẩm Ly, tuy cậu chưa gặp người này bao giờ nhưng kể từ khi Nguyễn Hải Long gặp cậu ấy vào năm 17 tuổi, cậu ta đã lải nhải không ngừng về bạn diễn của mình, y chang khi Chu Viễn Đông gặp người đàn ông ở cánh đồng. Cẩm Ly là 1 vũ công mang nét đẹp phi giới tính rất hút hồn.

Nguyễn Hải Long đi cùng Vũ Cẩm Ly. Có vài chị gái nhận ra cp của mình thì thiếu chút nữa hét ầm lên, lấy điện thoại ra chụp lia lịa. Nguyễn Hải Long còn đỡ sau lưng cậu ấy để cậu không bị ngã lúc đám đông xô lấn nữa.

["Tình cảm quá ha. Hoá ra là đi với bạn trai mà không rủ tao."]

Chu Viễn Đông đùa, Nguyễn Hải Long bèn nhanh chóng đáp lại:

["Mày khác gì."]

Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện.

Theo một cách nào đó thì Lâm Thanh cũng là bạn trai màn ảnh của cậu.

Một số công ty sẽ yêu cầu diễn viên fanservice với nhau để tăng độ hot cho bản thân lẫn cả bộ phim, tuy rằng điều đó không bắt buộc. Chuyện thân thiết với bạn diễn có thể chỉ là diễn, cũng có thể là thân thật, dù sao Chu Viễn Đông cũng không hứng thú xen vào công việc của người khác. Xuất hiện cùng nhau trong những sự kiện quan trọng như vậy cũng là 1 kiểu fanservice ngoài camera, Chu Viễn Đông hiểu điều đó, Lâm Thanh và Nguyễn Hải Long cũng hiểu.

Chỉ cần không đi quá giới hạn tới độ từ thân thiết chuyển thành quấy rối là được.

Chu Viễn Đông có rất nhiều bạn, ngồi nhắn tin một hồi rồi lại quay sang nói chuyện với Lâm Thanh cũng hết 4 tiếng. Cốc cà phê cậu gọi sau bữa tối đã nguội ngắt từ bao giờ, vơi mất một nửa.

"Chỉ còn ít phút nữa thôi là sang năm mới rồi, mọi người có hồi hộp không ạ?!"

Tiếng người nghệ sĩ văng vẳng khắp quảng trường.

"Vậy hãy cùng tôi đếm ngược một phút cuối cùng của năm nay nào!"

Trên màn hình lớn xuất hiện một cái đồng hồ. Tiếng tíc tắc lớn tới độ tim cậu cũng đập thình thịch theo. Thằng Lâm Thanh mở điện thoại ra quay, lười biếng dựa lên lan can, khoé mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Phía dưới, Nguyễn Hải Long, Vũ Cẩm Ly và tất cả mọi người đều đang đếm.

"Còn 10 giây nữa!"

Chu Viễn Đông cũng rút điện thoại ra quay lại khoảnh khắc này.

Ngay khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, pháo hoa như một khóm hồng bung nở rực rỡ tới chói mắt. Mọi người ồ lên, trầm trồ trước vẻ đẹp của nó ngay cả khi họ đã thấy hàng chục lần. Hàng chục chiếc flycam chiếu ảnh giả của pháo hoa lên bầu trời, và tiếng nổ thì thật tới mức người xem phải giật mình.

Pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt cậu. Từng chùm, từng chùm một. Chu Viễn Đông quay sang, thấy Lâm Thanh không chụp bầu trời nữa mà đang chụp cậu.

Chu Viễn Đông bật cười, cũng chụp hình hắn.

Bên cạnh nhà hát lớn có hai hàng ghế VIP được đặt trên bục, nơi chỉ dành cho khách mời, được đặt ở góc khuất. Lý Minh Hải đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông ngồi bên cạnh anh, tiếng bước chân trên bục thép bỗng vang lên từ sau lưng.

"Các anh quay lại rồi à?"

Lý Minh Hải ngoảnh đầu lại. Người vừa tới là Nguyễn Vũ, phía sau anh ta còn một người đàn ông khác cao hơn 1m8, vai rộng, ngũ quan ưa nhìn. Trên gò má người đó có 2 nốt ruồi ở vị trí đối xứng nhau, ngay dưới mi mắt.

Nguyễn Vũ đưa nước cho ba người bạn mình, ngồi phịch xuống cạnh Lý Minh Hải. Anh ta mặc một cái áo khoác dài ngang hông, đầu đội mũ len, trùm khăn kín mít trông như một con gấu. Đám bạn anh ta chẳng ai mặc nhiều đến thế.

Tiếng chuông báo từ điện thoại vang lên, Nguyễn Vũ còn chưa ngồi được bao lâu. Anh mở điện thoại ra, hơi nhướng mày rồi tập trung nhắn tin chứ không để ý đến pháo hoa rực rỡ trên kia.

Chưa đầy nửa phút sau, điện thoại Lý Minh Hải cũng nhận được thông báo. Anh ta đọc tin nhắn rồi khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh gõ chữ trên bàn phím. Đặng Trung Tuấn ngồi bên cạnh anh thấy khó hiểu, hỏi:

"Em nhắn tin cho ai thế?"

"Em trai em."

Lý Minh Hải cười một cách ẩn ý, nửa khuôn mặt bừng sáng bởi ánh pháo hoa sặc sỡ.

Chu Viễn Đông có một thói quen, đó là cậu sẽ hỏi thăm tất cả những người cậu quen. Nguyễn Vũ và Lý Minh Hải đều gửi lời chúc mừng năm mới tới cậu, thằng Nguyễn Hải Long thì không, chắc hẳn nó đang bận xem pháo hoa.

Sau màn trình diễn pháo hoa, mọi người bắt đầu tản về nhưng cũng phải tới 2-3 giờ sáng, Chu Viễn Đông mới về đến nhà.

Cả khu chung cư im phăng phắc, đèn hành lang lạnh lẽo và tiếng thang máy vang vọng đối lập với khung cảnh náo nhiệt ban nãy. Hai lỗ tai cậu vẫn còn ong ong vì tiếng nhạc quá to.

Trở về nhà, Chu Viễn Đông nằm vật trên giường đấy mệt mỏi, hai mắt díp lại nhưng không tài nào ngủ được. Tiếng bơm nước ở bể cá ngoài phòng khách là thanh âm duy nhất cậu nghe được khi nhạc tắt.

Sau một ngày dài, Chu Viễn Đông lại trở về nhà và cô đơn như mọi ngày.

Cậu lười tới mức không muốn cởi tất ra trước khi đi ngủ, má áp lên lớp chăn bông trắng xoá. Chu Viễn Đông nằm đó, người đơ ra như khúc gỗ.

Thông báo làm màn hình điện thoại sáng lên, Chu Viễn Đông mở ra, thấy thằng Lâm Thanh đăng ảnh cậu lên Instagram. Trong bức ảnh, Chu Viễn Đông cười tươi như hoa, điện thoại che mất khuôn mặt, là lúc cậu chụp Lâm Thanh.

Chu Viễn Đông mỉm cười, cũng đăng ảnh hắn lên mạng xã hội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net