Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây hai bên đường phố chỉ còn lại trơ trụi vài chạc cây, cảnh vật xung quanh như nhuộm một mầu ảm đạm, ở trong phòng ngủ Từ Chính Hi nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, đột nhirn bị rùng mình một cái. Trong phòng rõ ràng có hệ thống sưởi hơi, nhưng Từ Chính Hi lại cảm thấy được từng đợt ớn lạnh, cũng không biết có phải hay không do bản thân cậu đứng quá gần cửa sổ.

Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học, thế nhưng mẹ lại bắt mình học bổ túc, nói là cao trung phải học thật nhiều nếu không sẽ không thể theo được các bạn. Vốn đang dự định cò kè mặc cả với mẹ một chút, nhưng nghĩ đến mình là lớp phó học tập, cần phải có thành tích học thật tốt, Từ Chính Hi liền đồng ý đi học.

Từ Chính Hi đẩy cửa ra đi ra ngoài, ông Từ đang ngồi ở trên ghế salon đọc báo, bà Từ kéo cậu đến bàn ăn nói chuyện, để cho cậu ăn chút điểm tâm. Kỳ thực lúc này đã là mười một giờ trưa, thế nhưng bà Từ vẫn kiên trì muốn Từ Chính Hi ăn một chút bánh mỳ và trứng ốp. Bữa sáng nhà họ Từ luôn là vậy, bánh mỳ và trứng ốp, sữa đậu nành bánh quẩy, rất đơn giản, thế lại vô cùng ấm áp, giống như nhà họ Từ trước đây.

Nghĩ tới đây, Từ Chính Hi không chịu được lại ngẩng đầu nhìn ông Từ, trước đây, mặt ông Từ tuy rằng cũng rất nghiêm túc, thế nhưng cũng không đến lỗi quá nghiêm túc như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là trầm tĩnh một chút. Bây giờ ông Từ càng ngày càng trẫm tĩnh, càng ngày càng nghiêm khắc. Bình thường Từ Chính Hi cũng không biết phải đối mặt như thế nào, cũng có nhiều việc mà ở nhà cậu không bao giờ nhắc đến. Mẹ cậu thuy rằng vẫn rất hiền hậu ôn nhu, nhưng ôn nhu của mẹ không đủ để đè ép được nghiêm khắc của ba cậu.

Vội vã ăn điểm tâm, Từ Chính Hi thu thập đồ đạc đi ra cửa. Ngay lập túc gửi tin nhắn cho Ngả Đồng, hẹn đến lớp bổ túc, Từ Chính Hi liền dắt xe đi.

Không nghĩ tới là, Đào Dã đột nhiên xuất hiện! Từ Chính Hi cảm giác có chút ngoài ý muốn, kéo Ngả Đồng qua một bên dò hỏi,"Sao Đào Dã lại đến hả?"

Lời này vừa nói ra, Đào Dã cũng nghe thấy, bước lên phía trước gõ một cái lên trán Từ Chính Hi,"Làm sao? Tớ không thể đi hả?"

"Không có không có, tớ chỉ tò mò sao cậu lại tới đây thôi." Từ Chính Hi vội vàng giải thích.

Ngả Đồng tiến lên tiếp một câu,"Tớ đâu có gọi cậu ta! Tớ thề!" Nói xong đem hai tay giơ lên ra vẻ thề thốt,"Khi tớ đến đây, cậu ta đã chờ ở đây rồi."

"Vậy cậu sao lại.....?" Từ Chính Hi nghi ngờ nói.

"Duyên phận đó! Hoàn toàn là duyên phận đó!" Đào Dã nói.

Ngả Đồng đẩy Đào Dã đi sang một bên, khoác lên cánh tay của Từ Chính Hi,"Cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh! Khi tớ tới hỏi cậu ta! Cậu ta bảo đến đây để học bổ túc, trùng hợp một chút mà thôi."

