49. Chức năng của bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khải Tú và Dương Hải vì duyên cớ như vậy bắt đầu tiếp xúc lẫn nhau. Tùng Bách và Lâm Thanh cũng phải một thời gian sau đó mới biết chuyện này.

Lâm Thanh tối thứ sáu đó bị Tùng Bách dằn vặt muốn sống muốn chết, nằm bẹp trên giường đến trưa mới tỉnh. Lúc Lâm Thanh tỉnh lại, cả căn nhà đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Tùng Bách nấu một nồi canh xương, ninh kỹ với khoai tây và cà rốt. Lâm Thanh đói cồn cào mở mắt ra, vừa nhìn trần nhà vừa lẩm bẩm mắng Tùng Bách.

Nỗ lực mãi Lâm Thanh mới ngồi dậy được. Cậu vòng tay ra sau, muốn tự mình xoa bóp một chút. Đêm qua lúc xong xuôi, Lâm Thanh vẫn chưa mặc lại đồ nên vừa cử động là chăn trượt ra khỏi người. Cũng may Tùng Bách để sưởi ở nhiệt độ ấm áp, vì vậy Lâm Thanh cũng không bị chút giá rét nào làm phiền toái. Cậu chán nản nhìn bản thân mình dưới lớp chăn, không tiếc ở trong bụng mắng thêm Tùng Bách một trận nữa.

Da Lâm Thanh chẳng trắng trẻo gì cho cam, thế mà khắp phía trước đầy cả những dấu vết xanh đỏ. Giữa đùi còn mấy dấu răng tím hồng, có một chỗ hình như còn vệt máu khô. Lâm Thanh nhớ đêm qua Tùng Bách như chó hoang, lao vào Lâm Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống. Chính Lâm Thanh, hẳn cũng đã cào cắn nát người Tùng Bách.

Cho dù đã đi hết một vòng rồi trở lại, khát vọng cơ thể của bọn họ rõ ràng vẫn mãnh liệt y nguyên như thế, thậm chí bởi vì quãng thời gian trống rỗng kia mà lại càng trân quý hơn.

Bên ngoài Tùng Bách đã nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ. Lúc cậu ta vào, Lâm Thanh đang đứng ở trước bồn đánh răng. Tùng Bách đợi không được ghé vào hôn Lâm Thanh. Nụ hôn mỏng tan, đầy vị bạc hà rơi trên gò má còn lấm tấm nước hơi lành lạnh.

Lâm Thanh híp mắt, cũng không có mắng Tùng Bách vươn tay còn trống của mình ra kéo lấy bàn tay đang bám trên khung cửa của Tùng Bách, đan những ngón tay vào nhau.

Bình thường hai người sẽ không sến sẩm như vậy, nhưng chuyện Tùng Bách đưa Lâm Thanh về nhà quả thật đã chạm vào những góc thô ráp nhất trong lòng cậu. Tay Tùng Bách hơi lạnh, có lẽ vì đang nấu ăn. Lâm Thanh sờ sờ vết chai do cầm bút ở đầu ngón tay Tùng Bách, qua gương đem ánh mắt đặt lên người phía sau.

Cứ như đã được bàn bạc từ trước, Tùng Bách cũng rất ăn ý mà dịu lại, tựa ở bên cạnh nhìn Lâm Thanh miệng đầy bọt trong gương.

Mấy ngày rồi bận bịu, mãi hôm nay bọn họ mới có thời gian để cảm nhận rằng hai người thật sự đã ở bên nhau rồi.

Ngón tay Tùng Bách xiết chặt hơn. Lâm Thanh nghe tiếng Tùng Bách ngay sát bên cạnh.

- Lâm Thanh, tôi yêu cậu.

Lâm Thanh giật mình, dường như vẫn chưa quen được với chuyện này. Ở trước mặt phản chiếu hình bóng cậu vẫn là cậu, một bộ dạng tầm thường phổ thông không có gì để người ta yêu thích. Thậm chí mái tóc chưa kịp chải, bọt kem đánh răng vẫn còn dính đầy bên miệng, trông cậu lúc này thậm chí còn xấu xí ngu xuẩn hơn bình thường. Thế nhưng bàn tay cậu đang được người kia nắm rất chặt, thậm chí xiết đến mức có hơi đau.

Khung cảnh vẫn như vậy, vẫn là ngôi nhà này, đồ đạc này, góc phòng này. Cách đây dường như chưa được bao lâu, Lâm Thanh còn đứng ở ngoài cửa, cố gắng thu lấy một chút sự chú ý của người trong phòng này. Một mình cậu, ôm một giấc mộng thầm lặng xa vời cứ tưởng cả đời này vĩnh viễn cũng chỉ là mộng.

