Chương 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, Đàm Thanh Thảo lại tới nhà họ ăn tối như thường lệ. Chu Viễn Đông hay rủ con bé đi ăn vì Đàm Thanh Thảo không mấy hứng thú với chuyện ăn uống cho lắm, thành ra hay bỏ bữa, người gầy rộc như que củi khô.

Hơn 7 giờ tối, Đàm Thanh Thảo vừa bước vào cửa đã gặp con Thiên Không to béo chặn ngay phía trước. Đỗ Thái Sơn đã đặc biệt vác nó về biệt thự vì con bé thích chó và dường như con Thiên Không lười biếng ấy cuối cùng cũng chịu phản ứng lại, nó vẫy vẫy cái đuôi nhưng vì quá béo nên nằm vật ra đất, thỉnh thoảng lại rên ư ử mấy tiếng thoả mãn khi Đàm Thanh Thảo vuốt ve bộ lông nó. Chu Viễn Đông tự hỏi tại sao cậu gặp nó rất lâu rồi mà nó không chịu theo cậu, Đàm Thanh Thảo mới đến được một tuần đã quý hơn chủ.

Sau một tuần, sắc mặt Đàm Thanh Thảo đã khá lên thấy rõ.

"Anh có cần em giúp gì không ạ?"

"Anh chuẩn bị xong hết món khai vị và đồ ngọt rồi nên không cần gì cả, nhưng lát nữa em có thể giúp bọn anh dọn dẹp."

Đàm Thanh Thảo ngoan ngoãn đáp ứng, vừa ôm con chó ấm áp vừa mở điện thoại ra xem.

Lúc Đỗ Thái Sơn mang đĩa hoa quả tới, điện thoại con bé đang phát tin tức về vụ kiện công ty dược phẩm Thái Phát do dính líu tới các sai phạm trong quá trình thi công nhà thuốc, đút lót quan chức cấp trên để tiến hành tham nhũng, mở các lớp dạy học trái quy định và thu lợi nhuận của học viên cả chục tỉ đồng. Ngay sau đó, vụ trưởng bộ y tế đã đích thân chuyển công văn xuống và tuyên bố không một lớp học nào được cấp phép mở ra và lùi lịch cuộc thi dược sắp tới, từ đó mà lão ta mới bị sờ gáy. Lão không hiểu, trước giờ mọi chuyện vẫn rất thuận buồm xuôi gió, vì lí gì mà tập đoàn thép Hoà Bình đột nhiên rút đi nhanh như cắt rồi hàng loạt tai họa ập tới, bằng chứng tìm thấy quá chóng vánh và vụ kiện cũng diễn ra nhanh như cách bất hạnh đổ lên đầu gia đình gã, có nhẽ là bởi thông tin đã quá đầy đủ. Lão hầu toà đến bạc trắng cả đầu.

Tận tới khi hay tin nhà đầu tư mới của trường là đứa nhãi bị con gái mình bắt nạt, ông mới biết, ông chọc nhầm ổ kiến lửa. Tai hoạ của ông cũng từ đứa con gái rượu mà ra, một khi đã dính líu đến lợi ích, máu mủ chẳng thể kìm hãm cơn tức giận tuôn trào.

Đoạn tin tức thông báo về phiên toà diễn ra tuần sau, tuy vậy, mọi bằng chứng đều đã tràn lan trên mạng xã hội, ngay cả bố mẹ lão cũng thẹn chẳng dám thò mặt ra khỏi cổng nhà.

Đứa con gái thì bạo lực, kiêu căng, ông bố thì bao che bất chấp. Đây là cái giá họ phải trả, thứ Chu Viễn Đông muốn không phải ông ta bị bắt vào tù hay tan tành sự nghiệp, cậu muốn ông ta đánh con gái mình. Chỉ có thế thì con nhãi đó mới hiểu cảm giác bị nắm tóc, hai má đỏ bừng, đau rát là thế nào.

"Em không vui sao?" Đỗ Thái Sơn nghiêng đầu, mỉm cười hỏi.

