Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi, em nghĩ em vừa phát hiện ra bí mật của người ta."

Ngồi trên xe, Chu Viễn Đông mới dám mở miệng. Hai người ngồi đối diện nhau trong khoang xe chứ không ngồi ngang bằng như thường lệ. Đầu gối cậu cọ lên chân Đỗ Thái Sơn, mặt đối mặt với anh*.Chiếc loa nhỏ bên cửa xe phát ra thanh âm êm dịu, nhè nhẹ, rèm cửa trắng ngà che mất cảnh khuya, khiến chiếc xe trông như một cái hộp trắng nặng kí di động.

(* Bên trong Maybach Pullman:

Ghế nhỏ hơn có thể gấp lên hoặc kéo ra nên khác với các loại xe thông thường khác, Maybach Pullman cho phép người ngồi trên đối diện nhau)

"Chuyện gì?"

Chu Viễn Đông kể lại lần gặp Cao Minh Thư trong vườn cho anh nghe. Nghe xong, Đỗ Thái Sơn cũng kinh ngạc không kém gì cậu, anh không phải trinh sát mà biến động gì trong giới thượng lưu cũng biết. Chuyện Cao Minh Thư nếu để ông nội biết, ông ta sẽ đuổi cổ vợ chồng cô ra khỏi nhà.

Ấn tượng đầu tiên của Chu Viễn Đông về ông cụ nhà họ Cao không được tốt cho lắm.

Cháu trai ông ta có thể náo loạn cả bữa tiệc, vòi tiền ông trước mặt bao khách mời, có thể vô lễ thì ông vẫn chấp nhận và bao che nó. Còn cháu gái ông, chính sự tồn tại của nó đã không được yêu mến. Tiểu thư hiền dịu Cao Minh Thư chỉ là vỏ bọc, bên trong cô gái ấy có gì đó nổi loạn và ương ngạnh, muốn bứt phá ra khỏi căn ngục ấy nhưng đồng thời cô ấy cũng rất yếu ớt.

Nếu là ông cụ nhà Đặng Trung Tuấn, phỏng chừng Cao Minh Huy đã bị tát lệch mặt rồi gạch tên khỏi gia phả.

Nghĩ đến đây, Chu Viễn Đông thở dài thườn thượt:

"Liệu em có bị ám sát không? Giống trong phim ấy, em lỡ nhìn thấy rồi, em không xoá đi được."

"Nghĩ cái gì vậy chứ?"

Đỗ Thái Sơn bật cười, bẹo má đứa nhỏ.

"Đến tiệc thượng lưu sợ lắm, em bé xíu như thế này." Chu Viễn Đông nheo mắt, áp hai ngón tay vào nhau, cố miêu tả cho anh xem: "Còn bọn họ thì to như thế này. Nhỡ mà khiến họ không vui thì họ nghiền chết mất."

"Trương An có thù với em rồi mà vẫn không làm gì được em, em không bé nhỏ, dù bọn chúng có giàu đến mấy, pháp luật vẫn tồn tại."

Và anh cũng tồn tại. Sự hiện diện của anh đủ sức để áp chế tất cả những kẻ mon men muốn làm hại cậu. Đỗ Thái Sơn vẫy vẫy tay, cười mỉm:

"Lại đây ngồi với anh nào."

Chu Viễn Đông không hiểu lắm, Đỗ Thái Sơn bèn vỗ nhẹ lên đùi mình mấy cái. Cậu do dự, ngó nghiêng chung quanh xem cửa sổ đã đóng chặt chưa rồi mới rón rén nhảy bổ tới, quàng tay qua cổ người đàn ông. Người Chu Viễn Đông nhỏ nhắn, mềm mại như con gái, lọt thỏm trong lòng anh. Đỗ Thái Sơn xoa nhẹ eo đứa nhỏ, tiếng cười trầm ấm bên tai khiến vành tai cậu ngưa ngứa.

"Sao anh lại thích dẫn em đi dự tiệc đến thế chứ? Em chỉ thích đi quẩy thôi."

"Để mọi người biết đến em chứ, rồi chúng ta kết hôn, họ đều không ngạc nhiên. Nể mặt em cũng là nể mặt anh, anh không phải sợ bất kì ai thì em cũng vậy."

Chu Viễn Đông cảm thấy mình nghe nhầm.

"Anh vừa nói gì cơ?"

"Anh nói gì?"

"Kết hôn ấy." Chu Viễn Đông thấy đầu mình quay cuồng. Sắc mặt Đỗ Thái Sơn có phần hụt hẫng, hỏi nhỏ:

"Em không muốn kết hôn với anh à?"