Lâm Thanh đột nhiên muốn khóc, cậu không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ấm ức, rồi lại thật hoang đường.

- Lâm Thanh, chết tiệt, cậu thật sự khóc đấy à?

Tùng Bách luống cuống xoay bả vai Lâm Thanh lại, cúi người nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, ngón tay có phần vụng về lau lau nước mắt vội vã rơi ở hai bên gò má.

- Chết tiệt, bọt dính đầy mặt rồi. Cậu sao vậy, đau quá à?

Lúc Lâm Thanh rửa mặt xong xuôi đi ra, Tùng Bách đang nhấp nhổm ngồi ở trên giường.

- Cậu thật sự không đau đấy chứ?

Lâm Thanh đánh vào cái tay đang định vươn ra đỡ cậu một cái, tiếng bàn tay đập lên da thịt kêu thành tiếng.

- Không đau. - Lâm Thanh nói.

Tùng Bách nhíu mày, ghé cằm tựa lên mu bàn tay, khuỷu tay thì chống trên tab ở đầu giường.

- Vậy vì sao lại khóc? Hay vì nghĩ đến tôi nên cảm động à?

Nói bậy nói bạ vậy mà lại bị Tùng Bách nói trúng. Lâm Thanh lườm qua một cái, vỗ vỗ má cậu ta.

- Quả thật, cậu đột nhiên thay đổi thế này làm tôi không biết nói sao. Thấy cậu bây giờ tôi liền có cảm giác như con trai nuôi mãi trong nhà cũng có ngày biết suy nghĩ rồi. Cậu nói xem có cảm động không?

- Cậu chỉ tranh thủ mắng tôi là giỏi.

Tùng Bách trợn mắt tránh khỏi bàn tay của Lâm Thanh, búng lên mu bàn tay cậu để trả đũa. Cậu ta cũng không dùng sức nên Lâm Thanh chẳng cảm thấy gì cả. Chờ Lâm Thanh dọn dẹp giường xong, Tùng Bách đem cậu bế bổng lên, ôm ra ngoài phòng bếp ăn trưa. Hai người cùng ăn một bữa cơm đơn giản, ăn xong cùng nhau dọn dẹp, sau đó lại ôm nhau làm ổ trên giường mặc cho bên ngoài gió Bấc tháng mười hai đang ào ào rú gọi.

Ăn ý cùng nhau trải qua cuối tuần trọn vẹn ở bên nhau, đồng thời đem toàn bộ sự nhớ nhung đối với cơ thể đối phương đòi lại bằng hết, sớm thứ hai đầu tuần, Tùng Bách chở Lâm Thanh tới chỗ làm trong một tâm trạng phấn chấn chưa từng có. Lâm Thanh ngược lại uể oải ngả ghế phụ nằm bên cạnh, căm phẫn mà mắng Tùng Bách ba bốn lần "cầm thú".

Lúc Lâm Thanh chuẩn bị xuống, Tùng Bách rất là thấu hiểu mà ôm thắt lưng cậu xoa xoa mấy cái. Lâm Thanh thở dài đánh một cái lên cái tay đang chuyển dần xuống mông cậu, chậm chạp nói.

- Chiều nay tôi có chút chuyện về muộn, tối không ăn cơm đâu.

Tùng Bách ngạc nhiên dừng động tác.

- Tăng ca à? Cũng phải ăn cơm chứ. Mấy giờ xong tôi đến đón nhé.

- Bỏ cái kiểu săn sóc ấy đi. Nổi cả da gà. - Lâm Thanh đạp Tùng Bách ra phẩy phẩy tay xua cậu ta như xua bọ. - Tôi về quê chút, kí mấy cái giấy tờ cho xong việc.

Nghe thấy như vậy Tùng Bách không nghịch ngợm nữa, nhanh chóng an tĩnh lại, liếc nhìn Lâm Thanh.

- Đừng tự đi, chiều tôi lái xe chở cậu.

Hai chữ "không cần" còn chưa kịp ra khỏi miệng Lâm Thanh đã bị Tùng Bách hôn ngược trở lại.

- Cậu đừng cản trở tôi thể hiện sự hoàn hảo của mình. - Tùng Bách hôn cái chóc lên miệng Lâm Thanh.

Lâm Thanh ngơ người, quẹt môi chửi.

- Đệch.

Cậu quả thật không thể quen ngay được với cái kiểu thể hiện tình cảm nhiệt tình vồ vập thái quá này của Tùng Bách. Tuy bọn họ gần gũi nhau có thâm niên rồi, nhưng trong tiềm thức của Lâm Thanh, tất cả sự tiếp xúc da thịt đều xuất phát từ việc Tùng Bách có "nhu cầu", và dĩ nhiên, bọn họ luôn làm điều đó một cách kín đáo.

Vì vậy hiện tại, mỗi lần Tùng Bách làm ra mấy cử chỉ yêu đương thân mật một cách công khai, tự nhiên và đường hoàng này, đầu óc Lâm Thanh lại bị hẫng một chút. Chính là do không theo kịp tiến độ biến hoá cảm xúc và tư duy của Tùng Bách.

- Bọn mình bây giờ hẹn hò yêu đương rồi. - Tùng Bách cười nhăn nhở xoa xoa tóc Lâm Thanh cho nó rối tung lên. Hiển nhiên là cậu ta cũng nhận ra biểu hiện ngốc nghếch của cậu.

Lâm Thanh xấu hổ gạt mũi, ho lên hai tiếng nhảy ra khỏi xe nhanh chóng ném Tùng Bách cùng với cả chiếc xe chứa đầy không khí yêu đương ngọt đến sắp ngấy lại phía sau. Thậm chí còn chưa kịp giải quyết với cậu ta chuyện đưa đón buổi chiều.

Không có cách nào phản bác, Lâm Thanh đành thừa nhận dính vào yêu đương làm cho đầu óc người ta mụ mị hết cả.

Mà cậu ngay từ đầu vốn đã chẳng thông minh gì cho cam.

Đổi lại mấy ngày oi bức, đầu giờ chiều trời bắt đầu trở trời. Gió nổi lên từng cơn đem hơi nóng hầm hập phả thẳng vào mặt người đi đường. Lâm Thanh đeo ba lô đựng laptop phía sau, trầm mặc đứng ở ngã ba đầu đường đợi xe bus. Quê gốc của Lâm Thanh ở ngoại thành, cách chừng hơn một tiếng đi xe. Khi Lâm Thanh còn học cấp III, thỉnh thoảng vào dịp giỗ chạp cậu cũng theo ba mẹ trở về. Khi ấy vùng này còn vắng vẻ lắm, đất đai cũng chẳng có cái giá trên trời như bây giờ. Hiện tại rõ ràng tình hình đã đổi khác nhiều lắm, nếu không một mảnh đất nho nhỏ cũng chẳng đến mức khiến người nhà tranh giành nghi ngờ lẫn nhau thế này.

Lâm Thanh vừa lên xe thì Tùng Bách gọi điện tới. Lâm Thanh không muốn đi nhờ Tùng Bách nên không nói cho cậu ta giờ xuất phát. Những tưởng Tùng Bách nói mấy lời đó cũng chỉ là thuận miệng thôi, cậu ta sẽ không thật sự để ý. Không ngờ Tùng Bách nghe được Lâm Thanh lên xe rồi thì lại tức giận như vậy. Tiếng quát trong điện thoại đến hành khách ngồi cách Lâm Thanh một hàng ghế cũng nghe rõ mồn một.

- Lâm Thanh, ai cho cậu tự đi không nói với tôi?"

Không có cách nào, Lâm Thanh đành hạ giọng dỗ dành một chút, chủ đích cho Tùng Bách có để tạm yên, chờ khi nào về rồi giải thích với cậu ta sau. Thế nhưng Tùng Bách hôm nay cứ như khó ở trong người, nhất định phải làm ầm ĩ lên khiến cho Lâm Thanh bất đắc dĩ phải gửi cho cậu ta địa chỉ.

Trời cứ mỗi lúc một âm u, đến chiều tối thì mưa trút xuống. Lâm Thanh ngồi đợi Tùng Bách ở quán nước chè đầu đường. Người nhà gọi cậu về, thực chất chỉ muốn cậu đảm bảo không có ý kiến về việc phân chia mảnh đất ông bà để lại. Lâm Thanh cũng không định để ý đến nó, vì vậy họ đưa giấy tờ là cậu ký tên ngay. Mấy năm Lâm Thanh mới trở về, vậy mà thời gian ở lại của cậu cũng chưa tới nửa giờ. Những người đã từng là người thân Lâm Thanh vẫn còn nhớ trong ký ức, nhưng họ dường như cũng không còn nhớ cậu. Thậm chí ông chú của cậu còn phô trương đến mức lấy chứng minh thư của cậu nhìn đi nhìn lại xác nhận nhiều lần.

Có điều họ không nhớ cậu, nhưng chuyện cũ thì hình như chẳng ai quên. Mỗi người đều cố gắng cách xa cậu như thể cậu mang một loại bệnh truyền nhiễm nào đó.

Lâm Thanh kể lại với Tùng Bách xong, có chút hậm hực.

- Tôi thấy hơi tiếc không chờ cậu đi cùng, nếu không có thể làm cho họ tức nổ con mắt rồi.

Quả thật lúc đi không có nghĩ nhiều, đến lúc thấy được ánh mắt của những người kia, Lâm Thanh chợt muốn để họ nhìn thấy cậu đang sống thật tốt. Nhìn xem, cậu còn có cả một bạn trai xuất sắc như thế này.

- Cậu muốn tôi quay xe lại không? - Tùng Bách nói

- Khỏi đi, xin cậu. - Lâm Thanh bật cười nhéo bả vai Tùng Bách.

Quả thật cảm giác có người lo lắng cho mình thật dễ khiến người ta sa đọa vào.

Ngoài trời mưa vẫn ào ạt nhưng bên trong xe lại thật yên lặng và ấm áp. Lâm Thanh dựa đầu vào ghế, nhìn những dòng nước mưa vì vận tốc của xe mà chảy ngược trên kính. Bên trái là Tùng Bách đang chăm chú vào tay lái. Lâm Thanh chậm rãi thả nhẹ giọng nói.

- Cậu lái xe như vậy có mệt không?

Tùng Bách cười cười lắc đầu.

- Nếu tôi bảo mệt, tối cậu có thể massage cho tôi không?

Đòi hỏi bình thường, Lâm Thanh rất sảng khoái đáp ứng ngay.

- Được!

Tùng Bách lại cười, nói tiếp.

- Tôi muốn massage khoả thân.

Không gian ấm áp và lãng mạn trong xe đột nhiên vỡ độp một cái, sau đó vang lên tiếng chửi thề.

- Mẹ kiếp!

Tùng Bách chọc được Lâm Thanh cảm thấy rất là vui vẻ. Suốt quãng đường sau đó cứ cười suốt.

Lâm Thanh cũng cởi mở hơn, theo sự dẫn dắt nửa có nửa không của Tùng Bách, đem hoàn cảnh trong nhà ngắn gọn kể ra. Thực ra cũng chỉ có những chuyện ngày trước là cậu còn nhớ. Sau khi cậu rời khỏi nhà đi học đại học, cũng không liên lạc với người nào trong gia đình nữa. Cũng có vài anh chị em họ lén lút kết bạn với cậu trên mạng xã hội, nhưng dù sao cũng không còn thân thiết, nên không trò chuyện gì nhiều, hơn nữa Lâm Thanh vì ấn tượng chuyện cũ, cũng không chủ động liên hệ với họ. Lâm Thanh có lúc mát giời tâm trạng tốt sẽ ghé qua xem mấy trang cá nhân đó, nhưng cũng chỉ xem để biết vậy mà thôi.

- Cậu buồn không? - Tùng Bách hỏi, không rõ là hỏi chuyện trước đây hay bây giờ.

Lâm Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp.

- Trước đây có lẽ có, nhưng chắc là hồi đó sốc nhiều hơn buồn. Hiện tại thì tôi không thấy gì nữa, giờ họ với tôi đều là người xa lạ rồi.

Tùng Bách vươn tay sang xoa tóc Lâm Thanh.

- Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy, cậu còn muốn cùng tôi show ân ái tức chết một đám các cụ cao tuổi cơ mà.

- Ừ, đúng vậy - Lâm Thanh cũng cười.

Thời điểm xảy ra chuyện, Lâm Thanh vẫn là một đứa trẻ chưa trải sự đời, vì vậy chỉ một cử chỉ, một lời nói của người khác đều giống như là dao đâm vào trong lòng cậu, nhớ mãi không quên. Nhưng qua nhiều năm như thế, Lâm Thanh một mình lăn lộn, cũng gặp rất nhiều người, cả những người giống như cậu. Lâm Thanh dần dần hiểu được không phải gia đình cậu như vậy thì cả thế giới này cũng sẽ như vậy. Không phải ai cũng sẽ nhìn họ với ánh mắt dị dạng. Cũng sẽ có những người như Thế Sơn, như ba mẹ Tùng Bách, như những đồng nghiệp của cậu.

- Cậu sau này có chuyện gì không thoải mái thì nói ra. Anh đây đứng ra che chở cho cậu.

Tùng Bách nói xong câu này, có lẽ cảm thấy mình rất vĩ đại, vì vậy đắc ý cười một trận, còn tiên tay vỗ vỗ đầu Lâm Thanh mấy cái nữa.

