Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bắt đầu từ lúc nào ‘đêm’ đã trở nên quá dài đối với mình vậy...?]

Kazuha vẫn còn nhớ những đêm độc hành phải ngủ trong rừng cây hoặc hang động nhỏ.

Yên tĩnh tựa lưng vào thân cây hoặc vách đá rồi ngước mắt nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, có khi dù đang ngủ cậu vẫn mơ hồ cảm giác được ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống thân thể mình, bên tai vang vọng lời thì thầm của vạn vật lúc về đêm,...

Đó là một sự bình yên đặc biệt...

Thế nhưng bây giờ mọi thứ bỗng trở nên khác lạ.

Kazuha ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú bầu trời đêm ngoài kia, nhìn áng mây trôi, đếm từng ngôi sao nhấp nháy chớp tắt, cảm nhận từng phút từng giây trôi qua thật chậm đến mức xa lạ.

[... Tomo, khi nào huynh mới trở về...?]

Người đó đã rời đi được năm ngày năm đêm rồi—

“Meo~”

Kazuha giật mình quay đầu lại, nơi cửa bỗng xuất hiện một cái mặt đầy lông với cặp mắt đen tròn như hai viên ngọc nhìn chằm chằm vào cậu, nó lon ton bò đến gần chỗ cậu ngồi, cái mũi hồng khịt khịt bên tay cậu vài cái rồi lè lưỡi liếm láp đầu ngón tay.

“... Hơ...?”

Sự việc quá đột ngột khiến Kazuha ngây ra nhìn con mèo trắng đó.

“Ồ, coi bộ hai người có vẻ hợp nhau đấy, Kazu-chan~” Tomo đẩy cửa tiến vào thấy phản ứng của Kazuha có chút buồn cười: “Gì thế? Bộ dạng ngây ngốc của cậu không giống thường ngày chút nào, Kazu-chan. Cậu không thích mèo hả?”

“Không, không hẳn...”

Kazuha nhẹ giọng đáp, nheo mắt nâng ngón tay lên vuốt ve cái cằm nhỏ xíu của mèo trắng, nhìn nó gừ gừ thích thú cọ cọ đầu ngón tay cậu, xúc cảm mềm mại ấm áp này giống như cơn gió dịu nhẹ nhàng cuốn đi chút nặng nề trong nỗi niềm cậu đang mang.

“Người bạn nhỏ này đã có tên chưa?”

“À, tôi gọi nó là Tama, tại tôi không có khiếu đặt tên lắm, a ha ha...” Tomo gãi đầu giải thích, anh nghĩ nếu Kazuha đề xuất một cái tên khác thì anh sẽ chọn cái tên đó.

“Tama à?” Kazuha ngẫm nghĩ: “Ừm... Quen tai, đơn giản mà dễ gần, là một cái tên hay.”

Tomo chớp chớp mắt, cười đáp: “Cậu thích là tốt rồi.”

“Huynh về từ lúc nào vậy?” Kazuha ngước lên hỏi, cậu không nghe thấy tiếng bước chân của Tomo nên cứ tưởng đêm nay anh chưa quay về được.

“À, được một lúc rồi. Lúc làm nhiệm vụ thì trời bỗng đổ mưa nên sau khi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với Sangonomiya đại nhân xong sẵn tiện tôi đã đi tắm một lát luôn.”

Tomo cười tươi rói đáp.

“Ừm, về là được rồi...” Kazuha gật đầu, tiếp tục vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của Tama.

Mèo Tama thật sự rất thích cách Kazuha vuốt ve nó, từ đỉnh đầu, cằm nhỏ trượt xuống cổ, từ lớp lông dày chỗ lưng cho đến cái bụng thon gọn,... Nó muốn phô ra hết mọi chỗ ngứa ngáy của mình để Kazuha có thể vuốt ve thoả thích, cảm giác dễ chịu lâng lâng này thật tuyệt vời.

