Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Viễn Đông thích đi chơi lắm nên chắc chắn cậu sẽ đồng ý rồi.

Sáng hôm sau, cậu có mặt đúng tại điểm hẹn. Đó là một quán cà phê lấy tông chủ đạo là màu trắng hiền hoà, nằm trong trung tâm thương mại. Những chậu cây cảnh đặt ở góc quán là điểm nhấn, phá tan mảng trắng muốt bao phủ lên cả căn phòng.

Quách Thanh Hà chọn một bàn đặt trong góc, từ bên ngoài nhìn và không thấy vì bị cây cảnh che khuất. Thấy cậu tới, cậu ta vẫy tay, ra hiệu cho Chu Viễn Đông ngồi đối diện mình. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông sọc xanh, khăn giả áo đeo trên cổ, mái tóc ánh vàng che khuất cả lông mày.

Bên ngoài, tiếng người nói chuyện ồn ào hoà vào tiếng bước chân khiến khung cảnh trở nên tấp nập hơn bao giờ hết.

"Cậu muốn nói gì với tớ thế?"

"Cứ gọi đồ uống trước đi."

Quách Thanh Hà đáp có phần căng thẳng, tay chân chẳng chịu ngồi yên. Từ lúc Chu Viễn Đông tới, cậu ấy cứ ngó nghiêng chung quanh liên tục, muốn nói nhưng lại thôi, thành ra luống cuống mãi.

Phục vụ bê một cốc cà phê và một cốc trà đào đầy thạch sặc sỡ ra, Chu Viễn Đông cầm cốc trà, im lặng chờ người kia mở miệng trước.

"Tớ đã ngủ với Nguyễn Vũ."

"Phụt!"

Chu Viễn Đông bị sặc, ho khù khụ liên tục.

Nhân viên trong quán cà phê nhìn hai người họ như chờ xem cả hai có cần sự giúp đỡ hay không. Quách Thanh Hà lại càng cuống, đưa một đống giấy ăn cho cậu lau miệng.

"Được rồi, cậu nói tiếp đi."

"Cái đêm tổ chức tiệc rượu, lúc cậu về trước ấy."

"Anh Vũ có nói gì không?"

"Ảnh không phản ứng gì đâu, trước giờ ảnh vẫn luôn thế mà. Sau khi biết đó chỉ là tai nạn thì anh Vũ đối xử với tớ chẳng khác bình thường chút nào."

Nhưng càng đối xử bình thường như thế, Quách Thanh Hà càng khó xử.

"Vậy thì cậu cũng đối xử với anh ấy như bình thường là được."

"Sao mà bình thường được, tớ với bạn trai đã chia tay đâu? Nếu để hắn ta biết thì hắn sẽ dùng cớ đó để cắn ngược tớ à?"

Chu Viễn Đông chết đứng mất vài giây.

Cậu dậy sớm để được nghe cái quái gì vào một buổi sáng đẹp trời thế này?

"Bạn trai tớ ngoại tình, tớ biết được khoảng gần 1 tuần rồi nhưng mà nói mãi hắn vẫn không chịu chia tay. Còn bảo là tớ nói điêu, không có bằng chứng cụ thể."

Chu Viễn Đông thả lỏng người.

"Vậy thì cậu cảm thấy áy náy chỗ nào?"

"Thì vẫn chưa chia tay mà." Quách Thanh Hà bấu mép áo: "Nếu tớ ngủ với anh Vũ thì hành vi của tớ chẳng khác nào cái thằng khốn đó, phải không?"

Chu Viễn Đông gật gù.

Người anh trai tốt của cậu đã làm gì thế này...

"Tớ không biết phải nói với ai cả. Tớ không có bạn trên thành phố, các đàn anh thân với nhau lắm, tớ lại không thân nổi với Nam Khánh, Thanh Huyền hay Sa Khê. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

"Không sao mà, tớ không thấy phiền." Chu Viễn Đông cười: "Vậy cậu cần tớ giúp gì?"

"Phải kể đến chuyện trước đây đã, gia đình tớ..." Quách Thanh Hà không nhìn cậu, ngập ngừng: "cũng khá giả, hồi mới hẹn hò với nhau, tớ hay mua quà cho hắn, cho hắn mượn xe, đi mua sắm cùng nhau, có khi còn trả hộ tiền học phí. Bây giờ hắn rất ỷ lại, nói chia tay thể nào cũng không chịu."

"Nên cậu muốn nhờ tớ nghĩ cách để chia tay với hắn?"

Quách Thanh Hà gật đầu.

Cậu ta quá thành thật và dễ lừa, thành thật đến mức đáng thương. Quách Thanh Hà không biết nói dối, cậu ta được nuôi dạy nghiêm khắc như thế, mỗi khi nói dối, tự cậu ấy sẽ cảm thấy tội lỗi. Giấu bố mẹ hẹn hò với một người đàn ông đã là nỗi day dứt lớn nhất trong lòng cậu ta rồi. Chu Viễn Đông mới gặp cậu có vài ba ngày, Quách Thanh Hà đã khai hết ra.

