Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



01

Bành Dục Sướng mới gia nhập đoàn phim gần đây.
Sau khi quay xong cảnh của mình, anh nhìn mình trên màn hình để kiểm tra lại cảnh quay, sau khi xác nhận đã tốt, anh lang thang trên phim trường một mình.
Đi một lúc cũng chán, đành phải ngồi đọc Weibo một hồi. Se lên se xuống lại xem ra một thứ kinh khủng.

Bành Dục Sướng không khỏi sững sờ khi một hotsearch rực rỡ xuất hiện ở hàng chục vị trí trong danh sách. Trước khi anh kịp nghĩ về nó, tay anh đã nhấp vào.
Thoạt nhìn thật quá kinh ngạc, cái người trong ảnh này nhìn thật sự không giống em gái giả, lại xem bình luận, cũng không tệ, đang nói những điều tốt đẹp như chúc phúc.
Bành Dục Sướng cong môi, đăng kèm Weibo này lên WeChat riêng :

[ Em gái, có thật không vậy ?]

Anh giả vờ hỏi một cách thản nhiên, nghĩ rằng có thể là giả, cũng có thể là không phải; sau khi gửi tin nhắn một hồi vẫn không nhận được hồi âm, Bành Dục Sướng chỉ đơn giản lại vào xem qua vòng bạn bè, nhưng đột nhiên thấy Huỳnh lão sư đã đăng một bài.

[ Tâm trạng đột ngột có hơi tệ, thực sự muốn chặt một thứ gì đó ].

Nên biết rằng Huỳnh lão sư rất ít khi đăng trạng thái, nói chung trừ khi có chuyện gì lớn xảy ra, anh ấy sẽ không dễ dàng vậy. Lần này đăng một trạng thái ẩn ý nhưng rõ ràng như thế, Bành Dục Sướng đột nhiên cảm thấy rằng hotsearch rất có thể là thật.
Vừa mới nghĩ đến chuyện đó, tin nhắn trả lời của em gái đã tới.

Meimei : [ Cái gì thật ? ]

Bành Dục Sướng rất tò mò,

[Tất nhiên là Hotsearch rồi !]

Trương Tử Phong ở bên kia màn hình có chút bất lực, anh trai ngốc nghếch này, thế nhưng nghĩ đến yêu cầu của người nào đó, cô đành phải hồi đáp :

[ Ồ, vừa rồi Ngô Lỗi nói muốn theo đuổi em, em cũng chưa đồng ý.]

[ Em có cần anh giúp gì không ?]

Bành Dục Sướng thở dài một hơi, sau khi em gái nhà mình lớn lên, gõ bàn phím cũng thật nhanh.
Tử Phong bên kia đột nhiên nở nụ cười, có chút ranh mãnh :

[ Ngày mốt anh ấy rủ em đi chơi, anh à, anh có muốn đi cùng em không? 】

Bành Dục Sướng nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cần phải quan sát em rể tương lai nên thuận tiện đồng ý.

[ Được rồi, quyết định vậy đi. 】

02.

Với ý tưởng không hẹn hò riêng, Bành Dục Sướng khoác lên mình chiếc áo khoác xanh trắng với găng tay, quần jean đen và áo phông, chải tóc rồi bước ra ngoài.
Gần tới cửa, Bành Dục Sướng nhìn sắc mặt của mình trong gương, do dự một chút, quyết định rửa mặt, sau đó cạo sạch râu nhỏ mới mọc đi.

"Không thể làm xấu mặt em gái mình được." - Anh nghĩ.

Gần đây anh đã giảm cân rất nhiều do đóng phim, khoác lên mình chiếc áo khoác đó, trông giống như một học sinh trung học.
Vì vậy, khi anh đến trước mặt Ngô Lỗi, người bên kia có hơi ngạc nhiên.

"Có phải là Bành Bành không?" - Cậu nhìn gương mặt đang đeo khẩu trang của Bành Dục Sướng, khẽ cười.

