[Chương một: Người của 'hiện tại']

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘Khi một câu chuyện kết thúc,
Điều đó có nghĩa là một câu chuyện khác sẽ được bắt đầu.
Vòng lặp của vận mệnh là một chuỗi tuần hoàn vô tận,
Dù là ta hay là người... Tất cả đều nằm trong kiểm soát của Thiên Mệnh.
Và điều đó thật khôi hài... cũng thật là nghiệt ngã,
Đúng không?’


**********************************************************

Liyue năm 3xxx.

Kỷ nguyên của sự tân tiến, khi khoa học kĩ thuật đan xen cùng những học thuật cổ xưa huyền bí, khi con người dù đã làm chủ đại lục Teyvat rộng lớn nhưng vẫn phải đương đầu với những bí cảnh nguy hiểm chứa đầy bí ẩn của thế giới mà họ đang sống, những bảo vật thất truyền từ triều đại cũ đang nằm sâu trong những bí cảnh đó trở thành tấm huy chương vinh dự thu hút bao kẻ mạo hiểm sinh mạng để dấn thân khám phá.

Con người được lựa chọn hai cách sống.

Sống như một người bình thường, học tập và trưởng thành, có thể trở thành bất kì ai và sống bình an trong cuộc đời mình đã chọn.

Và có một số người lựa chọn trở thành Nhà Mạo Hiểm.

Lý do là gì—?

“Theo thống kê hiện nay trên toàn thế giới, cứ 1000 người sẽ có 1 người lựa chọn trở thành Nhà Mạo Hiểm. Người này sẽ trải qua những bài kiểm tra thể chất đặc thù, tiếp đến là các cuộc huấn luyện khắc nghiệt để tôi luyện bản thân, tiếp theo là phải đỗ được kì thi Tân Tinh Mạo Hiểm Giả, hoàn thành tất cả những bước này mới có thể trở thành một Nhà Mạo Hiểm chân chính.”

Thầy giáo già bỏ viên phấn xuống, chỉ vào giai đoạn cuối cùng: “Mà bước cuối cùng này chỉ mới là ngưỡng cửa đầu tiên của Nhà Mạo Hiểm thôi. Thứ chờ đợi họ là nguy hiểm, là bóng tối, là thử thách mà vị thần cổ xưa và cao quý ban cho nhân loại.”

Những học viên trẻ tuổi ngồi bên trên giảng đường tập trung lắng nghe, có người ghi chép, có người bấm điện thoại liên tục, thậm chí còn có cả người giơ máy lên quay lại cả quá trình giảng dạy chỉ vì không muốn chép bài.

Thầy giáo già đã quá quen với những việc như thế này.

Thời nay các tiết giảng dạy kiến thức cơ bản của Nhà Mạo Hiểm không còn được thịnh hành như trước nữa nhưng muốn đứng trên bục giảng bắt buộc bản thân giảng viên phải có bằng cấp chuyên ngành hoặc đã từng là Nhà Mạo Hiểm chuyên nghiệp. Tất nhiên tại trường đào tạo Nhà Mạo Hiểm có hẳn một đội ngũ Nhà Mạo Hiểm kì cựu giảng dạy kiến thức chuyên sâu cho tân binh.

Nhưng để vào được ngôi trường như vậy thì kiến thức cơ bản là cần phải có và phải vượt qua kì thi khảo hạch nghiêm ngặt.

[Nhà Mạo Hiểm].

Nghề nghiệp đầy vinh dự và được các bộ máy liên bang bảy nước trọng dụng, không nói đến tầm ảnh hưởng mà chỉ riêng của cải và báu vật có thể khai thác từ những bí cảnh cổ đại đó đã đủ để cả dòng họ cùng sống sung túc rồi.

Thế nhưng tất cả của cải, địa vị, danh tiếng, đặc quyền mà họ sở hữu đều được đánh đổi bằng chính tính mạng của mình.

