Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chập tối Nguyễn Vũ mới xuống nhà, vừa lúc nhóm Chu Viễn Đông đang nấu ăn. Mọi người đều biết Nguyễn Vũ rất bận, vậy nên anh ta nói anh ta nằm lướt Facebook, ai cũng hiểu đó chỉ là một lời nói dối.

Hoàng Vĩnh Hy nấu ăn rất ngon, chỉ cần ngửi mùi hương, bụng cậu đã réo ầm ĩ. Anh ấy là bếp trưởng, lo hầu hết mọi món ăn cho bữa tối trong khi Bùi Thanh Huyền đang xào rau còn Chu Viễn Đông thì rán bánh. Mùi sữa đặc hoà quyện với hương trứng, cả căn phòng chìm trong một mùi thơm ngọt ngào.

Đỗ Thái Sơn vừa tắm xong, việc đầu tiên sau khi anh xuống lầu đó là dính lấy cậu ấy. Mùi sữa tắm nhàn nhạt hoà vào mùi bánh thơm lừng. Thấy anh, Chu Viễn Đông không nhịn được mỉm cười, ngước mắt lên nhìn anh.

"Đừng đứng đây nữa, mùi bánh sẽ ám vào người anh đấy."

"Anh thấy thơm mà."

Đỗ Thái Sơn cũng cười. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm những chiếc bánh vừa rán xong, đặt trên đĩa trắng. Chu Viễn Đông để ý thấy anh khẽ nuốt nước bọt, hàng mi rủ xuống, đôi môi mỏng mím lại. Buổi trưa, Đỗ Thái Sơn chỉ ăn uống qua loa rồi giúp nhóm Tăng Nhật Duy dọn dẹp, hẳn là giờ anh rất đói.

Chu Viễn Đông đỉnh nói rằng cậu muốn anh ăn thử một chiếc trước thì thằng Dương Nam Khánh chạy bình bịch tới, hớn hở:

"Trông ngon thế, tao thử miếng nhé!"

Không đợi cậu trả lời, hắn đã nhét một miếng bánh vào mồm. Hai mắt Dương Nam Khánh sáng lên, lấy một cái nữa rồi bón cho Bùi Thanh Huyền đang xào rau sau lưng, vậy mà Bùi Thanh Huyền cũng há miệng ăn thật.

"Tao lấy thêm cho bọn thằng Tu nữa nhé."

Tất nhiên, Chu Viễn Đông không thể từ chối.

Dương Nam Khánh ôm mất nửa đĩa. Nửa còn lại, Michael kéo nhóm đàn anh làm tổ ở trong bếp, xử lý nốt một nửa còn lại, đĩa bánh nhoáng cái đã hết sạch. Hoàng Vĩnh Hy bất lực, chống tay ngang hông, chỉ chỏ những kẻ không mời mà tới.

"Ăn ít bánh thôi, lát còn ăn cơm, với cả bánh em Đông làm là tráng miệng mà chúng mày biến nó thành khai vị rồi.

Michael gật gù, chẳng biết có nghe hiểu hay không. Tiếng Việt của anh ta quá bập bẹ, câu lọt câu không.

Cuối cùng, cả đĩa bánh rán chỉ còn đúng một cái trên chảo rán. Chu Viễn Đông áy náy, vớt nó ra rồi lót trong giấy nến, đưa cho Đỗ Thái Sơn. Anh ấy không ăn ngay mà xé chiếc bánh ra làm đôi, đút cho cậu ăn một nửa rồi mới xử lý nốt phần còn lại. Đỗ Thái Sơn không thích đồ ngọt vậy mà cũng phải cảm thán:

"Ngon quá."

"Nhưng mà hết mất rồi." Chu Viễn Đông làu bàu: "Hay tối nay em rán riêng cho anh nhé, nhưng mà phải đợi mọi người đi ngủ đã."

Đỗ Thái Sơn ngạc nhiên, hơi lúng túng:

"Không cần mất công thế đâu."

