Chương 8 - Chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng trách sao Phạm Phái kinh ngạc đến thế.

Chủ yếu là do vóc dáng của cậu ta không cao hơn Lục Trạc, cụ thể là thấp hơn hẳn một cái đầu.

So về thể trọng tuy cậu ta có phần hơn, nhưng do Lục Trạc từ nhỏ đã quán xuyến nhiều việc, tuy gầy nhưng cơ bắp cũng được gọi là rắn chắc, so với loại cơ bắp được mài ra từ thuốc thang các kiểu thì rõ là không có cửa để so.

Quan trọng hơn là khu của Lục Trạc là khu ổ chuột, ít nhiều gì anh cũng đã từng nếm trải mùi vị, hình thành nên phản xạ, những đòn đánh lại càng tàn nhẫn hơn, là thứ mà bọn con trai cấp ba bình thường không thể đọ nổi.

Bởi vậy dù Phạm Phái hay kiếm cớ để gây sự với Lục Trạc, nhưng vài lần bị hành cho tả tơi, sau đó cũng không dám manh động mà động chân động tay nữa.

Nên rằng là, ban nãy cậu ta chỉ giả vờ đẩy một cái thôi, làm sao mà Lục Trạc lại va mạnh vào tường đến thế được?

Lại còn bảo "không dám bật lại" nữa?

Lục Trạc chỉ thích tự mình làm theo ý mình, tàn nhẫn lại độc ác, có gì mà không dám cơ chứ.

Lúc này Phạm Phái mới nhận ra, tức giận mà lên tiếng chửi bới: "Này Giang Tựu, mày bị điên à? Hôm chó nào cũng thấy mày chõ cái mặt mày vào chuyện của người khác!? Tao đụng gì mày à?"

"Cậu không đụng gì tôi, nhưng tôi chỉ ngứa mắt chuyện các cậu ỷ đông hiếp yếu một cách rác rưởi mà thôi!"

Giang Tự vừa nói vừa nhảy xuống bậc thang, sau đó chắn Lục Trạc ra sau lưng mình, chửi Phạm Phái: "Các cậu ngày ngày bắt nạt một thiếu niên cơm ăn không đủ no tay trói gà còn chưa chặt mà không biết nhục à! Có giỏi thì ra ngoài đường solo 1v1 với mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ đi! Lại chả cun cút về mách mẹ ngay!"

"?"

"??"

"???"

Cơm ăn không đủ no tay trói gà còn chưa chặt?

Who?

Lục Trạc á???

"Mẹ mày chứ Giang Tự! Con mắt nào của mày thấy Lục Trạc là yếu đuối cơm ăn chưa đủ no tay trói gà còn chưa chặt? Đã không có não còn bị mù! Mày có biết Lục Trạc này một đấm..."

Phạm Phái mới chửi được nửa câu thì chợt ngừng lại.

Bởi vì cậu ta nhìn theo hướng tay của mình, là dáng vẻ của một Lục Trạc cao 1m87 điềm đạm an tĩnh đứng sau lưng Giang Tự, một tay anh cầm lấy chiếc cặp sách của mình, gương mặt vừa ngoan ngoãn lại hiền lành đầy khiêm nhường, cổ tay trắng nõn còn hằn rõ vết tay đỏ bừng.

Rồi lại nhìn sang mình, da đen thùi lùi, mặt đỏ tía tai, mồ hôi mồ kê ướt nhễ nhại.

Chỉ cần đem ra so sánh thôi cũng đủ thấy quả thực Lục Trạc rất giống một cậu thiếu niên mềm yếu bị bạo lực học đường.

Không!

Lục Trạc ngày thường không phải là người như này.

Rốt cuộc đến tận bây giờ Phạm Phái mới biết Lục Trạc đang diễn kịch lừa mình, cậu ta không nhịn được mà hét: "Lục Trạc! Cậu giả vờ giả vịt bán thảm cái chó gì! Rõ ràng hôm trước bọn tôi đến gây sự với cậu cậu không như này!"

Giang Tự nghe xong lại càng giận thêm: "Ra mấy cậu không chỉ tìm Lục Trạc gây sự có một lần nhỉ!?"

Phạm Phái: "Không phải..."

Giang Tự nói xong, liền quay sang Lục Trạc mắng anh: "Bọn họ gây rối cậu đến thế, cậu không biết đường mà đánh trả lại à? Cái 1m87 của cậu chỉ để trưng hay gì!"

Lục Trạc vẫn rũ mắt như cũ, nhàn nhạt đáp lời: "Nếu lỡ làm họ bị thương, tiền thuốc tôi đền không nổi."