Bành Dục Sướng và Ngô Lỗi đã gặp nhau vài lần, lần gần đây nhất là trong Gala Xuân Vãn năm ngoái. Lịch sử trò chuyện WeChat vào lần cuối cùng là vài tháng trước.
Bành Dục Sướng hiển nhiên có chút gượng gạo, xoa xoa mái tóc vừa mới gội ngày hôm qua, ngây ngô gật đầu, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của em gái.

"Anh không tháo khẩu trang ra à?" - Ngô Lỗi hỏi lại.

Bành Dục Sướng có chút sững sờ nhưng cũng ngoan ngoãn cởi khẩu trang xuống, đeo một hồi lâu nên có chút thở dốc.
Hai người đợi một lúc, chỉ thấy Tử Phong từ xa không hề vội vàng đi tới, cô bé cũng không ăn mặc có phần trang trọng như Bành Dục Sướng, chẳng những không trang điểm, còn có vẻ như mới vội vàng rửa mặt xong liền chạy tới.

"Thực xin lỗi, xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."

Trương Tử Phong nói một câu xin lỗi, nhưng là trông không có chút chân thành nào. Nhưng Ngô Lỗi chỉ ôn nhu gật đầu, không để tâm đến điều gì khác.
Bành Dục Sướng cho rằng cậu em rể này khá tốt.

Nơi họ đến hôm nay là một công viên giải trí, chọn buổi tối bởi không có nhiều người, sẽ không bị nhận ra.

"Bành Bành, có muốn chơi gì không?" - Ngô Lỗi quay đầu quan tâm hỏi.

Bành Dục Sướng nghi ngờ hỏi:

"Hai người không phải đang hẹn hò sao? Sao lại hỏi anh ?".

Trương Tử Phong trừng mắt nhìn Ngô Lỗi không chút lưu tình, nhanh chóng khắc chế:

"Anh là anh trai của em mà ? Đương nhiên phải hỏi anh trước !".

Bành Dục Sướng gật đầu đã rõ :

"Anh luôn muốn đi vòng đu quay."

"Đi thôi nào."

Nghe vậy, Bành Dục Sướng kinh ngạc nhìn Ngô Lỗi, nói nhỏ với em gái:

"Sao anh cảm thấy em rể có gì đó không ổn?"

Trương Tử Phong không thích từ "em rể" cho lắm, nhưng cũng không nói được gì, đành phải khô khan giải thích:

"Anh ấy nhiệt tình thôi."

"Ồ ~"

Cuối cùng cũng bị lừa. Trương Tử Phong lau mồ hôi lạnh trên thái dương, liếc nhìn Ngô Lỗi, nghiến răng nghiến lợi mà đá lông nheo :

"Anh kiềm chế chút đi, làm loạn em sẽ không giúp anh nữa !."

Ngô Lỗi biết mình sai, không nói nữa, chỉ cười rồi giấu giếm.

03.

Trên đường đưa ba người đến vòng đu quay, Trương Tử Phong lấy cớ rằng cô không được khỏe, không thể lên đu quay.

Mặc dù Bành Dục Sướng cảm thấy lý do này có chút kỳ lạ, nhưng anh không nhận ra được chỗ nào sai, anh luôn là một người đơn thuần như vậy.
Ngay cả ánh mắt ngưỡng mộ của người đối diện ra sao cũng không hề biết.
Hai người xếp hàng mua vé vào cabin nhỏ, ngồi đối mặt, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Xét cho cùng, cũng là hai người đàn ông.

Bành Dục Sướng không biết nên nói gì, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn xong liền quên mất có người bên cạnh.

[ Anh ấy thậm chí còn không để ý mình đã ngồi ở đây từ lúc nào.]