"Không phải...Em thậm chí còn chưa nghĩ tới chuyện đó. Em mới có 21 tuổi, năm nay là 22, em còn phải lo tốt nghiệp đã chứ chưa nghĩ gì đến kết hôn cả." Chu Viễn Đông bổ sung: "Anh ơi, không phải em ghét anh đâu."

Cậu không ngờ bạn trai cậu đã nghĩ đến tận chuyện hai đứa sẽ về chung một nhà rồi, mặc dù sinh hoạt thường ngày của bọn họ cũng chẳng khác sau hôn nhân là bao.

"Anh biết chứ. Anh bắt đầu nghĩ đến chuyện này từ sau khi chúng ta yêu nhau được 3 tháng, tức là đến nay đã là..."

Đỗ Thái Sơn đang tươi cười bỗng im bặt.

Không nhắc không nhớ đến chuyện Chu Viễn Đông vẫn chưa đồng ý làm bạn trai anh. Vì cái vụ Phạm Quý gì đó mà đến Chu Viễn Đông còn quên khuấy mất, nghiễm nhiên cho rằng hai người họ đã là một đôi.

"Em vẫn chưa trả lời anh, em đã phân biệt được bọn anh chưa?"

"Phạm Quý cái gì chứ? Em yêu anh thật, ngay từ đầu đã là anh rồi."

Chẳng có Phạm Quý nào ấm áp như thái dương, săn sóc, quan tâm như người đàn ông này. Đỗ Thái Sơn là đời thật, không phải phim ảnh, cậu đã phân biệt được từ đúng 1 tuần sau buổi công chiếu tập cuối.

"Anh cũng yêu em."

Đỗ Thái Sơn dụi đầu lên hõm cổ đứa nhỏ, ôm lấy cái người đang ngồi trên đùi anh. Rồi, Chu Viễn Đông thơm một cái lên má anh, Đỗ Thái Sơn bèn đáp lại bằng một nụ hôn môi. Cứ thế, hai đứa dính lấy nhau suốt cả dọc đường.

Bác tài xế ngồi phía trên vờ như không nghe thấy.

Đúng ra, tháng 1 mới là ngày kỉ niệm hẹn hò của hai đứa, nhưng Đỗ Thái Sơn không chịu. Cuối cùng,  anh lấy tháng sinh của mình cộng lại của cậu rồi chia đôi, lấy tháng 7 làm tháng kỉ niệm vì anh không muốn phải đợi đến đầu năm sau.

Chiếc xe dài chở hai người tới khu biệt thự. Đỗ Thái Sơn ngồi một lúc mới chịu buông cậu ra, mở cửa xe.

"Khoan đã."

Chu Viễn Đông đang định bước ra ngoài thì bị anh cản lại. Đỗ Thái Sơn lôi máy ảnh ra chụp, là một người rất tự tin về vẻ bề ngoài, Chu Viễn Đông thích có người chụp ảnh mình, ngược lại, Đỗ Thái Sơn chỉ thích chụp người khác. Nhất cử nhất động của đứa nhỏ đều được anh ghi lại, trong bộ đồ trắng xoá, Chu Viễn Đông đẹp như một vị tiên.

"Lát nữa anh gửi cho em nhé, để em đăng lên Insta."

Đỗ Thái Sơn cười, gật gù bảo cậu đi thay quần áo trước. Bỏ lớp quần áo tươm tất, phẳng phiu kia đi, Chu Viễn Đông trở lại với quần cộc, áo thun như thường ngày. Cậu nhảy lên giường, đệm ghi lún xuống một mảng lớn. Chu Viễn Đông vừa nằm úp sấp xuống, cẳng tay ai kia đã vắt ngang eo cậu.

"Anh gửi ảnh cho em chưa?"

"Ban nãy anh vừa đăng hộ em luôn rồi."

Chu Viễn Đông khựng lại:

"Anh đăng lên tài khoản của anh hay của em?"

"Của anh, anh có mật khẩu tài khoản em đâu."

Chu Viễn Đông vội mở Instagram ra xem. Lượt thích đã lên tới gần 1 triệu người, con số khủng khiếp tới mức cậu không tin vào mắt mình. Bình luận mới liên tục xuất hiện, dày đặc cả trang cá nhân anh.

["AAAAAAAA!!!"]

["Ai ship cho em cái bình ô xi chứ đêm nay em không vượt qua nổi mất."]

["OTP sống như người trong hang nhưng chui ra một cái là cả nước chấn động!"]

[Giồi ôi điên tình!"]