"..."

Mẹ nó.

Quả nhiên, một lý do trần trụi đến đau lòng.

Cảm xúc của Giang Tự rối rắm tựa một mớ hỗn độn, Phạm Phái không nhịn được mà quát lên: "Lục Trạc! Mày đừng có diễn kịch nữa!"

Giang Tự lập tức đáp lại: "Diễn diễn cái đầu nhà cậu ấy! Cậu ấy thì có gì mà cần phải diễn! Có giỏi thì cậu thử đặt mình vào vị trí của cậu ấy xem! Xem là cậu có thấy vui như đang diễn kịch không nhé!?"

Phạm Phái chỉ tìm đến Lục Trạc để gây sự mỗi khi cảm thấy nhàm chán, nhưng lần này cậu ta thật sự vô cùng oan ức, là cảm giác uất hận đến ức nghẹn cổ họng chẳng thể nói gì.

Cậu ta giận đến mức hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng cũng chỉ đành buông tay: "Được rồi, không diễn chứ gì? Để tôi xem hai cậu làm được trò gì nào."

Nói rồi, Phạm Phái hung hăng ném chiếc cặp sách của Giang Tự về phía cậu.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, cậu đã thấy ánh sáng chợt vụt tắt, tầm mắt tối sầm lại, thay vào đó, cả người cậu được bao bọc bởi bóng tối dịu dàng mà quá đỗi an toàn, rồi một tiếng rầm của vật rắn va chạm vang lên thật to.

Các ngón tay đang bấu lấy vai áo dần níu lại.

Môi cậu vô ý lướt qua da thịt mát lạnh, mang theo một cảm giác vô cùng kì lạ như bị điện giật, khiến cho trái tim bỗng chốc hẫng đi một nhịp.

Giang Tự sững sờ đến bất động tại chỗ.

Tận đến khi tiếng mắng vọng lại từ phía xa xa kia, cậu mới chợt bừng tỉnh lại: "Phạm Phái! Các cậu lại làm trò gì đây!"

Cậu vội vàng ngẩng lên, phát hiện thầy Thẩm Dịch cùng gương mặt vô cùng khó coi đang đi về phía bọn họ.

Phạm Phái mới nãy còn hùng hổ lập tức lí nha lí nhí, câu từ loạn xạ cả lên: "Chuyện đó... Thầy Thẩm, bọn họ..."

"Bọn họ dùng cặp sách đánh Giang Tự."

Không để cho Phạm Phái có cơ hội giải thích, Lục Trạc cũng nhẹ nhàng buông cậu ra, nghiêng mình, để lộ một Giang Tự vẫn còn đang ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc như vừa bị dọa sợ của Giang Tự, thầy Thẩm Dịch nhìn về phía Phạm Phái, nhíu mày: "Cậu làm gì em ấy rồi!"

Phạm Phái vội vàng giải thích: "Là Giang Tự ném cặp về phía bọn em trước mà thầy ơi!"

Lục Trạc lại liếc sang cậu ta: "Tại sao cậu ấy phải ném cặp, chẳng phải các cậu là người biết rõ nhất sao?"

Phạm Phái lại la lên: "Còn không phải do mày gây sự với tao trước à!"

Lục Trạc nhàn nhạt đáp: "Chẳng phải cậu biết rõ ai là người gây sự trước sao?"

Phạm Phái tức đến bốc khói: "Rõ ràng là mày..."

"Câm!" Thẩm Dịch nghe cãi nhau đến nhức hết cả đầu, trực tiếp chỉ về phía Giang Tự: "Thằng nhóc Maltese kia, em nói đi."

Nhóc Maltese: "...."

Cậu với con Maltese giống nhau chỗ nào chứ!

Trong lòng Giang Tự tràn đầy bất mãn, nhưng ngoài mặt thì chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương: "Dạ, quả thật là do em ném cặp vào Phạm Phái trước ạ."

Thẩm Dịch hơi cau mày.

Phạm Phái được nước lấn tới: "Thầy Thẩm! Thầy nhìn xem, rõ ràng là nó..."

"Do lúc em đang từ lầu ba đi xuống, qua kẽ cầu thang thấy bọn họ dồn Lục Trạc vào góc tường, định tác động vật lý với cậu ấy, em lo quá sợ không cản kịp, túng quá không biết làm gì nên mới phải ném cặp ra ạ."

Đôi mắt cậu to, long lanh lại lấp lánh như trời sao, lông mi còn vừa dài vừa cong, gương mặt xinh đẹp như búp bê, mang đến một cảm giác mong manh dễ tin người, dễ bị bắt nạt.