Điều này thuận tiện cho việc Ngô Lỗi nhìn ngắm anh một cách bí mật.
Khuôn mặt vẫn như một thiếu niên, trông nhỏ nhắn dễ thương, theo ý kiến của Ngô Lỗi, số nốt ruồi trên mặt không phải là khuyết điểm mà còn là một điểm cộng.
Thời gian gần đây, Bành Bành đã trắng hơn và gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn hơi có thịt, mái tóc mới cắt lần trước đã dài ra một chút, trông giống học sinh trung học hơn.
Anh mặc một chiếc áo khoác trắng xanh, áo phông bên trong hơi rộng, giúp cậu có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh thanh tú và nốt ruồi ở giữa xương quai xanh.
Ngô Lôi ánh mắt càng thêm hung hăng, không tự chủ được nhìn về phía Bành Dục Sướng, từ trán đến quai hàm, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên môi.
Phải nói, ngoại hình của Bành Dục Sướng thật vừa đẹp với tiêu chuẩn của mọi người, tươi tắn dễ thương, ai lại không thích kiểu anh trai nhà bên chứ ?

Ngô Lỗi cảm thấy không nhìn được nữa, đành phải vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lồng ngực lại nhói lên không tự chủ được.
Cậu lúc này không cần soi gương cũng biết mình đỏ mặt.
Nếu Trương Tử Phong ở đó, cô bé chắc chắn sẽ chế giễu cậu không có tiền đồ.

Tuy nhiên, đó là sự thật.

Ngô Lỗi thở dài.

Sau cuộc gặp gỡ này, hai người đã không gặp nhau trong một hai tuần.
Có điều, cả hai bên đều phải thường xuyên quay phim và không bên nào có thể rời đi; thứ hai, Trương Tử Phong nói với Ngô Lỗi rằng bọn họ không thể đi chơi quá thường xuyên, anh trai sẽ nghi ngờ.
Ngô Lỗi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đành chịu..
Trong khoảng thời gian này, cả hai vẫn liên lạc bằng WeChat và nói chuyện gần như mỗi ngày, nhưng về cơ bản, Ngô Lỗi vẫn đang cố gắng tìm kiếm chủ đề chung. Thỉnh thoảng, Bành Dục Sướng có hứng thú, lại kéo Ngô Lỗi xếp hàng đôi và chơi vài ván ăn gà.
Hai người họ đã thân quen hơn rất nhiều so với lần trước họ gặp nhau.

Thấy rằng thời gian đã chín muồi, Trương Tử Phong thúc giục Ngô Lỗi liên lạc với Bành Dục Sướng. Bản thân cô cũng không nhàn rỗi, tự nhiên cô cũng tìm hẹn anh trai mình, cái cớ đương nhiên giống với Ngô Lỗi.
Làm xong tất cả những công việc này, Trương Tử Phong hít sâu một hơi, đợi đến khi hai người bọn họ được mình thành công mai mối.

04.

Khi Bành Dục Sướng đến nhà hàng mà Ngô Lỗi nói, anh ấy chỉ có một mình.

"Này? Em gái đâu?" - Bởi vì quen biết đã lâu, anh lần này trực tiếp hỏi.

Ngô Lỗi bình tĩnh nói:

"Vừa rồi em ấy gọi điện nói Tổ Nhi tìm em ấy có chuyện nên không đến được."

Bành Dục Sướng nghe xong không khỏi lẩm bẩm nói:

"Có bạn thật sự liền quên mất anh trai hả ! Không tới cậu cũng không nói cho anh biết, nếu như anh biết sẽ không đi rồi."

Sắc mặt người đối diện thay đổi :

"Bành tiên sinh, anh không muốn gặp em sao ?"

Bành Dục Sướng phút chốc trong lòng biến hóa, lập tức lắc đầu nói :

"Không phải, chỉ là nghĩ mỗi lần đi ra ngoài có hơi phiền phức, không muốn cho lắm thôi."

Nói rõ hơn là lười biếng.
Ngô Lỗi thở phào nhẹ nhõm, sau đó thu xếp dọn món ăn.

"Em đã gọi món rồi, ăn một chút đi."

Bành Dục Sướng gật đầu, ăn là việc lớn nhất. Nhưng sau khi ăn xong, anh cảm thấy rằng những món này hình như đều là món anh thường thích ăn, ngay cả đồ uống anh uống, khăn giấy anh dùng, và thậm chí cả nhạc trong nhà hàng cũng là những bài anh thường nghe.
Là bởi vì anh nãy giờ không thèm để ý, hiện tại dần dần hồi phục.

