Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường ấy dốc lắm, chật hẹp và gần như thẳng đứng. Vì những ngọn núi xếp san sát nhau và phần đất đá giữa chúng đã hoà làm một, con đường chẳng xây đủ dài để quấn quanh núi như một rắn mà chọn cách lao thẳng xuống thung lũng, mạo hiểm hơn nhưng cũng kích thích hơn. Cậu đứng từ trên đỉnh núi mà còn thấy con đường hẹp phía xa, dốc thẳng tuột rồi khuất sau sương trắng.

"Anh có chắc là anh lái nổi không?"

Nếu lực tay ga không đủ mạnh sẽ ngã ngay.

"Đừng lo, anh từng đi phượt kiểu vậy với em trai anh rồi." Đỗ Thái Sơn cười, giúp cậu đội mũ bảo hiểm.

Chu Viễn Đông tỏ ra không hề nghi ngờ, trèo lên sau xe. Con đường xuống thung lũng chỉ có một, bản làng bị núi đồi bao chung quanh. Đỗ Thái Sơn khởi động xe, tiếng động cơ vang lên ầm ĩ và đều đặn, rồi cả chiếc xe rung bần bật. Sân sau có một cái cổng cũ, khi ra khỏi cái cổng ấy, Chu Viễn Đông thấy con đường dốc thẳng đứng, chạy dọc xuống chân núi. Cậu bất giác ôm chặt lấy Đỗ Thái Sơn.

Con dốc ấy cũng chẳng bằng phẳng gì cho cam. Ngay khi chiếc xe vừa lăn bánh, nó đã nảy lên một cái khi va phải con đường gồ ghề phía trước. Chu Viễn Đông theo bản năng nhắm tịt hai mắt, cậu cảm giác người mình đổ ập về phía trước, dính sát lên lưng Đỗ Thái Sơn. Rồi, biển gió ập đến như muốn cuốn phăng cậu đi, chiếc mũ áo bị tốc bay. Một tay Chu Viễn Đông ôm eo anh, một tay bám lên thành xe phía sau. Phần yên còn trống một khoảng lớn, cả hai đều nghiêng về phía trước bởi độ dốc đáng sợ của con đường mòn.

Chu Viễn Đông chìm đắm trong hơi thở mát lạnh của bầu trời, như thể cả cơ thể cậu đều chìm xuống đại dương. Chóp mũi cậu đỏ ửng vì lạnh, mái tóc bay phấp phới.

"Em mở mắt ra đi."

Tiếng Đỗ Thái Sơn lạc trong gió. Chu Viễn Đông mở mắt, khoảnh khắc cậu nhìn thấy màu xanh bạt ngàn ấy, cậu bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp tuyệt diệu của chúng.

Con đường vắt ngang quả núi, bên dưới làn sương trắng, thung lũng sâu hun hút bên dưới, chìm trong một màu xanh nhàn nhạt. Bức tường thành kiên cố kết từ những dải núi điệp muôn trùng. Vòng tay mẹ thiên nhiên cao chót vót, mây mờ phủ đỉnh núi, trắng xoá cả một vùng trời. Từng dãy núi tựa lên lưng nhau, cứ xa mãi, xa típ tắp rồi nhạt dần, chìm trong một màu trắng máy lạnh, khoan khoái. Bầu trời cao nghệu và những từng tầng mây cứ chất ngất lên cao mãi, cao mãi.

Chiếc xe trở nên nhỏ bé, chỉ như một chiếc lá trong khu rừng bất tận. Biển gió muốn cuốn nó đi như cách nó lay động cả thung lũng mênh mang. Một màu xanh nhạt nhoà nhưng thật hùng vĩ, gọi là thung lũng, vậy mà rộng bát ngát, chẳng thể thấy điểm dừng. Màu xanh ấy in trong đôi mắt cậu thiếu niên, đôi mắt cậu phản chiếu lại cả một vùng non nước hùng vĩ.

"Đẹp quá."

"Ừm."

Đỗ Thái Sơn cũng mỉm cười.

Chiếc xe vẫn rung lắc dữ dội, tiếng động cơ quá lớn, cậu chẳng thể nghe được tiếng lá cây xào xạc hay tiếng gió heo hút.

Đi qua đoạn dốc thẳng đứng ước chừng 10 phút mới có một đoạn đường bằng phẳng. Đỗ Thái Sơn dừng xe, chiếc xe hơi chao đao bởi luồng gió mát rượi. Chu Viễn Đông trèo xuống xe, mái tóc cậu bị thổi ngược. Cậu hào hứng chạy lên phía trước, ngồi xuống ven vách đá. Dưới chân cậu sâu thăm thẳm và thẳng đứng, cỏ cây mọc ven sườn núi um tùm.

Thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt nơi thành phố, khoang phổi như được gột rửa một trận bởi luồng khí trong vắt nơi đây.

Đỗ Thái Sơn cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh ấy lôi từ trong túi ra một cái máy ảnh màu bạc và bắt đầu chụp ảnh khung cảnh tuyệt diệu ấy. Chu Viễn Đông ngẩn ngơ, anh ấy thấy vậy bèn quay lại, chụp ảnh cậu.

Chu Viễn Đông đẹp hơn bất cứ tấm ảnh nào anh từng thấy.

"Anh ơi, cho em xem ảnh với."

Chu Viễn Đông nhoài người về phía anh, khoảng cách giữa hai người bất giác gần nhau hơn. Những bức ảnh Đỗ Thái Sơn chụp đều rất đẹp, anh ấy có một niềm đam mê đặc biệt với thiên nhiên, những bức ảnh anh đăng trên Instagram cũng toàn ảnh đi du lịch chứ hiếm khi có mặt mình. Ngược lại, Chu Viễn Đông lại thích được chụp ảnh chứ không mấy hào hứng với việc chụp.

Bàn tay hai người trên nền cỏ gần như chạm tới nhau. Đỗ Thái Sơn liếc mắt xuống phía dưới, những ngón tay mảnh khảnh khẽ di chuyển về phía cậu, Đỗ Thái Sơn bỗng căng thẳng hơn bao giờ hết. Ngay khi ngón tay anh suýt chút nữa đã chạm tới Chu Viễn Đông, cậu ấy bỗng rụt tay, chỉ về phía xa:

"Anh ơi, ở kia có khói kìa."

"Ừm."

Đỗ Thái Sơn đáp chột dạ.

Chu Viễn Đông không thấy anh lấy máy ảnh ra chụp thì tiếc hụt, buông tay xuống. Lòng bàn tay cậu đặt trên bàn tay Đỗ Thái Sơn, Chu Viễn Đông giật mình, vừa định thu về thì ngón tay anh ấy bỗng quấn lấy tay cậu, rồi Đỗ Thái Sơn nắm tay Chu Viễn Đông, ngón cái miết nhẹ lên mu bàn tay cậu. Ven sườn núi thì lạnh mà Đỗ Thái Sơn vẫn thấy nóng, từ cần cổ đến vành tai đều đỏ rực.

Chu Viễn Đông cười rạng rỡ.

Tiếp tục men theo con đường dốc, hai người họ xuống đến bản làng dưới thung lũng. Những dải núi ngày một cao dần trong mắt cậu, cậu chẳng thể tưởng tượng được Trần Khánh Dư và những người khác đều đang ở cái nơi mây mù che khuất kia.

Đỗ Thái Sơn và Chu Viễn Đông tìm tới người dân bản địa, họ bảo dưới chân núi không có mấy quán ăn, nếu muốn cứ dừng chân nghỉ tại nhà họ, họ sẽ giúp cậu chuẩn bị bữa tối. Tất nhiên, Chu Viễn Đông không có ý định nghỉ lại nên chỉ hỏi họ dưới thung lũng có nơi nào tham quan không, họ đáp có một thác nước cách bản không xa.

Cảnh quay ngày mai của cậu cũng ở thác nước nhưng là trên thượng nguồn.

Con đường đất ánh đỏ dẫn tới một ngọn đồi. Đỗ Thái Sơn trèo lên trước, rồi anh ấy vươn tay ra nắm lấy tay cậu, kéo Chu Viễn Đông theo cùng. Cành cây lởm chởm, chĩa ra từ những phần thân gỗ cao chót vót, bàn tay anh vén tán cây xanh um tùm, cậu bước theo sau, đạp lên những mỏm đá là bậc cầu thang đơn sơ do chính người dân tự đắp lên.

Dừng chân ở ven đồi, hai người họ phải đi thêm một đoạn nữa mới nghe thấy tiếng suối. Xuyên qua tàng cây xanh mơn mởn, Chu Viễn Đông thấy một hồ nước dưới vách đá dựng đứng, cậu ngước nhìn lên cao, con thác chảy thành từng tầng, từng tầng một theo hình bậc thang. Tiếng nước chảy xối xả, bọt trắng tung bay khắp nơi.

Trong nháy mắt, mọi mệt mỏi của cậu bị cuốn phăng đi mất. Chu Viễn Đông hào hứng lắm, nhanh chân tìm đường xuống vách đá.

Mỗi tầng là một cái hồ nhỏ hình tròn, càng gần nơi nước đổ xuống, đáy hồ càng sâu. Những hố nước ven hồ, nước chỉ tới cổ chân, cùng lắm là lên tới đầu gối. Đỗ Thái Sơn xắn quần, lại cởi áo khoác ra rồi để lên mỏm đá lớn trên bờ. Anh ấy vẫn đeo máy ảnh trên cổ, Đỗ Thái Sơn tiếp tục xắn tay áo, bước một bước xuống hồ nước. Chu Viễn Đông cũng vén quần lên, chạy theo anh.