Lúc này cậu còn cúi đầu, hơi mím môi lại, trung thực kể ra toàn bộ sự tình, nhìn trông đáng thương đến vô cùng.

Mà vết đỏ tươi ở cổ tay Lục Trạc không khó gì để phát hiện ra.

Rõ ràng dưới cán cân công lý, bọn họ dễ dàng chiếm phần hơn.

Thẩm Dịch lạnh lùng nhìn Phạm Phái.

Phạm Phái: "..."

Không phải!

Cậu ta thừa nhận, quả thực cậu ta gây sự trước với Lục Trạc thật, nhưng từ sáng tới giờ đánh qua đánh lại Giang Tự với Lục Trạc có sứt mẻ hay mất một cọng lông đầu nào đâu, sao tự dưng lại diễn ra cái bộ dạng như tiểu bạch thỏ đáng thương như này?!

Cậu ta uất ức đến phát nghẹn: "Thầy Thẩm! Em cũng bị đánh mà, không tin thì thầy nhìn xem..."

"Thầy Thẩm, em rất xin lỗi, là lỗi của em ạ! Nếu thầy muốn thầy cứ phạt em đi ạ!" Không để Phạm Phái có cơ hội giãi bày sự oan ức của mình, Giang Tự lại vội cất lời như chặn họng.

Phạm Phái: "...?"

Giang Tự thấy chết cũng không sợ, vẻ mặt oai phong lẫm liệt: "Em không nên cố tình dùng cặp sách ném vào bạn học Phạm Phái ạ! Tuy rằng là cậu ấy bắt nạt Lục Trạc, cô lập Lục Trạc, buổi chiều còn trốn học đi đánh bóng rổ sau đó kéo bè kéo phái đến hội đồng Lục Trạc, nhưng em luôn tin rằng cậu ấy là một người rất tốt ạ! Nếu có lần sau, em nhất định sẽ dùng lòng từ bi cùng sự kiên nhẫn của mình để cảm hóa cậu ấy, chứ không phải trực tiếp bạo lực cậu ấy như thế, rất mong thầy có thể tha thứ cho sự bồng bột tuổi trẻ này của em ạ!"

Phạm Phái: "...???"

Thằng này nó là diễn viên điện ảnh từ đâu mà đến vậy???

"Giang Tự, mẹ mày...!

"Cậu với mẹ ai?" Thẩm Dịch không thể nhịn được nữa, quay đầu hét lên: "Đừng tưởng tôi không biết đám con trai chưa đủ lông đủ cánh các cậu dựa vào đâu mà dám phá trường phá lớp nhá! Trước kia tôi chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, thế mà còn dám qua mặt tôi để trốn học đúng không? Thích chơi bóng rổ chứ gì? Bây giờ ra sân, ném bóng vào rổ một trăm ba mươi lần, khi nào đủ thì mới được về!"

"???"

Ném bóng vào rổ một trăm ba mươi lần???

Bọn họ đã đánh bóng rổ cả hai tiết rồi, giờ còn phải ném thêm một trăm ba mươi lần nữa, chẳng phải muốn dồn họ đến đường chết ư!

Phạm Phái lập tức muốn phản bác lại.

Nhưng Thẩm Dịch biết thừa, không để Phạm Phái nói lời nào: "Tất nhiên, các cậu không muốn thì có thể về trước, nhưng mai tôi sẽ nói chuyện các cậu trốn học cho thầy Hoàng giám thị."

Tụi Phạm Phái: "..."

Mẹ.

Nếu bảo bị thầy Thẩm bắt quả tang chuyện trốn học là chết.

Thì bị thầy Hoàng Thư Lương bắt quả tang chuyện trốn học là cả nhà đứa bị bắt chết.

Chẳng ai dám nghi ngờ độ uy tín của thầy Thẩm cả.

Nhưng tụi nó không thể cãi nhau, đánh nhau, thậm chí còn không thể bán thảm, chỉ đành rủa một câu, "Coi như hôm nay tao xui," rồi bước về phía sân bóng rổ một cách đầy miễn cưỡng.

Sau khi chỉ còn lại ba người, Thẩm Dịch mới liếc Giang Tự một cái, mắng cậu: "Còn em nữa, đừng ỷ vào nhan sắc của mình mà muốn làm gì thì làm. Sau này đừng có bốc đồng như vậy nữa, cứ gọi giáo viên đến, không nhỡ xảy ra chuyện gì lại khổ ra."

Nói xong, thầy chạy theo tụi Phạm Phái, thúc giục: "Nhanh lên tôi còn đi đón người ta tan làm, nếu dám đến mười giờ tối cũng chưa ném xong, mai tôi phạt gấp đôi!"