"Em trai ? Cái này..."

Ngô Lỗi cũng nói không thích anh gọi mình là "em rể", vì vậy Bành Dục Sướng đã đổi thành "em trai".
Ngô Lỗi nghe qua, mỉm cười nhìn anh:

"Làm sao vậy ?"

Ma xui quỷ khiến thế nào mà lời trong miệng Bành Dục Sướng vừa định thốt ra đã nuốt ngược vào trong, không nói ra được nữa.

[ Có phải cậu thích tôi không? 】

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Bành Dục Sướng tự mình thấy hơi sốc nên bỏ qua.
Anh cảm thấy rằng mình phải điên rồi.

Vài ngày sau, Ngô Lỗi rủ anh ra ngoài xem phim.

"Tử Phong nhất định sẽ đi."

Bành Dục Sướng do dự, nhưng vì thể diện của em gái mình, anh vẫn đi.
Khi đến đó, anh thấy rằng Ngô Lỗi lại là người duy nhất.

"Tại sao em gái anh lại không đến nữa ?" - Anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngô Lỗi thở dài, nhưng ánh mắt vẫn định ở trên người của Bành Dục Sướng, nhẹ giọng giải thích:

"Tử Phong vừa nhắn là không được khỏe nên không thể đến."

Bành Dục Sướng nghe xong lại tức giận nói:

"Nếu đã như vậy thì trở về đi."

Bên kia nhanh chóng chộp lấy anh, độ ấm trong lòng bàn tay khiến trái tim Bành Dục Sướng hơi run lên.

"Vé cũng đã mua hết rồi, bây giờ mà về không phải tiếc lắm sao ?"

Ngô Lỗi ghé sát vào anh nói. Dựa vào lợi thế về chiều cao, cậu dễ dàng ghé sát vào tai anh, hơi nóng thở ra phả vào mặt anh, nói một cách vô tư :

"Bành Bành, cùng xem đi ~"

Cậu ấy làm nũng ! ! !
Trời ơi cậu ấy thực sự vừa làm nũng kìa ! ! !
Bành Dục Sướng kinh hãi nghĩ, nhưng bất giác đồng ý.
Chắc chắn rồi, sẽ rất lạ khi một chú dã lang hành động như một bé cún.
Bành Dục Sướng tức giận nghĩ.
Khi soát vé, Bành Dục Sướng nhận thấy Ngô Lỗi chỉ có hai vé.

"Làm sao chỉ có hai vé ?"

Ngô Lỗi mặt không chút thay đổi, kỹ năng nói dối càng ngày càng siêu việt :

"Đã quyết định là Tử Phong đến xem, nhưng em không biết em ấy không thể có mặt."

Bành Dục Sướng không nói gì.
Sau khi soát vé, cả hai theo đám đông vào rạp, vì sợ người khác nhận ra nên cả hai đều đeo khẩu trang.
Vừa bước vào rạp hát, Bành Dục Sướng đã nhận ra tay mình đang bị ai đó nắm lấy, nhìn lại thì phát hiện đó là Ngô Lỗi.

Bên kia dường như biết anh sẽ hỏi, vội vàng đi tới nói:

"Em hơi sợ tối, Bành Bành giúp dẫn em đi."

Bành Dục Sướng :

"...."

Anh cảm thấy mình như đang dắt một đứa trẻ.
Cho đến khi về chỗ ngồi, Ngô Lỗi vẫn chưa chịu buông ra, Bành Dục Sướng cố gắng giãy dụa vài lần, nhưng anh không biết Ngô Lôi lớn lên ăn cái gì mà mạnh tay vậy.
Sau một vài lần cố gắng, Bành Dục Sướng không còn cách nào khác ngoài việc để cậu nắm luôn.
Phim do Ngô Lỗi chọn ngẫu nhiên, đương nhiên không phải phim ăn khách, cốt truyện có phần éo le.
Ngay cả một người như Bành Dục Sướng, xem vô số phim rồi cũng thấy buồn ngủ.
Cuối cùng, anh ngã vào vai Ngô Lỗi và ngủ thiếp đi trong vô thức.

