Chương IV. Liễu Trạm Huy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần đã trôi qua ở Bá Đao Sơn Trang, mọi chuyện ở đây nó cứ bình bình không có gì đáng nói.

Hiện tại đã là quá trưa Liễu Thần Mục từ thư phòng đi ra, hắn đang rảo bước trên cây cầu đá bắc qua hồ sen, thì hắn nghe có tiếng đàn vang lên. Tiếng đàn này vô cùng trong trẻo, mượt mà, nghe thật êm tai. Liễu Thần Mục liền dừng lại giữa cầu hơi chau mày, hắn một tay khoanh lại, một tay chống cằm suy nghĩ.
-"Ai đang gảy đàn thế?"-

Trong hoa viên của Bá Đao Sơn Trang có hai cây hồng mai đang mùa nở rộ, ở giữa hai cây hồng mai có treo một tấm màng lụa màu xanh để che nắng, bên dưới tấm màng được trải một tấm thảm hình tròn có hoa văn. Dương Tu Dật đang ngồi trên đó mà gảy đàn.

Ở phía cầu Liễu Thần Mục đã trông thấy Dương Tu Dật đang ở hoa viên mà ngồi gảy đàn ở dưới tấm màng hắn kinh ngạc.
-"Là y...?"-

Liễu Thần Mục liền nhanh chân tới chỗ Dương Tu Dật. Dương Tu Dật đang ngồi gảy đàn y có cảm giác như có người đang chăm chú nhìn y. Bỗng Dương Tu Dật ngẩn mặt lên, thì thấy Liễu Thần Mục y nhẹ nhàng hỏi hắn.
-"Sao ngươi lại tới đây?"-

Liễu Thần Mục đứng dựa lưng vào một cây cột đá, hai tay khoanh trước ngực trả lời.
-"Ta nghe có người gảy đàn nên qua đây xem thử."-

Nghe Liễu Thần Mục trả lời vẻ mặt Dương Tu Dật vẫn cứ bình tĩnh, y cúi mặt xuống và tiếp tục gảy khúc nhạc còn đang dở và thuận miệng nói:
-"Ta không thích luyện kiếm như những đệ tử khác trong sơn trang, ta thích đánh đàn."-

Liễu Thần Mục cứ mãi nhìn Dương Tu Dật mà không đáp lời, ánh mắt của Liễu Thần Mục nhìn Dương Tu Dật bây giờ rất khác mọi khi. Hắn nghĩ.
-"Dạo này ta làm sao vậy? Rõ ràng ta nên chán ghét người trước mắt này mới phải. Nhưng vì sao ta lại chẳng chán ghét nổi? Trái lại ta còn muốn thân cận y? Muốn y chỉ chăm chú vào ta, muốn trong mắt y cũng chỉ có một mình ta?"-

Nghĩ rồi Liễu Thần Mục chậm rãi tiến đến phía sau Dương Tu Dật, hắn quỳ xuống vòng tay qua người Dương Tu Dật mà ôm lấy y từ phía sau. Dương Tu Dật ngưng đàn ngẩng đầu lên, mặt Dương Tu Dật áp sát vào mặt hắn. Liễu Thần Mục khẽ cọ má hắn vào má Dương Tu Dật nói.
-"Thứ Bá Đao Sơn Trang không thiếu nhất chính là người biết rèn, ngươi cứ làm gì mình thích là được."-
Nói xong Liễu Thần Mục quay sang nhìn Dương Tu Dật với ánh mắt không còn là ánh mắt thiếu thiện cảm như lúc y vừa mới gả đến Bá Đao Sơn Trang. Dương Tu Dật chỉ mỉm cười mà không nói gì. Trong lòng Dương Tu Dật đang dâng lên một cảm xúc, có lẽ y và Liễu Thần Mục đã có tình cảm với nhau.

Vài ngày sau, hiện giờ đang là đầu giờ chiều, Dương Tu Dật đang ở lâm viên. Lâm viên này cũng nằm trong khuôn viên của Bá Đao Sơn Trang, Dương Tu Dật đang luyện kiếm. Đây là loại kiếm có trọng lượng nhẹ hơn so với Trọng Kiếm, nên với sức lực của Dương Tu Dật thì y vẫn có thể nhấc nó lên.

