Chương 182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở thú nằm ven một ngọn núi, qua cửa mua vé, đường lên là dốc thoải, mới đi được vài bước đã thở hổn hển. Bên trong rộng bạt ngàn, Đỗ Thái Sơn phải mua vé xe điện mới tham quan hết được cả khu. Nói là xe điện nhưng bề ngoài chẳng khác nào một chiếc xe buýt khổng lồ, cứ đến mỗi điểm dừng, chiếc xe sẽ dừng lại để khách tham quan rồi đi mất, muốn di chuyển đến địa điểm tiếp theo chỉ cần chờ ở bến đỗ, lâu nhất là khoảng 15 phút sẽ có xe điện đi qua.

Khi chiếc xe lên dốc cao, Chu Viễn Đông thấy cả thành phố Chiang Mai ẩn hiện sau lớp lá cây rậm rạp và làn sương sớm trắng xoá, đứng từ trên núi nhìn xuống, những ngôi nhà trông thật nhỏ bé.

Mỗi chuồng thú đều rộng mênh mông như thể hai người mới là những vị khách ghé thăm khu rừng chứ không có bóng dáng của một sở thú thông thường. Trước khi vào vườn chim, Đỗ Thái Sơn lắc chai xịt muỗi, phun mấy lớp khắp người cậu. Làn da mềm mại yếu ớt này không nên bị tổn thương vì bất kì lí do gì.

Đi hết cả sở thú, mồ hôi đã ướt đẫm lưng cậu.

"Mệt thì ngồi xuống nghỉ đi, anh đi mua nước cho em."

"Thôi, để lát ra ngoài tìm quán ăn trưa đã rồi nghỉ ngơi một thể." Chu Viễn Đông lau mồ hôi, xua tay.

Thấy bọn họ bước ra, vô số tài xế Song Taew đứng trước cửa vội gọi lại, lân la mời lên xe. Đỗ Thái Sơn nói với họ rằng anh muốn đến bảo tàng 3D Art In Paradise, họ đáp tới đó phải lên cao tốc nên tăng giá, vả lại khả năng có quán ăn gần kề không nhiều trong khi cả hai đều mệt lả. Đỗ Thái Sơn từ chối bọn họ, họ lại tưởng anh chê giá cao nên vội thanh minh, tiếng Anh của những người đàn ông này không quá tốt, thành ra hai người đứng giải thích gần 15 phút mới rời đi.

Từ cổng sở thú, cậu cuốc bộ về phía bên tay phải, vẫn theo thói quen mà đi đúng lề đường khi còn ở quê nhà. Phải mất một lúc, cả hai mới nhận ra người Thái luôn đi bên trái bèn dắt tay nhau sang đường, kể từ đó mà cả đoạn đường, không ai có ý định buông tay.

Trời nắng chói chang quá khiến khuôn mặt đứa nhỏ đỏ bừng chẳng khác nào một quả đào mềm mịn, mái tóc xoăn dính nhớp nháp lên trán bởi lớp mồ hôi khó chịu, đôi môi nhỏ hơi tái đi. Bất cứ khi nào mệt, môi cậu đều tái nhợt như vậy.

"Em còn đau chân không?"

Nghiêng đầu, Đỗ Thái Sơn hỏi. Chu Viễn Đông nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu yếu ớt, hai mắt long lanh.

"Em nghĩ là do giày hơi chật đấy."

Ngó nghiêng chung quanh không có một hàng giày lẫn hàng tạp hoá nào, Đỗ Thái Sơn chau mày: "Em có đau lắm không? Hay để anh cõng em nhé."

"Em ổn mà, hôm qua em còn đi được cả ngày. Lát nữa đi bảo tàng xong là đến khu phố Tây rồi, đến lúc đó em sẽ mua đôi khác."

Đỗ Thái Sơn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Đi thêm một đoạn, hai người họ đến một con dốc dẫn xuống khu vực nào đó, biển bên ngoài viết hoàn toàn bằng tiếng Thái, bên trong như một bãi đỗ xe của công ty, cách đó không xa còn có vài ba toà nhà mái cổ. Hai du khách mù tiếng lớ ngớ đi vào trong khu vực chính phủ mà không hề hay biết.

Bên tay phải là nhà hàng nhưng Chu Viễn Đông không chắc cậu có được phép vào hay không. Bỗng, một chiếc xe bán tải lăn bánh xuống con dốc, Chu Viễn Đông lập tức nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên ngồi trên xe. Nếu ông ta chạy ra nói chuyện với hai người thì có nghĩa là nơi này không phận sự thì là vùng cấm, bằng không thì ngược lại, cùng lắm là cả hai xin lỗi rồi bị đuổi ra.

