Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối bữa tiệc, Chu Viễn Đông đang đứng nói chuyện với fan thì Michael bỗng đẩy xe ra giữa sân khấu, bên trên đựng một chiếc bánh 6 tầng màu xanh nước biển. Nhóm Dương Nam Khánh và các đàn anh theo sau, trên tay họ, người cầm hộp quà, người cầm túi, ngay cả Quách Thanh Hà cũng đã kịp chạy vào lấy.

Tất cả thành viên trong WineNight đều ở đây.

"Phải cắm cho đủ 20 cây nến đấy."

Michael cười tươi rói, đưa một nắm những cây nến bé xíu cho cậu. Đáng nhẽ ra, hắn có thể mua nên hình số cho nhanh, nhưng hắn không nghĩ ra.

Thổi nến xong, mọi người lần lượt tặng quà cho cậu. Không phải sinh nhật mình mà Đào Trình Tu còn hào hứng hơn, cứ giục cậu mở quà. Chu Viễn Đông đặt mấy cái túi xuống, thở hổn hển:

"Thôi, để về nhà mở mới công bằng chứ."

"Nếu không mở của bọn anh thì ít nhất cũng phải mở của anh yêu em chứ." Hoàng Vĩnh Hy bật cười, đùa: "Mọi người ở phía dưới có tò mò món chính đó là gì không ạ?"

Đám đông phía dưới nhốn nháo cả lên, hò reo vang dội.

"Mở đi! Mở đi! Mở đi! Mở đi!"

Đỗ Thái Sơn ngượng nghịu chen lên phía trước, đứng đối diện đứa nhỏ. Khi ánh mắt đối diện nhau, chẳng hiểu vì lí do gì, anh bỗng căng thẳng đến lạ. Đỗ Thái Sơn đỡ lấy cái túi bé xíu, lôi ra một cái hộp đỏ xinh xắn, bé như hộp đựng nhẫn.

Cả hội trường tức khắc "ồ" lên đồng thanh.

"Cầu hôn à? Cầu hôn kìa!"

"Cứu tui với, tui sắp ngất đến nơi rồi!"

"Đừng có bấu tay tao, tao cũng sắp ngất rồi!"

Chu Viễn Đông nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao. Vành tai cậu bỗng chốc đỏ hồng, tim đập thình thịch.

Đỗ Thái Sơn nâng niu chiếc hộp bé xíu. Khi anh mở chiếc hộp ra, cậu thấy một chiếc đồng hồ màu vàng hồng, mặt đồng hồ trắng, tô điểm bởi ba mặt đồng hồ nhỏ hơn, được chạm khắc đầy tinh xảo, tỉ mỉ. Cùng một màu vàng nhưng dây đồng hồ của chiếc trên tay anh lại thô và có phần mạnh mẽ hơn trong khi loại anh chọn cho cậu nom thon gọn và có phần nữ tính, hoàn toàn phù hợp với sở thích của Chu Viễn Đông.

Người đàn ông cẩn thận nâng cổ tay trắng nõn của đứa nhỏ, giúp cậu đeo đồng hồ.

"Chúc mừng sinh nhật em nhé." Đỗ Thái Sơn mỉm cười, thanh âm nhẹ tựa lông hồng: "Em thực sự rực rỡ như mặt trời vậy, màu vàng ấy rất hợp với em."

Tóc Chu Viễn Đông đã che mất nửa khuôn mặt cậu, người hâm mộ không thấy nhưng Đỗ Thái Sơn thì thấy rõ, khuôn mặt trắng hồng vì ngượng và cả đôi mắt long lanh sắp khóc. Tim Đỗ Thái Sơn loạn nhịp, anh cố giữ bình tĩnh, hai tay nắm lấy cổ tay cậu.

"Từ lần đầu gặp em, anh đã nghĩ em rất đặc biệt. Con người em toả ra một thứ năng lượng gì đó rất khác thường, cách em chơi đàn, ca hát, biểu diễn, tất cả mọi thứ như tỏa ra hào quang, như thể em sinh ra đã là một ngôi sao. Anh thừa nhận, trong buổi thử vai Dung Thanh, anh đã hơi thiên vị em một chút và anh đã mong người sẽ đóng cùng anh là em, em rực rỡ, em thuộc về giới giải trí." Đỗ Thái Sơn bật cười, hai mắt híp cả lại: "Anh chỉ có 2 điều không thích, sang tuổi mới, đừng tự ép bản thân thái quá, hãy nghỉ ngơi khi em mệt mỏi và có gì muốn chia sẻ thì nên nói với anh nhé."

