3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ting ting!" - Tiếng chuông cửa.

- Chào buổi sáng, Rei! - Mẹ của Yamato rất vui khi thấy Rei. - Vào nhà đi con, Yamato sẽ xuống nhà ngay đó!
- Dạ, con chào cô! Con xin phép vào nhà ạ!

- Trời mùa đông này lạnh lắm, con chờ cô chút nha!
- Dạ! - Rei ngồi im lặng chờ đợi.

Tiếng cửa phòng nào đó vừa mở ra, mẹ của Yamato vào phòng khách và đưa cho cậu một món quà: "Là khăn choàng cổ, con cứ nhận nhé, quà giáng sinh đó! Con có thể mở nó ra lúc này cũng được! Cô nghĩ con và Yamato chắc chắn hợp lắm, cô thích mua đồ đôi cho hai đứa ghê, chẳng hiểu sao nữa...mong con bé Mai không giận vì cô mua thứ khác cho nó...Haha, tất nhiên cô thương cả 3 đứa! Cô đi chuẩn bị vài thứ nha, con cứ tự nhiên ăn bánh uống nước nhé!"

Ngay lúc mẹ Yamato rời đi thì Yamato cũng xuất hiện ngay trong phòng khách. Rei giật mình vì cậu chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. Yamato nói với giọng trông có vẻ bực tức:
- Chúng ta đi thôi!
- Còn Mai...?
- Đi thôi, con bé đó nói làm mất vé nên chỉ có hai đứa mình đi thôi!

Rei không dám bàn luận gì thêm, tốt nhất nên nhanh chân đi theo Yamato.

—————

Từ lúc Mai hỏi cậu về tình cảm của mình, Rei nhận ra có gì đó khá lạ về mối quan hệ giữa hai người. Cuộc đi chơi hôm nay cứ như thể là...hẹn hò vậy...có trạng thái bồi hồi...

- Đến rồi! Rei, cậu muốn mấy cái cài hình thú kia không? Tớ thấy nó khá dễ thương ấy!
- Hả...? - Rei đang còn trên mớ bòng bong suy nghĩ. - À...không cần đâu, tụi mình vào trong chơi là...

- Bà bam! Đáng yêu quá chời!!! Haha, nó hợp với cậu đấy! Tớ cũng có một cái, nhìn nè!

Một tiếng đập thật mạnh từ lồng ngực của Rei, lúc đột nhiên Yamato cài chiếc cài lên đầu cậu cho đến khi nhìn Yamato có vẻ thích thú chuyện cả hai cùng có cài đôi.
- Chẳng phải nó rất tuyệt sao? Rei?
- Ha...à ừ, nó hợp...
- Nào, đừng lặp lại câu của tớ nữa! Tụi mình đi thôi!

—————

Hôm nay chơi vui quá chừng và cũng là lần Rei cười đến độ hộ sặc sụa mấy lần. Yamato tự đắc lần này hai đứa đi chung thật là đúng bài.

Thời gian cuối cùng là dành cho bản thân chầu kem thật lớn.
- Ngon quá!!!

Yamato cười mỉm trước vẻ mặt của Rei. Rei ngớ ngẩn hỏi, cùng lúc lấy tay lau lau sợ kem dính trên mặt mình.
Hiểu ý, Yamato xua tay:
- Có gì đâu, chỉ là trông hôm nay cậu hơi khác đó!
- Vui? Ehhhh!!! Thật á...tớ nghĩ...
- Ừ, cảm giác như cậu vừa gặp chuyện gì đó hạnh phúc nhất trên đời vậy! Hiếm lắm mới thấy Rei như vậy... - Thêm một miếng kem vanie nữa nào. - Ngon quá trời...!

Rei tự ngờ vực chính bản thân mình. Có lẽ...cậu giống như lời mọi người hay nói: "Trông thật u ám." Thực sự thì trước giờ cậu cũng cho rằng mình là người như vậy nhưng...việc nghe trực tiếp từ Yamato khiến cậu nghĩ rằng Yamato không vui vẻ khi ở bên mình sao...?

- Ừm...cậu muốn nghe chuyện này không?

Vẻ mặt thất thần của Rei ngay lập tức biến mất, cậu nhìn Yamato với vẻ muốn nghe gì đó.

- Chuyện là, mình có tỏ tình với Kana-san...

Thót một cái...đau quá...cảm tưởng như là...không giống lần trước...tay cậu đang run lên...chắc nghe không nhầm...

- Cơ mà, Rei, cậu ổn chứ? - Yamato lo lắng nhìn cậu.
- Ơ...ờ...mọi chuyện có vẻ tốt...ừm! - Rei vội giấu đi cảm xúc của cậu, đáng lí là cực kì sốc.
- Trông cậu cứ như bị trúng độc vậy!? Có gì không ổn thật hả?
- Không...không gì hết, mừng là chuyện của cậu...
- Dù sao cũng bị từ chối rồi mà...haha! - Yamato rút vẻ mặt lo lắng lúc nãy, cậu cúi xuống nhìn ly kem.

Trông có vẻ không vui lắm nhỉ!? Nhưng Rei lại không muốn nhìn vẻ mặt buồn bã lúc này của Yamato:
- Yamato...
- Cũng không sao, tớ cũng không thích cô ấy nhiều đến vậy! Rei, cậu cũng có người thích chưa hay ai đó để ý cậu chẳng hạn?

Câu hỏi đột ngột này khiến Rei lập tức đỏ mặt...người cậu thích chẳng phải đang ngồi trước mặt cậu sao? À không...cậu không chắc nữa.
- Tớ...
- Hehh, chưa gì cậu đã đỏ mặt rồi, vậy cậu chắc thích người đó dữ lắm!!! - Yamato tò mò.
- Ơ ờ...! - "Yamato ghé sát quá!!!!!"
- Cậu ấy cùng trường, cùng lớp, cùng, blabla...

Yamato thật nhiều chuyện, cậu hỏi trên trời dưới bể không thiếu một chút thông tin nào. Và tất nhiên, Rei ngại mà nên cậu ấy cũng không thể tiết lộ thêm được gì nhiều đâu ngoài việc mô tả người trước mặt mình.

- Nghe tuyệt quá!! Ohhh, haha, không ngờ mẫu người của cậu là như vậy! - Yamato đưa giấy cho Rei. - Dính kem kìa! Dù sao tớ cũng sẽ ủng hộ cậu!

Rei mỉm cười: "Ừ, cảm ơn cậu Yamato!". Và có lẽ giờ cậu cũng đang còn hi vọng phải không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net