Thậm chí không biết bộ phim kết thúc tự lúc nào.

Khi anh tỉnh dậy, mọi người trong rạp đã đi hết. Anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó tức giận nhìn Ngô Lỗi, giọng điệu có chút trách móc:

"Cậu cố ý không gọi anh dậy ?"

Anh không biết trong mắt Ngô Lỗi anh trông đáng yêu như thế nào, trên gương mặt trông như chỉ mới mười tám mười chín tuổi xuất hiện một vết đỏ, khuôn mặt ửng hồng, trong mắt còn đọng hơi nước, trông có vẻ rất dễ bắt nạt.
Ngô Lỗi nhướn mày cười, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ dạt dào tình ý :

"Em cố ý đấy."

Bành Dục Sướng đột ngột đứng lên, hai mắt như thấy ma, hoảng sợ nói :

"Không còn sớm, chúng ta mau trở về đi."

Ngô Lỗi thở dài,

"Được."

Vẫn còn băn khoăn.

05.

Sau một thời gian dài, Ngô Lỗi không hề tìm đến anh, nhưng em gái anh đã kể rất nhiều điều với anh về cậu.
Anh cảm thấy may mắn vì đỡ khó xử, nhưng lại có chút nhớ cậu không kiểm soát được.
Đó là một sự mâu thuẫn.
Anh thở dài và định đọc lại những dòng tin nhắn, nhưng thấy em gái vừa gửi WeChat.

[ Anh ơi, em muốn gặp anh, mau ra ngoài đi ! ]

Không chút do dự, Bành Dục Sướng sắp xếp lại một chút rồi rời khách sạn đến nơi mà Trương Tử Phong đã nói.
Chà, đó là chỗ trống ở tầng dưới của khách sạn.
Buổi tối đầu xuân, trời còn hơi lạnh, Bành Dục Sướng sờ sờ áo khoác mỏng, không khỏi rùng mình một cái.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Trương Tử Phong, mà là nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác.

"... Mẹ kiếp, mình lại bị lừa rồi !"

Bành Dục Sướng nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn thấy người tới, liền định đi trở về.
Ngô Lỗi chạy tới dứt khoát nắm lấy cánh tay anh :

"Bành tiên sinh đừng đi. Em có chuyện muốn nói với anh."

Bành Dục Sướng cay đắng liếc cậu một cái, hừ lạnh một tiếng, không có rời đi.

"... Kỳ thực em không theo đuổi Tử Phong, mà là anh."

Mặc dù đã làm đủ cách để chuẩn bị tinh thần, Bành Dục Sướng vẫn bị sốc trước câu tỏ tình này đến mức không nói nên lời.

"Cậu ... cậu, cậu theo đuổi anh sao ?"

Ngô Lỗi gật đầu, cậu như là nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi cong lên:

"Em muốn nói, em thích anh...Em cùng với anh.........có được không ?".

Có lẽ lời nói của Ngô Lỗi có thể là thẳng thắn, hoặc có lẽ Bành Dục Sướng đang ở trong gió lạnh bị đông cứng suy nghĩ, trực tiếp sững sờ tại chỗ, không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, anh sụt sịt, hai má đỏ bừng, sau khi buông một câu "Để anh nghĩ xem đã" rồi hộc tốc chạy lên lầu.
Ngô Lỗi chỉ còn lại một mình trong gió.

Cho đến vài ngày sau, Huỳnh lão sư lại đăng một trạng thái mới trong vòng bạn bè.

[ Đột nhiên tâm trạng không tốt, rất muốn chặt một cái gì đó !.]

Hà lão sư theo sát :

[ Ôi, lợn con nhà chúng ta bị lợn con nhà người ta dụ đi mất rồi ! ]

Như thường lệ, em gái post mỗi ngày một lần :

[ Anh tôi cuối cùng cũng có người nhờ vả rồi ! ]

Kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net