"Đây là duyên phận! Lẽ nào như vậy rồi mà cũng không coi là duyên phận hả? Cậu nói xem, Chính Hi?" Đào Dã dương dương đắc ý quay sang Từ Chính Hi nói.

Chẳng biết tại sao, Từ Chính Hi thấy dáng vẻ của Đào Dã cũng lộ ra nụ cười khó phát hiện, có lẽ mấy ngày hôm trước biểu hiện của Đào Dã đã khiến cho Từ Chính Hi công nhận người bạn này rồi. Đi căn tin sẽ chủ động gọi cậu ta, luôn nhường cho Từ Chính Hi đồ ăn vặt, nhưng đại khái là thời gian chính là Đào Dã kéo Từ Chính Hi cùng đi chơi bóng rổ, nói chân tay cậu cần tập luyện cho to ra một chút, nhưng đang mùa đông lạnh giá thế này, Từ Chính Hi lại rất sợ lạnh, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần đi chơi bóng đều mặc như một con chim cánh cụt đi theo sau Đào Dã, Ngả Đồng ở bên cạnh chờ đưa cho Từ Chính Hi khăn mặt và nước uống. Nhưng từ khi khai giảng đến bây giờ mà Từ Chính Hi cũng không biết một chút kỹ thuật đánh bóng nào, cứ chạy vờn vờn quả bóng, dần dà Đào Dã cũng sắp buông tha cho cậu.

Đang lúc suy nghĩ, mấy người kahcs đã lên điểm danh ở lớp bổ túc rồi, nhưng Từ Chính Hi dường như vẫn còn đang ngẩn người ra. Ngả Đồng ở bên cạnh Từ Chính Hi, nghe Đào Dã hát nhạc của Châu Kiệt Luân. Nói thật là, Đào Dã hát thật là dễ nghe, nên Ngả Đồng cũng không cắt đứt tâm trạng của cậu ta.

"Chính Hi, tớ nghĩ cậu học nhạc nhanh hơn sơ với học bóng rổ!" Đào Dã thở dài nói.

"Thật không? Tớ thấy tớ đánh bóng được mà"

"Đánh được? Trời ạ! Cậu chơi bóng rổ mà gọi là cũng được hả?"

Đào Dã nghe được Từ Chính Hi trả lời như thế, ngửa mặt lên trời huýt sáo.

Lời nói này Ngả Đồng nghe được lại thấy không vui tẹo nào, ra sức đẩy Đào Dã bên cạnh Từ Chính Hi ra,"Cái gì mà không giỏi? Cậu nói ai đánh bóng không giỏi? Tớ thấy Chính Hi đánh bóng còn giỏi hơn cậu nhiều đó!"

"Này, Ngả Đồng, có phải cậu thích Từ Chính Hi không? Làm sao mà đi đâu cũng thấy cậu vậy hả?" Đào Dã than phiền nói.

Ngả Đồng nghe xong mặt đỏ thẹn thùng, cắn chặc môi dưới không nói gì, Từ Chính Hi cũng không ngẩng đầu nhìn hai người, mà vẫn cúi đầu nghịch điện thoại trên tay, thuận miệng nói một câu," Đào Dã cậu cũng chớ nói lung tung, đưng làm cho Đồng Đồng nhà tớ mất hứng đi, cậu ấy thích nhất anh nào đẹp trai, cậu nói như vậy không phải làm mất giá trị của cậu ấy hay sao?"

Ngả Đồng nghe xong, cũng không biết là vui vẻ hay là thế nào, mí mắt hơi rũ xuống một chút, lại lập tức lấy lại tinh thần, đầu nâng lên giống như làm mũi của mình song song với bầu trời, quay Đào Dã nói,"Đúng vậy! Cậu mà còn nói lung tung tôi xé rách miệng thối của cậu! Ai như hả, suốt ngày nhìn chằm chằm Cố Tuyết, mồm thì lầm bầm Cố Tuyết Cố Tuyết, hừ!"