“Ah... Mềm và mượt, còn ấm nữa...” Kazuha không kiềm được đưa tay kia ra bắt đầu xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại ấy, mọi chỗ trên người Tama đều mềm mại hết nhưng chiếc bụng này chắc chắn là nơi cậu thích nhất.

Tomo nhìn thấy Kazuha vui vẻ như vậy cũng vui lây: “Lúc nhặt về tôi còn lo là nhóc con này nhát quá sẽ khó làm thân với cậu, tốt thật đấy~” Anh thấy cảnh Kazuha vuốt mèo trông rất thích mắt, tâm trạng đang u ám bởi nhiệm vụ càn quét kia cũng từ từ tan biến.
“Nhìn qua là biết người bạn nhỏ này khá thông minh, Tomo, huynh nhặt được một báu vật rồi đấy.”

“Meo~” Giống như nghe hiểu lời khen của Kazuha mèo Tama bỗng kêu lên một tiếng, giọng âm như đang rất vui.

Kazuha vui vẻ bế Tama lên ôm vào lòng, cảm giác mềm mại ấm áp khiến cậu muốn vùi sâu hơn vào lớp lông mềm mại này, bỗng chóp mũi đón được một mùi hương khác hẳn với mùi của Tama.

[Mùi này... là của Tomo?]

“Thật ra cậu không cần thức khuya như vậy, nếu về trễ quá tôi cũng không nỡ đánh thức cậu dậy đâu, tìm đại chỗ xó nào đấy ngủ hết đêm cũng được.” Tomo đi đến chỗ bếp sưởi khuỵu gối xuống bỏ thêm củi vào, khều tro than qua một bên cho gọn để lửa bén được lớn hơn, vóc dáng cao lớn che lấp hết ánh lửa trước mặt Kazuha.

Kazuha nheo mắt nhìn tấm lưng ấy, trầm mặc.

Tama giẫy thoát khỏi tay Kazuha, ‘meo meo’ hai tiếng rồi đi vào trong góc tìm chỗ khuất để ngủ.

Sự im lặng đột ngột này khiến Tomo hơi nhăn mày, quay đầu lại: “Sao vậy, Kazu-chan?”

Kazuha không đáp lời, Tomo có chút bất an mơ hồ nên nhánh chóng đi đến chỗ cậu, ngồi xuống bên cạnh cúi thấp lưng hơn, dịu giọng hỏi: “Có chuyện gì à, Kazu-chan?”

Tóc mái của anh vẫn còn chút ẩm ướt, giọt nước kết tụ nơi ngọn tóc theo cử động của anh mà rơi xuống trúng gò má cậu làm cậu khẽ giật mình vì lạnh, nhanh chóng ngước lên nhìn anh.

Cái nhìn của anh dịu dàng và trầm lặng như màn đêm.

[Sự dịu dàng, sự quan tâm, cả kiên cường và mâu thuẫn đang ẩn chứa trong đôi mắt ánh tím ấy—]

“... Huynh lại tắm nước lạnh rồi, Tomo.” Kazuha đưa tay lên xoa xoa má của mình, khàn giọng nói: “Đã dặn huynh khuya như vậy không được tắm nước lạnh, rất hại sức khoẻ. Sao huynh cứ thích gây hại cho bản thân vậy?”

“Ừm, tôi biết chứ, đáng tiếc đây là thói quen nhiều năm nên hơi khó thay đổi lắm...” Tomo đưa tay chạm vào gò má của Kazuha muốn đuổi đi cái lạnh còn đọng lại, sự mềm mại ấm áp của da thịt khiến anh thấy trái tim mình thả lỏng.

Việc tắm nước lạnh tổn hại sức khoẻ, Tomo biết rất rõ nhưng sau khi giết chóc điều đầu tiên anh muốn làm chính là dùng nước lạnh rửa sạch bản thân mình, rửa trôi cả mùi máu tanh lẫn dập tắt ngọn lửa lạm sát vẫn đang âm ỉ cháy trong trái tim này,...

