Chương I. Cuộc hôn nhân ép buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàng Kiếm Sơn Trang toạ lạc tại Hàng Châu bên bờ Tây Tử. Đây là một sơn trang rộng lớn, được xây dựng hết sức quy mô. Có thể nói đây là một sơn trang xa hoa và giàu có. Tàng Kiếm Sơn Trang là một trong số tứ đại thế gia.

Tại đại sảnh của Tàng Kiếm Sơn Trang, hôm nay được chất đầy những hòm rương lớn đựng sính lễ.

Diệp Quân Lịch từ ngoài bước vào đại sảnh, thì thấy những hòm rương đựng sính lễ được chất đầy ở đại sảnh. Diệp Quân Lịch nhìn những hòm rương đựng sính lễ, rồi lại gần chạm tay vào những hòm rương đựng sính lễ ấy, xong y đi về phía bàn được đặt ở đại sảnh chỉ để dành riêng cho trang chủ và trang chủ phu nhân. Diệp Quân Lịch ngạc nhiên hỏi.
-"Ủa? Phụ thân, đây là sính lễ ai đưa tới vậy ạ?"-

Diệp Vũ Lan đang ngồi ở ghế dành cho trang chủ, tay cầm chén trà thưởng thức một ngụm trà. Khi nghe Diệp Quân Lịch hỏi Diệp Vũ Lan liền đặt chén trà xuống đùi trả lời.
-"Là Bá Đao Sơn Trang đưa tới."-

Diệp Quân Lịch nghe phụ thân nói, thì y bay hết cả hồn vía, suýt nữa thì y ngã ngửa về phía sau vì kinh ngạc. Xong Diệp Quân Lịch vội hướng mắt về phía nam nhân đang ngồi ở ghế dành cho trang chủ phu nhân. Diệp Quân Lịch vội hỏi.
-"Cha à, tiểu muội muội con mới có ba tuổi thôi. Sao cha nỡ lòng để muội ấy đi xuất giá thế?"-

Dương Dạ Minh nghe hỏi lấy tay khẽ vuốt tóc tiểu cô nương đang ngồi trong lòng trả lời.
-"Không phải của Tiểu Duyệt Nhi. Là của con đó!"

Diệp Quân Lịch khi nghe cha nói vậy, thì y vô cùng bất ngờ, trong thâm tâm y chỉ mong là y nghe nhầm, nhưng đó không phải là nghe nhầm. Rồi sau đó Diệp Quân Lịch với vẻ mặt không được vui đáp.
-"Của con á? Con không muốn gả, con không muốn tới Bá Đao Sơn Trang đâu!"-

Diệp Vũ Lan đang ngồi im lặng thưởng thức trà, khi nghe mấy lời này của Diệp Quân Lịch, Diệp Vũ Lan liền đặt chén trà xuống bàn nghiêm giọng.
-"Không được hồ nháo!"-
~~~~~~~

Trường Ca Môn nằm ở trên hồ Thiên Đảo cảnh sắc như tiên, thơ mộng hữu tình, được gọi Thiên Đảo Trường Ca. Đây là một hòn đảo nhỏ ở hồ Thiên Đảo. Và ở đây cũng được xây dựng hết sức quy mô, không kém gì Tàng Kiếm Sơn Trang. Trường Ca Môn được coi là một trong tứ đại thế gia.

Tại sảnh đường biệt phủ ở Trường Ca Môn. Một nữ nhân với vẻ mặt khiêu kỳ, đỏng đảnh đang đứng chỉnh lại y phục, và dõi theo các binh sĩ của Thiên Sách Phủ đang khệ nệ mang từng chiếc hòm rương đựng sính lễ đi vào sảnh đường. Trong hòm rương sính lễ toàn là những thứ quý giá. Ả ta với vẻ mặt khinh người, lấy tay che miệng nói.
-"Ui, Thiên Sách Phủ này ra tay hào phóng nha!"-

Dương Tu Dật đang ngồi ở bàn tại sảnh đường, cũng đang dõi theo các binh sĩ, nghe kế mẫu nói vậy, y chỉnh lại hai tay áo. Rồi cất giọng như châm chọc.
-"Nếu nhị nương thấy ghen tị, chi bằng để tiểu muội thay ta đi liên hôn."-

Ả kế mẫu nghe xong, liền quay phắt người, ả đi thẳng ra cửa để xem binh lính của Thiên Sách Phủ mang các hòm rương đựng sính lễ đến đâu rồi. Vừa đi ả vừa nói.
-"Người Thiên Sách Phủ nhìn trúng là ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn làm tân lang của mình đi."-

Đúng lúc đó, các binh sĩ Thiên Sách Phủ mang các hòm rương đựng sính lễ vào sảnh đường đều đã xong, họ đến và hành lễ với Dương Tu Dật.
-"Dương công tử, sính lễ đều để ở đây, chúng ta xin phép cáo từ trước."-

Dương Tu Dật nghe vậy liền đứng dậy hướng về phía các binh sĩ, y cúi người đáp lễ, giọng nhỏ nhẹ.
-"Vất vả. Làm phiền các vị rồi."-
~~~~~~~