"Đúng đúng, Ngả Đồng nói đúng!" Từ Chính Hi tiếp tục xem điện thoại di động thuận miệng phụ họa.

Lần này Đào Dã cũng không dám nói tiếp nữa, mặt đỏ ửng quay sang một bên, rất giống 'cô gái nhỏ' xấu hổ ngượng ngùng. Ngả Đồng nhìn Từ Chính Hi cũng không nói gì, cũng chỉ đứng một bên cười trộm, sau đó tiến đến trước mặt Từ Chính Hi, muốn đoạt lấy điện thoại di động của cậu,"Xem cái gì vậy! Không nói lời nào hả!"

"Ai nha! Cậu chờ một chút!" Từ Chính Hi vội vàng đoạt lại điện thoại, tiếp tục lật lật lật. Ngả Đồng không thể làm gì khác hơn là lùi lại đứng sang bên cạnh, nhìn Từ Chính Hi tiếp tục lật lật lật.

Đột nhiên, Từ Chính Hi ngẩng đầu lên, còn chưa mở nói, đã nhìn thấy vẻ mặt mê gái của Đào Dã nhìn màn hình điện thoại di động.

"Mẹ ơi! Cậu trúng tà rồi hả?" Từ Chính Hi quay sang Đào Dã nói,"Lại đây xem này, vé này cậu mua chưa?"

Đào Dã cũng không có để ý đến Từ Chính Hi, mà tiếp tục nhìn màn hình trên điện thoại di động, Ngả Đồng nhìn không được, đẩy Đào Dã một cái nói," Chính Hi nói chuyện với cậu kìa, tên ngu ngốc!"

"Làm sao lại là tên ngu ngốc hả? Không thể nói dễ nghe hơn hả?" Đào Dã mất hứng,"Bạn bè thế đấy hả? Đùa như thế vui lắm hả?"

"Đào Dã!" Từ Chính Hi hô lớn!

"Hả!" Đào Dã thẳng lưng, đứng như một chiến sĩ đang được huấn luyện.

"Phụt! Này nhanh qua đây xem cái này!" Từ Chính Hi thấy dáng dấp Đào Dãnhư vậy lại không nhịn được cười cười, giống như trước mặt của Đào Dã cậu không tài nào kềm chế bản thân mà nghiêm túc được, vỗ vỗ lưng thẳng tắp của Đào Dã," Đừng đùa nữa! Cuối tháng này Châu Kiệt Luân có buổi biểu diễn đó, cậu mua vé chưa?"

Từ Chính Hi đưa điện thoại di động tới trước mặt Đào Dã, Đào Dã cẩn thận nhìn một chút, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở,"Aixxx..... Không có tiền......"

Nhìn phản ứng của Đào Dã, Từ Chính Hi có chút ngạc nhiên,"Giờ cậu mới biết hả? Tớ tưởng cậu phải biết đầu tiên chứ."

"Đương nhiên là biết lâu rồi! Nhưng mà ̣tiền tiêu vặt của tớ, không nhiều! Cậu cũng biết tớ đã sớm xin được tiền mua vé rồi! Nhưng mà.... nhưng mà!"

"Nhưng mà ngày nào cũng mua đồ ăn, mua thẻ game, đã sớm tiêu hết rồi, đúng không?"

"Hì hì..." Đối mặt câu hỏi ngược của Từ Chính Hi, Đào Dã chỉ biết cười trừ cho qua, Ngả Đồng ở bên cạnh nhìn hai người, liền ngân nga bài,'Câu chuyện hoàn mỹ' ....."Có đôi lời, mong được ngàn lần thốt lên, muốn thổ lộ với anh điều gì đó........." (Bài này của Phan Vỹ Bá- hay lắm.. đẹp zai nữa.. )

"Bài hát này hay quá, của ai vậy hả? Quay lại đây cho tôi nghe một chút đi."Đào Dã vỗ vỗ vai Ngả Đồng.