"Chiều nay, hắn sẽ xuất hiện với cô người yêu của hắn ở quán cà phê này, tớ đọc được tin nhắn bọn chúng nhắn với nhau rồi nhưng không biết phải làm thế nào."

Chu Viễn Đông nghĩ nghĩ một hồi, hỏi:

"Tớ gọi thêm người đến được không?"

Ước chừng nửa tiếng sau, Nguyễn Hải Long đã có mặt, còn dẫn theo một chàng trai cao ngang ngửa hắn. Người này không quá cao nhưng vì gầy, người lại ít cơ nên trông thanh thoát, ai cũng nghĩ là phải tới mét 9.

"Đây là Võ Kỳ Anh, bạn tao ở trong công ty. Trùng hợp là bọn tao còn học chung một trường đại học nhưng khác khoa, tao học ngôn ngữ tiếng Nhật còn nó học ngôn ngữ tiếng Anh."

Võ Kỳ Anh hơi cúi người xuống chào hai bọn họ. Cậu ta sở hữu một đôi mắt cáo hơi xếch lên rất quyến rũ, kém cả 3 người họ 2 tuổi nhưng vì học nhảy cấp nên lại ngang ngửa Nguyễn Hải Long. Võ Kỳ Anh học rất giỏi, huân chương xếp kín cả tủ nhưng lại hơi ít nói.

Cả 2 người họ đều bịt khẩu trang, đội mũ len để tránh bắt gặp người hâm mộ.

Quách Thanh Hà nhìn 2 kẻ mới đến đầy ái ngại, hỏi nhỏ cậu:

"Có thật là sẽ thành công không?"

"Thật mà." Chu Viễn Đông ra hiệu cho hai người kia, cả 2 xúm vào nghe.

—————

4 giờ chiều, một nhóm người mặc vest đen, đeo kính râm hùng hổ bước vào quán cà phê. Quách Thanh Hà dẫn đầu, theo sau là 3 cục than đen xì xì, hình xăm lộ ra trên cần cổ.

Quách Thanh Hà ngượng không biết chui mặt vào đâu, nói với bọn họ:

"Vào bàn trong góc ngồi đi."

"Hey!"

"Hey" là cái mẹ gì?

Theo ý của Chu Viễn Đông, nếu thằng cha kia bảo không nghe thì phải dùng biện pháp mạnh ép gã ta phải chia tay. Bọn họ sẽ giả làm xã hội đen còn Quách Thanh Hà là cậu chủ, khi thằng tồi kia đến, Quách Thanh Hà sẽ ra nói chuyện trước, khi nào cậu đập bàn, ba người họ sẽ hầm hổ đứng dậy, dồn cho gã ta đến bao giờ tin thì thôi.

Nhìn Chu Viễn Đông như vậy mà toàn nghĩ ra mấy ý tưởng quái quái, lại có thêm thằng bạn sẵn sàng hùa theo.

Ba người mặc vest đen ngồi quây chung quanh Quách Thanh Hà, Nguyễn Hải Long to con nhất, một mình nó đã khiến cậu chủ mình lọt thỏm bên trong.

Sếp Dư mà biết bọn họ chơi trò cosplay kiểu này thể nào cũng bị nắm đầu nghe chửi.

"Bọn họ đến rồi."

Quách Thanh Hà núp sau Nguyễn Hải Long, ra hiệu.

Người đàn ông mới bước vào quán có quả đầu đỏ mới nhuộm chói loá, tướng mạo cũng bình thường, ăn mặc đơn giản nhưng nhìn kĩ thì cái gì gắn trên người cũng là đồ tốt. Theo sau gã, một cô gái tóc xoăn ánh đỏ đang ôm tay gã, cười nói vui vẻ. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đen dài tới đầu gối, ôm sát cơ thể tuyệt đẹp.

Hai người họ chọn một bàn ngay gần cửa sổ.

"Tớ đi được chưa?"

"Chưa được đâu cậu chủ, nhỡ bây giờ ra bắt người kia lại bảo là đang dắt em họ đi cà phê thì chết."

Chu Viễn Đông đáp. Nghe vậy, Quách Thanh Hà cũng ngoan ngoan ngồi im. 4 người họ khẽ liếc ra sau, đợi thời tới.

Đồ uống được phục vụ, hai người kia mới dừng nói chuyện. Thằng đầu đỏ rất quan tâm cô gái, đến cả lấy giấy lau bàn, nước cũng dâng tận miệng cho cô ta uống. Quách Thanh Hà nhìn mà khó chịu trong lòng. Cậu không ghen, cậu chỉ tức vì từng yêu nhầm một đống rác.

Nói chuyện chán chê một hồi, cô gái kia chỉ vào trong cốc của tên tóc đỏ, hắn ta cười, múc một thìa thạch lên bón cho cô gái.

Quách Thanh Hà không nhịn được đứng phắt dậy, tiến tới chỗ ngồi của đôi gian phu dâm phụ.

Cậu đúng là mù rồi mới thích nổi thằng chó chết này.

"Tình cảm gớm, sao anh chối bay chối biến thì nhanh thế, cứ phải đợi tôi mò đến tận cửa bắt tận tay mới vỡ lở ra?"

Thằng tóc đỏ vừa ngẩng mặt lên, bắt gặp Quách Thanh Hà thì tái mặt, lắp bắp giải thích:

"Không phải, bọn anh chỉ là bạn bè thôi, cô ấy mới lên thành phố, không có bạn nên mới nhờ anh đi đón."

"Đúng đấy, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."

Cô gái cũng phủ nhận, chắc hẳn thằng đầu đỏ đã phím trước cho cô rồi.

"Không có gì thì tôi ngồi cùng hai người nhé."

"Ơ..."

"Ơ cái gì." Quách Thanh Hà lườm cả hai: "Tôi là bạn trai anh, tôi không có quyền à?"

Tên tóc đỏ câm nín còn cô gái thì khó chịu ra mặt. Quách Thanh Hà ngồi xuống, liếc nhìn cái thìa trong cốc nước lại tức điên lên, cười lạnh:

"Bạn bè sẽ bón cho nhau ăn à?"

"Đâu có, em nhìn nhầm rồi, anh không hề bón thạch gì cho cô ấy hết."

"Tôi có nói là bón thạch đâu?"

Thằng cha kia biết mình lỡ lời rồi thì câm miệng. Gã vẫn phải nể mặt Quách Thanh Hà, cậu ta tức lên, cắt hết tiền tiêu vặt thì chết dở.

Gã đã sống cùng chàng trai này rất lâu, đủ để biết Quách Thanh Hà là người như thế nào. Cậu ấy ngoài lạnh trong nóng, rất dễ mủi lòng, tâm lý không vững. Quách Thanh Hà cũng biết bản thân mình yếu ớt như vậy nên mới gọi Chu Viễn Đông đến.

Cậu ta tìm đúng người rồi.

"Hồi tháng 2, tôi thấy anh nhắn tin với cô gái khác. Ban đầu, tôi tưởng đó là vì công việc vì tin nhắn chẳng có gì mấy. Nhưng có lần tôi mượn điện thoại anh đặt hàng qua mạng, tôi thấy anh với cô ta nhắn qua phần tin nhắn trên ứng dụng đặt hàng. Phải thừa nhận là anh cũng khôn đấy, còn biết nhắn rắc rối như thế để tôi không nhận ra."

"Đâu phải, đó là nick thằng bạn anh..."

Người đàn ông lắp bắp giải thích.

"Thế bây giờ mở điện thoại ra đi, tôi kiểm tra."

Thằng cha nọ lại câm nín.

Lúc quái nào cũng giải thích, cũng đổ hết cho bạn bè. Quách Thanh Hà nghe nhiều đến mức tai mọc kén rồi.

"Đấy không phải chuyện duy nhất tôi phát hiện ra. Dạo gần đây, tiền trong tài khoản anh tụt liên tục, mà anh lại chẳng mua mới được cái gì, trùng hợp là trên Instagram của "cô bạn" anh lại xuất hiện thêm mấy cái túi xách hàng hiệu với trang sức đắt tiền. Anh giải thích thế nào?"

"Đó chỉ là trùng hợp." Tên tóc đỏ tái mặt: "Sao em biết được anh chi tiêu thế nào?"

Cô gái cũng không nhịn được lên tiếng:

"Đúng đấy. Anh kiểm soát người yêu mình thế thì ai mà chịu được."

"Thẻ của anh là tôi cho, tiền là tôi nạp vào. Nó nuôi chị hay đúng hơn là tôi nuôi chị."

"Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, bây giờ chúng ta về nhà nói chuyện được không?"

Tên kia bỗng túm chặt tay Quách Thanh Hà. Cậu nhăn mặt, toan đứng dậy nhưng bị kéo ngược lại, khó chịu nói:

"Bỏ ra."

"Anh thề, anh chỉ yêu mình em thôi. Bây giờ chúng ta về nhà nhé, đi mà, đi mà em."

"Không."

Quách Thanh Hà đau, đáp khó khăn.

"Đi mà, đi mà em, đi với anh đi, em thương anh đi mà, anh sẽ giải thích tất cả."

Rầm!

3 cái ghế ở chiếc bàn trong góc bỗng đổ rạp xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net