Rồi ngày xuất giá cũng đã đến.

Tại Tàng Kiếm Sơn Trang, Diệp Quân Lịch đã mặc hỷ phục, ngồi trên giường ở phòng y mặt buồn rầu. Dương Dạ Minh từ bên ngoài bước vào phòng nhìn Diệp Quân Lịch giọng nhẹ nhàng.
-"Thời gian trôi nhanh thật. Tiểu Quân Lịch của cha sắp phải xuất giá rồi, đúng là luyến tiếc mà."-

Diệp Quân Lịch hướng mắt về phía cha, rồi y đứng dậy nhanh chân chạy đến gần cha, lay lay cánh tay của cha, giọng phụng phịu.
-"Cha, con không muốn gả đâu."-

Dương Dạ Minh lắc đầu, đưa tay vén lại mấy lọn tóc che ở trước mắt Diệp Quân Lịch lại cho vào nếp. Rồi Dương Dạ Minh lại nhẹ nhàng nói.
-"Quân Lịch, con đừng bướng bỉnh như thế!"-

Xong Dương Dạ Minh ân cần căn dặn, dặn dò Diệp Quân Lịch những điều gì cần làm, những điều gì không nên làm, khi đến Bá Đao Sơn Trang. Nghe cha căn dặn, dặn dò xong Diệp Quân Lịch quyến luyến từ biệt mọi người ở Tàng Kiếm Sơn Trang mà bước lên kiệu hoa.
~~~~~~~

Cùng ngày ở biệt phủ của Trường Ca Môn cũng đang chuẩn bị cho đại thiếu gia xuất giá đến Thiên Sách Phủ. Dương Tu Dật đã mặc xong hỷ phục được may bằng loại vải thượng hạng và đang đứng trước mặt kế mẫu tại phòng y.

Ả kế mẫu đang đứng dựa vào bức bình phong hình chiếc quạt, ả nhìn Dương Tu Dật một lượt rồi giở giọng khinh bỉ.
-"Chà chà chà, thật không ngờ một tiểu binh lính bình thường, mà cũng mua được loại vải đắt tiền như vậy nha!"-
Nói xong ả ta liền lấy tay che miệng cười giễu cợt.

Dương Tu Dật nhìn vào bộ hỷ phục chỉnh lại tay áo, rồi dùng giọng lạnh nhạt nói lại với ả.
-"Nhị nương không thể nói vậy. Đối tượng liên hôn lần này là Thống Soái của Thiên Sách Phủ, chứ không phải "tiểu binh lính bình thường" như miệng người nói đâu."-

Nói xong, Dương Tu Dật chậm rãi ngẩng đầu nhìn ả, với ánh mắt không còn gì là tôn trọng ả, như lúc ả mới về Trường Ca Môn. Còn ả kế mẫu thì ả vẫn cứ cho là ả đúng, nên ả cứ tiếp tục lên tiếng phản bác lời của Dương Tu Dật.
-"Nhưng ta nghe lão gia nói, hắn chỉ là tên lính quèn thôi mà!"

Dương Tu Dật vẫn với ánh mắt đó đáp lời ả.
-"Trước kia là binh lính, nhưng hiện tại hắn là Thống Soái Thiên Sách Phủ, nên mong nhị nương thận trọng trong lời nói."-

Ả kế mẫu bị những lời nói này của Dương Tu Dật tác động, ả liền dùng dằng quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi, ả quay đầu nhìn về phía Dương Tu Dật, với ánh mắt hiện rõ sự ganh ghét. Đứng sau tấm rèm ả nghĩ thầm.
-"Không, không thể để Dương Tu Dật chiếm hời thế được, ta phải hỏi lão gia xem có đổi người được không."-
Nghĩ rồi ả ta đi tìm Dương Môn chủ để nói chuyện đổi người.

Sau khi ả kế mẫu đi rồi, Dương Tu Dật với vẻ mặt chán nản, y buông một câu.
-"A, vô tri!"

Nói rồi Dương Tu Dật lặng lẽ đi ra phía cổng lớn bước lên kiệu hoa để rời Trường Ca Môn. Ngồi trên kiệu hoa Dương Tu Dật suy nghĩ cuộc hôn nhân ép buộc này coi vậy lại là điều tốt. Vì như vậy y có thể rời khỏi cái nơi mà từ lúc mẫu thân y mất, phụ thân y nạp thiếp, y chẳng còn có được ngày nào bình yên.
~~~~~~~