"Không phải vậy, tất nhiên là em vui chứ." Đàm Thanh Thảo cụp mắt: "Nhưng mà em cứ cảm thấy thế nào ấy...em cũng chẳng biết nữa."

Đỗ Thái Sơn im lặng chờ cô bé nói tiếp.

"Ý em là em rất vui vì giờ không phải lo chuyện bị đánh đập mỗi ngày nữa...mọi chuyện đã được giải quyết rồi vậy mà em thật sự chẳng biết nên làm gì tiếp theo cả. Em không hiểu, ý em là em không có niềm đam mê với bất cứ thứ gì cả, em cũng không biết phải đi đâu hết, em chẳng biết nữa, nghe cứ như một kẻ thất bại ấy."

"Đừng gấp, em cứ suy nghĩ từ từ rồi hẵng nói ra."

Con bé không phải người biết cách biểu đạt cảm xúc, càng khép kín, mỗi khi muốn thổ lộ điều gì, thứ cảm xúc đáng thương lại nổi lên khiến nước mắt trào ra không ngừng, chẳng thể nói thành lời mà đối phương cũng chẳng thể thấu hết nỗi khổ của họ. Họ thương hại bản thân rồi lại tìm cách chôn sâu sự yếu đuối của mình xuống, sâu hơn nữa để không ai thấy cái mặt yếu ớt, khờ dại của mình.

"Em...em có bệnh mà." Đàm Thanh Thảo vùi mặt vào bộ lông mềm mượt của con Thiên Không, rên rỉ: "không hiểu sao em không thể hết gặp ác mộng được, thỉnh thoảng, bọn nó lại tìm đến em, em vẫn bị co giật, chẳng có gì thay đổi cả. Ai sẽ chịu được em bây giờ...em không biết sau này em phải làm gì nữa. Anh, em cảm thấy trống rỗng lắm."

Khoảnh khắc con bé ngẩng đầu, đối mặt với anh, Đỗ Thái Sơn bỗng sững người.

Anh luôn là người giỏi giang trong việc an ủi người khác, vậy mà anh lại không thể an ủi Đàm Thanh Thảo. Lòng anh lặng đi, ngồi đực ra như một pho tượng vững chãi, anh chẳng nói được câu nào.

Biết làm sao bây giờ, bản thân Đỗ Thái Sơn còn không thể thoát khỏi sự trống rỗng thì anh lấy tư cách gì để đưa ra lời khuyên cho con bé chứ. Anh đã làm sai rồi, không, anh đã làm đúng, thậm chí nếu ngày đó anh giao "người ấy" cho cảnh sát, chưa chắc bọn họ đã xử lý tốt bằng Đỗ Thái Sơn. Vậy mà anh lại thấy lòng mình vắng lặng, không chỉ một mình anh, tất cả bọn họ đều bị khoét sâu một lỗ bởi mặc cảm tội lỗi. Khuôn mặt "người đó" thật nhạt nhoà trong kí ức, đã 10 năm rồi, tất cả những gì còn lại chẳng còn là sự tiếc thương mà chỉ là cảm giác sai trái, có lẽ anh không phải người tốt như mọi người vẫn tưởng.

Tất cả những gì anh làm là quên đi chúng, cho tới khi anh nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của Đàm Thanh Thảo.

Hoá ra, ngày xưa trông Đỗ Thái Sơn như thế này sao?

Với Đàm Thanh Thảo, chịu đựng bị bắt nạt đã trở thành vết thương không thể lành lại trong lòng nó, nó nhận ra, sự phán quyết của pháp luật không phải giải thoát cuối cùng, ai sẽ quan tâm đến nạn nhân vẫn còn ám ảnh tột độ bây giờ? Ai sẽ trả lại cuộc sống bình thường cho họ bây giờ? Đàm Thanh Thảo đứng ở mép vực, khẩu súng chĩa vào đầu nó. Nó không còn con đường quay lại nữa.

"Anh, anh sao vậy?"