Phạm Phái chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà rảo bước nhanh hơn.

Nhìn một đội bóng cường tráng thất bại thảm thương như thế, Giang Tự vui vẻ quay đi, nhưng vừa mới quay lại đã đụng phải cằm Lục Trạc.

Thứ cảm xúc quỷ dị ban nãy lại trào dâng.

Giang Tự như ngừng thở, trong lòng lại đặt ra vô số câu hỏi, không biết bản thân ban nãy có được tính là đã hôn Lục Trạc chưa.

Hôn hôn cái đầu nhà cậu!

Chỉ là môi vô ý chạm vào làn da của người ta mà thôi, hôn cái chóa gì!

Hơn nữa đều là đàn ông con trai với nhau, không cẩn thận chạm vào chút mà cậu nghĩ linh tinh đi đâu vậy!

Cậu tuyệt đối không thể để sự vã bê đê của Tô Mạc xâm lấn đầu óc được!

Đúng vậy, chính xác là vậy rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Tự vội vàng giật lại chiếc cặp vừa nhặt được từ tay Lục Trạc, mà Lục Trác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Ừm, cảm ơn, tôi..."

"Để tôi đưa cậu về nhà nhé."

"Hả?"

Giang Tự ngẩng đầu đầy ngơ ngác.

Lục Trạc rũ mắt nhìn cậu: "Cậu ở trường muộn như vậy, chắc bố cậu không đến đón được đâu. Vả lại đang là giờ cao điểm, lại có mưa nhỏ nữa, muốn bắt xe cũng phải đợi hơn nửa tiếng nữa mới có xe, chi bằng cậu để tôi chở về, dù sao cũng tiện đường cả."

Giang Tự: "...???"

Lục Trạc có xe?

Xe ba bánh hay là xe đạp?

Nhưng dù cho là bất kể loại xe nào, Giang Tự chỉ nghĩ đến cảnh để Lục Trạc chở về thôi cũng đã thấy ngột ngạt rồi, lập tức từ chối: "Không cần đâu, hoàn toàn không cần làm phiền đến cậu, tôi đợi ở cổng trường chút là được ấy mà, dù sao tôi cũng không..."

vội...

Nói chưa tròn câu, bụng Giang Tự đã réo lên một tiếng.

Giang Tự: "..."

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối rồi, chắc hẳn căng tin trường đã đóng cửa từ lâu.

Sớm nhất thì cũng phải hơn chín giờ Giang Tự Lâm mới đến đón cậu được, muốn gọi xe thì vẫn còn hơn 78 người nữa cũng đang gọi xe.

Một là chết đói, hai là vì đói mà chết.

Đây là một bài toán rắc rối.

Mà Lục Trạc biết điều đó, lập tức đánh thẳng vào tâm lý của cậu: "Nếu cậu không chê thì nhà tôi có mỳ gói."

Giang Tự: "..."

Điều quan trọng nhất trên đời này là sự sống, huống chi đây là lòng tốt của Lục Trạc.

Giang Tự từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều như một chàng hoàng tử, chưa từng chịu đói chịu khổ, chỉ đành miễn cưỡng nắm chặt quai cặp, đáp: "Chuyện đó...Cũng không hẳn là không được."

Dẫu sao thì cùng lắm cũng chỉ là ngồi trên một chiếc xe ba bánh chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa.

Cũng không phải cậu chưa từng ngồi, không chừng còn có thể nghĩ đó là một chiếc xe mui trần nhưng giản dị hơn... Hả?

"Đây là xe cậu á?"

Giang Tự cứ lẽo đẽo theo Lục Trạc mãi, cuối cùng cũng thấy một chiếc motor đen đỗ trên vỉa hè của con phố, cậu khiếp sợ ngước lên nhìn Lục Trạc.

Đây là xe mà một học sinh cấp ba được đi sao?

Mà Lục Trạc thuần thục lấy chiếc mũ bảo hiểm trong cốp xe ra, nhẹ nhàng đội lên cho cậu: "Ừm, đây là xe của tôi."

Giang Tự: "..."

Cậu tự hỏi bây giờ tố cáo với cảnh sát về việc Lục Trạc lái xe phân khối lớn trước tuổi quy định có còn quá muộn không.

Chắc chắn là có, quá muộn rồi.

Sau đó Lục Trạc lấy một chiếc mũ khác đội lên, leo lên xe, tiện tay đưa bằng lái xe máy của mình cho cậu: "Hồi đầu năm, anh Hoa tặng quà sinh nhật tuổi 18 cho tôi. Đây là xe cũ, tôi cũng tự sửa lại rồi, đảm bảo an toàn."