Lúc này, nếu không có Tùng Bách, Lâm Thanh hẳn cũng không đến mức vì chuyện cũ người cũ mà đau khổ nữa nhưng tâm trạng nặng nề chắc là không tránh khỏi. Thế nhưng bởi vì người kia ở bên, Lâm Thanh thấy bản thân mình cũng phóng khoáng hơn rất nhiều, cảm thấy lúc này mình có thể tha thứ cho tất cả thế giới này. Nếu không có những chuyện đã xảy ra, cuộc đời Lâm Thanh cũng đã không đi đến bước này, và như thế, Lâm Thanh cũng sẽ không gặp được Tùng Bách.

- Cảm ơn cậu. - Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn Tùng Bách cười tủm tỉm.

Trong xe không mở nhạc, chỉ nghe tiếng mưa rào rào quất lên cửa kính. Tùng Bách chăm chú nhìn phía trước, chẹp miệng.

- Đừng nói chuyện nghiêm túc như vậy, tôi sợ lắm.

Hai người quả thật là rất hiểu tính nhau, Tùng Bách nói xong thì Lâm Thanh kéo khóe miệng lên một chút, ghé sát hơn vào bên chỗ Tùng Bách, thì thào.

- Tôi đột nhiên thấy cậu thật hấp dẫn.

Thật sự không thể chịu nổi cái người này, giọng Tùng Bách rất nhanh đẩy cao lên.

- Này, tôi đang lái xe đấy.

Như vậy rõ ràng không đủ để ngăn được bàn tay Lâm Thanh vươn sang, đầu ngón tay quen thuộc dùng chút lực như có như không ở điểm nhô lên trên ngực của Tùng Bách, qua một lớp áo sơ mi, gãi gãi.

Tùng Bách rất thích được mơn trớn trên cơ thể, còn Lâm Thanh thì rất biết cách mơn trớn trên cơ thể của Tùng Bách.

Giọng nói mang tông mũi thanh thanh của Lâm Thanh vang lên, quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp đầy vị hormone.

- Bọn mình làm ở trên xe thử đi.

Tùng Bách cắn môi đẩy xi nhan nhanh chóng đánh lái vào vệ đường, sau đó kéo Lâm Thanh sang hôn một trận muốn ngạt khí rồi mới gầm lên trong cổ họng.

- Cậu điên thật đấy, Lâm Thanh.

Lâm Thanh cũng kéo người sang hôn lại, môi lưỡi nhanh chóng cuốn lấy nhau. Thế nhưng thực sự hai người cũng chỉ hôn thôi, còn loại chuyện có độ khó cao như ấy ấy ấy ở trong không gian bé xíu này Lâm Thanh cũng không phải thật sự muốn thử. Hơn nữa Lâm Thanh vẫn còn đang trong tình trạng chưa hồi phục sau một cuối tuần thiếu kiềm chế của cả hai người, cậu cũng không muốn đày đọa thân thể quá mức như vậy.

Chiếc Cayenne dừng lại bên vệ đường một chút rồi lại tiếp tục chạy xuyên màn mưa. Đến hơn tám giờ hai người mới về đến nhà. Tắm táp thoải mái rồi Lâm Thanh vẫn giữ lời hứa, massage cho Tùng Bách một lượt, tất nhiên là đều mặc quần áo đầy đủ.

Tùng Bách tắm táp xong vẫn còn phải tranh thủ xem tài liệu một lúc, còn gọi ba bốn cuộc điện thoại xong mới bị Lâm Thanh kéo lên giường. Lâm Thanh vừa cách lớp áo nhấn vào mấy huyệt trên lưng của cậu ta, vừa càu nhàu.

- Bận việc như vậy còn lái xe đi đón tôi làm gì, cũng đâu có xa lắm, tôi đi xe bus một chút được rồi.

- Cậu nói xem, bây giờ tôi giống như bị nghiện cậu vậy. - Tùng Bách nằm úp sấp trên giường mặc cho Lâm Thanh dẫm đạp trên lưng, lẩm bẩm. - Toàn làm chuyện điên khùng gì đâu.

Lâm Thanh cười, tăng lực tay hơn một chút.

- Cậu cũng biết mình làm chuyện điên khùng cơ đấy.

Tùng Bách thoải mái rên lên một tiếng, lim dim mắt, rất tận hưởng đãi ngộ.

- Dù sao sau này cậu đừng một mình nữa, nói với tôi. Biết chưa?

Lâm Thanh quả thật trong lòng cảm động gần chết, bề ngoài vẫn làm như bình thường còn tranh thủ động tác mà nhéo mông Tùng Bách. Sau đó vẫn là ấm áp trong lòng dần dần tăng lên, ở sau lưng Tùng Bách nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net