"Rán bánh nhanh mà anh, em cũng chưa ăn được nhiều."

Nghe vậy, Đỗ Thái Sơn gật đầu đồng ý.

Một chiếc bàn ăn dài hình chữ nhật được kê cạnh tủ bếp, gần đó là chậu cây cảnh xanh mơn mởn. Những người còn lại giúp bọn cậu bê đồ ăn ra bàn rồi mới cùng ngồi vào. Trước chỗ ngồi mỗi người là một đĩa nacho* bé xíu, chỉ to cỡ lòng bàn tay, trên bàn còn hơn chục chiếc đĩa nhỏ tương tự.

(* Nacho là loại snack phổ biến làm từ bắp, lần đầu tiên "ra mắt" vào khoảng năm 1943 bởi Ignacio "Nacho" Anaya tại thành phố Piedras Negras, Coahuila, Mexico.)

Hoàng Vĩnh Hy chưa ngồi vội, anh ấy ép hai cái cốc inox vào nhau và bắt đầu lắc đều, động tác vô cùng thuần thục. Trừ hai đứa Điêu Sa Khê và Đào Trình Tu chăm chú nhìn anh ra, mọi người đều không để ý mấy, cúi đầu ăn. Phải mất một lúc, khi ly cocktail đặt trước mặt cậu, Quách Thanh Hà mới sực tỉnh, nhìn đĩa nacho trước mặt.

"Cái này là đồ nhắm à?"

Đang quay show chứ có phải đang đi bar đâu?

Lúc này, những người còn lại mới chú ý đến đĩa snack, cười xuề xoà:

"À, bệnh nghề nghiệp."

"Quen tay rồi."

"Bệnh nghề nghiệp thôi mà."

"Bệnh nghề nghiệp."

Không cần nhìn cũng biết, trước khi là một nghệ sĩ, Hoàng Vĩnh Hy là bartender. Hỏi ra mới biết, Quách Thanh Hà, Bùi Thanh Huyền và cả Dương Nam Khánh trước kia đều là nhân viên phục vụ, Chu Viễn Đông hát trong quán bar. Điêu Sa Khê chưa từng thuộc về WineNight trước kia nhưng gia đình cậu có truyền thống nấu rượu, vậy nên người nhà WineNight mới có sự đồng điệu về sở thích.

"Còn anh Lâm thì sao?"

Michael tự chỉ vào mình, hỏi:

"Me?"

"Vâng ạ."

"Anh là kiểu...son của một cái ông mà ờ kiểu ở trên nóc toà nhà, em biết người đứng đầu một toà nhà nào đấy ờm gọi là boss boss của một cái alcohol distribution corporation. Đó."

"Nó là con trai của ông chủ một tập đoàn phân phối rượu."

Nguyễn Vũ giải thích.

"Ờ yes yes, exactly."

Không phải sếp trong công ty mà là ông chủ của cả một tập đoàn. Gia đình Michael thuộc nhóm 1% dân số Việt Nam, là tầng lớp siêu giàu trong xã hội. Một ví dụ nổi bật nhất trong tầng lớp ấy chính là Vương Thanh Phong. Gia đình Michael cung cấp rượu trực tiếp cho WineNight, bản thân anh ta cũng là một cổ đông lớn.

Michael là con trai của bác 2, người vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ được thừa kế nếu không phải do gia đình bác cả chủ động tách khỏi công việc làm ăn của gia đình vì không muốn đấu đá nội bộ. Michael lại là con cả của bác 2, trong gia tộc, dưới anh ta chỉ toàn em nhỏ, anh nghiễm nhiên trở thành đối tượng có khả năng thừa kế cao nhất. Bản thân anh đi làm cũng để cho vui.

"Còn anh Sơn thì sao?"

"Anh cũng là cổ đông thôi, nhưng mà anh hay đến WineNight uống nên cũng quen rồi."

Đỗ Thái Sơn cười, chẳng biết trả lời thật hay không.