Nhà Mạo Hiểm – những kẻ dấn thân vào các phế tích và bí cảnh tối tăm, khai phá những bí mật đã bị quên lãng của thế giới và nhận lấy thử thách từ Thần Linh cổ đại.

{Trở thành Nhà Mạo Hiểm tức là đặt mạng sống của mình lên bàn cân của sự sống và cái chết}.

Là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao nhất thế giới nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người đăng kí tham gia kì thi trở thành Tân Tinh Nhà Mạo Hiểm.

Phải nhận xét thế nào đây nhỉ?

[Tiền tài, địa vị, quyền thế, danh vọng,... Tất cả mọi thứ đều quá cám dỗ đối với con người.]

Reeng reeng reeng!!!

Chuông hết tiết vang lên, thầy giáo già thu dọn các loại tài liệu giảng dạy của mình, đang định xách túi lên rời khỏi bàn giảng thì một nam sinh chạy đến, ngước đôi mắt sáng trong nhìn ông.

“Giáo sư, con muốn hỏi một câu ạ.”

Thầy giáo già nheo mắt nhìn học viên đó, ông khá ấn tượng với cậu trai này, so với những học sinh khác thì cậu trai này là người tập trung nghe giảng nhất, ánh mắt cũng có hồn nhất.

“Được, em hỏi đi.”

“Trong tài liệu giáo sư phát có số liệu liệt kê rõ phần trăm tỉ lệ tử vong và mất tích của Nhà Mạo Hiểm hằng năm, con có một thắc mắc.” Cậu trai đó chìa tờ tài liệu đó ra, hỏi thẳng: “Số liệu này có tính luôn cả những lần giải cứu thành công của Đội Biệt Động Dạ Ảnh không?”

Thầy giáo già sửng sốt nhìn cậu học viên đó, ông không ngờ sẽ nghe thấy cái tên này từ miệng một học viên chỉ mới tham dự khoá giảng dạy của ông một tuần trước.

“Xin hãy trả lời thật lòng, thưa giáo sư.”

Cậu nam sinh đó lặp lại câu nói của mình, cái nhìn chăm chú vào thầy giáo già khiến ông có chút ngần ngại nhưng rốt cuộc ông ho khan, hắng giọng đàng hoàng rồi mới đáp rõ ràng: “Tất nhiên là chưa tính, những lần hành động của Dạ Ảnh luôn được giữ bí mật, vì không công khai nên số liệu tử vong và mất tích kia không thể giảm xuống được.”

“Ra là vậy.”

Cậu học viên cúi đầu ghi chú lại điều này, thái độ nghiêm túc của cậu khiến thầy giáo già rất hài lòng.

Học viên này cũng là người đầu tiên hỏi ông câu đó.

Đội Biệt Động Dạ Ảnh là phân đội chịu trách nhiệm giải cứu những nhà khoa học hoặc Nhà Mạo Hiểm mất tích trong bí cảnh. Mỗi một bí cảnh khi mở ra đều có một đồng hồ cát được tạo tác từ thạch nhũ đặt bên cạnh cổng chính dẫn vào bí cảnh, trên chúng có hiện thị bộ đếm thời gian bằng tiếng Rune cổ biểu thị thời gian tồn tại của bí cảnh đó với trục thời gian gồm: [Ngày : Giờ : Phút : Giây].

Tổng bộ Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm đã quy định rõ thời gian bắt buộc phải rời khỏi bí cảnh là 24 tiếng còn lại trước khi cát trong đồng hồ thạch nhũ chảy xuống hết.

Nhưng có những trường hợp bị lạc, bị mắc kẹt trong các khu lối mòn đường đi hẹp, thậm chí còn đụng độ phải quái vật, bẫy rập,...