Cảm giác lạnh buốt truyền lên từ lòng bàn chân khiến cậu rùng mình, run lên một cái. Đỗ Thái Sơn phì cười, nắm tay Chu Viễn Đông đi ra xa hơn, tiến gần tới thác nước. Mặt hồ trong tới mức cậu thậm chí còn nhìn rõ những lớp sỏi đa sắc chồng chất lên nhau, nước sóng sánh ngày một mạnh khi tiến gần về thác.

"Em đứng quay lưng về phía anh đi, người hướng về thác nước, sau đó quay lại nhìn anh."

"Để chụp ảnh ạ?"

"Ừm."

Chu Viễn Đông vui vẻ làm theo lời anh.

Trước đây, chiếc máy ảnh ấy chỉ dùng để ghi lại cảnh vật. Rồi cậu ấy xuất hiện, trong máy anh bỗng tràn ngập hơi thở của con người.

Chụp xong, Đỗ Thái Sơn bỏ lại chiếc máy ảnh trên bờ rồi mới cúi người xuống, hai tay buông thõng, cảm nhận làn nước lành lạnh chảy qua lòng bàn tay. Đỗ Thái Sơn ngẩng đầu nhìn cậu như muốn rủ cậu ngâm xuống cùng, Chu Viễn Đông hơi do dự, nhưng vì đối phương là Đỗ Thái Sơn, cậu vẫn vén tay áo lên.

Vệt sẹo kia vẫn ở đó.

Chu Viễn Đông bì bõm tiến về phía anh, cũng nhúng tay xuống nước hồ. Thấy lạnh, cậu rụt tay về nhưng lại thả xuống tiếp rồi bật cười như một đứa trẻ. Bên dưới làn nước, lớp đá ánh lên muôn màu, đẹp như rặng san hô. Nhưng khi cậu vớt một viên đá tròn ung ủng lên, chúng lại trở về một màu nâm xám xịt như thường lệ, chúng là san hô của thác nước này.

Chu Viễn Đông đang mải mê ngắm những viên sỏi sặc sỡ, Đỗ Thái Sơn bỗng đập nhẹ lên mặt nước. Nước bắn tung toé, Chu Viễn Đông giật nảy mình lùi lại.

"Anh trêu em đấy à?"

Cậu phồng má trước cái người đang cười kia. Chu Viễn Đông cũng vẩy nước, đáp trả lại anh.

"Khoan đã. Từ từ. Ướt áo anh bây giờ."

Đỗ Thái Sơn tháo chạy, rồi hai người họ đuổi nhau dưới hồ nước. Tiếng cười giòn tan lẫn trong tiếng thác xối.

Chơi chán chê, hai người trở về bên chiếc xe máy cũ kĩ, vòng ngược đường cũ để lên tới đỉnh núi. Lúc đi xuống, cả người cậu dán chặt lên lưng anh còn khi đi lên, Chu Viễn Đông cảm giác mình sắp rơi ra khỏi xe tới nơi. Dù Đỗ Thái Sơn đã đạp hết chân ga nhưng chiếc xe vẫn di chuyển chậm rì rì và xóc nảy liên tục. Đi lên khó hơn lao xuống rất nhiều.

Bầu trời nhuộm trong một màu đỏ hồng ấm áp, mặt trời khuất sau những dãy núi điệp trùng rồi dẫn chìm xuống mặt hồ, để lại những tia nắng hồng cuối ngày. Bóng hai người, một lớn một nhỏ in trên vách núi. Cái bóng Đỗ Thái Sơn cao lắm, ôm lấy bóng cậu như một ngọn núi, và Chu Viễn Đông nghĩ, anh ấy cũng vững chãi như một ngọn núi vậy, nơi cậu có thể tựa vào.

Đỗ Thái Sơn trở về sân sau, người dân đã tản đi hết cả. Hai người họ trở về khu nhà sàn, bầu trời khi ấy đã tối hẳn. Trần Khánh Dư là người đầu tiên phát hiện ra hai người họ, hỏi:

"2 đứa vừa đi đâu thế?"

"Bọn em xuống thung lũng một lúc."

"Thế mà chẳng nói với ai cả. Cứ làm như lén lút hẹn hò không bằng."

Nghe vậy, cả hai bỗng bối rối không rõ lí do.

Cũng may là Trần Khánh Dư không để ý mấy. Ông bảo họ lên nhà tắm rửa sạch sẽ xong thì xuống bãi đỗ xe để đi ăn tối. Hai người họ nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net