Nói anh, anh gạt chân chống, hỏi: "Cậu sợ à?"

"Ai sợ!"

Giang Tự lần đầu tiên trong đời trải qua việc bị thao túng tâm lý, lại còn bị khiêu khích lòng tự trọng nữa, lập tức leo lên xe ngồi.

Sau đó hai tay cậu buông lơ lửng.

Bởi vì đột nhiên cậu phát hiện ra mình không biết nên đặt tay ở đâu cho phải cả.

Nhưng nếu cậu không mau mau nắm lấy cái gì đó, thì con đường phía trước sẽ giết cậu mất.

Đường Nam Vụ dù lớn thì cũng là đường núi, có mấp mô gồ ghề, nếu không cẩn thận bị xóc một cái, chắc cái mạng nhỏ này của cậu cũng không còn luôn mất.

Nhưng bấu víu vào đâu, cậu lại chẳng biết.

Cậu không thể...

Ánh mắt của Giang Tự va vào vòng eo thon chắc của Lục Trạc, cậu băn khoăn mãi, cuối cùng cũng không đành lòng, chỉ có thể nắm lấy thành xe.

Lục Trạc không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Ngồi xong chưa?"

Giang Tự dịch ra giữa, mười ngón tay cuộn tròn thật chặt vào nhau, sau đó đáp: "Ừ, xon.... Á!"

Không đợi Giang Tự mạnh miệng, Lục Trạc đã khởi động xe phóng cái vụt.

Quán tính khiến Giang Tự ngửa ra sau, không kìm được mà thét lên một tiếng chói cả tai, đôi tay cậu vội vàng ôm chặt lấy eo của Lục Trạc.

Không biết có phải cậu lại gặp ảo giác không, nhưng hình như hòa lẫn cùng tiếng gió là một tiếng cười khẽ, sau đó là câu nói như nửa đùa nửa thật: "Cậu ôm chặt vào, nhỡ có xảy ra mệnh hệ gì, nửa đời sau tôi không nuôi nổi cậu đâu."

Ai mướn cậu nuôi nửa đời sau!?

Quả nhiên tên Lục Trạc này là đồ tồi!

Trong lòng Giang Tự tuy giận dữ mắng chửi anh là thế, nhưng bề ngoài, ngón tay cậu lại vụng về siết chặt lấy eo Lục Trạc.

Tấm lưng tuy gầy mà vững chãi, mùi thơm nhè nhẹ của bột giặt kiểu cũ hòa cùng mùi của cỏ cây tươi mát, dường như cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh qua lớp áo thun mỏng, từng chút từng chút lọt vào tai cậu.

Thoáng chốc cậu chợt nghĩ đến một khắc môi da thân mật chạm vào nhau.

Sau đó mọi thứ dần trở nên bất thường đến ngượng nghịu.

Tay ngượng, chân ngượng, ngay cả tiết trời Nam Vụ dù đã mưa liên miên suốt cả nửa tháng nay cũng dần trở nên khô nóng.

Quãng đường 3km này sao mà dài mà khó khăn đến thế.

Cho nên một lúc lâu sau, khi về đến tiệm tạp hóa dưới chân núi, Lục Trạc gạt chân chống xe. Chiếc xe vừa đỗ xuống, Giang Tự đã lập tức quay người xuống xe, luống cuống cởi mũ trả anh.

Lục Trạc ôm mũ bảo hiểm, quay sang hỏi: "Cần tôi đưa cậu lên không?"

"Không cần!" Giang Tự nhanh chóng từ chối, "Nay trời mưa, xe cậu đi lên đấy nguy hiểm lắm, với cả hôm nay tôi không mang theo gì cả, có thể tự mình về được, không khiến cậu lo!"

Rồi cậu lúi húi tìm cách cởi mũ bảo hiểm ra.

Lục Trạc khẽ nhướng mày.

Đến cả nắp bút cũng lười cài, nay còn dám tự mình leo lên đỉnh núi gần cả một cây số?

Rồi ánh mắt anh khẽ va vào ngón tay đang lúng túng của Giang Tự, chợt nhớ lại chuyện hồi chiều ai đó khẽ "thơm" vào cằm mình.

Ngừng lại một lúc, anh như chợt ngộ ra điều gì đó.

Anh nói: "Được thôi."

Sau đó khóa xe lại, giả như vô tình mà nói: "Nhưng ở nhà tôi không có ai cả, cậu có thể vào nhà giúp tôi thoa thuốc một chút được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC