Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận lời mời từ các nhãn hàng, Chu Viễn Đông gần như kín lịch. Suốt cả tuần trước khi công chiếu tập 5, gần như ngày nào Chu Viễn Đông cũng có lịch live, cũng có sự kiện cần tham gia, dù chúng tới từ các nhãn hàng không mấy danh tiếng. Đã xuất hiện 1-2 lần thì sẽ có người thứ 3-4 mời tiếp.

Chưa bao giờ WineNight nhận được nhiều sự chú ý tới vậy.

Lượng người hâm mộ cậu vẫn tăng đều đều. Hoạt động dưới danh nghĩa cp nổi rất nhanh nhưng hệ lụy cũng nhiều.

9 rưỡi tối, Đỗ Thái Sơn chở cậu về nhà mình.

"Em muốn ăn nhẹ gì đó không? Anh sẽ đặt đồ ăn về."

"Không cần đâu ạ, em vừa ăn nhiều bánh lắm rồi."

Buổi live ban nãy do một nhãn hiệu bánh quy tổ chức, Chu Viễn Đông lần đầu tiên tham gia, không nhịn được ăn hơi nhiều. Bình thường, các nghệ sĩ khác sẽ giữ mình lại để trò chuyện nhiều hơn, Chu Viễn Đông đoán mình thể hiện không tốt nhưng nhà tài trợ lại rất hài lòng với vẻ đê mê của cậu.

Chu Viễn Đông tắm rửa xong thì bò lên giường trước, ngáp ngắn ngáp dài. Người hâm mộ vẫn đang đẩy hashtag ầm ầm trên Twitter, Chu Viễn Đông cũng đăng lại bài, góp sức cùng họ. Những đoạn cắt của buổi live tràn lan trên mạng, chưa bao giờ cậu nghĩ mình lại nổi tiếng tới vậy. Chu Viễn Đông hào hứng lướt xuống, nhấn vào một đoạn phim ngắn.

["Thường ngày hai đứa hay gọi nhau là gì?"]

["Em thường gọi "em" bình thường thôi, cũng chưa có đặt biệt danh gì cả, và em ấy cũng gọi em lag "anh". Nhưng mà, lúc ẻm gọi em là "anh ơi", em muốn nhũn hết cả người."]

["Thật ạ?"]

Chu Viễn Đông trong đoạn phim thoáng ngạc nhiên, vành tai hơi đỏ lên. Đỗ Thái Sơn mỉm cười.

["Thật mà."]

Anh MC tỏ ra rất hào hứng, trông cứ quắn quéo cả người. Chu Viễn Đông biết đó chỉ là diễn, nhưng biểu hiện của anh chính là biểu tượng cho cảm xúc của fan cp hiện tại, cậu vờ như không biết. Hơn nữa, những đợt phỏng vấn thế này khiến cậu hiểu anh nhiều hơn.

Một Đỗ Thái Sơn thích được nghe cậu gọi "anh", một Đỗ Thái Sơn biết tường tận những món cậu thích ăn và thậm chí còn lén học làm bánh chuối để nấu cho cậu. Chu Viễn Đông tự tin mình biết sở thích và những bộ phim Đỗ Thái Sơn hay xem, nhưng người đàn ông này còn biết nhiều hơn thế. Thậm chí, Chu Viễn Đông chưa từng nói nghệ sĩ cậu yêu thích là Alexander Rybak, Đỗ Thái Sơn đến nhà cậu rồi tự tìm hiểu thông qua bài hát trên loa Bluetooth.

Chu Viễn Đông cảm giác mấy ngày nay, cậu thật sự đang sống trên thiên đường.

(* Alexander Rybak là một nhạc công violon, ca sĩ, nhà soạn nhạc và diễn viên người Na Uy với hai dòng máu Belarus và Nga. Rybak đại diện cho Na Uy trong cuộc thi Eurovision Song Contest 2009 tại Moskva, Nga. Rybak chiến thắng trong cuộc thi này với 387 điểm, số điểm cao nhất trong lịch sử )

Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên lọn tóc nâu khiến sợi tóc óng lên như chỉ vàng. Chu Viễn Đông mặc áo ngủ trắng, nổi bần bật giữa lớp chăn đen nhánh.

Lúc Đỗ Thái Sơn tắm xong, anh thấy đứa nhỏ đang lúi húi viết gì đó. Người đàn ông rón rén bước đến bên giường rồi đột ngột nằm cạnh cậu, nửa người đè lên thân đứa nhỏ, tay vòng qua bờ vai bé. Đệm giường lún xuống theo động tác anh, Chu Viễn Đông hơi giật mình nhưng lại không giãy ra, nhìn anh rồi cười tươi rói, đôi má hồng hào nâng lên theo nụ cười ngọt ngào.

Đứa nhỏ chui rúc trong ngực anh, trắng mềm như một cục bánh bao.

"Em đang viết gì thế?"

"Em bỗng nghĩ ra một giai điệu mới." Chu Viễn Đông tươi cười: "Không phải lúc nào cảm hứng cũng đến với bọn em dễ dàng thế, đã đến rồi thì phải bắt ngay."