Chu Viễn Đông bật khóc rưng rức.

Đỗ Thái Sơn ôm cậu ấy vào lòng trong tiếng hò hét của vạn người, đứa nhỏ lại càng khóc to hơn, đấm lên ngực anh mà như làm nũng, nỉ non:

"Sao anh lại làm em khóc. Hức...em không muốn khóc trước mặt người khác đâu."

"Anh xin lỗi nhé."

Đỗ Thái Sơn mỉm cười, để cậu ấy gác cằm lên vai mình. Một tay anh đỡ sau đầu đứa nhỏ, một tay ôm ngang eo, gần như bế cả người lên.

Tự dưng đang vui vẻ bỗng bị thồn vào họng một bịch cơm chó.

Hoàng Vĩnh Hy cũng chỉ đùa, không ngờ Đỗ Thái Sơn lại làm thật, còn bày tỏ rất chân thành. Cả hội trường chìm trong bong bóng tình yêu, Chu Viễn Đông cứ ôm người kia mãi, cứ như thể thế giới đã thu hẹp lại chỉ còn hai người, và cậu chẳng còn nghe thấy thanh âm nào nữa.

Quà của cậu được chuyển về nhà Đỗ Thái Sơn. Sau khi sắp xếp xong và chụp ảnh lại, Chu Viễn Đông mở live bóc quà.

Đống quà tặng cậu chất thành núi, phải cao bằng cả cây thông noel, lớn bé đủ cả. Chu Viễn Đông há hốc mồm, dường như không tin vào mắt mình.

Vừa mở, hàng ngàn người đã vào xem. Họ đã kích động, thấy Đỗ Thái Sơn vẫn còn ngồi cạnh cậu lại càng kích động hơn nữa. Cả hai đều đã thay quần áo, vì đồ ngủ là do cậu chọn nên màu sắc cũng na ná nhau, gần như là đồ đôi.

["Anh bé hôm nay xinh lắm."]

["Vẻ đẹp của người có tình yêu."]

["Về đến nhà rồi vẫn còn dính nhau. Đúng là điên tình!!!"]

["Tui nghe cách ông Sơn nói chuyện với em bé mà mém khóc trong khi bạn trai vẫn còn đang ngủ cạnh. Quả là bạn trai nhà người ta."]

Chu Viễn Đông bóc quà, đọc tên và cảm ơn từng người tặng một. Đỗ Thái Sơn ở bên cạnh thu giấy vụn giúp cậu, nếu không mở quà được, anh ấy sẵn sàng làm giúp.

Quà tặng cũng đa dạng hơn hồi fanmeeting rất nhiều, người tặng nước hoa, quần áo, gấu bông, người tặng hoa, đồ handmade, giày dép, người nước ngoài thì tặng đặc sản nước họ, có người còn tặng cậu cả một bao tải gạo. Chu Viễn Đông ôm hộp quà tiếp theo lên, đọc mẩu giấy nhỏ đính bên cạnh.

"Cái này...ồ cái này là của anh Kiêu."

Tân Huyền Kiêu tặng cậu một con thú nhồi bông hình hamster do chính anh tự đan, đôi má nó phúng phính, hai mắt đen láy, người tròn ung ủng như một quả bóng. Chu Viễn Đông lật quay lật lại, hỏi:

"Sao anh ấy lại móc con hamster tặng em nhỉ?"

"Có lẽ Kiêu thấy em giống hamster lắm. Ví dụ như lúc phồng má này, lúc ăn này."

"Em có giống đâu."

Chu Viễn Đông phồng má, tỏ vẻ tức giận.

Làn mưa bình luận "giống y chang" nhảy liên tục. Đỗ Thái Sơn bật cười, nhéo má đứa nhỏ.

Quà của Big Cheese được để chung một chỗ. Ngay sau Tân Huyền Kiêu là túi quà của Lâm Thanh, nó tặng cậu một cái máy đọc sách mà Chu Viễn Đông biết chắc là Tân Huyền Kiêu chọn hộ chứ đời nào nó nghĩ ra cái thứ này.

Lý Minh Hải tặng Chu Viễn Đông ba hộp trà mà anh mua từ thời gian đi công tác bên Nhật, còn viết cả lời nhắn trong khi Đặng Trung Tuấn thì tặng máy pha trà, hai người họ đã bàn nhau từ trước. Đổng Tuấn Trác thậm chí còn tặng Chu Viễn Đông một con iphone 14.

Nhìn quà của anh ta, cậu không thể nói nên lời.