Chiếc xe bán tải đen đỗ bên vô số những chiếc xe con khác. Hai người đàn ông bước xuống, ông ta chỉ liếc nhìn nhóm Chu Viễn Đông thoáng qua rồi quay lưng đi thẳng về phía toà nhà phía xa. Điều đó có nghĩa là, người ngoài không bị cấm đặt chân đến khu vực này.

Chu Viễn Đông thở phào nhẹ nhõm.

Tận tới khi vào trong nhà hàng, cậu mới biết nơi này là khu vực của chính phủ còn nhà hàng thực chất là một quán cơm văn phòng, giá cả cũng nhỉnh hơn so với các nhà hàng cả hai từng đặt chân tới.

Chu Viễn Đông gọi một phần cơm với thịt nướng đi kèm trà hoa đậu biếc còn anh thì gọi Khao Soi gà. Chờ một lúc, nước được mang ra trước. Chu Viễn Đông chưa từng thử trà hoa đậu biếc trước kia, vừa hút một ngụm, khuôn mặt trắng hồng hơi nhăn lại, cố mường tượng xem đây là vị gì.

"Sao thế?"

"Anh uống thử xe." Chu Viễn Đông đẩy cái cốc về phía anh, người đàn ông lập tức ngậm lấy đầu ống hút của cậu không hề do dự. Đỗ Thái Sơn nghĩ nghĩ một hồi, đáp:

"Vị y như trà chanh vậy."

"Đúng thế á, em cũng đang định nói thế. Em tưởng nó phải có vị đặc biệt lắm cơ."

Chu Viễn Đông thích trà chanh, vậy nên cậu rất vui vẻ mà thưởng thức hết cốc nước.

"Anh có thích đi dã chiến như thế này không?"

Trông Đỗ Thái Sơn không có vẻ gì là không hài lòng nhưng cậu biết, dù không vui, anh không bao giờ thể hiện ra mặt, đặc biệt là khi cậu tỏ ra hào hứng đến vậy. Người đàn ông hơi bất ngờ với câu hỏi của cậu, anh mỉm cười, xoa mái tóc xoăn mềm sau đầu của đứa nhỏ, trả lời từ tốn:

"Thích chứ, đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm kiểu này đấy."

Trải nghiệm săn vé máy bay giá rẻ, ở một khách sạn bình dân, thưởng thức đồ ăn đường phố và thay đổi lịch trình nằm ngoài dự tính. Anh không biết thứ gì đang chờ đón anh phía trước, làn gió mới thổi qua mảnh đất lặng thinh, trong giây lát, những cảm xúc hào hứng non nớt đã chìm sâu dưới đáy hồ bỗng dâng lên, cuộn trào thành làn sóng ập tan về bờ. Lần cuối anh thích thú với một nơi nào đó như vậy là đã gần 17 năm về trước, lần đầu tiên, Đỗ Thái Sơn học cưỡi ngựa.

"Em nghĩ anh sẽ thấy mệt cơ, thường thì 10 rưỡi là anh đi ngủ rồi, hôm qua chúng ta hơn 11 giờ vẫn còn đang dọn dẹp."

"Không đâu, anh đã lên kế hoạch cho tối nay rồi, chúng ta sẽ đi mát xa. Anh nghe nói ở Thái rất nổi tiếng về khoản này, họ có kĩ thuật riêng nữa. Em có đi không?"

"Đi chứ. Tất nhiên là phải đi rồi."

Cậu sợ nếu chân không hết đau, sang ngày thứ 4 đi làng cổ, cậu sẽ gục mất.

Ăn trưa xong, hai người lại nắm tay nhau quay về cổng sở thú, quả nhiên những chiếc taxi đặc biệt ấy vẫn chưa đi. Đỗ Thái Sơn thuê một chiếc, chở cả hai lên cao tốc. Trong xe không có điều hoà, trên đường đi lại chẳng mấy chỗ có bóng râm, mồ hôi của cả hai nhễ nhại trên trán. Chu Viễn Đông có hơi nản, nắng nóng khiến cậu trở nên bực bội và lười biếng, ngay cả chiếc quạt cầm tay cũng chẳng thế xua đi gió ấm không cần thiết.

Bảo tàng 3D trông chẳng khác nào một cái container đỏ khổng lồ. Đẩy cửa vào, gió lạnh điều hoà khiến cậu thanh tỉnh phần nào. Cả căn phòng bán vé đều là màu trắng, bên tay phải chính là quán cà phê 2D nổi tiếng mà cậu đã thấy vô số lần khi lướt mạng xã hội, tuy nhiên đường vào lại bị khoá. Nhà vệ sinh cũng cùng một màu trắng, sơn viền đen đậm khiến cậu cảm tưởng như đang sống trong truyện tranh.