Mười hai tiếng cuối cùng trước khi cát của đồng hồ đá chảy hết nếu vẫn còn người bị kẹt trong bí cảnh thì người chịu trách nhiệm cho đoàn thám hiểm bí cảnh đó phải liên lạc ngay đến tổng bộ, khẩn cấp triệu tập các thành viên Dạ Ảnh ở gần nhất đến tiến hành giải cứu người mất tích.

Nhờ có Đội Biệt Động Dạ Ảnh mà số liệu tử vong và mất tích trên thực tế đã giảm thiểu tương đối so với số liệu được niêm yết và công khai trước công chúng rồi.

Đó cũng xem như là một ‘phương pháp bảo đảm an toàn tính mạng’ đối với các Nhà Mạo Hiểm.

[Dù có kẹt ở cuối con đường cũng đừng từ bỏ hi vọng được nhìn thấy nắng mai—]

Đầu bút chấm một dấu chấm để kết thúc bài học hôm nay, cậu trai đóng quyển tập lại rồi kiểm tra đồng hồ trên cổ tay mình: “Mong là còn kịp.”

Cậu thu dọn toàn bộ sách vở cho vào balo rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi lớp học, chạy vội qua hành lang dài mặc kệ sẽ bị giám thị bắt ngay, cái bóng của cậu lướt vụt qua từng ô cửa sổ một, bầu trời bên ngoài đã ngả sang màu hoàng hôn và chẳng bao lâu trời sẽ chuyển dần sang sẫm tối.

Thành phố này là thủ đô bậc nhất của toàn bộ quốc gia Liyue – Hạ Nguyệt, được xem là nơi mọi đường giao thương toàn cầu đều đổ về, nếu ban ngày là thành phố tân tiến bậc nhất thì ban đêm chính là xứ sở hoa lệ với muôn vạn ánh đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt.

Cậu dừng lại trước đèn tín hiệu giao thông, chớp mắt một cái rồi ngẩng đầu lên, màn hình lớn của quảng trường trung tâm đang phát hình một buổi phỏng vấn trực tiếp.

“Khách mời của buổi phỏng vấn hôm nay là chuyên viên cố vấn đặc biệt của Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm, Zhongli tiên sinh. Chào ngài, Zhongli tiên sinh. Như ngài đã biết thì Mạo Hiểm Giả là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong và mất tích chiếm ngôi đầu trên bảng xếp hạng thế giới nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người đăng kí tham gia các kì thì trở thành tân binh Mạo Hiểm Giả. Cá nhân ngài cảm thấy như thế nào về mức độ nguy hiểm của nghề nghiệp này ạ?”

Zhongli mỉm cười lịch thiệp: “Như cô và các vị đang theo dõi buổi phỏng vấn trực tiếp này đã biết, tôi là chuyên viên cố vấn đặc biệt của Hiệp Hội, dựa trên tiêu chí nghề nghiệp sẽ có những điều tôi không được phép tiết lộ nhưng tôi có thể khẳng định một chuyện, mỗi một quý trôi qua danh sách những học giả, nhà mạo hiểm và cán bộ nhân viên bị mất tích đều sẽ thay đổi. Sự thay đổi này không được thông báo rộng rãi trên truyền thông vì sẽ có nhiều vấn đề phát sinh nhưng tôi có thể đảm bảo, tỉ lệ tử vong và mất tích đã được giảm đi rất nhiều so với thực tế rồi. Bên phía Hiệp Hội mỗi năm cũng đều đưa ra nhiều biện pháp cải thiện chất lượng của vật dụng bảo hộ trong lúc thám hiểm cho các nhà mạo hiểm và học giả nghiên cứu, ngoài ra luôn luôn có biệt đội chuyên dụng phụ trách công tác giải cứu những người mất tích. Mức độ nguy hiểm của nghề nghiệp này đã giảm đi rất nhiều so với thập niêm 80, 90.”