Trong khi Dương Tu Dật đang luyện được vài đường kiếm, thì Tiểu Liễu đi đến chỗ Dương Tu Dật đang luyện kiếm hắn cung kính.
-"Thiếu phu nhân, thiếu gia mời người đến chính sảnh một chuyến."-
Dương Tu Dật liền ngưng luyện kiếm hỏi.
-"Là có chuyện quan trọng sao?"-
-"Một vị biểu thúc của thiếu gia dẫn theo phu nhân hắn tới sơn trang làm khách."- Tiểu Liễu trả lời.
Dương Tu Dật gật đầu và y lại hỏi tiếp.
-"Ồ? Vị biểu thúc này là người như thế nào?"-

Tiểu Liễu nghe Dương Tu Dật hỏi vậy, mặt hắn hiện lên biểu cảm không thích khi được nghe hỏi về vị biểu thúc kia. Nhưng vì thiếu phu nhân hỏi nên hắn đành kể.
-" Vị lão gia này lớn lên đã chẳng ra gì, lại còn ý xấu đầy bụng nữa. Lần này sợ là nghe nói lão trang chủ và phu nhân giao lại sơn trang cho thiếu gia xử lý, nên vị lão gia này mới tới sơn trang hòng chiếm lợi lộc gì đây mà. Thiếu gia có dặn, bảo thiếu phu nhân không cần quá đa lễ với vị lão gia này làm gì."-
Nghe kể xong Dương Tu Dật nghiêng đầu mỉm cười trả lời.
-"Không cần đa lễ nhưng cũng không thể quá thất lễ, đi thôi."-

Tại chính sảnh của Bá Đao Sơn Trang, Liễu Thần Mục đang rất bực mình và khó chịu khi nghe gã biểu thúc kia cứ nói chuyện huyên thuyên. Thấy Dương Tu Dật từ ngoài bước vào chính sảnh gã nhanh chóng quay người và đi đến đứng trước mặt Dương Tu Dật, gã nhìn Dương Tu Dật một lượt rồi nói.
-"Đây hẳn là Quân Lịch rồi, đúng là vô cùng tuấn tú, quả thật rất xứng đôi với Thần Mục."-
Dương Tu Dật nghe gã biểu thúc nói vậy, y liền thi lễ rồi khiêm tốn trả lời gã.
-"Biểu thúc quá khen rồi."-

Sau khi để gã biểu thúc huyên thuyên với Dương Tu Dật mấy câu. Liễu Thần Mục liền cho người đi chuẩn bị bữa tối, hắn cố tình làm vậy để không phải nghe nhiều lời từ gã biểu thúc này.

Tại thiện phòng bữa tối được bày lên với đầy đủ các món ăn. Tại bàn ăn Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật ngồi ở vị trí trang trọng dành cho gia chủ. Trong khi mọi người đang ăn Dương Tu Dật liền ân cần múc một chén canh nóng, để trước mặt Liễu Thần Mục rồi y nói với một giọng quan tâm.
-"Khí trời đã lạnh, ngươi uống trước một ngụm canh cho ấm bụng."-
Liễu Thần Mục với vẻ mặt trông rất hạnh phúc gật đầu nhìn Dương Tu Dật.
-"Được."-

Ngồi phía đối diện Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật là Liễu Trạm Huy, con trai của gã biểu thúc, là biểu đệ của Liễu Thần Mục.