Từ Chính Hi cười nói,"Cậu còn không biết cậu ta hay sao, đương nhiên là Phan soái ca của cậu ấy, ngoại trừ Phan Vĩ Bá ra, cô ấy còn có thể nghe nhạc của ai nữa?."

"Oa, quá chuẩn luôn, Cậu có biết Châu Kiệt Luân và Phan Vĩ Bá cũng là bạn tốt không, cậu cùng đừng có 'xoáy' tôi nữa, được không? hả?" Đào Dã vỗ vỗ vai của Ngả Đồng nói.

"A! Tôi đang giúp cậu đó! Người 'xoáy' cậu chêu cậu là người họ Từ, tên Chính Hi kìa!"

Ngả Đồng gằn từng chữ tên Từ Chính Hi, làm cho Từ Chính Hi cười một trận không thôi.

"Vậy chuyện mua vé của cậu thế nào. Còn vé nào dư không hả?" Từ Chính Hi cảm thán nói.

"Không cần bàn đến chuyện này, tớ đã có cách rồi." Đào Dã tự tin nói.

"Nói nghe một chút coi, cướp của giết người hả?" Rõ ràng, đối với Đào Dã, Từ Chính Hi vô cùng đắc ý da vẻ cười coi thường.

"Vớ vẩn, đến lúc đó cậu sẽ biết!."

Buổi tối thứ bảy luôn luôn là thời gian Từ Chính Hi vui vẻ nhất, bởi vì lớp học bổ túc ban ngày phải học, nhưng chue nhật thì không cần, cho nên buổi tối thứ bảy, Từ Chính Hi có thể canh giữ ở trước máy vi tính xem TV. Quan trọng nhất là thứ bảy sẽ có 'Happy camp- Đại doanh bản vui vẻ.' Từ Chính Hi vô cùng thích xem.

Vừa mới làm xong bài tập, nháy mắt cái đã sáu giờ ba mươi rồi, chỉ còn một tiếng ữa là đến 'Happy camp', Từ Chính Hi chuẩn bị đọc sách một chút, thì điện thoại lại vang lên.

"A- lô, !" Là Đào Dã gọi điện thoại tới. Bên kia điện thoại có tiếng ầm ĩ, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rao hàng.

"Chính Hi!!!!!!" Đào Dã hét chói tai, Từ Chính Hi vội vàng đưa điện thoại di động cách xa tai," Chính Hi Chính Hi! Nhanh đến bên cửa sổ đi! ".

"Bên cửa sổ?" Từ Chính Hi vừa hỏi vừa đi về phía bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, Đào Dã đứng ở bên cạnh cột đèn đường,"Sao cậu lại đến đây."

Đào Dã phất tay mạnh mẽ da hiệu cho Từ Chính Hi đang đứng trên cửa sổ,"Xuống đây! Tớ ở đây chờ cậu!"

"Hả?" Từ Chính Hi không thể giải thích được.

"Ừm, mặc dày một chút, bên ngoài trời lạnh lắm! Xuống đây đi! Có việc hay!"

Đào Dã hưng phấn nói, nói xong lời này liền cúp điện thoại, cũng không đợi Từ Chính Hi có đồng ý hay không.

Nhìn Đào Dã dưới lầu đi đi lại lại, Từ Chính Hi không thể làm gì khác hơn là mặc áo khoác chuẩn bị đi ra cửa. Vừa mới vừa đẩy cửa ra, ông Từ trên ghế sa lon.

"Làm bài tập xong rồi?" Ông Từ vừa đọc báo vừa hỏi.

"Vâng ạ!" Từ Chính Hi chậm chạm đứng ở cửa không dám nhúc nhích.

Ông Từ ngẩng đầu nhìn Từ Chính Hi một chút, hỏi,"Muốn đi đâu hả?"