Xuyên qua hành lang trắng, Chu Viễn Đông bắt gặp bức tranh đầu sư tử ở cuối dãy, bên phải dẫn sang căn phòng đầu tiên. Bên trong mát lạnh, bốn bức tường mô phỏng kiến trúc Châu Âu đơn giản, cột đèn đen dựng hai góc tường, cạnh đó còn có một chiếc xe đạp mô hình và ghế ngồi. Sang căn phòng thứ hai, cậu bị choáng ngợp bởi sắc lam tươi rói.

Dưới chân là sóng biển, con cá mập khổng lồ há cái miệng lởm chởm của nó, trồi lên từ mặt nước rồi vồ vập lao tới, dường như nó đang cố cắn rách miếng vải ngăn cách để chui ra từ trong bức tường. Ngoài cá, trên tường còn vẽ những cột sóng nhấp nhô, mô hình chiếc ca nô chật vật đứng vững giữa cơn giận của mẹ thiên nhiên. Phía vách tường còn có tranh các vị thần biển, trước tường là mỏm đá nhân tạo với cây đinh ba là đạo cụ, cố định trên bệ đứng.

"Ô ô ô ô!"

Chu Viễn Đông bỗng chốc hào hứng, hớn hở như trẻ lên 3.

Số ảnh chụp riêng ở bảo tàng ngày hôm đó đã nhiều hơn số tấm anh chụp cho đứa nhỏ suốt 5 ngày đi du lịch.

Cậu chạy lông nhông khắp bảo tàng, tới nhà lộn ngược thì hai chân đã đình công. Xuyên qua hành lang trưng bày thành phố Lego, Chu Viễn Đông đến được quán cà phê 2D mà cậu hằng mong mỏi, nơi chỉ khi mua vé tham quan bảo tàng mới được vào.

Đỗ Thái Sơn gọi một cốc trà chanh và một đĩa bánh ngọt cho Chu Viễn Đông. Bên ngoài quán còn có một chiếc cầu thang trắng chẳng dẫn đi đâu, cũng là địa điểm chụp hình nhưng trông cậu oải quá, anh không nỡ gọi.

Hút một ngụm trà mát lạnh, Chu Viễn Đông thoải mái thở ra một hơi, hai má hồng hào.

"Tách."

"Anh thật xấu tính, em đã tạo đang đâu, nhỡ vào góc chết thì sao?"

Chu Viễn Đông trách móc mà như mắng yêu, khuôn mặt trắng trẻo phụng phịu. Người đàn ông hạ máy ảnh xuống, mỉm cười đáp: "Em yêu, em không có góc chết."

"Em không biết đâu, anh chụp lại đi."

Nói rồi, Chu Viễn Đông chống tay lên bàn, tạo dáng vô cùng điêu luyện. Người đàn ông cũng thuận theo ý cậu.

"Đẹp không anh? Cho em xem với."

"Đẹp lắm." Đỗ Thái Sơn cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Không thể phủ nhận, bạn trai cậu rất biết chụp ảnh, biết chọn góc đẹp để lưu trữ những khoảnh khắc đẹp nhất. Cậu trong màn hình rạng rỡ như một ngôi sao, khoé miệng cong cong và đôi má lúm đồng tiền, hai mắt lấp lánh, trong vắt như suối đầu nguồn, một nụ cười khiến cả tấm ảnh bừng sức sống. Chu Viễn Đông hài lòng lắm, khi xem ảnh, khuôn mặt cậu cũng bừng sáng như trong bức tranh.

"Anh biết anh chưa làm được điều gì không?"

Lòng Đỗ Thái Sơn tức khắc trùng xuống, hỏi ngay tức khắc: "Điều gì?"

"Chụp ảnh chung."

Đi du lịch với bạn trai mà ảnh có mỗi mặt cậu thì chán chết.

Chu Viễn Đông mở điện thoại, xoay camera về phía cả hai. Cái đầu nhỏ cọ lên cằm anh, đem theo hướng hoa thoảng qua còn vương vấn trên làn tóc nâu sẫm. Người đàn ông bật cười khe khẽ, tưởng chừng như chỉ là cơn gió thoáng qua nhưng lại bị máy ảnh khắc ghi, sau này, cả đời đứa nhỏ cũng không bỏ được tấm ảnh ấy.

Nếu Chu Viễn Đông là ngôi sao thì Đỗ Thái Sơn giống như bầu trời, bất cứ khi nào, anh cũng ở đây để dang tay vỗ về, nuông chiều ngôi sao nhỏ của mình.

————

Quán cà phê 2D:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net