Liễu Trạm Huy này vốn có tình ý với Liễu Thần Mục từ lâu, nhưng Liễu Thần Mục nào có để ý đến gã. Liễu Trạm Huy nãy giờ cũng đã thấy được cái sự quan tâm của Dương Tu Dật giành cho Liễu Thần Mục, và cả cái vẻ mặt hạnh phúc của Liễu Thần Mục khi nhìn Dương Tu Dật. Chính điều này làm Liễu Trạm Huy thấy vô cùng khó chịu, gã nắm chặt tay lại rồi lên tiếng.
-"Tẩu tử tốt với Thần Mục ca ca thật đó, đúng là ân ái."-

Liễu Thần Mục vốn dĩ đã không ưa gì cái gã biểu đệ này. Nên khi nghe câu nói đầy ẩn ý của Liễu Trạm Huy. Liễu Thần Mục liền trả lời với Liễu Trạm Huy luôn, mà không để Dương Tu Dật phải trả lời.
-"Phu nhân của Liễu Thần Mục ta, đương nhiên là tốt nhất."-

Vừa nói Liễu Thần Mục vừa nắm lấy tay Dương Tu Dật mà không buông. Liễu Trạm Huy thấy được cảnh này gã lại càng khó chịu hơn, tay gã đã nắm chặt giờ lại càng nắm chặt hơn.

Liễu Trạm Huy như chợt nghĩ ra điều gì gã nhìn về phía Dương Tu Dật mà hỏi.
-"Tiểu đệ nghe nói, đệ tử của Tàng Kiếm võ nghệ cao cường. Chẳng hay tiểu đệ có thể lãnh giáo tẩu tử một phen không?"-

Liễu Thần Mục nghe Liễu Trạm Huy hỏi những lời này trong lòng hắn rất khó chịu, hắn cố không để lộ ra ngoài mặt. Rồi Liễu Thần Mục liền quay sang nhìn Dương Tu Dật với ánh mắt thật trìu mến, hắn ân cần gắp đồ ăn để vào chén của y. Dương Tu Dật cũng với vẻ mặt hạnh phúc nhìn lại Liễu Thần Mục.