Phóng viên cười thật tươi: “Vâng, đúng là đã có nhiều biện pháp giảm thiểu tỉ lệ tử vong và mất tích như ngài nói. Trong số đó tôi có chú ý đến việc ngài nhắc về biệt đội phụ trách công tác giải cứu, ngài có thể nói thêm về biệt đội đó không ạ?”

Zhongli gật đầu: “Tên chính thức của họ là Đội Biệt Động Dạ Ảnh, dẫn đầu là thủ lĩnh với code:nam [Thiếu Chủ], thành viên của đội không được công khai danh tính và các thành viên được phân bổ trực thuộc ở nhiều nơi trên khắp thế giới. Mỗi một người trong họ đều sở hữu những biệt tài riêng và họ chính là những người giỏi nhất trong hàng trăm ngàn nhà mạo hiểm đang hoạt động trên thế giới.”

Cậu trai nhìn chăm chú màn hình trình chiếu một lúc lâu, lẩm bẩm: “Người giỏi nhất...”

[Vì có họ, nghề nghiệp này đã không còn quá nhiều người mất tích thế nhưng con số tử vong trong lúc thám hiểm vẫn cao vô cùng...]

“... Thế nên mình không được phép nghĩ đến công việc đó.”

Đèn tín hiệu chuyển màu, cậu kéo balo lên rồi cất bước, hoà vào biển người qua lại trên vạch trắng nối hai bên đường.

Giấu mặt mình dưới mũ trùm, cậu lấy di động kèm tai nghe ra, nhét hai nút loa nhỏ vào tai xong mở ứng dụng phát nhạc lên, một chuỗi playlist được lưu xuất hiện, cậu tìm danh mục thuộc về ca sĩ đang nổi nhất hiện nay – Venti.

{Thần thoại đã từng kể,
Rằng mỗi lần mặt trời soi chiếu vạn vật trên thế giới,
Và tôi ngẩng đầu nhìn lên cơn bão không hề có lấy tia sáng mặt trời.
Thứ gì ẩn sau màu xanh của bầu trời ấy?
Sau những bức tường, một khát vọng sống.
Hỡi linh hồn xa lạ,

Bạn có nghe thấy âm thanh từ tiếng đàn này không?
Hát cùng với tôi, tung bay ngang qua thế giới này vì tôi.
Một hi vọng nhỏ bé sẽ nở rộ như một đoá hoa.
Tự do nở rộ nhất, và chào đón ánh mặt trời.
Điều đáng lo ngại trong nhịp đập trái tim tôi,
Và âm thanh của một thứ đó mới lạ dâng trào.
Không một ai có thể gài bẫy bất kì linh hồn nào.
Trỗi dậy, đứng lên và dang rộng đôi cánh của bạn đi.}
Trích — Wind and The Bird (Venti Fansong).

Đôi tai cảm thụ những nốt thanh cao vút như vươn đến tầng mây bởi giọng hát đầy truyền cảm của người ca sĩ tài hoa, Xiao không kiềm lòng được nhìn lên bầu trời.

Đã chẳng còn ánh hoàng hôn cam sắc nữa, chỉ còn màn đêm đang dần dần dần dần tăm tối, không có vầng trăng cũng chẳng có lấy một ngôi sao nhỏ bé toả sáng.

Bầu trời của cậu chỉ có vậy.

Chỉ có vậy mà thôi.....
...........
..........................
..................
Cạch—!

“Con đã về.”

“Về trễ quá đấy, Xiao.” Mẹ Xiao nói vọng ra từ trong bếp, mùi hương thơm ngon của thức ăn toả ra tràn ngập từ phòng khách đến tận cửa chính: “Hôm nay bố của con phải tăng ca nên chỉ có hai mẹ con chúng ta ăn cơm cùng nhau thôi. Con có thèm gì không?”

“Không có ạ.” Xiao cởi giày ra để vào tủ, cậu đứng lên cầm bình tưới nhỏ đặt cạnh chậu con tưới cho nó chút nước rồi mới xoay người đi vào nhà: “Con lên phòng tắm trước ạ.”