[Cảm giác lạnh cóng như muốn đóng băng cả linh hồn có thể khiến ham muốn chém đứt da thịt tan biến hoàn toàn...]

Kazuha phát run, nhăn mày đưa tay bắt lấy cái tay lạnh tái của Tomo: “Lạnh quá, đừng có chạm vào ta nữa, huynh mau đến chỗ bếp sưởi làm ấm người lên đi, để lâu sẽ bệnh thật đấy.”

Tomo cười vui vẻ: “Hay là cậu sưởi ấm cho tôi nhé, Kazu-chan?”

Kazuha ngây ra nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím sắc của Tomo.

[Có phải... nên kết thúc ở đây không? Như vậy trái tim này sẽ không—]

“Tomo, đừng đùa nữa. Huynh cần phải học cách trân trọng và chăm sóc bản thân, cuộc sống trong quân đội rất khắc nghiệt, muốn tồn tại qua trăm trận chiến nơi chiến trường càng gian khổ hơn, ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho huynh được đâu.”

“... Cậu... đang nói cái gì vậy, Kazu-chan?”

Tomo không dám tin nhìn Kazuha, anh nắm lấy cánh tay cậu, vừa nghi hoặc vừa nóng ruột hỏi: “Cậu vừa nói không thể ở bên cạnh tôi là ý gì, Kazu-chan?”

[Trước khi trái tim này chịu thương tổn, trước khi mọi thứ trở thành sự hối hận—]

“Sau khi vết sẹo trên lưng hoàn toàn biến mất ta sẽ rời khỏi nơi này, Tomo.”

Kazuha nhẹ nhàng nói ra lời tàn nhẫn với Tomo, trong mắt cậu vẫn là sự trong trẻo ấy, là thứ tự do khiến anh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

... Và dường như lúc này những cảm xúc đó đã hoá thành phẫn nộ, căm ghét.

“... Tại sao?” Tomo nghiến răng hỏi: “Tại sao phải rời khỏi đây chứ? Cậu biết rõ tình hình bên ngoài đang rất hỗn loạn bởi Lệnh Truy Lùng Vision đúng không, Kazu-chan? Cậu khó có thể tự do du hành một mình như trước đây, trước tình hình này tìm một nơi an toàn để ẩn mình mới là điều đúng đắn sao? Tại sao cậu phải rời đi như vậy hả, Kazu-chan?!”

“Ta không thuộc về nơi này, Tomo.”

Thình thịch—!

Tomo sững sờ nhìn Kazuha: “Có phải... là vì những lời bàn tán trong doanh không? Họ hoàn toàn không có ý xấu nhưng định kiến và truyền thống lịch sử là thứ gắn liền với tuổi thơ, cậu đừng để bụng với bọn họ. Sáng sớm đi, để sáng sớm tôi đi nói chuyện với Gorou, cậu ta chắc chắn có cách giải quyết những lời đồn đó—”

Kazuha lắc đầu, mỉm cười: “Tomo, huynh là người hiểu rõ ta nhất, việc ta đã quyết định không thể thay đổi được, đúng không?”

Tomo bàng hoàng nhìn Kazuha.

[Không thể thay đổi...?]

“Tôi... đã làm sai gì sao, Kazu-chan?”

Kazuha nhìn dáng vẻ buồn bã của Tomo, cậu muốn vươn tay ra nhưng rốt cuộc vẫn phải rút về, khàn giọng nói: “Huynh không làm sai gì cả, Tomo.”

[Người sai... có lẽ là ta.....]

“Ta lên đường du hành vì muốn ngắm nhìn thế gian này, ngắm nhìn sông núi và mọi cảnh vật cũng như con người, bởi vì ta biết ta vẫn chưa có nơi mà ta thuộc về.”

Thời gian qua khi sống ở doanh trại Quân Kháng Chiến Kazuha đã thấy rất nhiều, cảm nhận được sự chân thật về một Tomo mà cậu không hề biết đến, về quá khứ mà người cậu xem như bạn đồng hành đã che giấu, về dáng vẻ mà cậu không tài nào có thể tưởng tượng ra nổi,...