Từ đầu đến cuối, Tăng Nhật Duy vẫn đang đeo tai nghe, ăn đến bát thứ 2 mà không để ý đến mọi chuyện chung quanh. Chu Viễn Đông từng nghe Đỗ Thái Sơn nói, Tăng Nhật Duy mắc hội chứng sợ tiếng nhai, nếu không đeo tai nghe trong khi ăn, anh ấy sẽ trở nên cực kì cáu kỉnh. Hội chứng ấy thường thấy trong những người mắc OCD, mà không phải cứ rửa tay liên tục, sạch sẽ thái quá là OCD. Bệnh của Tăng Nhật Duy phải dùng tới thuốc và điều trị tâm lý để giảm ảnh hưởng của nó tới cuộc sống sinh hoạt thường ngày.

Dương Nam Khánh hỏi anh ta là gì trong WineNight nhưng Tăng Nhật Duy không nghe rõ. Thấy vậy, Michael đập vào vai anh một cái, Tăng Nhật Duy giật bắn người, vô thức lùi ra sau, giác cắm tai nghe cũng bị bứt khỏi điện thoại.

Tiếng nhạc rock vang xa như máy khoan.

"Mày điên à?! Để volumn to thế này không sợ bị deaf à?!"

"Chậc!" Tăng Nhật Duy vội tắt tiếng đi, còn lấy tay phủi phủi chỗ bị Michael đụng vào, mắng: "Tự dưng mày đánh tao làm cái gì?"

"Các em hỏi mày đóng góp gì cho WineNight?"

"Tao bán đèn led."

Tăng Nhật Duy đáp mỗi một câu, ra sức phủi phần áo vừa bị chạm vào. Đúng hơn, Tăng Nhật Duy là ông chủ đời kế tiếp của một chuỗi cửa hàng chuyên cung cấp đèn với khách hàng chính là các doanh nghiệp kinh doanh mô hình quán bar. Nguyễn Vũ gần như đã kết bạn với tất cả con của những người cung cấp vật tư cho WineNight, thân đến mức mà còn gạ được con người ta về kiếm tiền cho mình.

Tài ăn nói của anh ta quả là không đùa được.

"Mọi người đều biết rượu bia sớm quá."

Từ đầu tới giờ, Đào Trình Tu im lặng bỗng mở miệng.

"18 tuổi thì có gì mà sớm?"

"Trong nhà em gắt lắm. Tận đến khi gặp anh Dư mới là lân thử đầu tiên. Kiểu em đủ tuổi rồi nhưng lén uống thì thể nào cũng bị phát hiện, trong nhà em nhiều người lắm. Đến lúc cô em biết là em bị đánh đấy."

Đào Trình Tu mếu máo như một đứa con nít. Nó có thể không nhớ tên mọi người nhưng lại nhớ như in những trận đòn khủng khiếp, bởi nó đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Não bộ của Đào Trình Tu dường như khó phát triển, nó học rất kém khiến cô nó không ưng.

"Em sống cùng ông bà à mà nhiều người?"

"Không anh, cô em thuê nhiều người giúp việc lắm, bọn họ đều nghe cô cả."

"Bao nhiêu người?"

"Tầm..." Đào Trình Tu nghĩ ngợi: "chắc là khoảng 15-16 người."

Tất cả mọi người đều chấn động.

Nhà Đào Trình Tu là lâu đài à mà phải thuê tới 16 người? Chu Viễn Đông ngạc nhiên, rồi cậu nhìn sang Nguyễn Vũ thì thấy anh ta hơi nhướng mày, dường như lại suy tính gì đó.

"Thật à? Đến nhà Michael còn không nhiều người đến thế."

Tăng Nhật Duy chau mày, tỏ vẻ không tin lắm.

"Em nói thật á."