Bịch bịch bịch...

Cạch!

Xiao đi vào phòng, đóng cửa lại rồi mới mở balo lấy tập và tài liệu có liên quan đến nghề nghiệp Mạo Hiểm Giả ra để trên giường, xoay người lôi từ trên tủ quần áo của mình xuống một thùng cactong lớn rồi đem chỗ tập và tài liệu đó bỏ vào, sau khi dán kĩ bằng băng keo thì đem cất lên đầu tủ như cũ, xong xuôi mới lấy quần áo sạch đi tắm.

Mỗi lần ba Xiao tăng ca thì phải sau mười giờ mới về nhà, những lần như vậy suốt bữa cơm mẹ của Xiao sẽ lại hỏi han con trai mình về tình hình học hành, sẵn tiện xem thử Xiao có đặc biệt hứng thú với nghề nghiệp nào không.

“Hôm qua mẹ tham gia kì họp hàng tháng của phụ huynh học sinh, cô chủ nhiệm của con nói với mẹ là muốn con tham gia đội tuyển của trường, ý con thế nào? Dựa trên thành tích học tập của con mẹ tin tưởng con làm được.”

“Vâng, con sẽ nói với chủ nhiệm là con tham gia.” Xiao cầm chén cơm trắng trong tay, gắp một miếng đậu hũ chiên cho vào miệng nhai.

“Xiao của mẹ giỏi thật đấy, thành tích xuất sắc lại còn đẹp trai nữa, sau này nên khuyên con chọn ngành học nào đây ta? Tốt nhất là công việc nhẹ nhàng lương cao, đừng làm lụng vất vả như mẹ với ba con là được. Nhắc mới nhớ, cô chủ nhiệm bảo là con vẫn chưa nộp giấy nguyện vọng, con không có hứng thú với ngành nào sao, Xiao?”

Những đầu ngón tay quanh thành chén cơm khẽ trắng tái, Xiao ngước lên nhìn mẹ mình, chậm rãi nói: “Con vẫn đang suy nghĩ.”

“Vẫn còn suy nghĩ sao? Nếu con không xác định tương lai sớm thì đợi đến lúc tốt nghiệp Cao trung mới bắt đầu chọn nghề để theo thì trễ lắm rồi đấy. À hay là mẹ hỏi mấy cô bạn của mẹ nhé, nếu con có hứng thú với công việc văn phòng tiện thể làm thực tập sinh mùa hè cũng được nè, con thấy sao?”

“Vâng, con sẽ suy nghĩ.” Xiao không từ chối cũng không đồng ý ngay, dù sao cậu hiện tại chỉ vừa mười sáu, vẫn còn thời gian.

“Ừm ừm, vậy con suy nghĩ đi nhé, mẹ chờ.” Mẹ Xiao cho một miếng cá vào miệng, chất ngọt của thịt cá tươi và cái cay nóng của nước mắm ớt làm bà si mê, nheo mắt nhìn Xiao: “Mà mẹ nghe nói là con có bạn gái rồi nhỉ?”

Tay cầm đũa khựng lại, Xiao ngước lên nhìn mẹ của cậu: “Là ai đã nói ạ?”

“Ai nhỉ~ Mẹ quên mất rồi~” Mẹ Xiao chống cằm cười tủm tỉm nhìn con trai tài giỏi nhà mình: “Con đấy, giấu cũng kĩ thật nha, hôm qua mẹ không được nghe kể lại chắc còn lâu con mới chịu nói cho mẹ nghe, đúng không? Con gái cưng nhà nào thế? Có tốt không? Hai đứa có hợp nhau không đấy? Hửm?”

“... Cũng ổn.”

Xiao nhạt giọng nói, biểu cảm trên mặt vẫn lãnh đạm như mọi ngày.

“... Thật là! Con đấy! Không cười một cái được à?” Mẹ Xiao buồn bực vô cùng, vươn tay nhéo má Xiao: “Học giỏi, mặt đẹp mà tính cách lầm lì quá đi! Con như vậy là có thích người ta không đấy? Con mà không quen nghiêm túc thì đừng có đồng ý hẹn hò rồi làm lở dở con gái nhà người ta nghe chưa?”

Xiao bất lực để yên cho mẹ cậu nhéo má, từ nhỏ đến lớn là một tay mẹ nuôi dưỡng cậu nên dù đã vào Cao trung thì trong mắt mẹ cậu vẫn là một đứa trẻ bé bỏng, những cử chỉ trách cứ răn đe như này cậu đã quá quen rồi, mẹ cũng có ý tốt nên mới bắt nạt cái má của cậu như vậy.

Nhéo mấy hồi rốt cuộc mẹ Xiao cũng thả tay ra để con trai ăn cơm tiếp, bà nói: “Chuyện này tạm thời không nên nói cho ba con biết, khi nào con xác định chắc chắn thì hãy nói với ba, biết chưa?”

“... Vâng.”

Xiao gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Thế... Trong hai đứa ai là người tỏ tình trước?”

Xiao lại nhìn lên, cậu thấy hai mắt của mẹ mình long lanh lấp lánh như đèn pha thì xác định luôn là nếu cậu không kể thì đừng hòng ăn xong bữa cơm này.

Kể ra thì Xiao cũng không rõ mối quan hệ giữa cậu và cô gái kia có thật sự là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau hay không.

Từ lúc học Sơ trung đến hiện tại đã là Cao trung Xiao đã nhận được vô số lá thư cùng những lời tỏ tình, mỗi lần như vậy cậu chẳng cần phải nói gì nhiều, những cô gái đó chỉ nhìn gương mặt lãnh đạm của cậu là đã tức tốc bỏ cuộc rồi chứ nói gì là chờ nghe câu trả lời của cậu chứ.

Xiao không để ý lắm đến chuyện yêu đương nên những chuyện thế này không ảnh hưởng gì đến cậu.

Cứ vậy cho đến vài tháng trước—

“Cậu là Xiao đúng không? Thủ khoa của niên khoá năm nay, thành tích và mặt của cậu đều hợp gu tôi đấy, chúng ta hẹn hò đi!”

Xiao đang bưng tài liệu từ giáo viên cho môn sau nghe vậy liền ngây người ra.

“... Hả?”

Cô gái thẳng thắn đó là MeiQing Yang, quý tiểu thư của dòng họ Yang có cả một chuỗi hệ thống cửa hàng cafe trải dài khắp Liyue và sang năm sẽ dấn thân sang thị trường cafe nước ngoài. Thành tích chỉ tầm trung nhưng vẻ ngoài xinh đẹp năng động của cô khiến nhiều nam sinh chú ý đến, cô cũng là một trong những hot girl nổi nhất trường Xiao.

[Một cô gái thẳng thắn một cách táo bạo.]

Đó là ấn tượng đầu tiên của Xiao.

Lời tỏ tình của MeiQing nghe như là yêu cầu hoặc mệnh lệnh nên Xiao không định xem là thật, kết quả là cậu liên tục bị cô nàng bám theo cả tuần liền khiến nề nếp sinh hoạt câu lạc bộ bóng rổ và các buổi dự thính ‘đặc biệt’ phải hoãn lại, để kết thúc hành vi bám đuôi của cô nàng Xiao buộc phải nói chuyện đàng hoàng với cô gái này.

“Tôi mong cô đừng làm xáo trộn những sinh hoạt khác của tôi.”

“Vậy làm bạn trai tôi đi, có vậy tôi mới không bám theo cậu nữa. Vậy dễ dàng với cậu quá rồi còn gì, đúng không?”

“Tôi chưa từng gặp qua trường hợp yêu đương nào như này.”