“Huynh khác ta, Tomo.”

Kazuha cười nói, trong mắt là xao xuyến và hạnh phúc: “Huynh có nơi huynh thuộc về, có nơi huynh trở về, nơi để huynh chiến đấu và bảo vệ. Ta mừng cho huynh...”

“Kazu-chan.....” Tiếng gọi của Tomo trở nên khản đặc, anh nhận ra sự khác biệt giữa anh và cậu, nhận ra trong ánh mắt của cậu còn biết bao điều chưa nói nhưng nếu nói ra có thể mối quan hệ này, cả cảm tình mà hai người dành cho nhau đều sẽ rạn nứt.

[Tất cả nên dừng lại, thời điểm này không hẳn là tốt nhất... nhưng đã là giới hạn cuối cùng.....]

Kazuha nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tomo, cậu trân trọng con người này, trân trọng mỗi một khoảnh khắc, mỗi một nụ cười ánh mắt, mỗi một ngày cùng người con trai này trải qua,...

Chuyến hành trình của hai người không hề dài cũng chẳng hề ngắn, là kí ức vui vẻ nhất, đẹp đẽ nhất mà Kazuha muốn dùng cả đời mình để ghi nhớ.

“Tomo, chuyến du hành của huynh nên kết thúc ở đây rồi, vì mọi người của Quân Kháng Chiến, vì sự chờ đợi của Gorou, vì niềm tin và lý tưởng của Sangonomiya đại nhân,...”

Kazuha cười lên, dưới ánh trăng trông cậu thật toả sáng, thật rạng ngời và ấm áp.

“Ta rất mong chờ ngày đại thắng của huynh và mọi người, thế nên huynh nhất định phải sống sót đấy, Tomo.”
..................
.....................................
..........
Lều tướng quân.

Kokomi xem xét các báo cáo kĩ càng xong liền cầm bút lên phê duyệt cẩn thận rồi mới gấp gọn nó lại, cho vào một ống tre bỏ vào giỏ trúc: “Ta đã xác nhận xong, cám ơn sự đóng góp của anh, Tomo-san. Anh vất vả rồi.”

“Đây vốn là bổn phận của mạt tướng, thưa Sangonomiya đại nhân.” Tomo cúi thấp đầu cung kính đáp.

Kokomi đi đến đỡ anh đứng dậy, trong mắt cô là lo lắng: “Sắc mặt anh không được tốt lắm, có chuyện gì sao, Tomo?”

“..... Chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi.”

Tomo đáp lại, nụ cười miễn cưỡng của anh khiến Kokomi nhíu mày nghi hoặc, xét theo tình hình dạo gần đây thì điều có thể khiến tâm trạng của Tomo trượt dốc thể này chỉ có—

“Kazuha Kaedehara đã làm gì khiến anh phiền lòng sao?”

Tomo giật mình ngước nhìn Kokomi: “Người... Người biết sao, Sangonomiya đại nhân?”

Kokomi gật đầu: “Thật ra lần đó ta gọi Kazuha Kaedehara đi theo mình cũng là để nói về những vấn đề này, Tomo.”

Cô có thể nhận ra sự đấu tranh dữ dội trong lòng Kazuha nhưng cô cũng biết Kazuha không quen với sự mất mát – thứ mà mỗi một người lăn lộn trên chiến trường đều phải đối diện mỗi giờ mỗi khắc, cô lo lắng cậu sẽ không thể chịu đựng được nếu như có một ngày những người đang sống sờ sờ bên cạnh đột nhiên mất mạng—

Những câu hỏi mà Kazuha đặt ra cho cô chính là minh chứng tốt nhất cho nỗi sợ trong lòng cậu.

[Thiếu niên ấy không có đủ dũng khí để đối mặt, không đủ tự tin rằng bản thân có thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến—]

Kokomi đem toàn bộ cuộc đối thoại hôm đó nói ra hết cho Tomo biết.