Ăn xong, Chu Viễn Đông bê bát đĩa ra bồn. Trừ nhóm rửa bát ra, những người còn lại đều quay quần bên sô pha xem ti vi. Chu Viễn Đông lấy cớ đi lấy đồ ăn vặt để tìm anh, dường như cậu có một sự dựa giẫm đặc biệt lên Đỗ Thái Sơn và muốn dính lấy người đàn ông ấy cả ngày. Nhưng ngoài dự kiến, cậu lại không phải người duy nhất đi tìm anh. Khi Chu Viễn Đông bước vào bếp, cậu thấy Nguyễn Vũ đang tựa lưng lên bồn rửa, nhỏ giọng:

"Lát nữa vào nhà vệ sinh gặp tao."

"Nghe mờ ám thế? Mày thích tao à?"

Đỗ Thái Sơn nhướng mày.

"Bố thằng điên."

Đỗ Thái Sơn rửa tay, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Viễn Đông đang lấp ló sau tủ bếp. Anh bỗng mỉm cười trong vô thức, dùng khẩu hình miệng mới với cậu:

"Chờ anh một chút nhé."

Chu Viễn Đông gật gù, quay lại phòng khách.

Nếu anh ấy không muốn cậu nghe, cậu sẽ không nghe.

Đỗ Thái Sơn đi cùng Nguyễn Vũ vào nhà vệ sinh. Cửa vừa đóng, sắc mặt Nguyễn Vũ bỗng chốc trầm xuống:

"Lão Dư lừa chúng ta."

"Luôn thế mà."

Đỗ Thái Sơn đáp nhàn nhạt.

"Tao vừa hỏi, cô bên nội thì không biết, nhưng bên ngoại thì có một người. Người phụ nữ này rất hay đi chùa, là họ hàng xa lắc xa lơ của dòng họ Đặng."

"Đào Trình Tu là họ hàng của thằng Tuấn?"

Đỗ Thái Sơn sửng sốt.

"Chắc không quen nhau đâu. Từ đời cô đã là dòng nhánh cách 4-5 đời rồi. Được cái là người cô này rất giàu, là giàu từ cái đời mới tách khỏi nhánh chính."

"Làm thế nào mà mày tra được cả họ nhà người ta thế?"

"Mày biết vậy là được."

Nguyễn Vũ tặc lưỡi. Trần Khánh Dư không đơn giản, bọn họ đều biết. Lấy sư thầy để chiêu mộ Đào Trình Tu chỉ là cái cớ, ông ta muốn WineNight có nhiều chỗ dựa hơn và có vẻ như ông biết Đào Trình Tu kém phát triển ngay từ đầu. Nhưng ông vẫn nhận vào.

Đỗ Thái Sơn trầm ngâm.

Nói xong, Nguyễn Vũ định mở cửa ra ngoài thì thằng bạn anh bỗng giữ anh lại. Nguyễn Vũ nhướng mày, hỏi:

"Còn cái gì nữa?"

"Tao có chuyện muốn nhờ mày." Đỗ Thái Sơn bỗng nghiêm giọng: "Tao muốn quay lại đóng phim truyền hình, mày có thể đánh tiếng trước với bên New Century được không?"

"Mày bị nhập à?!"

Nguyễn Vũ thảng thốt. Chưa bao giờ cái tên này chịu chủ động nhận kịch bản. Đỗ Thái Sơn cũng thừa biết là mình lười.

"Tao không đùa."

Đỗ Thái Sơn bỗng tự giác như thế, tất nhiên anh không thể không giúp. Dù gì, tiền kiếm được cũng đổ về túi anh một phần.

"Ờ tất nhiên, tối tao liên hệ luôn."

"Không cần sớm thế. Đợi tới khi bộ phim của tao với em ấy lên sóng xong xuôi đã được không?"

"Mày hơi kì lạ đấy? Điều gì khiến mày bỗng giác ngộ ra vậy?"

"Không có gì, chỉ là tao bỗng tìm thấy động lực, từ một người."

Đỗ Thái Sơn bỗng mỉm cười.

Bởi vì khi xem bộ phim ấy, Chu Viễn Đông đã nói, cậu ấy đã nói anh rất cuốn hút khi ở trên màn ảnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net