Liễu Thần Mục thì vẫn cứ nhìn Dương Tu Dật với ánh mắt ấy, nhưng hắn vẫn không quên câu hỏi của Liễu Trạm Huy, hắn liền trả lời với Liễu Trạm Huy bằng một giọng lạnh lùng.
- "Hôm nay sắc trời đã gần tối rồi, để khi khác đi."-
Liễu Thần Mục không muốn Liễu Trạm Huy làm phiền đến phu nhân của hắn.
~~~~~~~

Giờ trời đã tối Lý Minh Lang đang ngồi tại bàn trong thư phòng. Lý Minh Lang cả tuần nay hắn cứ nghĩ tới nghĩ lui, mà hắn nghĩ hoài vẫn không hiểu được tiếng đàn không giống ai của Diệp Quân Lịch. Hắn đưa tay chống cằm suy nghĩ.
-"Đã sớm nghe nói đại thiếu gia của Trường Ca Môn ở cầm nghệ là kỳ tài trăm năm khó gặp. Sao cỡ một tuần trước y lại có thể gảy ra một loại tạp âm như vậy được?"-

Nghĩ thế Lý Minh Lang liền bán tín bán nghi hắn nhanh chóng cho gọi ám vệ tới. Khi ám vệ đã tới hắn liền ra lệnh.
-"Ngươi tới Trường Ca Môn điều tra xem đại thiếu gia Trường Ca Môn có đúng là kì tài cầm nghệ không."-
-"Dạ!"- Ám vệ nhận lệnh.

Sau khi ám vệ rời đi, Lý Minh Lang ở đây lại tiếp tục lấy tay chống cằm nghiêng đầu suy nghĩ.
-"Tay của y, trông giống người quanh năm cầm kiếm hơn. Ha ha ha Dương Tu Dật ơi là Dương Tu Dật. Ngươi, rốt cuộc là ai đây?"-

Trong phòng Diệp Quân Lịch hiện đang nằm trên giường ôm gối, y vẫn chưa ngủ được, nên ôm gối nằm lăn qua lăn lại. Diệp Quân Lịch bỗng dưng nghĩ đến chuyện y vô tình gảy đàn vào hơn một tuần trước.
-"Cỡ tuần trước lúc mình gảy đàn chắc hắn không nghe thấy đâu nhỉ?"-

Lý Minh Lang từ ngoài bước vào phòng. Thấy Diệp Quân Lịch vẫn còn thức và đang nằm sấp trên giường hắn liền hỏi.
-"Trễ thế này mà phu nhân còn chưa ngủ, là đang chờ ta à?"-
Diệp Quân Lịch ôm gối, xoay người lại rồi ngồi bật dậy, y nói một cậu làm cho Lý Minh Lang ngớ người.
-"Ai đợi ngươi, ta không có đợi ngươi đâu."-

Lý Minh Lang không nói gì, hắn ngồi xuống giường vòng tay ôm lấy Diệp Quân Lịch nhẹ nhàng nói.
-"Ngủ đi, ngày mai dẫn ngươi đến trại nuôi ngựa của Thiên Sách Phủ chơi."-
Nói xong Lý Minh Lang quay sang hôn lên trán Diệp Quân Lịch một cái.

Diệp Quân Lịch nghe Lý Minh Lang nói sẽ dẫn y đến trại nuôi ngựa chơi, thì y thích lắm nên gật đầu đồng ý.
-"Ừm!"-

Trên giường khi Diệp Quân Lịch đã ngủ say trong vòng tay của Lý Minh Lang. Thì Lý Minh Lang mới nhìn kỹ khuôn mặt của Diệp Quân Lịch lúc đang ngủ trông cũng thật đáng yêu. Rồi Lý Minh Lang lấy tay sờ thật nhẹ lên má Diệp Quân Lịch hắn nghĩ.
-"Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi đã xông vào cuộc sống của ta, thì ta sẽ không để ngươi rời đi."-
Nghĩ rồi Lý Minh Lang ôm lấy Diệp Quân Lịch mà chìm vào giấc ngủ. Đến gần khuya thì Diệp Quân Lịch và Lý Minh Lang...

Diệp Quân Lịch mọi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên gần đỉnh đầu, phải để binh sĩ vào gọi thì y mới chịu dậy. Vậy mà hôm nay lại khác Diệp Quân Lịch đã dậy từ rất sớm, đã vậy y còn lấy tay lay lay người nằm bên cạnh để mà đánh thức hắn.
-"Minh Lang, Minh Lang, dậy dậy nào ngươi đã hứa dẫn ta tới trại nuôi ngựa chơi."-

Lý Minh Lang mở mắt quay đầu nhìn Diệp Quân Lịch nhẹ giọng hỏi.
-"Eo còn đau không?"-

Diệp Quân Lịch nghe Lý Minh Lang hỏi vậy, y nhớ đến khuya hôm qua, y mắc cỡ vô cùng vội quay mặt đi, y còn hạ giọng mình thấp xuống nói nhỏ.
-"Còn hơi đau..."-

Không để cho Lý Minh Lang có cơ hội hỏi tiếp chuyện này, Diệp Quân Lịch liền nhìn Lý Minh Lang và hướng sang chuyện khác.
-"Không nói chuyện này nữa, ngươi bảo sẽ dẫn ta đến trại nuôi ngựa kia mà, mau đi thôi!"-

Thấy Diệp Quân Lịch cứ háo hức muốn đến trại nuôi ngựa chơi, Lý Minh Lang liền ngồi dậy hẳn. Cả hai liền nhanh chóng đi rửa mặt, và đi thay y phục, Diệp Quân Lịch thì còn phải ngồi vấn lại tóc.

Sau đó Lý Minh Lang đưa Diệp Quân Lịch đi ăn điểm tâm. Diệp Quân Lịch ngồi trong lòng Lý Minh Lang, Lý Minh Lang ân cần bốc lấy một món điểm tâm đút cho Diệp Quân Lịch ăn, vừa đút Lý Minh Lang vừa ghé sát mặt hắn vào mặt Diệp Quân Lịch nói nhỏ.
-"Ăn điểm tâm rồi đi."-
Diệp Quân Lịch quay mặt sang nhìn Lý Minh Lang mỉm cười.
-"Được!"-

Diệp Quân Lịch ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lý Minh Lang cùng hắn ăn hết bữa điểm tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net