Tomo chỉ cúi đầu, thật thấp.

Anh chợt nhận ra so với anh thì Kazuha đang gánh vác rất nhiều thứ, quá nhiều so với độ tuổi của cậu.

[Quả thật... nên dừng lại tại đây, đó... có lẽ chính là tốt nhất cho cả hai người.....]

*************************************

Kazuha cầm trang phục của mình lên thành thục mặc vào, sau khi xỏ bao tay và tất dài xong cậu mới thắt lại đai quần, mặc thêm giáp vai và tiếp theo là dây đai kèm phục sức.

Mấy tháng trời không đụng vào rồi, bộ quần áo vốn đã quá quen thuộc giờ mặc lên người cảm giác vừa quen lại vừa lạ, Kazuha khẽ cười: “Xem ra mình đã bỏ bê bản thân lâu quá rồi...”

“Meo~”

Mèo Tama ngồi bên cạnh kiếm của Kazuha ngước mắt nhìn lên cậu kêu nhỏ, tiếng kêu có chút bối rối xa lạ khiến cậu có cảm giác người bạn nhỏ này vẫn chưa tiếp thu được chuyện cậu sẽ rời đi hôm nay.

Kazuha khuỵu gối xuống, đưa tay xoa cái đầu nhỏ ấy: “Tama, đừng buồn. Chắc chắn đến một lúc nào đó ta và mi sẽ gặp lại nhau.” Bởi vì cậu biết cậu và Tomo có duyên.

[Nếu thế gian này vẫn cố tình đưa đẩy duyên phận của hai chúng ta thì chắc chắn—]

Cạch!

“Chào cậu, Kazuha.”

“Kazu-chan, chào cậu.”

Kazuha không ngờ vừa mở cửa thì đón chờ cậu chính là Tomo và Gorou, hai con người đang lẽ đã bận tối tăm mặt mày ngay khi trời hửng sáng.

“Sao hai người lại...?”

Gorou cất lời oán trách: “Cậu đấy, định đi mà không nói tiếng nào đúng không? Rốt cuộc cậu có xem tôi là bạn không vậy, cái đồ bạc bẽo này! Còn có ông nữa, Tomo! Mắc cái cọng tóc cọng lông gì mà chả nói với tôi câu nào vậy hả?! Nếu không phải Sangonomiya đại nhân nói cho tôi biết chắc ông khỏi cho tôi tạm biệt Kazuha luôn rồi. Bạn bè thế đấy, bạn bè thua cả cái quần ấy!!”

Tomo cười khan: “Gorou, giữ hình tượng, giữ hình tượng...”

Gorou phát bực: “Giữ cái rắm ấy! Tại ông im re nên tôi mới bực đó!”

“Tôi xin lỗi rồi còn gì, cậu đừng tức nữa...”

“Xin lỗi cái là xong hả?! Kazuha, tôi nói cho cậu biết nha, tên này không phải người tốt đâu, sau này cậu muốn tìm bạn đồng hành nhất định phải tìm ai đó tốt hơn tên này gấp mười lần à không, gấp một trăm lần mới được, nhớ đó!”

Tomo sắp nổi cáu theo: “Ê ông vừa vừa phải phải thôi nha Gorou...”

"Ha ha ha...” Kazuha bật cười làm cả Gorou lẫn Tomo đều ngây ra nhìn cậu.

Tiếng cười giòn tan đượm niềm vui đơn thuần, thiếu niên chớp mắt nhìn họ, có lưu luyến và tiếc nuối xen lẫn nhưng nhiều hơn là hi vọng.

[Hi vọng vẫn có thể gặp lại mọi người, hi vọng tất cả đều sống sót bình an.....]

“Tomo vĩnh viễn luôn là bạn đồng hành và tốt nhất của tôi, về điều này thì cậu có thể yên tâm, Gorou.”

Tomo ngạc nhiên nhìn Kazuha.