MeiQing hất cằm: “Vậy giờ có rồi đấy, trước mặt cậu nè.”

Xiao đỡ trán, lấy di động ra thêm số liên hệ của MeiQing, từ lúc đó hai người họ chính thức làm một cặp.

Đối với Xiao chỉ cần sinh hoạt câu lạc bộ, học hành và các hoạt động ‘bí mật’ của cậu không bị ảnh hưởng thì MeiQing muốn như thế nào cũng được, chỉ cần còn nằm trong chuẩn mực cho phép của Xiao.

Nhưng MeiQing thì khác, bản tính của cô nàng thậm chí là chính cô hoàn toàn trái ngược với Xiao.

MeiQing là tiểu thư của gia đình giàu sang, mỗi món đồ cá nhân đều phải đắt tiền và độc đáo hơn kiểu dáng đại trà trên thị trường, bạn bè xung quanh cô không phải tiểu thư thiếu gia có vị thế tương tự thì cũng là dạng ăn chơi có tiếng trong trường, cô thích khoe khoang về mọi thứ mà bản thân sở hữu, tất nhiên nếu so về tiền tài thì quả thật không ai trong nhóm bạn so sánh được với cô.

Nhưng MeiQing không có một thứ sánh được với bạn bè của mình – người yêu lợi hại.

Nếu không phải đẹp trai thì chính là có tiền, có giá trị nhan sắc cao, có xuất thân từ danh gia vọng tộc,... Những tiêu chuẩn đó MeiQing cũng có, cũng muốn đặt lên trên người yêu của cô nhưng quả thật chẳng ai lọt nổi vào mắt cô nàng.

Thế rồi khi vào Cao trung, tại buổi lễ mừng nhập học, khi thủ khoa của tân sinh được gọi lên phát biểu trước toàn trường thì cô nàng đã không nhịn được rung động khi thấy Xiao.

[Đó là một chàng trai đẹp đẽ theo dạng trầm lặng và tạo cảm giác vô cùng sạch sẽ...]

Xiao có bạn bè nhưng không ai đủ thân thiết đến mức cậu có thể thoải mái chia sẻ những bí mật cất giấu trong lòng, cậu cảm thấy những người xung quanh mình đều sống cuộc đời của ‘người thường’ thế nên cậu càng phải giấu đi ‘sự khác biệt’ của mình khỏi họ, cậu cũng không tham gia bất kì hội nhóm liên quan nào đến ‘bí mật’ của bản thân để chắc chắn không một ai có thể phát hiện ra.

Người khác nhìn vào đều nghĩ cậu lạnh lùng ít nói nhưng thật ra cậu chỉ lãnh đạm với xung quanh, suốt mười sáu năm cuộc đời từ lúc mở mắt ra Xiao đã có nhận thức về thế giới này, cậu hiểu bản thân không như bao đứa trẻ lớn lên một cách bình thường ngoài kia, càng hiểu rõ cậu không hề có bất kì sở thích đặc biệt nào.

Cho đến một ngày mùa hạ năm mười hai tuổi, Xiao được nghe kể về nghề Mạo Hiểm Giả.

Không phải anh hùng trừ gian diệt ác trong câu chuyện của trẻ con, không phải việc mà bất kì người bình thường nào cũng có thể làm, khó có thể tìm thấy cuộc sống và hạnh phúc bình dị càng chẳng thể hi vọng lúc chết đi cơ thể còn toàn vẹn được bao nhiêu phần trăm.

Thế nhưng cậu lại thích những câu chuyện ẩn sâu trên các bức điêu khắc đá được giấu trong những bí cảnh nguy hiểm trùng trùng kia.

Chuyện về đất nước cổ đại từng bị thế giới lãng quên 500 năm, giai thoại về gió vang vọng khắp thảo nguyên xanh, những học thuyết tân tiến đã xuất hiện nhưng vẫn bị thời gian vùi lấp, các trận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net