"Vâng ạ!"

"Về sớm một chút."

"Vâng ạ!"

Đi thẳng ra cửa, Từ Chính Hi không thể tin được, ngày hôm nay ba mình sao lại nói nhẹ nhàng như vậy, cậu còn không biết sẽ nói gì ba mình, không ngờ ba mình lại mở miệng trước, làm cho Từ Chính Hi thở dài một hơi. Vừa nghĩ đến ba mình vừa chạy đến chỗ Đào Dã.

"Đi thôi!" Đào Dã kéo Từ Chính Hi đi.

"Đi đâu?" Động tác kéo của Đào Dã làm Từ Chính Hi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

"Ai nha, cứ đi theo tớ.~!" Đào Dã ra sức làm nũng.

"Nhưng mà........" Từ Chính Hi có chút do dự.

Đào Dã không cho Từ Chính Hi thời gian suy tính, liền kéo cậu lên taxi bên đường, mà Từ Chính Hi cứ như vậy để cậu ta kéo đi.

Đào Dã nhìn khuôn mặt lo lắng của Từ Chính Hi, cười cười,"Ai nha, cậu thật là. Miệng nói không muốn, nhưng thân thể cũng rất thành thực đó! Hì hì hì..." Nói xong trộm cười, âm mưu đã được thực hiện, sau đó quay sang tài xế nói,"Chú, đến sân vận động công nhân Bắc Kinh." ( Workers' Stadium đó)

Vẻ mặt Từ Chính Hi vẫn không vui, nhìn ngoài cửa xe buồn phiền, Đào Dã dáng vẻ của Từ Chính Hi, cũng không cười nữa,"Thôi, đừng giận dỗi. Tớ sẽ bù cho cậu mà, chờ đến nơi cậu sẽ biết! Khẳng định cậu sẽ rất vui!" Từ Chính Hi không thèm liếc mắt nhìn Đào Dã, vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa xe.

Xe đi rất nhanh, thời đó Bắc Kinh không có đông người như bây giờ, mùa đông, buổi tối cũng đến nhanh hơn, mới có hơn sáu rưỡi một chút mà trời đã tối mịt, tuy rằng đang lúc cao điểm, nhưng đường phố cũng thoáng, đi đường cũng không bị tắc như bây giờ, rất nhanh đã sắp đến sân vận động công nhân Bắc Kinh.

Chỉ còn cách sân vận động công nhân Bắc Kinh mấy phút, Từ Chính Hi đã nhìn thấy hai bên đường rất nhiều công nhân giơ biển hiện lên, có xanh có đỏ, chói cả mắt cậu. Đợi lúc đi vào sân vận động công nhân Bắc Kinh, dòng người mới đông hơn, tốp ba tốp bốn, trên đầu đeo bờm sừng nhỏ nhỏ phát sáng, cầm trên tay biển hiệu phát sáng, lightstick cổ vũ, trên mặt không kiềm chế được nụ cười, Từ Chính Hi nhìn bọn họ, cũng dần dần hưng phấn lên.

"Tớ quên mất! Hôm nay là concert Châu Kiệt Luân hả! Làm sao cậu mua được vé hả!"

Đào Dã bày ra vẻ mặt kiêu ngạo hếch mũi nói,"Cậu nhìn xem tớ là ai, là anh Đào của cậu đó!"

"Cậu thật lợi hại!" Từ Chính Hi mắt trợn nhìn Đào Dã,"Hàng nào, ghế nào nhỉ? Nhưng tớ chưa có tiền trả cho cậu ngay đâu."

"Chuyện nhỏ, anh đây dẫn cậu đi xem concert miễn phí! Đi thôi!" Nói xong Đào Dã kéo Từ Chính Hi vào dòng người, nhưng lại không đi vào cửa.

"Chúng ta đi đâu vậy? Cửa vào kia mà!" Đám đông trước mắt có cả nam cả nữ đều mặc áo cộc tay in hình Châu Kiệt Luân, tay cầm lightstick, poster cổ vũ.

Đào Dã không trả lời vấn đề của Từ Chính Hi, chỉ nói với cậu,"Cậu chờ tớ một chút nha, tớ quay lại ngay." Nói xong liền đi đến đám đông trước mặt, nói chuyện một chút Đào Dã cầm theo lightstick và hai chiếc áo phông đi về phía Từ Chính Hi,"Này, cầm lấy, mặc vào."

Đào Dã vừa mặc vừa giải thích cho Từ Chính Hi,"Cái này đều là bên FC cho, chị tóc buộc đuôi ngựa kia kìa là trưởng FC, chúng ta đều là những người không mua được vé, hoặc không có tiền mua vé, ha ha."

Nói đi nói lại, Đào Dã vẫn là không mua được vé, Từ Chính Hi cũng thực sự không biết nên nói cái gì, thế nhưng đi thì đã đi rồi, liền tiếp tục cùng Đào Dã mặc áo phông vào, cầm lightstick, và cùng các bạn FC nói chuyện, ở đây đa số là các học sinh trung học, đều không có tiền mua vé đi xem. Một mình mà ở cửa nghe nhạc thì quá là xấu hổ, cho nên cái tổ chức thành hội đứng ngoài nghe cho bớt cô đơn. Toàn những người yêu thích Châu Kiệt Luân.

FC đã tổ chức cho tất cả mọi người không đủ tiền mua vé tập hợp lại đứng bên ngoài nghe, tuần trước Đào Dã đã ghi danh giúp Từ Chính Hi, như vậy cũng là cố ý làm cho Từ Chính Hi một chút bất ngờ. Dựa vào tính tình của Đào Dã, thì một tuần không nhắc đến chuyện này quả thục vô cùng khó khăn. (Có tiền đi taxi mà không có tiền mua vé... WTF)

Nhưng mà Từ Chính Hi cũng thật sự không biết, kỳ thực ngày hôm nay Đào Dã mới thấy trên QQ trưởng FC gửi tin tức tụ tập lại, mới nhớ đến chuyện này, nhưng mà cậu ta làm sao có thể nói sự thật cho Từ Chính Hi biết đây.

Concert bắt đầu, mọi người đang ở phía ngoài sân vận động công nhân Bắc Kinh ngồi trên lan can bên đường, cùng nhau hát với người ở trong sân vận động, tay giơ lightstick, biển hiệu cổ vũ, thật giống như đang ở trong sân vận động vậy, mọi người hát, cùng nhìn nhau, lúc bắt đầu còn hơi ngượng ngượng, nhưng Đào Dã không ngừng cổ vũ Từ Chính Hi cùng nhau hát, dần dần, Từ Chính Hi cũng gia nhập 'đoàn quân không vé', cùng nhau hát, nhảy, một đám người vui vẻ la hét hát hò. (Cười đau ruột..)

"Chính Hi, nhìn kìa! Sao kìa!" Đào Dã vỗ vỗ lưng Từ Chính Hi chỉ vào bầu trời.

Gió thổi qua không có lá cây nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn gió, tà áo khoác bay bay, Từ Chính Hi đưa tay nắm thật chặt. Nhưng nhóm người đứng bên ngoài sân vận động công nhân Bắc Kinh cũng không cảm giác gió lạnh mùa đông, ngược lại càng ngày càng nóng hơn, Từ Chính Hi không biết là nguyên nhân vì sao mọi người trong sân vận động lại hú lên, cậu và Đào Dã vẫn cứ ngắm sao, Từ Chính Hi ngẩng đầu nhìn gò má Đào Dã cười, ngọn đèn chiếu lên hai người, làm khung cảnh xung quanh như được quay chậm lại, mắt cậu di chuyển nhìn Đào Dã nhẹ nhàng vô tư đến và rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net