Kazuha đang cho Gorou một câu trả lời chắc chắn cho ẩn ý trong mấy lời cậu ta vừa chỉ điểm Tomo, nhấn mạnh nhận xét của chính mình và bảo đảm nó không bao giờ thay đổi.

“... Ừm, tôi tin những lời này của cậu, Kazuha.” Gorou gật đầu, chìa tay phải ra: “Lên đường mạnh khỏe nhé, bạn của tôi.”

Kazuha tròn mắt nhìn Gorou rồi nhìn xuống bàn tay ấy, vui vẻ bắt lấy: “Cậu cũng vậy, Gorou. Nhất định sẽ có ngày tôi gặp lại cậu.”

“Tôi sẽ dõi mắt chờ!” Gorou vui sướng đáp, đuôi sau lưng không ngừng đung đưa qua lại, ngay cả trong mắt cậu cũng óng ánh sắc nước.

Kazuha nhìn qua Tomo, lần nữa cảm thán anh thật cao lớn, tự hỏi không biết bao giờ mình có thể cao ngang anh, đến khi nào mới không còn những do dự và lo lắng để đứng bên cạnh anh.

[Gặp gỡ là duyên phận, đáng tiếc... ta lại chưa sẵn sàng cho những rủi ro về sau của cuộc chiến này.]

“... Xin lỗi huynh, Tomo.”

Tomo ngây ra trước câu nói này.

Kazuha mím môi, viền mắt phiếm đỏ như sắp khóc: “Có được người bạn đồng hành tuyệt vời như huynh là vinh hạnh của ta.”

Đôi mắt Tomo mở to, chúng dao động mãnh liệt, bàn tay anh nắm siết lại thành đấm, run rẩy như đang cố kiềm nén những tình cảm đang cuồn cuộn như sóng trào trong lòng.

“Kazu-chan...”

Tomo cất tiếng gọi, anh không muốn im lặng, không muốn cứ để mọi thứ kết thúc như vậy, càng không muốn chỉ dựa vào cái gọi là duyên phận.

“Tôi sẽ tìm cậu!”

Anh nắm lấy đôi tay của Kazuha, bọc trọn chúng trong đôi tay anh, vừa thành khẩn vừa kiên định nói: “Tôi chắc chắn sẽ sống sót, sẽ chiến thắng sau đó tôi sẽ đi tìm em. Chân trời góc bể, núi cao biển rộng,... Không cần biết em đang ở nơi nào, nhất định tôi sẽ tìm được em, sau đó...”

Trong con ngươi đỏ tươi của Kazuha là gương mặt chân thành của Tomo.

“Tôi sẽ vĩnh viễn đồng hành cùng em, cho đến tận cùng, cho đến khi sinh mệnh này kết thúc! Tôi nhất định sẽ tìm thấy em!!!”

Cậu chớp mắt, hàng lệ không nhịn được chảy xuống bên nụ cười hạnh phúc.

“Ừm! Ta chờ huynh, Tomo.”

Nhất định... Nhất định... Nhất định!!!

Từ biệt bạn đồng hành, từ biệt chú mèo con mới quen chưa được bao lâu, cả người chân thành gọi cậu là ‘bạn bè’, người dẫu nhỏ bé yếu đuối vẫn muốn vẹn toàn lý tưởng và lẽ sống bản thân theo đuổi,... Kazuha quay đi bỏ lại sau lưng tất cả.

Cậu quyết định tiếp tục chuyến hành trình đơn độc của mình vì muốn khi gặp lại là lúc cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức cùng người đó gánh vác cũng như đối mặt với mọi thứ.

[Dường như giữa ta và người có một khoảng cách vô hình,
Người biết rõ nên im lặng,
Ta nhận ra nên càng không thể đối mặt.
Dường như giữa ta và người có một tình cảm sâu nặng,
Người hiểu rõ nên buông tay,
Ta nhận ra nên càng muốn trốn tránh.
Dường như cả ta và người đều hèn nhát như nhau.....]

=> [End chap 6]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net