["Very sky very land."]

["Èo không phải fan mà thấy hai bạn này như kiểu đang yêu đương ấy."]

["Á đù Maybach Pullman. Anh em biết con này bao nhiêu tiền không? 70 tỉ đấy. Người đẹp bên xe sang, không còn gì luyến tiếc."]

["Có khi xe riêng của chồng yêu đấy, nghe bảo ổng thích chữ M lắm."]

["Cp hào môn huhuhuhu, chết chị rồi em ơi."]

["Hào môn cái đít, mỗi lão Sơn giàu thôi chứ nhà bạn kia cũng bình thường. Mà fanservice cũng hơi lố rồi đấy, đăng bằng tài khoản của nhau, ra đường thì thân mật cho đám mắt mù xem. Nhìn là biết giả chứ nhà ông Sơn giàu thế, chẳng nhẽ không cần con nối dõi à?"]

["Thằng này mày ăn gì mà ngu thế? Bố mày cưới mẹ mày chỉ để mẹ mày đẻ thôi chắc?"]

Bình luận quá nhiều, Chu Viễn Đông đọc không hết. Rất nhiều người gắn thẻ cậu vào. Chu Viễn Đông hoang mang:

"Anh Vũ sẽ mắng chúng ta mất."

"Em sợ nó sao?"

Đỗ Thái Sơn sẵn sàng bật cả thằng bạn trí cốt của mình để bảo vệ người yêu bất cứ lúc nào.

"Không phải...ờm...em..."

Chu Viễn Đông không biết diễn tả cảm xúc này thế nào nữa. Vừa lo sợ vừa sung sướng, hạnh phúc, có lẽ đó là tâm trạng của cậu hiện tại. Vậy mà vào mắt Đỗ Thái Sơn lại là cậu không thoải mái, anh ấy bèn xoá đi, đăng bằng tài khoản của con Đỗ Thiên Không với dòng chữ "đáng yêu nhất của con."

["Đờ mờ ông nghĩ ông đăng bằng tài khoản của con chó thì không ai nhận ra à?"]

["Khứa này mặn."]

["Xàm vãi cứu tôi!"]

["Đừng có mang con trai tui ra làm bia đỡ đạn!"]

["Yêu vào ngu người."]

["Nãy cha nội xoá nhanh quá nên không để ý. Hình như môi em Đông sưng đỏ hơn thường ngày đúng không?! Lão già làm gì em người yêu rồi đúng không?! Khai mau!"]

Chu Viễn Đông chột dạ. Làm thế nào mà bọn họ soi ra được?

Nằm bên cạnh cậu, Đỗ Thái Sơn chẳng hề để ý, vừa đọc bình luận vừa cười đầy nuông chiều:

"Người yêu ai mà đẹp vậy không biết?"

"Anh chỉ muốn khoe thôi phải không?"

"Ừm."

"Lão già này."

Chu Viễn Đông giả vờ giận dữ, nhéo hai má anh. Điều đó làm Đỗ Thái Sơn vui như trảy hội, anh ấy choàng dậy, hôn đứa nhỏ dưới thân mấy cái nữa. Hai đứa ôm nhau, lăn lộn trên giường tận nửa tiếng đồng hồ, cả cơ thế nóng hầm hập.

Chờ Đỗ Thái Sơn ngủ say, Chu Viễn Đông lồm cồm bò dậy lúc nửa đêm. Tháng sau là sinh nhật anh, Chu Viễn Đông định bụng sẽ mua tặng anh quần áo. Vậy nên cậu đã lén lút bò dậy, ăn trộm một ít đồ Đỗ Thái Sơn mặc thường ngày. Chu Viễn Đông nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng vớ cả quần lót của anh, giấu vào trong túi xách.

Sáng hôm sau, Chu Viễn Đông xuống lầu trước thì nghe vọng từ trong phòng ngủ:

"Em có thấy cái áo sơ mi xám của anh đâu không?"

Chu Viễn Đông im lặng rồi quyết định nói dối:

"Em không thấy, hay là đang giặt rồi?"

Không như cậu, Đỗ Thái Sơn có ít quần áo, thiếu một chiếc là anh nhận ra ngay. Chưa đầy nửa phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống từ tầng trên, Đỗ Thái Sơn chạy ra vườn tìm rồi đến cả phòng giặt vẫn không thấy.

"Hay là anh để quên ở công ty?"

Chu Viễn Đông chột dạ. May mắn là Đỗ Thái Sơn không mảy may nghi ngờ, anh gật đầu với đứa nhỏ rồi lên tầng 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net