Nhóm bạn của Đỗ Thái Sơn cũng góp mặt. Kiều Công Tiễn cho cậu mô hình 3 con cá mập, một con bơi lên, con bơi xuống, con bơi ngang. Từ Thiên Hinh và Nguyễn Diệu Nhi rủ nhau gói quà chung, một người tặng bộ đồ tai thỏ, một người tặng tai mèo, lại còn một trắng một đen.

Chu Viễn Đông đỏ mặt, cất chúng đi.

["Hahaha em bé ngại rồi kìa."]

["Tưởng tượng thử ẻm mặc thế trước mặt ông Sơn xem."]

["Vãi, anh bé quan hệ rộng thế. Từ nhà Cỏ, nhà Phô Mai, nhà Khí, nhà Mới, nhà 14, nhà nào cũng quen."]

Đúng là bộ trưởng bộ ngoại giao, gặp ai cũng chơi.

Nhà 14 có Đỗ Trường Giang-người đã tặng cậu một bình linh sâm quý hiếm, hộp quà của hắn phải cao đến eo cậu. Công ty duy nhất mà Chu Viễn Đông chưa thân với ai là nhà Phi Hành Gia, tuy quản lý của cậu là ma cũ nhà đó nhưng đã rời đi nên chẳng được tính vào.

Bên Cỏ lại có Nguyễn Vi, Võ Kỳ Anh, Nguyễn Hải Long và Vũ Cẩm Ly. Bên Mới thì có cả đám bạn của Nguyễn Vũ.

Đỗ Thái Sơn giúp cậu lấy món quà tiếp theo, là một cái hộp quà của Fendi.

"Em nghĩ cái này là từ anh em đó."

Chu Viễn Đông đọc tấm bưu thiếp đi kèm, quả nhiên là của Vương Thanh Phong. Anh ấy giữ lời hứa, tặng cậu một chiếc túi màu sắc đúng gu thẩm mĩ và cũng đúng hãng mà cậu thích. Phải là người hiểu cậu thì mới tận tâm với món quà đến thế.

Phần bình luận lập tức dậy sóng.

["Biết tui vừa tra cái túi đó bao nhiêu tiền không? 64 triệu lận. Tận 64 triệu đấy!"]

["Vãi! Đúng là nhà giàu có khác!"]

["Thế thì bạn sốc hơi muộn rồi. Cái đồng hồ ông Sơn tặng em bé là đồng hồ Audemars Piguet Royal Oak, giá hơn 2 tỉ rưỡi."]

Vừa lúc, Chu Viễn Đông đọc được bình luận này, không khỏi sửng sốt:

"Anh tặng em cái đồng hồ 2 tỉ rưỡi?"

"Đâu có đâu."

Đỗ Thái Sơn xua tay.

Thực ra không phải 2 tỉ rưỡi mà là 2 tỉ 6.

"Thế thì ra đường em phải tháo ra rồi."

Chu Viễn Đông lúng túng, định cởi ra để đem đi trưng bày thì bị Đỗ Thái Sơn đè tay lại, hỏi:

"Sao thế?"

"Em sợ bị giật mất lắm. Anh đọc báo thấy có mấy vụ cướp mà chém đứt cả tay chủ nhân ra để giật, em sợ lắm."

Chu Viễn Đông lo lắng.

"Lúc di chuyển trên đường, có khi nào anh không chở em đi đâu. Nếu mà em sợ thế thì để anh nói thằng Vũ thuê vệ sĩ giúp em."

Chu Viễn Đông liếc nhìn phần bình luận lại nhảy liên tục thì biết, Đỗ Thái Sơn lại lỡ mồm khai ra điều không nên rồi.

"Bỏ đi, em chỉ đeo dịp nào quan trọng thôi, em xót lắm."

"Không được giận anh vì anh vì quà anh tặng đâu đấy."

Chu Viễn Đông chu môi: "Không giận mà."

Cậu đoán, gia đình Đỗ Thái Sơn hẳn phải rất giàu có, mà người giàu có thì với họ, quà tặng mà cậu cho là đắt tiền cũng chẳng đáng là bao. Cái quan trọng là anh đã tỉ mỉ chọn bởi gu thẩm mĩ của cả hai thật sự quá khác biệt. Nghĩ đến điều ấy đã làm Chu Viễn Đông vui cả ngày.

—————

Ngoài lề:

Chiếc túi Vuơng Thanh Phong tặng Chu Viễn Đông:

Quà từ Đỗ Thái Sơn:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net