Đỗ Thái Sơn bị đánh thức bởi tiếng gọi của Chu Viễn Đông. Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngoảnh lại nhìn cậu:

"Anh đang suy nghĩ một chút thôi, không có gì đâu." Nói rồi, Đỗ Thái Sơn chống tay đứng dậy, cười với cậu: "Xong rồi sao? Em cần anh giúp gì nữa không?"

Chu Viễn Đông lắc đầu.

"Vậy thì tốt rồi, để bây giờ anh đi đặt nhà hàng mang đồ tới."

Đỗ Thái Sơn nói xong thì rời đi, anh cố gắng để không tỏ ra như đang né tránh. Nhưng Chu Viễn Đông đã quen người đàn ông này 3 năm rồi, không phải một quãng thời gian dài nhưng đủ tinh ý để nhận ra sự khác lạ của Đỗ Thái Sơn. Cậu đánh mắt nhìn Đàm Thanh Thảo, con bé vẫn đang ôm con chó và xem điện thoại, thỉnh thoảng con Thiên Không lại rên ư ử, chẳng có điểm gì là khác biệt.

Đỗ Thái Sơn đang giấu cậu chuyện gì?

Bầu trời đen kịt như màu mực.

Ăn xong, Đàm Thanh Thảo phải về, bố con bé đã đỗ sẵn trước khu biệt thự từ 8 rưỡi tối. Chu Viễn Đông bảo nó chờ một lúc rồi chạy vào bếp lấy hoa quả mang cho nó.

"Lần sau lại tới đây ăn nhé." Đỗ Thái Sơn xoa đầu Đàm Thanh Thảo, cười nhẹ: "Cảm giác trống rỗng không thể dễ dàng bị loại bỏ được nhưng em có thể lấp đầy nó bằng những cảm xúc khác, ví dụ như niềm hạnh phúc và tình yêu."

—————-

Dọn dẹp xong đã gần 10 giờ tối, Đỗ Thái Sơn vào tắm sau cậu. Khi anh đi ra, đứa nhỏ đang khoanh chân ngồi trên giường, cậu lại gầy đi, bộ đồ ngủ cũng theo đó mà trông lớn đến lạ, rộng thùng thình. Chu Viễn Đông đang xem đoạn phim vừa được gửi tới trên iPad. Thấy vậy, người đàn ông cũng leo lên giường, nhẹ nhàng nhấc chăn lên để nhích nằm gần cậu.

Đoàn làm phim gửi cho cậu đoạn phim sáng nay, từ phân cảnh cậu xuất hiện tới khi bị "ăn tát" rồi lui về nhận cơm hộp. Nhìn lại, Đỗ Thái Sơn chỉ thấy nực cười. Chưa bao giờ anh rơi vào tình thế mất mặt đến vậy.

Chu Viễn Đông cũng cười nhưng chỉ một lúc rồi nhanh chóng trở về vẻ im lặng đến khó hiểu.

"Em không vui sao?"

Chu Viễn Đông chần trừ một lúc rồi lắc đầu.

"Trong video, em chưa bao giờ vui cả trừ lúc anh diễn cùng em."

Lộ liễu đến thế à? Chu Viễn Đông khẽ cười khổ, xua tay như muốn gạt chuyện này đi. Chôn sự khó chịu ấy vào lòng đến bao giờ quên nó đi không phải và sẽ không bao giờ là cách giải quyết hiệu quả. Đỗ Thái Sơn im lặng, trả lại cho cậu không gian yên ắng. Cậu tưởng cậu đã thoát, vậy mà chỉ nửa phút sau, Đỗ Thái Sơn bỗng hỏi cậu:

"Em ghen sao?"

"Không phải đâu anh, lúc đó em hơi mệt nên trông thái độ quá mà."

"Em nói thật sao?"

"Thật mà anh, không có chuyện gì đâu?"

Thông thường, chỉ cần anh gặng hỏi vài ba câu, Chu Viễn Đông đã chịu thổ lộ ngay, vậy mà lần này cậu lại ra sức né tránh. Đỗ Thái Sơn không hiểu rốt cục tại sao cậu phải cố giấu giếm.