Hơn nữa, hầu hết những lúc sáng tác, Chu Viễn Đông đều rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ. Vậy mà lần này cậu lại thảnh thơi đến lạ, đúng là có tình yêu vào thì cái gì cũng khác.

Chu Viễn Đông nằm vắt vẻo trên giường trong khi Đỗ Thái Sơn mở điện thoại ra kiểm tra lịch trình giúp cậu. Ngày kia, Chu Viễn Đông có lịch trình đơn, nhãn hàng đó mời đích thân cậu, không gồm ai khác, chỉ mình cậu. Mà Đỗ Thái Sơn biết, so với các nhãn hàng trước, công việc lần này cũng được coi là cao cấp hơn.

Phản ứng hoá học giữa Phùng Gia Anh và Quách Thanh Hà không được mặn mà cho lắm, hơn nữa Quách Thanh Hà cũng chẳng hề quan tâm mình có nổi tiếng hay không, thành ra 2 đứa nó không có nhiều việc để làm. Tân Huyền Kiêu tháng trước đã kí hợp đồng với Big Cheese, anh ấy vẫn giữ mối quan hệ tốt với WineNight.

"Tự dưng anh nhắc tới làm em thấy căng thẳng ghê."

Chu Viễn Đông dừng bút, nom không vui nữa.

"Không sao đâu mà, có rất nhiều nghệ sĩ được mời tới, hầu hết những câu hỏi và trò chơi bọn hơn tổ chức đều tương tự nhau. Bản chất của nó cũng chỉ để nghệ sĩ gần gũi với công chúng hơn, em cứ nói về mình là được."

Trông cậu ấy vẫn lượng lự lắm.

"Anh mở đoạn phỏng vấn cũ cho em xem thử nhé."

Lúc này, đứa nhỏ mới khẽ gật gù.

Thần tượng của Chu Viễn Đông- Kiều Nam Phương cũng từng tham gia chương trình này. Khi xem đoạn cắt của buổi phỏng vấn, anh thấy đứa nhỏ đã thoải má hơn nhiều. Em ấy tựa lên vai Đỗ Thái Sơn, lọn tóc mềm cọ lên cổ anh, một bên má hõm xuống khi ngả đầu, sắc mặt hồng hào.

Đoạn phỏng vấn của Kiều Nam Phương kết thúc, màn hình tự chuyển sang video tiếp theo, cũng là đoạn cắt của chương trình, phỏng vấn 1 người thuộc 5 cp hiện đang nổi đình đám hiện tại.

Dạo đầu chỉ là để giới thiệu sơ qua sản phẩm, đoạn giữa kết hợp giao lưu với thần tượng bằng cách giặt câu hỏi lại vừa quảng bá mặt hàng một cách tinh tế. Tới lượt thứ hai, Đỗ Thái Sơn nghe thấy MC hỏi cậu con trai:

["Vết sẹo trên mặt em là sao vậy? Em có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết không?"]

["À, về vết sẹo sao?"] cậu ta vô thức đưa tay lên má, cười mỉm: ["Cũng không có gì mấy, dạo trước em tới viện tâm thần với mẹ chẳng may bị một người bệnh tấn công. Mẹ em không sao là tốt rồi, sau đó, người kia cũng đã bị đưa về phòng bệnh, và giám đốc bệnh viện cũng đã xin lỗi gia đình em rồi. Thú thực, em không để tâm đâu, đôi khi em còn thấy vết sẹo này rất đẹp nữa là."]

Khuôn mặt chị MC lộ ra vẻ chua xót, chẳng biết là thật hay giả:

["Chắc hẳn là xót lắm, vết sẹo sâu thế kia cơ mà. Lúc đó tại sao em lại tới bệnh viện?"]

["Em với mẹ đi làm từ thiện ở đó."]

["Đúng là một chàng trai tốt bụng mà."]

Chu Viễn Đông đang tựa lên vai anh bỗng nhổm người dậy. Sắc mặt cậu bỗng hoá đen, hai mắt trợn trừng lên đầy quái gở.

Đỗ Thái Sơn bỗng nghẹn họng. Tựa như một ảo giác thoáng qua, anh đã thấy một mặt hoàn toàn khác.

Tối hôm đó, Chu Viễn Đông lại gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, Chu Viễn Đông thấy mình đang nằm úp sấp trên sàn bệnh viện. Cậu không bị trói, nhưng chẳng hiểu thế nào mà cơ thể không cử động nổi, cứ dính chặt lên sàn nhà lạnh lẽo. Ánh đèn xanh trên hành lang mờ đục, cuối đường bị bóng tối nuốt chửng.

Chu Viễn Đông cố giãy ra, cậu ngoảnh đầu ra sau, nằm dưới chân cậu là 2 cái xác.

Ù ù ù ù ù ù ù.

Nguyễn Hải Long đã chết, làn da cậu ta tím tái, nhợt nhạt, hai mắt sưng húp lên, khi chết vẫn còn trợn trừng. Nằm bên cạnh nó là một cô gái mặc đồng phục học sinh, mái tóc dài bết lại bởi máu tanh, che khuất khuôn mặt cô, làn da trắng dã, môi khô khốc, nhợt nhạt.

Cuối hành lang phát ra tiếng động cơ ô tô.

Lại là nó, nó lại đến rồi.

Tim Chu Viễn Đông đập nhanh như trống dồn. Rồi, từ trong bóng tối, một con Roll-Royce Phantom xanh thẳm tiến tới, dáng nó nghênh ngang, cao lớn như ngọn núi. Bánh xe lăn mỗi lúc một gần về phía họ dưới ánh đèn điện chập chờn.

Chu Viễn Đông giãy giụa càng hăng, cơ thể run rẩy không ngừng.

Ù ù ù ù ù ù ù.

Con xế hộp khổng lồ tiến về phía cậu mỗi lúc một gần. Bóng ma trong lòng Chu Viễn Đông một lần nữa lại tìm đến cậu.

Bánh xe đi qua hai thi thể bên dưới, cán nát mặt Nguyễn Hải Long. Máu tươi be bét trên khuôn mặt hắn, hắn nát bấy, răng thịt lẫn lộn.

Nó đang đến. Nó đang đến. Nó đang đến.

Bánh xe tiếp tục di chuyển, đè lên chân cậu. Phần chân bị cán nát bấy như một đống thịt xay bầy nhầy, máu tươi úa ra như suối, bốc lên một mùi tanh tưởi khó ngửi, phần thịt xẹp lép, bắn tung toé.

Mồ hôi trên trán cậu úa ra điên cuồng, hai hàm răng cắn chặt tới mức sắp gãy ra. Rồi, bánh xe lăn trên người Chu Viễn Đông. Cậu gần như phát điên, hai tay khua khoắng liên tục về phía trước muốn chạy trốn, cổ họng phát ra những tiếng gào thét the thé.

Nhưng nó đã đến.

Bánh xe lăn tới gáy cậu rồi cán nát đầu cậu.

"AAAA!"

Chu Viễn Đông bỗng ngồi bật dậy, hét toáng lên. Tiếng hét của đứa nhỏ làm Đỗ Thái Sơn choàng tỉnh giấc. Anh còn đang mơ màng thì bỗng thấy Chu Viễn Đông đang tự giựt tóc mình. Rồi, bả vai cậu run bần bật, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hai mắt trợn trừng lên rất đáng sợ. Chu Viễn Đông bắt đầu co giật, phát ra những tiếng thở dồn dập.

Đỗ Thái Sơn hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cậu.

"Em sao vậy?! Em làm sao thế?!"

Chu Viễn Đông không trả lời, vẫn tiếp tục tự cấu mặt mình, khoé mắt đỏ rực.

Đỗ Thái Sơn ôm ghì đứa nhỏ vào lòng để cậu không tự làm hại bản thân nữa nhưng Chu Viễn Đông lại run rẩy càng mãnh liệt. Thay vì giật tóc, Chu Viễn Đông lại chuyển sang tự cắn tay mình.

"Đừng cắn bản thân, em sẽ bị thương đấy."

Đỗ Thái Sơn đau lòng, cố gỡ tay cậu ra, để Chu Viễn Đông cắn tay mình. Cậu ấy cắn rất mạnh, không hề chần trừ chút nào khiến Đỗ Thái Sơn chau mày. Anh cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi ấy đang lăn trên tay, và cả máu. Đỗ Thái Sơn nhẹ nhàng xoa đầu Chu Viễn Đông, để đứa nhỏ gục đầu lên hõm cổ mình, khẽ vuốt lưng cho cậu.

"Hoàng tử nhỏ của anh gặp ác mộng à?"

Chu Viễn Đông đã bình tĩnh lại phần nào nhưng cơ thể vẫn còn giật nhẹ.

"Hết rồi, có anh ở đây rồi, đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi." Đỗ Thái Sơn nhắm mắt lại, cẩn thận gỡ tay mình ra rồi đặt lên gáy cậu một cách nâng niu, thủ thỉ: "Đông của anh không phải sợ sệt nữa nhé, mọi chuyện đã qua rồi, anh ở đây cùng em."

Không, mọi chuyện chưa hề qua.

Giấc mơ đó lại tới, nó đánh thức Chu Viễn Đông khỏi những ngày tháng ngọt ngào hiện tại. Một lần nữa, cậu lại nhìn thấy bản thể khác của mình đang sống trong tâm trí cậu, một Chu Viễn Đông tàn tạ trong bộ quần áo bệnh viện.

Mày đã quên mất lí do mày sống đến ngày hôm nay.

Mày đang làm gì thế này?

Mày đang cố tha lỗi cho kẻ đó, yêu đương nồng nhiệt và quên hết những gì chúng ta nỗ lực đến hiện tại. Mày thậm chí còn định viết một bản tình ca. Sự bàng quan của mày sẽ giết chết những người mày yêu.

Tỉnh dậy đi, mày mơ quá lâu rồi. Tất cả những thứ phù phiếm trong giới giải trí chỉ để phục vụ một mục đích.

Trả thù là lí do duy nhất mày tồn tại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net