Một đoàn thuyền lớn của Thiên Sách Phủ đưa kiệu hoa đến rước dâu đã rời khỏi Trường Cả Môn và đang đi trên hồ Thiên Đảo.

Ở đất liền đoàn rước dâu của Bá Đao Sơn Trang cũng vừa rời khỏi Tàng Kiếm Sơn Trang.

Khi đoàn rước dâu của Thiên Sách Phủ lên đến đất liền, đi được một đoạn thì gặp đoàn rước dâu của Bá Đao Sơn Trang. Hai bên đều rực rỡ, xa hoa, tráng lệ có thể nói là bên chín bên mười.

Hai đoàn rước dâu này người ngựa đi thành hai hàng riêng biệt ngay hàng, thẳng lối đi qua một cây cầu đôi, mỗi đoàn đi một bên cầu, tiếp tục hành trình rước dâu của mình. Có vài lời bàn tán của những người hiếu kỳ.
-"Lão bản, đây là cô nương nhà ai xuất giá thế?"-
-"Vị khách quan này, khẳng định là từ nơi khác tới rồi. Là tam thiếu gia của Tàng Kiếm Sơn Trang và đại thiếu gia của Trường Ca Môn xuất giá đó!"-
-"Đội ngũ này, long trọng thật đấy!"-
-"Nghe nói hôn ước giả của hai người, một người là thiếu trang chủ Bá Đao Sơn Trang, còn người kia là Thống Soái Thiên Sách Phủ, không long trọng sao được."-
~~~~~~~

Cứ như thế hai đoàn rước dâu cùng đi qua một thị trấn nhỏ. Hiện tại trời cũng đã tối.

Đoàn rước dâu của Thiên Sách Phủ đang dừng lại trước một khách điếm, Dương Tu Dật được Nguyệt Lăng Khiếu mời xuống kiệu để chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nguyệt Lăng Khiếu cung kính nói với Dương Tu Dật đang đeo mạng che mặt đứng cạnh xe ngựa.
-"Tẩu tử, tối nay chúng ta ở thị trấn một nghỉ tạm một đêm, ngày mai có thể tới Thiên Sách Phủ."-
-"Làm phiền các vị rồi."- Dương Tu Dật gật đầu khẽ nói.
Nguyệt Lăng Khiếu gãi đầu nhỏ giọng.
-"Tẩu tử đừng khách khí. Đây là việc chúng ta nên làm mà!"-

Đúng lúc này đoàn rước dâu của Bá Đao Sơn Trang cũng đã có mặt ở tại khách điếm này. Liễu Thần Lang đang đứng trước quầy hỏa kế nói với người trưởng quầy.
-"Lão bản, toàn bộ thượng phòng ở đây chúng ta bao hết!"-

Trong khi Liễu Thần Lang còn đang thương lượng với người trưởng quầy. Diệp Quân Lịch đeo một tấm mạng che mặt từ ngoài bước vào khách điếm.

Nguyệt Lăng Khiếu cũng vừa từ ngoài đi vào, thì nghe Liễu Thần Lang nói muốn bao hết thượng phòng, Nguyệt Lăng Khiếu liền đến muốn thương lượng.
-"Nhị thiếu gia!"
Nghe có người gọi Liễu Thần Lang quay lại.

Nguyệt Lăng Khiếu liền hành lễ, xong hắn nói tiếp.
-"Nhị thiếu gia, người xem có thể lưu lại một gian thượng phòng cho tẩu tử chúng ta được không? Bọn ta da dày thịt béo nên không sao, nhưng không thể ủy khuất tẩu tử được."-
Liễu Thần Lang nghe xong không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng gật đầu.
-"Có thể."-

Khi đêm đã khuya trong lúc Dương Tu Dật đang ngồi trong thượng phòng đọc sách. Còn tại thượng phòng của Diệp Quân Lịch. Diệp Quân Lịch cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại vì không ngủ được. Chính vì thế nên Diệp Quân Lịch mới mò sang thượng phòng Dương Tu Dật để nói chuyện cho đỡ chán. Vì hai thượng phòng của hai người ở gần nhau. Và Diệp Quân Lịch cũng được nghe nói Dương Tu Dật cũng là bị ép hôn.

Diệp Quân Lịch đến gõ cửa thượng phòng của Tu Dật rồi đi vào. Dương Tu Dật thấy Diệp Quân Lịch đi vào y liền bỏ sách xuống, Diệp Quân Lịch liền đi tới chỗ bàn ngồi xuống đối diện với Dương Tu Dật. Dương Tu Dật ngồi quan sát Diệp Quân Lịch một hồi. Diệp Quân Lịch thấy vậy liền nhìn lại, song y lấy tay chống cằm chán nản nói.
-"Đại thiếu gia của Trường Ca Môn, xem ra huynh cũng là bị ép."-
Dương Tu Dật mỉm cười hỏi lại.
-"Tiểu thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang, ngươi cũng không quyết định được hôn sự của mình sao?"-

Nghe vậy Diệp Quân Lịch liền nằm dài ra bàn rồi úp mặt xuống mặt bàn, lăn qua lăn lại nói với một giọng chán nản.
-"Ta đời này thích nhất nghiên cứu binh thư, nhưng người nhà ta lại muốn gả ta tới Bá Đao Sơn Trang, để giúp thiếu trang chủ gì đó quản lí Bá Đao Sơn Trang."-
Dương Tu Dật như cảm thông với Diệp Quân Lịch. Vì y thấy Diệp Quân Lịch cũng cùng cảnh ngộ với y. Y nói.
-"Ta ngược lại với ngươi. Ta thích nghiên cứu các sách về kinh thương, nhưng vị hôn phu của ta lại là Thống Soái Thiên Sách Phủ."-

Diệp Quân Lịch giờ đã ngồi dậy, y chống tay lên cằm, vừa lắng nghe, vừa trầm tư suy nghĩ, chợt có một ý tưởng loé lên trong đầu y. Rồi Diệp Quân Lịch hướng ánh mắt nhìn về phía Dương Tu Dật nói.
-"Hay chúng ta đổi đi!"-
Dương Tu Dật thấy ý kiến này của Diệp Quân Lịch cũng thú vị, nhưng y vẫn hỏi lại Diệp Quân Lịch.
-"Lỡ bị phát hiện thì sao?"
Diệp Quân Lịch cho rằng chuyện đó không có sao cả y liền nói tiếp.
-"Tới lúc đó rồi tính sau."-
Không cho Dương Tu Dật có cơ hội hỏi nữa, Diệp Quân Lịch liền nói luôn.
-"Cứ quyết định vậy đi!"-

Nói rồi Diệp Quân Lịch mỉm cười một mình vì y không ngờ y lại nghĩ ra được một sáng kiến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net