"Được rồi..." Đỗ Thái Sơn vòng tay ôm eo cậu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà nếu em có ghen tị thì cũng chẳng sao cả, đó là những cảm xúc bình thường khi yêu một ai đó, cả anh cũng thế mà em, đôi khi anh cũng không kiểm soát được sự chua chát trong lòng. Nghĩ đến chuyện đó, nếu em thực sự thấy ghen vì anh, anh sẽ rất vui đấy, và em cũng chẳng có gì phải né tránh việc đó cả bởi vì..."

"Anh đừng nói nữa..." Chu Viễn Đông cắn môi, cố dùng tay bịt miệng người đàn ông. Cổ tay bị Đỗ Thái Sơn giữ chặt, anh ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình, người đàn ông bỗng hôn lên mu bàn tay cậu trong sự bất ngờ của Chu Viễn Đông.

"Anh là của em."

Hai tai Chu Viễn Đông bỗng ù đặc nhưng những lời Đỗ Thái Sơn vừa nói, bằng một cách nào đó, cậu nghe rất rõ. Người đàn ông cũng chẳng gặng hỏi thêm nữa, anh ấy khẽ thơm má cậu rồi chỉnh đèn ngủ, xong xuôi thì nằm xuống, vòng tay ôm Chu Viễn Đông. Ánh đèn tù mù chẳng thể soi sáng anh, khuôn mặt người đàn ông, nửa chìm trong bóng tối, nửa được phủ lên ánh cam nhè nhẹ ấm áp.

Đêm hôm đó, Chu Viễn Đông không ngủ được.

Cậu quay ngang rồi lại quay dọc một hồi, mở mắt ra, đối diện cậu chỉ có trần nhà cao vời vợi, bị bao trùm bởi màn đêm dày đặc. Bên tai Chu Viễn Đông phảng phất tiếng thở đều đều, một cánh tay vắt ngang qua bụng cậu. Chu Viễn Đông xoay lưng về phía anh, hướng đối diện cửa sổ cũng là nơi duy nhất còn có ánh sáng trong căn phòng này. Chẳng tình cờ, cậu bỗng bắt gặp một vị khách không mời mà tới.

"Đặng Tô Duy" lại đến. Chu Viễn Đông sai rồi, sau khi bộ phim kết thúc, cậu đã nghĩ cậu sẽ không mơ thấy anh ta nữa. Vậy mà kì lạ thay, anh ta vẫn ở đây. Đúng hơn là cậu đã sai ngay từ đầu, anh ta không phải Đặng Tô Duy. Đặng Tô Duy đã đi về phương Bắc.

"Anh là ai?"

"Đặng Tô Duy" mang khuôn mặt của Chu Viễn Đông nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ:

"Không phải tôi đã nói rồi sao?"

"Chu Viễn Đông, tôi chính là cậu."

"Chúng ta là một."

Chu Viễn Đông nhắm mắt, đôi lông mày nhíu lại, cậu đưa tay lên xoa thái dương, cố khiến bản thân thanh tỉnh đôi chút. Khi cậu mở mắt ra, "Đặng Tô Duy" đã biến mất.

Chu Viễn Đông lặng thinh hồi lâu rồi quay người, rúc đầu vào trong ngực Đỗ Thái Sơn. Người đàn ông khẽ rên rỉ trong cổ họng nhưng chỉ một thoáng là lại chìm vào giấc ngủ say, cánh tay vẫn vắt ngang người Chu Viễn Đông. Đứa nhỏ cũng nhắm mắt lại, một tay ôm eo Đỗ Thái Sơn.

END QUYỂN 1

—————-

Ngoài lề:

Tui không chia quyển đâu nhưng vì Watt chỉ cho đăng tối đa 200 chương nên mới phải tạo tiếp quyển 2 😭 vẫn còn rất nhiều chuyện và nhiều bí mật chưa có lời giải đáp, hi vọng mọi người sẽ đi cùng hai em bé và "Bí mật xanh thẳm" đến cuối (='∀`)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net